Mây đến từ nơi nào
-
Chương 21:
Hắn đi mang theo bên mình cây trâm bạch ngọc của nàng.
Ra đi vào ngày bảy tháng tư, thời gian thấm thoát thoi đưa, bấy giờ đã đến tháng năm. Hoa đào trên cành đã sớm rụng, nhường chỗ cho hơi nóng ngày hè dưới tán sen xanh. Vân Thiên Ngưng đã nhận được đến lá thư thứ tư rồi, nàng ngồi trước cửa nhàm chán lật qua lật lại cuốn “Thuật Dị Ký”.
Trong sách, có chuyện con báo thành tinh hóa thành chàng thư sinh, chàng ngủ cùng nàng nữ tử chàng luôn yêu thương, thế nhưng chàng lại chẳng hiểu rõ lòng mình, cứ thế nuốt nàng ấy vào bụng.
Vân Thiên Ngưng hừ nhẹ một tiếng, lắc đầu, nam tử trong sách đều ngốc như lợn thế sao, tới người mình yêu mà cũng không biết rõ?
“Tiểu thư, tiểu thư, Bùi công tử lại gửi thư về rồi."
Nàng đang định đặt bút xuống giấy viết vài lời bình, thì nghe tiếng Lưu Anh vui vẻ từ ngoài cửa sổ gọi nàng. Vân Thiên Ngưng vội thả bút lông xuống, đứng dậy chạy ra ngoài.
Thiên Hề ca ca lại viết thư cho nàng.
Nàng vội mở phong thư, đọc từng câu chữ viết trong đó, khuôn mặt nhỏ bắt đầu phiến hồng, lúc thì khẽ cười, chốc chốc lại ngại ngùng e thẹn. Lưu Anh thấy thế che che miệng rồi nhẹ nhàng rời đi, để lại mỗi mình Vân Thiên Ngưng trong phòng.
Nàng thiếu nữ nhìn lá thư mỏng hồi lâu, lát sau mỉm cười chậm rãi nằm lên tháp thượng đỏ thẫm được đẽo bằng gỗ tử đàn, xuất thần nhìn lên trần nhà.
Bàn tay nhỏ của nàng thu lại, ôm lấy lá thư kia vào ngực. Mùi hoa lan của giấy nhẹ nhàng vương víu trên chóp mũi của nàng, tựa như mùi hương trên bàn tay thon dài của người nào đó trong đêm trăng đã khẽ nâng đôi má nàng.
Thiên Hề ca ca nói rằng nửa tháng nữa huynh ấy sẽ về. Huynh ấy còn nói huynh ấy nhớ rõ sinh nhật của A Ngưng là ngày 22 tháng 5, nhất định huynh ấy sẽ về để chúc mừng sinh nhật A Ngưng.
Đặc sản của Cô Tô chính là món cá sóc ngoài giòn trong mềm, chua chua ngọt ngọt rất vừa miệng. Huynh ấy đoán A Ngưng sẽ thích, những món này không dễ bảo quản, thế nên đã mời một vị đầu bếp ở Cô Tô cùng lên đường trở về với huynh ấy.
Cây trâm bạch ngọc của A Ngưng huynh ấy luôn mang theo bên người, thấy vật như thấy người, không biết A Ngưng có nhớ huynh ấy không?
Vân Thiên Ngưng nhẹ nhàng quạt quạt lá thư, còn chưa đến hè cơ mà, sao mặt nàng lại nóng thế này?
Như đột nhiên nghĩ đến điều gì, Vân Thiên Ngưng đứng bật dậy. Thiên Hề ca ca có cây trâm của nàng bên người thế mà nàng lại chẳng có thứ gì của huynh ấy cả, thật không công bằng mà.
Nghĩ vậy, Vân Thiên Ngưng cầm lá thư trên tay, đi về hướng tiểu viện thanh trúc nơi hắn ở, quyết tìm ra thứ gì đó của hắn để mang theo bên mình.
Hơn nữa, giờ nàng nhớ hắn lắm.
Đẩy cửa phòng ra, cả căn phòng tràn ngập ánh sáng hiện ra trước mắt. Xem ra, thời gian qua A Phong đã làm tròn bổn phận quét tước của mình, toàn bộ những bài trí trong phòng đều vô cùng gọn gàng sạch sẽ. Cách đó không xa là án thư bên trên là một chồng sách được sắp xếp chỉnh tề. Vân Thiên Ngưng đi đến, muốn xem qua ngày thường rảnh rỗi Thiên Hề ca ca sẽ đọc sách gì.
Nàng ngồi lên chiếc ghế gỗ lê, thầm tưởng tượng mình chính là Thiên Hề ca ca. Nàng ngồi ngay ngắn, nhìn vào chồng sách thô sơ trên bàn, ngoài “Tứ thư ngũ kinh” ra những cuốn còn lại đều là sách của nhà binh, nàng liếc mắt qua thôi đã không thấy hứng thú.
Nàng thầm thở dài, về mặt này, Thiên Hề ca ca giống hệt đại ca và phụ thân của nàng. Nàng duỗi người, ghé lên án thư đã thấm lạnh, hơi ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được thực hiện bởi Tây Quan team thuộc website LuvEvaland.co. (Chấm co chứ không phải chấm com đâu nha) Nếu bạn có đọc bản này ở trang khác xong thì nhớ qua trang chính chủ đọc để ủng hộ view cho team dịch với nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành.
Trong phòng tràn ngập hơi thở của hắn, dường như càng khiến nỗi nhớ trong nàng ngày một sâu sắc hơn.
Vân Thiên Ngưng tùy ý nhìn đồ đạc trang trí trong phòng, bỗng ánh mắt rơi đến chồng sách đang đè lên một cuộn tranh. Vì bị lấp phía sau chồng sách, lại còn có một ống bút sơn thủy làm tấm bình phong, nên dễ dàng đánh lạc hướng sự chú ý của người khác.
Trong lòng nàng có hơi do dự, vừa tò mò muốn xem lại vừa sợ sẽ xâm phạm sự riêng tư của hắn. Nhưng rồi rốt cuộc lý trí cũng không thắng nổi tò mò, nàng đi đến rút cuộn tranh kia ra.
A Ngưng chỉ nhìn một cái thôi, nhìn xong sẽ quên luôn, không ai biết và cũng sẽ không nói với ai cả.
Vân Thiên Ngưng lẩm bẩm trong lòng, rồi từ từ mở mắt ra. Lúc nhìn rõ những gì trong tranh, dường như nàng cũng quên luôn những lời mình vừa nói. Nàng sững sờ nhìn người trong tranh, một lúc sau vẫn chưa nói câu nào.
Trong tranh là một thiếu niên tầm mười ba, mười bốn tuổi, đang tựa mình dưới tán hoa đào. Vóc dáng tựa ngọc, miệng đang mỉm cười, cánh hoa đào đậm sắc cũng chẳng thể giấu đi dung mạo phi phàm của chàng, tựa như một vị quân thần đang chia hoa rũ liễu mà đi đến.
Cách đó không xa là một thiếu nữ đang cưỡi một con tiểu mã đỏ thẫm. Thần thái nàng thanh cao, hồng trang lấp lánh, bàn tay trắng như sứ nắm lấy roi đen, khẽ đánh lên mông ngựa, giục ngựa lao về phía trước.
Nàng ấy nhìn về chàng thiếu niên dưới tán cây, đuôi mắt mang theo ý cười trong sáng hệt như tia nắng ngày xuân.
Đây.... đây rõ ràng là nàng và Thiên Hề ca ca…
Bàn tay nhỏ nắm chặt lấy bức tranh, Vân Thiên Ngưng cẩn thận nhìn vào hình ảnh của chính mình trong tranh, rồi lại nhớ đên ngày nàng cùng hắn cưỡi ngựa ra khỏi phủ.
Ngày đó, nàng chỉ mới học cưỡi ngựa chưa được bao lâu, nhất thời say sưa mà quên mất lời chỉ dạy của chàng thiếu niên phía sau, cứ thế cầm roi mà thúc ngựa chạy như bay về phía trước.
Còn trong bức tranh này, thiếu nữ kia rõ ràng đang cưỡi ngựa đi về phía chàng thiếu niên. Trên khuôn mặt nhỏ là nụ cười ngọt ngào, cùng hai lúm đồng tiền không thể che dấu. Tựa như, tựa như chàng thiếu niên dưới tán hoa đào kia chính là người trong lòng của nàng.
Vân Thiên Ngưng khẽ cắn môi dưới căng mọng, trong lòng thầm đoán, chẳng lẽ trong lòng Thiên Hề ca ca cũng…
Bức tranh này vừa như một báu vật từ trên trời rơi xuống, nhưng cũng vừa khiến lòng nàng bất an vì lo sợ rằng tất cả chỉ là do mình suy nghĩ nhiều. Vân Thiên Ngưng cẩn thận xem lại bức tranh cuộn này một lần nữa. Ánh mắt không hề bỏ lỡ bất kì một chi tiết nhỏ nào, thầm xác định ý tứ của chàng thiếu niên.
Đây dù sao cũng là mối tình đầu của nàng. Lúc trước nàng hẳn còn mù mờ không hiểu được lời tỏ tình gần như rõ ràng của chàng thiếu niên, lại càng không hiểu được những dòng thâm ý mà hắn đã gửi gắm vào từng nét bút, phong thư. Bấy giờ nàng dường như đã phát hiện ra manh mối rồi thế nhưng cũng dường như tất thảy chỉ là hoa trong sương mà thôi. Vân Thiên Ngưng tập trung nghĩ lại, càng nghĩ lại càng thấy ngượng ngùng cũng có một tia khó hiểu, tuy không mở miệng nhưng trong lòng lại đang ùa đến một niềm vui sướng không tên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook