Mỗi Ngày Mị Đều Chăm Chỉ Làm Thêm
41: Honey Muốn Chơi Trò Chơi Không 1


"Như vậy có ổn không?"
Mạc Dao lo lắng nhìn bức ảnh vừa gửi đi.

Dù váy nguyên chủ mua khá ngắn nhưng mà vẫn che được những thứ cần che.

Hơn nữa nguyên chủ còn rất có thẩm mỹ mà mua tất trắng dài quá đầu gối, thít chặt vào phần đùi mềm mại.

So với những nam sinh khác thì chân của thiếu niên khá là nhỏ lại không có thịt thừa, khi tất trắng bao bọc lấy chân của cậu càng tạo cảm giác mềm mại cho đôi chân nhìn thế nào cũng thấy giống chân của nữ sinh trung học.


005 hai mắt sáng rực nhìn thiếu niên đang co quắp ngồi trên giường.

"Tôi nghĩ không phải vậy đâu… Hẳn chúng ta sắp phải ngồi ở đồn cảnh sát thì đúng hơn…"
Lừa đảo người khác còn chưa tình giờ lại thêm tội quấy rối tìиɧ ɖu͙©.

Thiếu niên bứt rứt mà vò nát góc váy.

Giờ cậu đi đầu thú có được giảm nhẹ tội không?
Trên thực tế trước đó Thẩm Trạch Văn đúng là có ý định báo cảnh sát.

Nhưng đó là khi hắn chưa thấy ảnh thiếu niên gửi qua.

Thiếu niên dùng một tay giữ váy một tay khác cầm điện thoại mà chụp từ trên xuống
Phải nói kỹ năng chụp ảnh của thiếu niên quá tệ, kiểu chụp thật sự giống các bậc cha mẹ bây giờ.

Tuy nhiên cũng nhờ vậy mà hắn có thể khẳng định thiếu niên không sử dụng app chỉnh sửa.
Cảm giác nóng giữa hai đùi đột nhiên truyền đến khiến hai chân hắn hơi run lên.

Thẩm Trạch Văn khó hiểu nhìn xuống hai chân mình.

Trước đó người bên kia không phải không gửi ảnh cho hắn nhưng Thẩm Trạch Văn chỉ cần liếc quá liền cảm thấy khó chịu.

Hắn không phải đồ ngốc.

Phân tích một chút ánh sáng, góc chụp cùng cách bố trí hắn liền biết đây là ký túc xá nam hơn nữa còn thuộc trường đại học của hắn.

Bị gay để ý còn chưa xong giờ lại còn bị quấy rối.

Thẩm Trạch Văn vốn thông cảm cho người bên kia không đem chuyện này nói với nhà trường để tránh cậu ta bị áp lực dư luận nhưng không ngờ người kia không những không biết điều mà còn nhão nhão dính dính làm phiền hắn.

Thẩm Trạch Văn cảm thấy phiền toái liền trực tiếp chặn người nọ lại không ngờ tên gay kia tiếp tục lập nick mới tán tỉnh hắn như làm nhiệm vụ hàng ngày.

Cho đến khi tấm ảnh này xuất hiện.

Chẳng lẽ là ảnh mạng?
Thẩm Trạch Văn lướt lên trên muốn tìm mấy tấm ảnh cũ mà tên gay kia gửi cho mình nhưng tìm một hồi hắn mới nhớ ra vì quá khó chịu nên đã xoá hết sạch.

"Mình quan tâm mấy cái này làm gì?" - Hắn sầu não mà vò đầu bứt tai.
Bị đồng tính thích không có nghĩa là hắn cũng là đồng tính.

Dù cả đời cống hiến cho học hành nhưng hắn khẳng định hắn chưa bao giờ vì nhìn thấy thân thể của đàn ông mà tim đập bình bịch cả.

Có lẽ là do thiếu niên chụp quá giống con gái thôi.

Thẩm Trạch Văn tự an ủi bản thân mình.

Hắn còn tự chứng minh bằng cách tra google chân con gái.


Sau khi mặt lạnh lướt khoảng chục tấm ảnh, Thẩm Trạch Văn im lặng lôi tấm ảnh thiếu niên gửi ra.

Vì sao cảm thấy không có cái nào đẹp như vậy là sao?
"Không quan tâm nữa."
Thẩm Trạch Văn đặt điện thoại lên bàn bắt đầu chuyên tâm giải quyết vấn đề giữa các ban.

Nhưng được năm phút hắn lại nhịn không được cầm điện thoại lên.

Kích mở tấm ảnh chụp hai đùi mềm mại của thiếu niên hắn nhịn không được mà phóng to một chút.

"Mình chỉ đang nghiên cứu thôi.

Là nghiên cứu.

Nghiên cứu thôi…"
Phía bên kia Mạc Dao đang tính cởi váy ra thì nhận được tin nhắn từ phía Thẩm Trạch Văn.

Cậu do dự mãi không dám mở sợ dòng chữ xuất hiện trên khung chat sẽ là: Tôi báo cảnh sát rồi mau kiếm luật sư đi.

Nhưng có lẽ Mạc Dao suy nghĩ quá nhiều rồi.

Đập vào mắt cậu chỉ là hai câu nhắn cụt lủn.

[Trạch Văn: Nhìn giống ảnh mạng.

Chụp lại đi.]
"..."
Dường như cảm thấy thiếu niên do dự quá lâu phía bên kia lại gửi tới một tin nhắn nữa.
[Trạch Văn: Chụp cùng với con gấu bông đằng sau đi.]
[Trạch Văn: Phải lộ đùi.

Vén váy cao lên một chút.]
Mạc Dao hốt hoảng muốn block hắn nhưng 005 đã nhanh tay ngăn lại.


"Nhưng cũng đâu cần…"

Thiếu niên nghĩ một lúc rồi lắc lắc đầu nhỏ.

Cậu chỉ đọc truyện cổ tích thôi.

Mà trong truyện cổ tích mỹ nhân toàn là người tốt.


"Vậy chúng ta phải làm gì?"
005 nghĩ một hồi rồi yêu cầu Mạc Dao ngồi lên giường.

Nó ra hiệu cho thiếu niên co chân lên, đùi hơi hé ra nhưng cũng không để người nhìn được cảnh đẹp bên trong mà dùng gấu bông kẹp giữa hai đùi.

Phần thịt đùi vì kẹp lấy gấu bông mà hơi lõm xuống một chút, giống như cục bột nhỏ mời gọi người khác tùy ý xoa bóp.


Thiếu niên ngoan ngoãn làm theo lời trợ lý robot.

Cậu hơi cong eo lúng túng ấn chỉnh góc độ sao cho không nhìn thấy mặt mình.
Khi Cao Bách mở cửa ra chính là nhìn thấy hình ảnh như vậy.


Ban đầu chỉ nhìn chân người hắn còn cho rằng bạn cùng phòng mang bạn gái đến nhưng khi nhìn kỹ lại hắn mới biết đây là nam hơn nữa còn là bạn cùng phòng mới đến.

So với những nam sinh khác, bạn cùng phòng này thật sự quá nhỏ, khuôn mặt cùng rất non nớt không giống sinh viên đại học một chút nào.

Cao Bách không biết tin đồn về Mạc Dao nên cũng không ác cảm gì với cậu mà kể cả có biết hắn cũng chẳng quan tâm đến chuyện người ta.

"Tôi… tôi…"
Thiếu niên lúng túng muốn đứng dậy nhưng vì đứng lên quá nhanh mà lung lay muốn ngã xuống giường.

Cao Bách theo phản xạ vươn tay đỡ lấy thiếu niên.

Xoang mũi nhanh chóng tràn ngập một mùi hương thơm tho kéo theo đó cảm giác mềm như bông nhanh chóng truyền từ tay tiến thẳng đến đại não cũng hắn.

Người này thật sự là con trai sao? Vì sao lại mềm như vậy?
Trong vô thức hầu kết của người thanh niên bắt đầu lên xuống.

Hắn cứng đờ mà đặt thiếu niên ngồi lên giường, trước khi thả tay ra Cao Bách nhịn không được mà nhéo một chút phần eo của thiếu niên.

Thật sự rất mềm…
"Không cần phải sợ tôi sẽ không nói ra ngoài." - Hắn nhẹ giọng nói với thiếu niên.

Ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ có một ngày mình sẽ dùng giọng điệu như vậy nói với người khác.

Ai bảo thiếu niên đã bị doạ cho trắng bệch cả mặt rồi đâu.
"Tôi… cùng không kì thị gì sợ thích của cậu.

Cậu lần sau chú ý đừng để người khác biết là được."
Mạc Dao mím môi không biết nên giải thích thế nào cho bạn cùng phòng hiểu đây không phải đam mê của cậu mà là của nguyên chủ.

Mà kể cả giờ cậu có giải thích cũng chưa chắc Cao Bách đã nghe vào bởi vì lúc này tầm mắt của hắn đã vô thức dừng lại bờ môi thiếu niên.

Thịt môi no đủ bị thiếu niên giấu đi vào bên trong chỉ để lại một đường thẳng tắp.

Khi cậu do dự muốn mở miệng, phần thịt đỏ mềm lại nảy ra dính một tầng lấp lánh của của nước miếng.

"Cảm… cảm ơn…"
Cao Bách hơi cúi đầu, vì thiếu niên ngồi trên giường nên khi bị hắn lại gần càng khiến chênh lệch hình thể của hai người trở nên rõ ràng.

"Cậu nói gì?"
Mạc Dao không biết hắn cố tình tỏ ra nghe không hiểu liền ngoan ngoãn lặp lại.

"Tôi nói cảm ơn cậu."
*****
Cao Bách cũng không biết làm cách nào hắn rời khỏi ký túc xá.

Đến khi đi lang thang giữa sân trường rồi hắn mới ngẩn người nhận ra lý do mình trở về phòng.

"Yo Cao Bách." - Vai trái bỗng nhiên bị một bàn tay vỗ nhẹ lên.

Cao Bách không cần xem cũng biết đó là ai.

Doãn Hạ Chí ăn mặc sang trọng, quần tây bao lấy đôi chân thon dài, tùy ý vắt áo vest lên vai mà cười hì hì với hắn.

"Ví của tôi đâu?"
"Quên rồi." - Hắn lạnh lùng hất tay người thanh niên ra khỏi vai mình.


"Cái tên này…"
Doãn Hạ Chí vờ tức giận mà dùng vai huých Cao Bách một cái.

Hắn tính quay về phòng lấy đồ lại bị người phía sau giữ lại.

"Tôi cho cậu mượn tiền.

Tạm thời đừng về phòng."
Doãn Hạ Chí khó hiểu nhìn hắn.

Cao Bách hôm nay làm sao vậy? Tuy nhiên điện thoại của Bùi Cảnh không ngừng gọi đến thúc giục hắn, Doãn Hạ Chí chỉ có thể cùng Cao Bách đi ra cổng trường.

Trước khi hắn lên xe taxi, Cao Bách nhịn không được mà gọi Doãn Hạ Chí lại.

"Bạn cùng phòng mới đến của chúng ta tên là gì?"
"Mạc… Mạc Dao thì phải."
"Mạc Dao…"
Cao Bách rũ mắt từ từ nhấm nuốt cái tên này.

Doãn Hạ Chí ngồi ở trên xe cũng nhịn không được mà nghĩ đến bạn cùng phòng kia.

Hắn chơi với Bùi Cảnh nhưng không quậy cùng gã.

Nói một cách khó nghe thì Doãn Hạ Chí đi cùng với Bùi Cảnh là vì gia tộc hai người có giao thoa với nhau.

Mối quan hệ ba người Bùi Cảnh, Mạc Dao, Lục Chi Châu hắn cũng biết nhưng khi ấy hắn đang ở trong bệnh viện nên cũng chỉ nghe người khác kể lại.

Đây không phải lần đầu tiên Bùi Cảnh trêu chọc tình cảm của người khác.

Thậm chí hắn cũng đã từng chơi trai thẳng đến khi người ta quay sang yêu mình rồi thì dứt áo bỏ đi.

Doãn Hạ Chí đột nhiên có chút tò mò về người bạn cùng phòng tên Mạc Dao này.

*****
"Hắt xì…"

005 cầm lấy giấy ăn đưa cho thiếu niên.

Mạc Dao cầm lấy khăn giấy lại hắt xì thêm một cái nữa.


"Tôi muốn đi tắm…"

Mạc Dao vui vẻ ôm lấy quần áo đi vào trong nhà tắm.

So với phòng của những nam sinh khác thì phòng của nhóm Cao Bách cũng được coi là rất sạch sẽ.

Dù không bày biện đủ thứ, xịt nước hoa thơm phức như một số phòng nhưng đồ dùng ở đây cũng coi là đầy đủ.

Mạc Dao không biết đâu là đồ dùng của mình, 005 nói cậu chọn đại một cái cũng không sao khi nào về thì nói với bạn cùng phòng một tiếng là được.

Mạc Dao xoa xoa xà phòng ra tay, cậu nhịn không được ngửi một chút, chóp mũi cũng dính vài viên bọt trắng.

Mùi táo xanh có chút quen thuộc.

Là loại xà phòng đang thịnh hành bây giờ sao?
Vì lạ phòng nên thiếu niên không dám tắm quá lâu.

Khi tròng áo thun lên người, cậu mới nhận ra quá thật sự quá rộng.

Cổ áo lỏng lẻo treo ở trên vai, vạt áo cũng dài quá mông nhìn qua còn tưởng đây là váy.

"005, hình như đây không phải áo của tôi."
Mạc Dao vừa xoa tóc vừa đi ra ngoài hỏi trợ lý.

Nhưng 005 đã sớm chạy đi ăn tối rồi.


Thiếu niên đứng giữa nhà gãi gãi mái tóc ướt dầm dề.

Đây thật sự là áo của cậu sao? Chẳng lẽ nguyên chủ có đam mê mặc áo to quá khổ?
Như muốn kiểm chứng suy nghĩ của mình, Mạc Dao cầm lấy cổ áo lên ngửi ngửi một chút cùng lúc này cửa phòng chợt mở ra.

Cố Lãng vừa đi đánh bóng rổ về, cả người ướt đẫm, ống tay áo thun được vén lên cao để lộ bắp tay săn chắc vì dính mồ hôi mà trở nên bóng nhẫy.

Tay hắn vẫn còn cầm bóng rổ, ngón tay ghì chặt lấy bóng, mu bàn tay hơi cong lên để lộ đường gân tay đầy nam tính.

Cố Lãng cho rằng kí túc xá không có ai liền tùy ý đẩy cửa vào lại không ngờ bắt gặp hình ảnh thiếu niên lạ mặt đang cúi đầu ngửi áo của hắn.
Thấy có người vào Mạc Dao mờ mịt ngẩng đầu lên, cũng không vì bị chủ nhân của chiếc áo bắt gặp mà cảm thấy hoảng loạn.

Đối mặt với đôi mắt quá đỗi ngây thơ kia, Cố Lãng lại không thể nói ra những lời nói khó nghe với cậu.

"Cái kia… cái áo đó là của tôi…"
Thiếu niên chớp mắt đơ một lúc liền đỏ mặt quay đi.

Đáng lẽ ra lúc này Cố Lãng phải yêu cầu thiếu niên trả áo cho mình nhưng hắn lại chỉ ngơ ngác ôm bóng rổ nhìn chằm chằm vành tay đỏ đến sắp chảy ra máu của thiếu niên.

Ở phía sau vành tai mềm như bông có một nốt ruồi son nho nhỏ, nếu bình thường sẽ ít ai để ý vị trí đó nhưng một khi phát hiện ra rồi lại không thể rời mắt được.

"Tôi… tôi xin lỗi…"
Mạc Dao xấu hổ vò vò vạt áo.

Cậu muốn trả lại áo cho người thanh niên ngay.

Nhưng cậu không biết đồ đạc của mình để đâu lại sợ mở miệng ra hỏi sẽ bị người khác nghi ngờ nên chỉ có thể cúi đầu nhìn ngón chân nhỏ xinh đang co quắp lại vì lạnh.

"Nếu cậu thích có thể mặc." - Cố Lãng đột nhiên mở miệng nói.

"Dạ?"
"Cậu cứ mặc đi.

Tôi không thiếu quần áo."
Cố Lãng hơi dùng lực một chút, bóng rổ liền lăn vào trong gầm giường.

Sau đó đi qua thiếu niên mà vào trong nhà tắm.

"Cảm ơn ạ."
Mạc Dao ngoan ngoãn nói cảm ơn sau đó ngồi về giường của mình.

May mắn có một giường trống chưa bày biện gì nên cậu có thể phân biệt được đâu là giường mình.

Nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, thiếu niên xấu hổ vùi mặt vào trong chăn.

Xem ra lại bị ghét rồi.
Phía bên kia, Cố Lãng bước vào nhà tắm cũng không cởϊ qυầи áo ra ngay mà dựa vào cửa thở dốc một hồi.

Chóp mũi vẫn còn thoang thoảng mùi hương của thiếu niên, thơm đến làm người choáng váng.

Đến khi hơi thở bình ổn hắn đỏ mặt mà gãi gãi đầu.

Hôm nay hắn làm sao vậy? Chẳng lẽ bị bệnh tim?
Nhưng mà bạn cùng phòng mới đáng yêu quá…
Từ từ… Một thằng con trai mà khen một thằng con trai khác đáng yêu có kì lạ quá không?
—---------------------------------
Thẩm Trạch Văn: Tôi thật sự là thẳng nam.

Cố Lãng: Tôi… cũng vậy…
Doãn Hạ Chí: Ha ha.
Cao Bách: Tôi cong rồi.

Đưa Dao Dao cho tôi.

Cà Phê: ….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương