Mây đến từ nơi nào
-
Chương 20:
Sau giấc mộng xuân tình kia, Vân Thiên Ngưng có phần không muốn đối mặt với người trong mộng. Nói nàng là đà điểu cũng được, rùa đen cũng được, tóm lại là trong khoảng thời gian này nàng luôn vô tình hay cố ý mà tránh né Thiên Hề ca ca.
Hành động rõ ràng đến độ Thôi thị nhìn vào đã nhận ra, thầm nghĩ không biết tiểu cô nương có phải đang chịu điều gì tủi thân không. Nhá nhem tối, bà lặng lẽ đến phòng nàng.
“A Ngưng, không giấu a nương chuyện gì chứ?”
Thôi thị nhìn nữ nhi đang ngồi bên bàn, tay nghịch nghịch cái bát sứ rửa bút lông. Hai má nàng ửng đỏ, mắt hạnh lăn tăn gợn sóng, khẽ lắc đầu với bà, thấp giọng nói: “A nương, con không sao.”
Thiếu nữ mười hai tuổi, đã có suy nghĩ của riêng mình, không muốn tâm sự chuyện kia với bất kì ai. Chỉ có thể từ từ mà suy nghĩ đến khi trong lòng đã sáng tỏ thì mới có dũng khí đối mặt với Thiên Hề ca ca.
“Được rồi, vậy ta đi đây.”
Thôi thị mắt thấy nàng không muốn nói, cũng không cố ép buộc, vờ như muốn đi. Vừa nghe Vân Thiên Ngưng thở phào một hơi, Thôi thị cố ý thuận miệng nói:
“Ngày mai, Thiên Hề ca ca của con phải về Cô Tô một chuyến, thăm cửu mẫu đang sinh bệnh, ít nhất cũng phải mất tầm hai tháng, A Ngưng không đi tiễn hắn sao?”
“Gì cơ?”
Vân Thiên Ngưng đứng mạnh dậy, sao nàng không biết chuyện này?
Sao không ai nói với nàng cả?
Thôi thị dừng bước chân đang vờ rời đi của mình, ánh mắt bà lộ ra ý cười, nhìn tâm tư như viết ra ngoài mặt của nữ nhi, rồi tiếp tục nói:
“Gần đây chả phải con luôn tránh né Thiên Hề ca ca sao, hắn nghĩ là con giận hắn rồi. Tuy ta không biết Thiên Hề làm gì chọc giận con, nhưng hắn nói không sao đâu, cứ đợi đến khi con bằng lòng gặp hắn là được. Kết quả, mấy ngày trước Cô Tô truyền tin đến, báo rằng cửu mẫu của hắn sinh bệnh rồi, đợi hắn về thăm…”
“Con…”
Vân Thiên Ngưng muốn nói lại thôi, bàn tay nhỏ hết siết lại buông, rồi đột nhiên ra sức chạy nhanh ra ngoài. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Sao có thể như thế được?
Nàng chẳng qua chỉ là, chỉ là nhất thời không phân rõ được thứ tình cảm mình dành cho hắn là gì, đợi đến lúc nàng hiểu rồi sẽ đến tìm hắn mà. Vì sao Thiên Hề ca ca lại không cho nàng chút thời gian chứ?
Gió đêm ngày xuân thật lạnh lẽo, thổi lên đôi má của nàng thiếu nữ làm nhuộm đỏ cả gương mặt nàng. Vân Thiên Ngưng vội vã chạy đến tiểu viện của người nào đó, ở chỗ rẽ, không chú ý đến bóng đen đang đi tới, “Bịch___” đụng phải rồi.
“A___”
Thiếu nữa sợ hãi kêu lên một tiếng, dưới chân run lên, ngã lên người người nọ.
Hơi thở quen thuộc bám víu nơi chóp mũi, nàng an toàn nằm trong lòng ngực, không chút thương tích nào.
Từ nhỏ đến giờ, ngoài phụ thân và ca ca ca, còn ai cưng chiều nàng như thế nữa?
Không đúng, tình cảm hắn đối với nàng, không hề giống tình cảm của phụ thân và ca ca dành cho nàng.
“Thiên hề ca ca…”
Vân Thiên Ngưng thì thầm gọi tên hắn, tay nhỏ chống lên ngực hắn, nâng khuôn mắt nhỏ lên, kinh ngạc nhìn.
Đêm đen như nước, ánh trăng lờ mờ. Khoảng cách của hắn và nàng thật gần, gần đến nỗi có thể thấy được cặp mặt xinh đẹp đang hoảng hốt của nàng.
Trong vô thức, Vân Thiên Ngưng quên cả đứng dậy, cứ thế mà nằm yên ngây ngốc nhìn trong lồng ngực hắn, Bùi Thiên Hề dường như cũng quên mất việc đỡ nàng dậy. Thiếu nữ nôn nóng tựa như con nai con lao vào lồng nước hắn, hương thơm quấn quýt lấy cõi lòng, mềm mại đến lạ. Hắn muốn ôm lấy nàng thêm một lát.
Tay hắn nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, khẽ vỗ, tựa như đang ôm ấp một đóa hải đường:
“A Ngưng, ta đến tìm muội.”
Bùi Thiên Hề ngồi dậy, đỡ thiếu nữ trong lòng ngồi dậy theo. Hắn đứng trước mặt nàng, khoảng cách vẫn gần như cũ, ánh mắt hắn sâu thẳm, thấp giọng nói:
“Tuy A Ngưng không muốn gặp ta, nhưng...”
Lời nói còn chưa dứt, đã bị Vân Thiên Ngưng đang sốt ruột cắt đứt, thiếu nữ vừa thẹn thùng vừa giận dỗi lại có chút tủi thân, nhìn thẳng vào mắt hắn, mày đẹp khẽ nhíu, khuôn mặt ửng đỏ:
“Thiên Hề ca ca, ta, ta không phải là không muốn gặp huynh. Ta…”
Nàng muốn nói nàng vốn không giận hắn điều gì cả, cũng không phải là không muốn gặp hắn. Chỉ là mối tình đầu non dại, nàng không biết phải làm sao mới có thể bày tỏ được tình cảm trong lòng. Hơn nữa nàng không có can đảm đối mặt với người trong mộng, thế nên đâm lao đành theo lao thôi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Bùi Thiên Hề nhìn dáng vẻ đáng yêu của nàng, mắt phượng cong cong, dường như đã tỏ, lặng lẽ đến gần nàng hơn, cúi đầu khẽ cười:
“A Ngưng, ta đều biết cả.”
Hả? Hắn đều biết cả?
Vân Thiên Ngưng như bị dẫm phải đuôi mèo, hoang mang nhìn hắn, khuôn mặt đỏ bừng. Lúc lâu sau, mới lắp bắp hỏi:
“Huynh biết chuyện gì?”
Nàng chưa từng nói gì cả, đến cả mẫu thân nàng cũng không tâm sự. Chẳng lẽ hắn có năng lực xuyên vào giấc mơ của nàng sao?
Ý cười cười của Bùi Thiên Hề càng đậm, dù vừa rồi không biết thì giờ đây cũng biết được tám chín phần rồi.
Hắn không nói rõ mà chỉ nhẹ nhàng hất đi cánh hoa đào đang vương trên tóc nàng, bàn tay theo đó dịch xuống bọc lấy một bên sườn mặt nàng:
“Mấy ngày trước, Cô Tô truyền tin đến, nói cửu mẫu ở quê đang bệnh nặng muốn ta về quê thăm bà. Tuy ngày nhỏ cũng không mấy gần gũi, nhưng vì chữ ‘hiếu’ khó bỏ, ta khó lòng mà từ chối nên quyết định ngày mai sẽ về quê một chuyến. Vốn định nói chuyện này với A Ngưng từ sớm nhưng lại không có cơ hội.”
Hắn chậm rãi nói cho nàng nghe nguyên do, lòng Vân Thiên Ngưng cũng dần bình tĩnh trở lại. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
“Trong lòng ta nghĩ, hôm nay bất luận thế nào cũng phải nói lời từ biệt với A Ngưng, không ngờ…”
Lời kế tiếp hắn không nói, Vân Thiên Ngưng cúi đầu, không muốn để hắn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của mình.
Bùi Thiên Hề cười khẽ gọi tên nàng.
“A Ngưng, đợi ta về nhé.”
Hắn mỉm cười, phong thái tựa ngọc, đứng giữa rì rào gió đêm, dịu dàng nói với nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook