“ A Ngưng, lại đây.”

Dưới chân núi ngoài thành Kim Lăng, hoa đào nở rộ, tôn lên khuôn mặt khôi ngô của chàng thiếu niên. Đứng cạnh hắn là Khiển Phong, tư thế hiên ngang, bốn vó sinh phong, nó ngẩng đầu đứng đợi nàng cùng Chu Đình Trạo.

Tay hắn duỗi về phía nàng, chỉ cách một khoảng nhỏ, nàng chỉ cần tiến lên một bước thôi là có thể chạm vào bàn tay ấy.

Vân Thiên Ngưng cất bước chân, chậm rãi đi về phía hắn.

Lúc đến gần, bàn tay to kia như ẩn dấu sức mạnh, chỉ cần dùng sức nhẹ một chút đã đủ kéo nàng đến trước mặt hắn.

Dường như hắn đã không còn dịu dàng kiên nhẫn như trước nữa. Dưới tán hoa đào, hắn kéo nàng vào lòng, cánh tay cũng không còn ôm nhẹ nàng từ phía sau như trước mà giờ đây đã biết siết chặt lấy nàng vào trong lồng ngực vững vàng kia.

Dáng người hắn rất cao, hắn chậm rãi cúi đầu xuống nhìn người thiếu nữ trong lòng. Khuôn mặt gần trong gang tất ấy tuấn tú đến độ khiến tim nàng đập liên hồi. Thiên Hề ca ca hòa nhã, lịch thiệp cứ thế cúi đầu càng gần mãi đến khi nàng có thể thấy được khuôn mặt của mình trong chính đôi mắt của hắn.

Giây sau, hắn hôn xuống.

Môi kề môi, tựa như đóa hoa lướt qua đôi má, gió xuân thổi vào lòng, đóa hoa ấy khẽ tan ra thành từng cánh một. Nàng dường như muốn chết chìm trong lồng ngực nóng rực của hắn.

“Thiên Hề ca ca…”

Nàng vô thức muốn giãy dụa, nhưng trong lòng tựa như có quỷ. Càng giãy dụa lại càng giống như đang yêu kiều thân mật trong lòng hắn. Bàn tay chưa kháng cự, ngoan ngoãn bị hắn nắm trọn trong lòng bàn tay.

Hoa đào càng nở rộ, thì người nọ trong lòng lại càng nóng lên. Mãi đến khi nàng không chịu được nữa, “ưm” một tiếng ra hiệu muốn nghỉ ngơi. Lúc này bỗng dưng thấy thân thể hơi lạnh đi, nàng bừng mở mắt ra, chỉ thấy ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ đang ôm lấy nàng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.

Vân Thiên Ngưng thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nàng, nàng lại mộng xuân rồi?

Đối tượng vẫn thế, vẫn là Thiên Hề ca ca…

Không ổn, không ổn chút nào.

Tiểu cô nương ngồi dậy, ôm chăn bông ấm áp vào lòng, thầm suy nghĩ một hồi. Chẳng lẽ vì những lời nói kia của Nhị tỷ, trong lòng nàng kỳ thật luôn nhớ nhung Thiên Hề ca ca?

Tâm trí nàng đột nhiên hồi tưởng lại cảnh tượng ngày bé hay giúp Thiên Hề ca ca xoa xoa gậy thịt. Hai má nàng tức khắc đỏ bừng, nàng giật mạnh chăn lên, đà điểu nhỏ không muốn nhớ lại nữa, ra sức vùi khuôn mặt nhỏ của mình vào chăn.


Cảm giác chua chua ngọt ngọt bắt đầu lan ra trong lòng, A Ngưng, A Ngưng, làm sao thế này?

Bên kia, Bùi Thiên Hề cũng không ngủ.

Chàng thiếu niên nằm trằn trọc, ánh trăng dịu dàng chiếu đến sườn mặt trắng trong tựa ngọc của hắn, cặp lông mi dài như cánh quạ hồi lâu vẫn không động, tựa như đang suy tư điều gì giữa màn đêm sâu thẳm.

Sau yến tiệc, Ninh Viễn Hầu đã gọi hắn ở lại.

“Thiên Hề, quân tử một dạ, nói lời giữ lời. Nếu ta đã hứa sẽ đáp ứng nguyện vọng của người chiến thắng bắn cung đêm nay thì tuyệt nhiên sẽ không nuốt lời. Bất kể con đưa ra yêu cầu gì, ta cũng đều sẽ đáp ứng.”

Ông dừng lại, gió đêm thổi qua vạt áo đen tuyền của ông. Ninh Viễn Hầu nhìn thiếu niên đang đứng ở nơi đó , vạt áo cũng đang bay từng hồi, tư thái phong độ như cây tùng cây bách.

Cái ý niệm trong đầu đã nhiều năm lại hiện lên, Bùi Thiên Hề nắm chặt hai tay, hít một hơi thật sâu, quay sang mỉm cười với Ninh Viễn Hầu.

Lúc ánh mắt của ông rơi vào người hắn, tựa như đã nhìn thấu hết tất thảy những suy nghĩ trong lòng hắn, không khỏi khiến hắn bổng dưng cảm thấy thật căng thẳng.

“Thiên Hề, ta nói rồi đó, bất kể con đưa ra yêu cầu gì, ta cũng đều sẽ đáp ứng.”

Có thể vì lúc nhìn vào chàng thiếu niên này ông thấy hình dáng chính mình ngày trẻ trong đó, cũng có thể vì nổi thẹn với Bùi tướng quân ngày trước. Ninh Viễn Hầu nghĩ dẫu hắn có đưa ra điều kiện kia, thì ông vẫn sẽ thầm vui trong lòng.

“Bá phụ, ta không có yêu cầu gì cả, mấy năm nay, người và bá mẫu đã đối xử với Thiên Hề rất tốt, Thiên Hề không có yêu cầu gì khác cả.”

Chàng thiếu niên đứng giữa gió đêm ngày xuân, đôi mắt phượng đẹp đẽ, nhẹ nhàng chớp, cất những ý niệm kia vào sâu trong lòng.

Ninh Viễn Hầu nhíu mày, không thể hiểu rõ tâm tư của hắn, chẳng lẽ không phải là A Ngưng sao? Cơ hội tốt thế này sau lại cứ thể mà bỏ qua chứ? Đêm nay hắn dốc sức bắn cung dành được hạng nhất, sao tự dưng lúc này lại ‘trở quẻ’?

Lẽ nào trong yến tiệc hôm nay hắn vừa ý tiểu nữ Trịnh gia rồi, nên muốn di tình biệt luyến (1)?

Ninh Viễn Hầu thầm đoán già đón non, Bùi Thiên Hề nhỏ giọng chặt đứt những suy đoán đó.

“Thiên Hề hiểu ý bá phụ.”

Đôi mắt vì nhớ đến ai đó mà thoáng cong cong, tựa như chứa đựng tất cả những dịu dàng của ngày xuân trong đó.


Ninh Viễn Hầu đối xử với hắn như phụ tử ruột thịt, trong phủ ngoài phủ không ai dám làm gì thất lễ với hắn, thậm chí Thôi thị còn đối xử với hắn tốt hơn cả với ca ca Vân Ẩn. Mặc dù hắn trời sinh đã lãnh đạm, nhưng những điều này hắn vẫn thầm ghi lòng tạc dạ, hẹn ngày báo ân.

“Thế…vì sao con…”

Ninh Viễn Hầu muốn nói tiếp, nhưng lại chẳng thể thốt lên thành câu, nếu nói trắng ra thì chẳng khác gì ông đang vội vàng muốn gả con gái đi, thế thì có hơi mất mặt.

Bùi Thiên Hề hiểu ý ông, không biết đang nghĩ đến điều gì, ánh mắt trầm xuống:

“A Ngưng còn nhỏ, ta không muốn quyết định vội vàng như thế, hơn nữa…” Giọng điệu hắn mang ý cười, có chút bất lực nói:

“Sợ rằng nàng còn chưa hiểu được lòng mình, vội vàng chỉ càng dọa nàng thêm thôi.”

Hắn muốn, cả hai bên đều là người tình kẻ nguyện, nếu không được, vậy thì dù phải dùng bất kì biện pháp nào , hắn cũng sẽ cố dẫn dắt từng bước từng bước một đến khi nào nàng nguyện ý thì thôi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.

Hắn muốn A Ngưng, không ép không buộc, tự trong lòng bung nở đóa hoa ‘tình’.

Di tình biệt luyến: chuyển tình yêu dành cho người này sang người khác.

“ A Ngưng, lại đây.”

Dưới chân núi ngoài thành Kim Lăng, hoa đào nở rộ, tôn lên khuôn mặt khôi ngô của chàng thiếu niên. Đứng cạnh hắn là Khiển Phong, tư thế hiên ngang, bốn vó sinh phong, nó ngẩng đầu đứng đợi nàng cùng Chu Đình Trạo.

Tay hắn duỗi về phía nàng, chỉ cách một khoảng nhỏ, nàng chỉ cần tiến lên một bước thôi là có thể chạm vào bàn tay ấy.

Vân Thiên Ngưng cất bước chân, chậm rãi đi về phía hắn.

Lúc đến gần, bàn tay to kia như ẩn dấu sức mạnh, chỉ cần dùng sức nhẹ một chút đã đủ kéo nàng đến trước mặt hắn.

Dường như hắn đã không còn dịu dàng kiên nhẫn như trước nữa. Dưới tán hoa đào, hắn kéo nàng vào lòng, cánh tay cũng không còn ôm nhẹ nàng từ phía sau như trước mà giờ đây đã biết siết chặt lấy nàng vào trong lồng ngực vững vàng kia.


Dáng người hắn rất cao, hắn chậm rãi cúi đầu xuống nhìn người thiếu nữ trong lòng. Khuôn mặt gần trong gang tất ấy tuấn tú đến độ khiến tim nàng đập liên hồi. Thiên Hề ca ca hòa nhã, lịch thiệp cứ thế cúi đầu càng gần mãi đến khi nàng có thể thấy được khuôn mặt của mình trong chính đôi mắt của hắn.

Giây sau, hắn hôn xuống.

Môi kề môi, tựa như đóa hoa lướt qua đôi má, gió xuân thổi vào lòng, đóa hoa ấy khẽ tan ra thành từng cánh một. Nàng dường như muốn chết chìm trong lồng ngực nóng rực của hắn.

“Thiên Hề ca ca…”

Nàng vô thức muốn giãy dụa, nhưng trong lòng tựa như có quỷ. Càng giãy dụa lại càng giống như đang yêu kiều thân mật trong lòng hắn. Bàn tay chưa kháng cự, ngoan ngoãn bị hắn nắm trọn trong lòng bàn tay.

Hoa đào càng nở rộ, thì người nọ trong lòng lại càng nóng lên. Mãi đến khi nàng không chịu được nữa, “ưm” một tiếng ra hiệu muốn nghỉ ngơi. Lúc này bỗng dưng thấy thân thể hơi lạnh đi, nàng bừng mở mắt ra, chỉ thấy ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ đang ôm lấy nàng.

Vân Thiên Ngưng thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nàng, nàng lại mộng xuân rồi?

Đối tượng vẫn thế, vẫn là Thiên Hề ca ca…

Không ổn, không ổn chút nào.

Tiểu cô nương ngồi dậy, ôm chăn bông ấm áp vào lòng, thầm suy nghĩ một hồi. Chẳng lẽ vì những lời nói kia của Nhị tỷ, trong lòng nàng kỳ thật luôn nhớ nhung Thiên Hề ca ca?

Tâm trí nàng đột nhiên hồi tưởng lại cảnh tượng ngày bé hay giúp Thiên Hề ca ca xoa xoa gậy thịt. Hai má nàng tức khắc đỏ bừng, nàng giật mạnh chăn lên, đà điểu nhỏ không muốn nhớ lại nữa, ra sức vùi khuôn mặt nhỏ của mình vào chăn.

Cảm giác chua chua ngọt ngọt bắt đầu lan ra trong lòng, A Ngưng, A Ngưng, làm sao thế này?

Bên kia, Bùi Thiên Hề cũng không ngủ.

Chàng thiếu niên nằm trằn trọc, ánh trăng dịu dàng chiếu đến sườn mặt trắng trong tựa ngọc của hắn, cặp lông mi dài như cánh quạ hồi lâu vẫn không động, tựa như đang suy tư điều gì giữa màn đêm sâu thẳm.

Sau yến tiệc, Ninh Viễn Hầu đã gọi hắn ở lại.

“Thiên Hề, quân tử một dạ, nói lời giữ lời. Nếu ta đã hứa sẽ đáp ứng nguyện vọng của người chiến thắng bắn cung đêm nay thì tuyệt nhiên sẽ không nuốt lời. Bất kể con đưa ra yêu cầu gì, ta cũng đều sẽ đáp ứng.”

Ông dừng lại, gió đêm thổi qua vạt áo đen tuyền của ông. Ninh Viễn Hầu nhìn thiếu niên đang đứng ở nơi đó , vạt áo cũng đang bay từng hồi, tư thái phong độ như cây tùng cây bách.

Cái ý niệm trong đầu đã nhiều năm lại hiện lên, Bùi Thiên Hề nắm chặt hai tay, hít một hơi thật sâu, quay sang mỉm cười với Ninh Viễn Hầu.

Lúc ánh mắt của ông rơi vào người hắn, tựa như đã nhìn thấu hết tất thảy những suy nghĩ trong lòng hắn, không khỏi khiến hắn bổng dưng cảm thấy thật căng thẳng.


“Thiên Hề, ta nói rồi đó, bất kể con đưa ra yêu cầu gì, ta cũng đều sẽ đáp ứng.”

Có thể vì lúc nhìn vào chàng thiếu niên này ông thấy hình dáng chính mình ngày trẻ trong đó, cũng có thể vì nổi thẹn với Bùi tướng quân ngày trước. Ninh Viễn Hầu nghĩ dẫu hắn có đưa ra điều kiện kia, thì ông vẫn sẽ thầm vui trong lòng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.

“Bá phụ, ta không có yêu cầu gì cả, mấy năm nay, người và bá mẫu đã đối xử với Thiên Hề rất tốt, Thiên Hề không có yêu cầu gì khác cả.”

Chàng thiếu niên đứng giữa gió đêm ngày xuân, đôi mắt phượng đẹp đẽ, nhẹ nhàng chớp, cất những ý niệm kia vào sâu trong lòng.

Ninh Viễn Hầu nhíu mày, không thể hiểu rõ tâm tư của hắn, chẳng lẽ không phải là A Ngưng sao? Cơ hội tốt thế này sau lại cứ thể mà bỏ qua chứ? Đêm nay hắn dốc sức bắn cung dành được hạng nhất, sao tự dưng lúc này lại ‘trở quẻ’?

Lẽ nào trong yến tiệc hôm nay hắn vừa ý tiểu nữ Trịnh gia rồi, nên muốn di tình biệt luyến (1)?

Ninh Viễn Hầu thầm đoán già đón non, Bùi Thiên Hề nhỏ giọng chặt đứt những suy đoán đó.

“Thiên Hề hiểu ý bá phụ.”

Đôi mắt vì nhớ đến ai đó mà thoáng cong cong, tựa như chứa đựng tất cả những dịu dàng của ngày xuân trong đó.

Ninh Viễn Hầu đối xử với hắn như phụ tử ruột thịt, trong phủ ngoài phủ không ai dám làm gì thất lễ với hắn, thậm chí Thôi thị còn đối xử với hắn tốt hơn cả với ca ca Vân Ẩn. Mặc dù hắn trời sinh đã lãnh đạm, nhưng những điều này hắn vẫn thầm ghi lòng tạc dạ, hẹn ngày báo ân.

“Thế…vì sao con…”

Ninh Viễn Hầu muốn nói tiếp, nhưng lại chẳng thể thốt lên thành câu, nếu nói trắng ra thì chẳng khác gì ông đang vội vàng muốn gả con gái đi, thế thì có hơi mất mặt.

Bùi Thiên Hề hiểu ý ông, không biết đang nghĩ đến điều gì, ánh mắt trầm xuống:

“A Ngưng còn nhỏ, ta không muốn quyết định vội vàng như thế, hơn nữa…” Giọng điệu hắn mang ý cười, có chút bất lực nói:

“Sợ rằng nàng còn chưa hiểu được lòng mình, vội vàng chỉ càng dọa nàng thêm thôi.”

Hắn muốn, cả hai bên đều là người tình kẻ nguyện, nếu không được, vậy thì dù phải dùng bất kì biện pháp nào , hắn cũng sẽ cố dẫn dắt từng bước từng bước một đến khi nào nàng nguyện ý thì thôi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.

Hắn muốn A Ngưng, không ép không buộc, tự trong lòng bung nở đóa hoa ‘tình’.

(1) Di tình biệt luyến: chuyển tình yêu dành cho người này sang người khác.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương