Nằm Vùng Nơi Tim Em
-
20: Đánh Nhau
Đang thầm suy đoán trong lòng, trên vai cô bỗng bị một cái tay vỗ lên "Nhìn gì đó mạy ?".
Hứa Tiên cười cười đẩy cặp mặt kính trên nắt cao hơn chút.
Hạ Tử Hiên quay đầu, đập vào tầm mắt cô là bóng dáng hai thiếu niên với ngoại hình hoàn toàn trái ngược nhau.
Hứa Tiên gầy gò thư sinh, đeo kính cận rất ra dáng mọt sách trong truyền thuyết.
Còn cậu nhóc bên cạnh thì hơi mũm mĩm, khuôn mặt với thân hình đầy đặn tới nỗi khi cười phần thịt nơi mắt có thể che mất đi hai con mắt của nhóc.
Trước khi Hứa Tiên giới thiệu tên, Hạ Tử Hiên hy vọng sẽ không phải là một nhân vật nào đó trong kiếm hiệp Kim Dung hay thiếm Quỳnh Dao nữa.
"Hiên, này là Kim Dung, nó học C8 á"
Hạ Tử Hiên sụp đổ thật sự sụp đổ.
Lần này không là một nhân vật nào nưa, mà là tên tác giả luôn rồi.
Cô cố gắng gượng cười, lại nghe Hứa Tiên nói tiếp "Mọt sách này là Hiên chung bàn tao"
Mọt Sách cười híp mắt chào cô, sau đó liền đổi bộ mặt nghiêm túc "Mình nghe nói hai bạn hẹn đánh nhau với tụi đại ca Long hả ?"
Hạ Tử Hiên méo mặt, cái xưng hô quái quỷ gì đây.
Mình với bạn nghe mà nổi da gà, cô xua xua tay "Kêu mày tao được rồi, mình cậu nghe không quen".
"Không được, ở trường phải xưng hô lễ phép"
Hứa Tiên liền cắt lời "Thôi kệ nó đi, nó như ông già vậy đó, được cái học giỏi".
Hạ Tử Hiên bất lực lần nữa "Không sao.
Bạn ____"
Cô mở miệng nói chữ [Bạn] này ra mà chợt rùng mình, không thể nói tiếp được.
Có lẽ do nghề nghiệp cô tiếp xúc với mấy tên tội phạm thô bạo, cộng thêm xung quanh cô toàn con trai.
Cho nên tính cách cô cũng bị ảnh hưởng đi.
"Mọt Sách, màu nghe ai nói đó ?" Hứa Tiên thay cô hỏi, Hạ Tử Hiên thở ra một hơi.
"Lớp mình bàn ầm ra kìa, còn đòi tan học ở lại coi tụi nó xử hai người ra sao"
Hứa Tiên nghe thấy thì sắc mặt xanh lè xanh lét như tàu lá chuối, dựa cả người vào lang cang.
Lần này chắc nó phải đăng xuất khỏi trái đất sớm rồi, nghĩ tới bạn gái còn chưa có thì thật là đau khổ mà.
"Vui vẻ vậy, mà liền khẳng định là tụi này thua".
Hạ Tử Hiên hứng thú hỏi.
Mọt sách cố hết sức gật đầu, mỡ trên mặt nó như muốn rớt ra.
Rất nhanh đã gần kết thúc tiết cuối.
Cả lớp ai cũng nh ưvô tình hay cố ý nhìn đến hai người, bọn nhãi ranh kia còn nhìn bọn cô như hai con mồi sáp bị gϊếŧ thịt vậy.
Đại ca Long hôm nay trốn học, thật là tiết _____.
Hạ Tử Hiên phát hiện tay Hứa Tiên đang run run cầm cây viết, mồ hôi trên trán cứ lộp độp chãy xuống.
Làm cái trò gì vậy, sao thấy nó còn sợ hơn lúc bị kêu lên trả bài vậy cà.
Cô vỗ vỗ vai nó "Đừng sợ".
Vừa lúc tiếng trống hết tiết vang lên, bọn kia nhanh chóng thua dọn tập sách, ánh mắt như viên đạn bắn về phía cái bàn cuối lớp.
Trên môi Hạ Tử Hiên vẫn là nụ cười nhàn nhạt, cô cũng thu dọn tập sách bỏ vào balo.
Nắm cổ áo lôi kéo Hứa Tiên đi theo, Hứa Tiên một bộ mặt không còn thiết sống đi theo.
Sân sau của trường là một cái sân rộng bằng phân nữa sân trước.
Chỉ là sân trước được lót đan, sân sau là sân cát để tập luyện tập quốc phòng.
Chỗ này đậu lác đác vài chiếc xe đạp của học sinh.
Hai người vừa đi được một chút thì phía sau Mọt Sách vát cái thân ụt ịt chạy theo gọi với theo "Ê hai bạn, đợi mình".
Hạ Tử Hiên nhìn nhìn Mọt Sách chạy tới, nói với Hứa Tiên "Cái cục mỡ đó chạy theo làm gì ?"
Hứa Tiên lắc đầu "Ai mà biết nó, chắc theo hốt sát hai đứa mình".
Nói xong cả hai không đợi nữa mà tiếp tục đi.
Mọt Sách đun đưa từng thớ thịt chạy theo.
Tới sân sau ba người liền giật cả mình, một sân đầy người, ngoại trừ 6 nhóc con kia còn có mấy chục học sinh khác đứng quây quanh.
"Ủa, nãy có 6 thằng mà, sao giờ đông vậy ?".
Hạ Tử Hiên nghiêng đầu hỏi.
Mọt sách nhanh chóng trả lời "Chỉ 6 thằng thôi, đám còn lại là tới xem đánh lộn.
Mà nói đúng hơn là xem tụi kia đánh hai bạn".
"Tới hơi chậm đó, tao sợ tụi mày sợ tới lết không nổi rồi chứ".
Thằng to con kia lại lên tiếng cả đám nó cười ha hả.
Hạ Tử Hiên mệt mỏi, tụi nhóc bây giờ chỉ giỏi ỷ đông người rồi chèn ép người ta, cũng chỉ giỏi múa võ mồm.
Muốn quánh nhanh thì quánh đi, nói nhiều vậy chi, cô mà về trễ giờ cơm chiều là cậu nhỏ ăn hết đồ ăn của cô.
"Nói nhiều vậy làm gì".
Hạ Tử Hiên muốn nhanh chóng kết thúc.
"Anh Kiên, con nhỏ này láo ghê".
Thằng nhỏ con nói với thằng to con.
Mọi người xung quanh to to nhỏ nhỏ, chỉ trỏ vào Hạ Tử Hiên.
Ở trườn có một chị đại bọn nó đã sợ rồi, mà chị đại kia còn chưa dám chọc đám người của đại ca Long, vậy mà nhỏ mới chuyển trường này dám.
"Nếu tao quánh thắng, thì tao được gì ?".
Cô cũng không ở không mà đi hơn thua vớ tụi nhóc con này.
Sáu thằng kia cười lớn, tụi nó rút dây nịt ở lưng quần ra.
Áo sơmi trắng cũng không còn ăn tây-ni nữa.
Bộ dáng lúc này đâu ra dáng côn đồ chính hiệu.
Hạ Tử Hiên cũng không giữ hình tượng thục nữ đẹp đẽ nữa, cô cũng lấy áo ra khỏi cột thắt hai vạt áo lại với nhau cho thuận tiện.
Cũng may chưa nhập học chính thức không cần mặc áo dài, nếu không mặc áo dài trắng mà quánh lộn thì hơi kì, nhưng cô không biết sau này sẽ có cơ hội được diện áo dài nữ sinh mà đá bây người ta.
"Hai đứa mày đứng qua một bên, tránh bị trúng đạn lạc".
Cô nói với hai người mập ốm bên cạnh, cô sợ lúc đánh nhau hăng máu lỡ tay đánh nhầm thì mệt.
Lúc hoạn nạn mới biết tình anh em, hai thằng đó mỗi đứa vỗ một tay lên một bên vai Hạ Tử Hiên, vẻ mặt vô cùng bi thương.
Hứa Tiên đau khổ nói "Ráng lên, đừng đăng xuất khỏi Trái Đất quá sớm".
"Bạn đừng lo, nếu không ổn mình chạy lên báo bảo vệ liền, cố lên".
Mọt sách nói xong làm tay thủ thế cổ vũ.
Miệng Hạ Tử Hiên giật giật nhìn bọn họ ba chân bốn cẳng hòa vào dòng người, xem ra trốn rất nhanh còn rất kỹ.
"Nè, coi bộ hai thằng kia biết điều đó.
Nể tình mày là con gái tụi tao lên từng đứa".
Thằng to con lên tiếng, đại ca Long không ở đây nó là lớn nhất.
"Lên đi, nói nhiều quá".
Thằng nhỏ con nghỉ cô là con gái yếu sức đánh không lại một thằng con trai như nó, vì vậy nó liền xưng phong lấy oai.
Nó chạy lên dơ nắm đắm hướng thẳng vào mặt cô.
Hạ Tử Hiên bước một bước qua bên trái, sau đó đưa chân ra ngán chân nó, nó té nằm sắp xuống mặt cát.
Cô thuận thế bước trở lại đạp một chân lên lưng nó, nó bị đau la oai oái.
Cô dơ ngón tay trỏ ra cong ngón tay ngoắc ngoắc mấy thằng kia.
Trên môi là nụ cười nhếch mép.
Hai thằng khác thấy vậy liền vun dây nịt xông tới, Hạ Tử Hiên nmắ lấy một cộng dây nịt của một thằng kéo nó té nhào về phía sau cô, sau đó đạp vô chân của thằng còn lại.
Hai điền té xuống cát, Cú đạp này không nhẹ, cái chân thằng nọ đau điếng.
Ba thằng còn lại thấy vậy biết cô không phải là loại vừa, cũng chạy tới tạo ra cuộc hỗn chiến.
Hạ Tử Hiên nheo mắt cười cười, mấy thế võ cô học được ở trường cảnh sát lúc này có đất dụng võ rồi.
Cô đạp mạnh vào bụng thằng to con, rồi đấm thẳng vào mặt nó.
Sau đó cũng tặng thẳng vào mắt hai thằng còn lại mỗi thằng một cú đấm.
Kết thúc bằng cú đạp vào chân tụi nó, chiêu này là cách để tụi nó không tiến lên nữa.
Dĩ nhiên sức của cú đạp này không hề nhẹ.
6 thằng nằm bẹp dưới đất, có thằng tay ôm bụng, ôm mắt, ôm mặt, ôm chân.
Hạ Tử Hiên phủi phủi tay, vuốt lại vạt áo bị nhăn.
Lại cười khẩy "Mấy nhóc con miệng còn dính sữa, lo mà về thay tã đi, lần sau đừng đụng tới chị mày nữa".
Tụi kia nghiến răng mà nhìn cô, Hạ Tử Hiên đặt mông ngồi xuống trên lưng thằng to con, móc trên người nó ra gói thuốc, đang định vứt đi thì nghe một tiếng la chói tai "Hạ Tử Hiên, cái em học sinh này".
Ôi thôi rồi, là Hồng Tỉ Tỉ.
Sao giờ này mà ổng còn ở trường trời.
Cô đã cố tình chọn giờ ra về để xử lý, ai ngờ.
Trên tay cô còn đang cầm gói thuốc lá, tội thêm tội.
Lúc cô ngẩng đầu người đập vào mắt cô đầu tiên không phải là giám thị Hồng đang la lớn trừng mắt với cô, mà là một bóng dang quen thuộc thước tha đứng nhìn cô.
Trong mắt cô ấy là lo lắng là kinh ngạc.
Ôn Nhược Hi lúc ddang chuẩn bị ra về thì nghe học sinh chạy đến văn phòng thông báo với giám thị Hồng là học sinh lớp thầy ấy chủ nhiệm đang đánh nhau ở sân sau.
Mới đầu cô cũng không định đi xem, nhưng nghe loáng thoáng có tên Hạ Tử Hiên.
Liền cảm thấy lo lắng đi theo xem thế nào, không ngờ vừa đến đã thấy mấy thằng con trai đang nằm bẹp dưới đất, còn Hạ Tử Hiên lại ngồi trên người một nam học sinh, vô sự.
Trên tay còn cầm gói thuốc quơ quơ, vẻ mặt nghênh lên tận trời.
Giám thị Hồng lại rống lên "Em mau lên văn phòng gặp tôi".
Sau đó nhìn đến đám diễn viên quần chúng đang xem "Còn mấy em nữa, tan học rồi không về nhà ở đây làm gì.
Mau về nhanh, bọn học sinh rụt rịt ra về.
Hạ Tử Hiên âu sầu khổ não đi theo, Mọt sách và Hứa Tiên bộ mặt như người bị bắt lên văn phòng là tụi nó vậy.
Cô quay sang nói với tụi nó "Về trước đi".
"Có sao hong ?".
Mọt sách nhăn nhăn cái mặt mập của nó hỏi.
"Thôi rồi".
Hứa Tiên cũng trưng ra bộ mặt táo bón.
Hạ Tử Hiên lắc đầu "Sao trăng gì.
Về ăn cơm đi"
Hai người lo lắng mà dẫn xe ra khỏi trường.
Còn Hạ Tử Hiên hít sâu một hơi đi vào văn phòng chờ đón một trận cuồng phong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook