Mỗi Ngày Mị Đều Chăm Chỉ Làm Thêm
-
40: Nghỉ Ngơi Chuẩn Bị Chương Trình 3
Sau gần một tuần Mạc Dao vẫn chưa gặp lại 005 và 197.
Có lẽ cả hai áy náy vì chương trình 2 quá nặng đô nên để thiếu niên nghỉ ngơi một thời gian dài.
Nhưng vì đã được lọc kí ức nên Mạc Dao cũng không bị ám ảnh quá nhiều thậm chí sau một ngày đi ăn cùng bạn phòng kế, Mạc Dao đã hoàn toàn quên hết nội dung trong chương trình hai.
"Dạo này học hành vất vả quá hay sao?"
Nhìn thiếu niên đang nuốt nước miếng trước nồi lẩu nóng hầm hập, bạn phòng kế nhịn không được mà khẽ hỏi cậu.
Mạc Dao ngậm thìa nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
Kiến thức cũng không quá khó với cậu, giáo sư rất tối.
Có điều ánh mắt của mấy bạn nữ xung quanh có phần đáng sợ.
Như muốn làm thịt cậu í.
Tất nhiên mấy cái này cũng không tính là áp lực rồi.
"Tuần trước cậu đã nghỉ hai buổi.
Hơn nữa còn dành cả ngày để ngủ." - Bạn phòng kế vươn tay giúp thiếu niên gắp thịt.
- "Đưa bát về đây."
"Tôi không biết.
Chỉ là cảm thấy hơi mệt…"
Thiếu niên ngoan ngoãn chìa bát ra.
005 và 197 nói là do cậu ở trong "Chương trình" quá lâu dẫn đến hao tổn về tinh thần, đợi cơ thể thích ứng thì sẽ không còn hiện tượng như vậy nữa.
Tất nhiên Mạc Dao không thể giải thích như vậy với bạn phòng kế nên chỉ có thể lúng túng mà nói dối.
"Vậy à…"
Người thanh niên mỉm cười ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn.
"Mạc Dao đã bắt đầu học được cách nói dối tôi rồi."
Vừa có một đám trẻ con đi qua nên Mạc Dao không nghe rõ người thanh niên nói gì.
Cậu hơi nghiêng người về phía trước, lông mi đen dày hơi run lên.
"Dạ?"
"Không có gì.
Ngày mai cậu về nhà à?"
"Ừm, cuối tuần này đi thăm chị gái."
"Tôi đưa cậu đi."
Sau khi kết thúc bữa ăn, bạn phòng kế đầy thân sĩ đưa thiếu niên trở về.
Đợi cậu đi vào trong phòng, hắn mới xoay người rời đi.
Bước vào trong phòng, Mạc Dao vẫn có chút khó hiểu mà gãi gãi đầu.
Dạo này bạn phòng kế có vẻ rất bận vậy mà vẫn dành thời gian đưa cậu đi gặp Mạc Uyển.
Bạn phòng kế cũng quá tốt rồi.
Có nên mua quà tặng cậu ta không nhỉ?
Như một thói quen, quả cầu màu đỏ liền bay đến trước mặt thiếu niên mà cọ cọ má cậu.
Mạc Dao bị 005 hôn tới tấp vào mặt, 197 đứng bên cạnh không chịu nổi nữa mà đá nó sang một bên.
"005, 197? Chẳng lẽ lại chuẩn bị làm nhiệm vụ sao?"
[Tạm thời vẫn chúng tôi vẫn chưa nhận thêm chương trình.
Cậu có thể an tâm nghỉ ngơi một thời gian.]
Sau khi chương trình đầu tiên của Mạc Dao được công chiếu, công ty đã nhận được kha khá lời mời tham gia vào các chương trình khác nhau nhưng đa số nội dung toàn liên quan đến biếи ŧɦái thích khỏa thân, phô dâʍ nếu không cũng là quái vật có xúc tu hoặc đẻ trứng.
197 lập tức từ chối tất cả.
Sau chương trình 2, nó đã siết chặt yêu cầu hơn rất nhiều.
Tốt nhất nên chọn cho Mạc Dao nhà nó chương trình nào đó mang màu sắc vườn trường một chút ít nhất sẽ không bị người xấu nhận vơ là bà xã.
[Vì nhiều lý do mà công ty của chúng ta không được công chiếu trên các nền tảng lớn.
Nhưng kết quả hiện tại cũng tính là đẹp.]
Trước mặt Mạc Dao nhanh chóng nhảy ra một màn hình điện tử.
Phần trên chính là poster của phim.
Ở chính giữa là Lạc Linh Hoa trong bộ váy màu đỏ đang ở trong tư thế từ từ rơi xuống.
Mà ở phía trên là tay của rất nhiều người vươn ra cũng không biết là vươn tay ra cứu cô hay đẩy cô xuống.
Những người chiếm nhiều diện tích hơn lần lượt là Khuynh Diệp và Lưu Nghi sau đó là Âu Duệ, Lý Giang và Yến Vy.
Còn về Mạc Dao, cậu cùng hai người Lục Bắc và Tô Vân Dương đứng ở một góc nhỏ.
Mạc Dao bị Lục Bắc bảo hộ phía sau nên không nhìn rõ mặt cậu, quả thực chính là nhân vật phụ của phụ.
005 cười trừ kéo xuống phần bình luận.
So với mấy chương trình được công chiếu đang nổi gần đây có mấy trăm nghìn bình luận thì "Ai đã gϊếŧ chết chim cổ đỏ?" chỉ có đến hơn 300 lượt bình luận quả thực không đáng nói đến.
Nhưng đối với công ty nhỏ bé của 197 thì đây cũng được coi là một bước đệm thành công.
P/s: Có nhiều người cmt cho nên tui muốn cảm ơn một chút.
Tui cũng không phải là fan trinh thám đâu do bạn trai rủ mới định xem thử lại không ngờ ánh mắt va phải cậu bạn nhỏ Mạc Dao.
Ai có info không cho tui xin *nhỏ nước dãi*>
P/s: Tôi làm việc cho quân đội các người không tranh được với tôi đâu.
P/s lần 2: Anh bạn thiếu úy vừa cmt bài của tôi.
Tôi sẵn sàng solo với cậu.
Dao Dao của tôi.>
P/s 2: Tôi thấy nhiều cmt war nhau giữa Bắc Dao và Dương Dao quá.
Tại sao chúng ta không lựa chọn 3p?
P/s 3: Vcl lên top cmt luôn rồi.
Tôi không phải thám tử *cười_ing* tôi có làm biên kịch cho vài chương trình nên suy luận một chút.>
Trang đầu của phần bình luận chỉ có như vậy.
Mạc Dao có lướt thêm vài trang nữa cũng không thấy bàn luận về phim nhiều mà mà chỉ toàn thấy mọi người cmt những từ ngữ khiến cậu không hiểu lắm như "mlem mlem" "3p" "bot, top".
197 biết phần cmt phía sau có phần 18+ liền vội vàng đóng màn hình lại.
[Khụ nhìn chung là chúng ta khá thành công.]
[Bên đạo diễn cũng đã trả tiền lương cho chúng ta.
Đây là phần của cậu.]
Trước mặt thiếu niên thật sự hiện ra một cục tiền.
So với những người Mạc Dao quen thì số tiền này không tính là to nhưng với thiếu niên lần đầu tiên tự kiếm tiền thì đây là một món quà khổng lồ.
[Vì chương trình đầu tiên nên số tiền có hơi…]
"Cảm… cảm ơn ạ." - Mạc Dao xấu hổ cúi đầu.
Cảm thấy mình vẫn chưa đủ thành tâm thiếu niên liền nói thêm.
- "Thật sự rất rất cảm ơn ạ."
[Chính… chính là… khụ… Tiếp theo là về chương trình số hai.
Mặc dù bị lỗi nhưng đạo diễn có vẻ rất hài lòng nên đã thay đổi kịch bản.
Ông ta còn muốn hợp tác với chúng ta lâu dài tất nhiên đã tôi từ chối.]
[005.
Câm mồm!]
Quản lý 197 lạnh lùng đạp 005 ra chỗ khác.
[Tạm thời mọi việc chỉ có vậy thôi.
Khi nào có chương trình phù hợp tôi sẽ thông báo với cậu.]
Mạc Dao ngoan ngoãn gật đầu.
005 tò mò lại gần hỏi thiếu niên:
Thiếu niên nghĩ một hồi rồi thẹn thùng đáp lại:
"Mua cho Mạc Uyển một cái khăn."
*****
"Về rồi à?"
Mạc Dao nhìn thiếu niên cao hơn mình một chút đang đứng dựa vào tường mà đáng giá cậu.
Mạc Lâm là em họ của Mạc Dao và cũng là người không ưa cậu nhất trong cái nhà này.
"Em lại nhuộm tóc à?"
"Liên quan mẹ gì đến anh!" - Mạc Lâm khó chịu trừng mắt nhìn thiếu niên.
- "Ba mẹ đi chơi rồi.
Mẹ nói bà không nấu cơm đâu nên dặn anh đừng có vào trong bếp ăn vụng gì đấy.
Có tiền trợ cấp thì dùng cái đấy mà gọi đồ ăn đi."
"Anh hiểu rồi."
Mạc Dao gật đầu rồi ôm cặp đi vào trong phòng.
Mạc Lâm thấy thiếu niên không tức giận liền nghiến răng nghiến lợi đi theo cậu vào trong phòng.
Khi Mạc Dao từ trong nhà vệ sinh đi ra liền thấy Mạc Lâm đang cầm số tiền của 197 đưa không biết là đang suy nghĩ gì.
Cậu vội vàng đi đến muốn lấy lại số tiền nhưng Mạc Lâm đã vươn tay lên cao hơn.
"Số tiền này là sao? Anh ăn trộm phải không?"
"Anh không có!" - Mạc Dao khiễng chân muốn lấy lại nhưng bị em họ vô tình xô ngã xuống đất.
"Nói dối! Chắc chắn là anh đi làm mấy công việc không đứng đắn.
Kiếm phú bà? Không, nhìn dáng vẻ này thì tôi thấy giống anh đi cặp kè với đàn ông hơn."
"Mạc Lâm!"
Nhìn thiếu niên hai mắt đã đỏ bừng, Mạc Lâm mỉm cười ngồi xổm xuống trước mặt cậu dùng tiền vỗ vỗ lên gò má xinh đẹp của thiếu niên.
"Lại khóc nữa sao? Hay anh chia tôi một nửa nhé.
Tôi sẽ không nói với mẹ chuyện anh ăn trộm tiền."
"Anh thật sự không có ăn trộm." - Thiếu niên vô lực mà phản kháng.
"Tôi không quan tâm! Coi như tôi mượn tiền anh.
Sau này tôi sẽ trả."
"Nhưng mà…"
"Chúng ta là anh em.
Chẳng lẽ anh họ kẹt xỉ đến vậy sao?"
Mạc Lâm mỉm cười rút ra vài tờ trong cục tiền đưa cho Mạc Dao.
Hắn nói mượn thì hắn sẽ trả nhưng mà lúc nào thì phải xem tâm trạng của hắn đã.
Nhét lại số tiền vào túi Mạc Lâm thong thả đi ra ngoài cửa.
Cửa phòng vừa mở, Mạc Lâm liền đối diện với một người thanh niên cao lớn mặc âu phục đen.
"Anh Trình Phong?"
Trình Phong là vị đàn anh rất nổi tiếng ở trường của Mạc Lâm và hiện tại là bạn phòng kế của Mạc Dao.
Khuôn mặt kiêu ngạo của Mạc Lâm thoáng chốc đỏ bừng.
Hắn lắp ba lắp bắp không nói lên lời chỉ có thể ngượng ngùng gãi đầu.
Người thanh niên tên Trình Phong gật đầu có lệ rồi bước qua Mạc Lâm, tiến về phía thiếu niên xinh đẹp đang xoắn xoắn hai tay lại với nhau.
"Cậu về nhà sao không nói với tôi?"
"Tôi định cất đồ xong gọi điện cho cậu…"
Mạc Dao nhỏ giọng đáp lại.
Vì vừa bị cướp mất tiền nên giọng nói của thiếu niên có phần ỉu xìu.
Trình Phong hơi nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Lâm còn đang đứng ở cửa, thiếu niên tóc bạc bị nhìn, giật mình vội vàng cúi đầu.
"Đi thôi, tôi đưa cậu đi gặp Mạc Uyển."
Trình Phong kéo tay thiếu niên đi ra ngoài.
Mạc Lâm tính chào hắn nhưng người kia đi quá nhanh nên cậu em họ chỉ có thể nuốt lại lời nói sắp tuôn ra khỏi cổ họng.
*****
"Cậu không định nói gì với tôi sao?"
Ngồi ở vị trí tài xế, Trình Phong hơi đưa mắt nhìn thiếu niên còn đang ủ rũ cúi đầu.
"Không có…"
Mạc Dao lí nhí đáp lại.
Bạn phòng kế đã giúp cậu rất nhiều rồi.
Cậu không muốn đem đến phiền nhiễu cho hắn.
Hơn nữa Mạc Lâm nói sẽ trả lại cậu… đến lúc đó mua khăn cho Mạc Uyển vẫn chưa muộn.
Thiếu niên buồn bã mà nhắm mắt lại.
Dù sao đường cũng khá xa cậu ngủ một chút chắc không sao.
Ngủ dậy một cái là hết buồn ngay.
Trong cơn mơ màng Mạc Dao cảm nhận được có một bàn tay đặt lên trán mình, bên tai vang lên giọng nói dịu dàng quen thuộc.
"Ngủ đi."
Tuy nhiên Mạc Dao không ngờ tới lần thứ hai mở mắt ra cậu lại ở nơi khác.
"Ơ?"
Cảm nhận được một cục lạnh băng đang cọ cọ bên má mình, thiếu niên cũng hiểu được mình đang ở đâu.
Thiếu niên ngơ ngác gật gật đầu còn rất hưởng ứng mà vỗ tay cổ vũ trợ lý nhà mình.
005 tất nhiên sướиɠ đến cười tít mắt.
Nó mở bảng điện tử ra rất chuyên nghiệp lôi ra một cặp kính mà bắt đầu đọc qua kịch bản.
"Giả gái?"
Lúc này Mạc Dao mới cảm thấy hai đùi mình lạnh căm căm.
Thiếu niên theo bản năng nhìn xuống liền thấy bản thân đang mặc một cái váy nữ sinh siêu ngắn màu lam đậm.
Mạc Dao: …
Cùng lúc này điện thoại trên tay cậu cũng rung lên.
[Trạch Văn: Ghê tởm!
Mạc Meo Meo: Người ta là con gái mà~ sao không tin~
Mạc Meo Meo: Đừng block em mà~
Mạc Meo Meo: Nếu không em mặc váy chụp hai đùi cho anh nhé~
Trạch Văn: Chụp đi *khinh thường*
Mạc Meo Meo: Đợi chút~]
Mạc Dao: …
Mạc Dao: …
Tôi muốn về nhà.
*****
Phía bên kia Thẩm Trạch Văn tính toán đem chủ nhân nick Mạc Meo Meo lên tố cáo nhà trường liền nhận được một tin nhắn mới.
Hắn khinh thường muốn xem kẻ biếи ŧɦái này muốn làm gì liền mở khung chat ra lại không ngờ bị hình ảnh trước mắt làm cho ngẩn ngơ.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook