Nằm Vùng Nơi Tim Em
-
21: Viết Kiểm Điểm
Ôn Nhược Hi cũng đi theo họ vào văn phòng, cô nhìn thấy sắc mặt v ừarồi cùng với giọng nói như muốn ăn thị người của giám thị Hồng, thì cảm thấy nên đi theo.
Cô sợ Hạ Tử Hiên bị bắt nạt, dù sao cũng là hàng xóm, em ấy còn là cháu dì Phượng nữa.
Bình thường văn phòng rất lớn, mấy chục giáo viên ngồi làm việc cũng không thấy chật chội, vậy mà lúc này giám chỉ có 9 người lại cảm thấy đông đến thiếu oxy.
Giám thị Hồng nhìn th ấycô cũng đi theo thì có hơi giật mình, ngày thường lúc vừa tan làm Ôn Nhược Hi sẽ nhanh chóng đến nhà giữ xe giáo viên lấy xe ra về.
Một cơ hội cho thầy ấy nói chuyện hơn 2 câu cũng không có.
"Cô Nhược Hi không về sao ?"
"Thầy cứ làm việc, em chỉ có chút việc nên ở lại".
Giám thị Hồng ngồi ở cái bà họp dài giữa văn phòng, Ôn Nhược Hi ngồi ở bên tay trái thầy ấy, còn Hạ Tử Hiên và sáu thắng kia đứng bên tay phải đang chờ thầy nói.
Giám thị Hồng gõ gõ cây thước mang thương hiệu thầy ấy xuống bàn nghe bẹp bẹp.
Âm thanh vang dội khắp phòng, mãi 2 phút sau ông ấy mới lên tiếng "Nói tôi nghe lí do tụi em đánh nhau"
Hạ Tử Hiên đang bận dùng khóe mát nhìn Ôn Nhược Hi đang nghiêm túc ngồi đó ghi ghi chép chép gì đó.
Còn sau thằng kia mắt đưa mày lại nhìn nhau, bọn nó quậy quen rồi, bị gọi tên lên đây không ít lần riết muốn chay mặt luôn rồi.
Nên cũng không thấy sợ.
Chỉ là nố ra thì mất mặt, tụi nó có tới 6 thằng lại đánh thua một đứa con gái.
Sao là còn mặt mũi kể lại cho giám thị nghe.
Giám thị Hồng chờ mà không nghe ai nói cục tức trong bụng càng tăng thêm, ông hướng mặt về phía Hạ Tử Hiên nói "Hạ Tử Hiên em nói coi".
"Nói gì thầy"
"Em còn giả ngơ, nói xem tại sao lại đánh nhau với đám này "
Hạ Tử Hiên liếc mắt nhìn đám bên cạnh, cười cười nói "Đánh nhau gì đâu thầy, bọn em là giao lưu tình cảm thôi".
Cô vừa nói xong Ôn Nhược Hi đang cuối đầu nhẹ cong môi, dù rất nhanh nhưng vẫn bị mắt sắt Hạ Tử Hiên phát hiện.
Trong lòng cô bất giác vui vẻ lên.
Giám thị Hồng thì vui không nổi, ông đạp mạnh cây thước xuống bàn "Giao lưu mà hình hài tụi em nhìn như ăn mày vậy hả"
"Hạ Tử Hiên em là con gái mà em xem có ra dáng con gái hong, con gái gì mà đi học không học bài, bài tập không làm.
Em biết trong tuần này tên em bị ghi đầy trên sổ đầu bài rồi hong, rất nhiều thầy cô gặp tôi mắng vốn về em rồi đó em biết hong ?".
"Bây giờ còn đánh nhau.
Em muốn làm tôi tức chết phải hong ?"
Ông ấy nói chuyện mà mặt đỏ bừng, giọng rống to.
Y như con khỉ già ăn trúng trái ớt rất buồn cười.
"Thầy à, học không giỏi đâu phải là chuyện em muốn đâu thầy.
Còn chuyện đánh nhau đâu phải một mình em tự đánh được, sao thầy la có ên em vậy"
"Mà một mình em đánh với sáu thằng con trai, thầy đáng ra phải la tụi kia chứ.
Có phải tụi nó ỷ đông ức hϊếp em hong, có phải em mới là đứa chịu thiệt hong thầy ?!"
"Em cũng đâu quyết định được giới tính, nếu được em cũng không muốn làm con trai vừa thô bạo vừa hôi hám như tụi này đâu nha !"
"Ý em là tôi cũng hôi ?".
Giám thị Hồng nói xong thì hơi liếc nhìn sang Ôn Nhược Hi, cô vẫn ngồi làm chuyện của mình như người không liên quan.
Nhưng thật ra trong lòng đang vui vẻ tưng bừng khi nghe Hạ Tử Hiên nói, cô gái này thật là dẻo mồm.
"Em không nói, thầy tự khai nha !!!"
"Em ____".
Giám thị Hồng tức thở hỗn hễn.
Mất một lúc mới hạ xuống được.
Ông nhìn nhìn Hạ Tử Hiên "Tôi không nói chuyện với em.
Mấy đứa em lập tức viết tời kiểm điểm chuyện đánh nhau hôm nay cho tôi".
Hạ Tử Hiên cười khổ trong lòng, lúc trước đi học một lần bị la còn không có, thậm chí còn là niềm tự hào của trường.
Vậy mà bây giờ cô cũng nổi tiếng, nhưng lại là theo cách ngược lại.
Cô đi vòng qua ngồi kế Ôn Nhược Hi, không phải là cô muốn nịn nọt gì, chỉ là cô đi học không có mang viết, toàn sài ké Hứa Tiên, có bạn bè là để mượn đồ mà.
Ôn Nhược Hi quay sang nhìn cô, môi nhẹ mỉm cười.
Hạ Tử Hiên cười cười gãy gãy sau ót "Cô có thể cho em mượn cây viết được không ?"
Ôn Nhược Hi còn chưa lên tiếng, giám th ịHồng lại lần nữa la lên "Em đi học kiểu gì mà viết cũng không có ?".
Hạ Tử Hiên nhíu mày, ông nội này quản cũng nhiều quá rồi đi, cô vẫn là cười nhạt trả lời "Viết em hết mực rồi thầy, nhà em nghèo mỗi lần chỉ mua được một cây viết, ngày mai em mua"
Ôn Nhược Hi mím nhẹ môi, cô tuy tiếp xúc với gia đình dì Phượng chưa lâu, nhưng đủ biết gia đình dì ấy rất có tiền.
Chứ không phải như lời Hạ Tử Hiên nói là nghèo khó.
Cái điện thoại em ấy đang sài đủ mua cả mấy trăm ngàn cây viết rồi.
"Em bớt nói xạo dùm tôi"
Ôn Nhược Hi cũng không vạch trần lời nói dối giấu đầu lòi đuôi này.
Cô mang ra hộp đựng bút trong túi sách ra, lấy ra trong đó một cây bút rất đẹp, nhìn qua là khá đắc tiền.
Cô đưa cho Hạ Tử Hiên còn cười với cô "Em cầm đi".
Hạ Tử Hiên cười tươi rói nhận lấy.
Còn giám thị Hồng thị ranh tỵ ra mặt "Cô Nhược Hi không cần đưa cây viết tốt vậy đâu, cây bình thường được rồi".
Thật ra người muốn lấy cây viết đẹp đẽ đó là ông ấy.
Thật ranh tỵ với con bé này mà.
Ôn Nhược Hi cũng không để ý nói "Không sao".
Hạ Tử Hiên chỉ viết tầm 10 phút.
Cô làm cảnh sát đã lâu cũng chưa lần nào viết kiểm điểm nhưng lại có kinh nghiệm viết tường trịnh vụ án.
Cho nên viết rất chi tiết sự việc vừa rồi, sau đó ký tên mình xuống cuối trang.
Nộp lên cho giám thị Hồng.
Sáu thằng kia cũng nộp lên, nói tới kinh nghiệm viết kiểm điểm thì tụi nó dám nhận là đứng đầu.
Cứ tưởng như vậy là xong rồi, ai ngờ giám thị Hồng lại đưa cho cô một tờ giấy, trên đó ghi to mấy chữ THƯ MỜI PHỤ HUYNH HỌC SINH.
Không biết từkhi nào thầy ấy đã ghi tên cô lên đó.
Hạ Tử Hiên cầm tờ giấy trên tay mà đổ mồ hôi hột, cô không sợ gì hết chỉ sợ lúc dì ba nhận được tờ giấy này sẽ xách chổi chà rược cô chạy khắp xóm.
Cuộc đời cô từng cầm rất nhiều giấy khen về khoe với dì.
Kể cả lúc nhận được giấy báo trúng tuyển trường cảnh sát.
Vậy mà bây giờ lại cầm giấy mời phụ huynh về, còn vì chuyện không vẻ vang gì.
Làm sao cô dám đưa dì ba đây ?!!.
"Cả đám đánh nhau sao thầy mời phụ huynh có mình em vậy thầy ?"
Giám thị Hồng liếc nhìn cô "Chỉ mỗi tội này không đủ để tôi mời phụ huynh, chỉ riêng em có quá nhiều tội, tôi cần gặp cha mẹ em để nói chuyện".
Nghe đến cha mẹ, nụ cười Hạ Tử Hiên hơi sựng lại.
Thầy muốn gặp hai người họ phiền thầy đăng ký với lão Diêm vương nha.
Sau khi ra khỏi cổng Hạ Tử Hiên nhìn lên trời hít sâu một hơi, phải tìm cách mới được.
Ôn Nhược Hi đi sau lưng gọi cô lại "Láy nữa về tắm rửa ăn cơm xong em qua phòng tôi một chút"
Hạ Tử Hiên kinh ngạc nhìn cô "Chi vậy cô ?"
"Cứ qua rồi biết".
Sau khi để lại câu nói này cô liền lên xe đi hướng về nhà.
Hạ Tử Hiên sờ sờ cây viết trong túi quần, hong lẽ cổ nhớ ra là mình diếm cây viết rồi.
Mà như vậy chỉ cần đòi lại, cần gì kêu qua phòng thần bí vậy.
Lắc lắc đầu cười bỏ qua, lên con xe hồng phấn chạy về nhà.
Sau khi ăn cơm tắm rửa Hạ Tử Hiên liền xuống nhà xem tivi với dì bà và cậu nhỏ.
Họ cũng không hỏi cô lí do về trễ, vì cô đã là người trưởng thành lại còn là cảnh sát hình sự thì cần gì lo lắng.
Xem phim đến 9 giờ thì cô lên phòng, sau đó đi ra lang cang trèo qua lang cang nhà dì Điệp.
Cô nhắn cho Ôn Nhược Hi một tin nhắn, chưa đến một phút đã thấy cô ấy mở cửa phòng đi ra.
Trên người Ôn Nhược Hi mặc một cái váy ngủ bằng lụa dài đến đầu gối, phía trên là phần cổ trái tim.
Trông cực kỳ quyến rũ, nhìn lại mình đang mặc bộ đồ ngủ Hello Kitty màu xanh dương, cô lại tự cười mình.
Vì đang là học sinh cấp 3 nên quần áo cô cũng phải lựa cho đúng lứa tuổi.
Thật không nhìn ra đã là cô gái 26 tuổi, thật mất định hương vị nữ nhân mà.
Ôn Nhược Hi ra hiệu cho cô theo mình vào phòng, phòng khá lớn trong phòng không có giường, nệm 1m8 vừa to vừa mềm đặt ở dưới sàn.
Phòng Hạ Tử Hiên bên kia cũng vậy.
Đơn giản chỉ có một bàn trang điểm và một tủ quần áo, có cả toilet riêng.
Ôn Nhược Hi bảo cô cứ ngồi xuống giường, trên đó đã đặt sẳn một hộp thuốc y tế nho nhỏ.
"Cô kêu em qua đây làm gì vậy cô ?".
Một bộ dáng vô cùng ngây thơ.
Ôn Nhực Hi ngồi xuống cạnh cô, bình thường Ôn Nhược Hi không ưa cười, nhưng không hiểu vì sao mỗi lần nhìn thấy Hạ Tử Hiên cô cứ không tự chủ mà cong lên khóe môi.
"Đưa tay phải ra cho tôi xem"
Hạ Tử Hiên khó hiểu nhưng vẫn làm theo, cô xè bàn tay xinh xắn ra trước Ôn Nhược Hi để xem cô ấy định làm gì, trước mặt cô ấy cô chưa từng có phòng bị.
Ôn Nhược Hi nhẹ mỉm cười nắm lấy bàn tay kia, nhẹ lật lại xem mu bàn tay đã hằng lên vết sưng đỏ do dây nịt quất phải.
Lúc hai tay chạm vào nhau liền có dòng điện chạy qua cơ thể hai người.
Làm tim cả hai đập nhanh hơn.
Ôn Nhực Hi cẩn thận xem xét vết thương, sau đó đem ra từ hộp y tế bong băng, với oxy già khử trùng.
Cô nhẹ nhàng dùng tâm bông chạm vào vết thương, như rất sợ Hạ Tử Hiên phải đau.
Hạ Tử Hiên chăm chú nhìn động tác mềm nhẹ của cô ấy, trong lòng cũng mềm theo.
Cô trước giờ trong lúc thực hiện nhiệm vụ bị thương không ít lần, có khi còn nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng những lần đó một là cô đi bệnh viện chữa trị, không thì sẽ tự mình băng bó, đồng đội cô ai cũng sẽ vậy.
Hơn nữa bọn họ toàn là con trai thô kệch, làm gì có chuyện quan tâm, cẩn thận chăm sóc cô như vậy.
Cô từ nhỏ cũng là tự lập rất sớm, cho nên cũng không cảm thấy mình yếu đuối.
Nhưng mà lần này lại khác, nếu Ôn Nhược Hi không nhắc cô chắc cũng không để ý vết thương nhỏ này làm gì, có hơi đau nhưng không đáng kể.
Vậy mà cô gái này là rất tận tâm, làm cô vô cùng cảm động.
Ôn Nhược Hi vừa xử lí vết thương vừa nói "Chắc sẽ hơi đau, ráng chịu một chút, vết thương có dính cát tôi sợ bị nhiễm trùng, nên cần sát trùng kỷ"
Hạ Tử Hiên hồi phục tinh thần, lắc đầu cười cười "Này mà nhầm gì cô, xem như là nhẹ nhất trong số lần em bị thương rồi".
Cô gái này chắc là được cưng chiều từ nhỏ nên mới có thể nói nghiêm trọng như vậy.
Ôn Nhược Hi ngẩng đầu nhìn cô, khẽ nhíu mày "Em còn bị thương chỗ nào sao ?"
"Không, không có.
Em chỉ bị mỗi chỗ này"
Cô gái này lúc nhíu mày hun dữ thiệt là đáng sợ nha.
Cô cũngkhông hiểu sao lại sợ một cô gái nhỏ tuổi hơn mình đây.
"Xong rồi, mấy ngày này tay em ít chạm nước nha"
Hạ Tử Hiên đang muốn trêu chọc cô ấy "Vậy không được đâu nha, vậy em làm sao rửa mặt, tăm rửa đây.
Hay cô giúp em nha !! "
Ôn Nhược Hi vẫn không để cô đạt được mục đích "Có tâm trạng chọc tôi vậy thì nên suy nghĩ xem đưa thư mời cho dì Phượng sao đi".
Nụ cười chợt tắt, đằng sau ánh mắt.
Cô gái này cũng biết trêu người.
Đang suy nghĩ cách phản đòn thì cô vô tình liếc thấy khe núi như ẩn như hiện dưới cổ áo Ôn Nhược Hi do cô ấy đnag cúi người.
Không hiểu tại sao lại mặt đỏ tim đập đây, Hạ Tử Hiên tự nhận mình thẳng, vô cùng thẳng, cực kỳ thẳng.
Cho nên cảm giác này chỉ là ngại ngùng thôi, tuyệt đối không phải háo sắc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook