Mạt Thế Ôm Lấy Đùi Vàng
Chương 48: Thân Nhân Trong Căn Cứ Nhiều

- Anh trai nghĩ kỹ rồi? Nếu để cho bọn họ đi vào, về sau bọn họ liền do anh quản.

Triệu Kình Thiên nhìn Triệu Kình Tổ, không quá để ý, cha nuôi không ở đây, hắn cũng không muốn quản Triệu Kình Tổ quá nhiều, nhưng nếu đối phương cứ ra tay, hắn cũng phụng bồi.

- Về sau tất cả phí dụng của hai người này đều tính từ chỗ anh, trong đội sẽ không tiếp viện, đương nhiên làm việc sẽ có thù lao, nga, đúng rồi, hiện tại chính sách trong đội có chút thay đổi, không biết về sau tiếp viện có đủ cho anh nuôi nhiều người rảnh rỗi như vậy hay không.

Triệu Kình Thiên dứt lời liền xoay người trở về trong phòng, khí Triệu Kình Tổ chỉ vào Triệu Kình Thiên mà nói không nên lời, dựa vào cái gì, mẹ và em gái ruột của mà hắn ta phải quản. Mẹ con Điền Thúy nhìn thấy vậy, biết lúc này không thể để bị đuổi ra, vì thế tiến lên nói:

- Ai, cảm ơn vị tiên sinh này, tiểu thiên còn tức giận với tôi, chờ hắn hết giận sẽ không có việc gì, con gái tôi còn nhỏ, vẫn là phiền cậu chiếu cố thêm, tôi nhất định sẽ giải trừ hiểu lầm cùng tiểu thiên.

Lời này của Điền Thúy lộ ra hai ý tứ, một là bà ta sẽ tiếp xúc nhiều với Triệu Kình Thiên, thứ hai là con gái bà ta liền giao cho Triệu Kình Tổ.

Triệu Kình Tổ nhìn lão bà này, trong lòng khinh thường, lấy cá tính của Triệu Kình Thiên, bà ta có thể đến lúc lão ba hắn ta trở về hay không còn chưa chắc, lại nói hắn ta cũng chướng mắt tư sắc này của con gái bà ta, bên người hắn ta không có đại mỹ nữ gì, bất quá cũng không kém, coi như tìm việc vui. Dứt lời liền dẫn hai người vào tiểu đội, lưu lại một đám quần chúng xem náo nhiệt xong, cảm thấy mỹ mãn rời đi. Ai, áp lực cuộc sống quá lớn, lại không có hoạt động giải trí gì, thật vất vả mới có bát quái lớn, sao có thể không khiến người ta hưng phấn a, thật tốt, lại có đề tài câu chuyện.

Lúc sau lại có một ít người nói là đến tìm các đội, có thật có giả, đều không được tiếp nhận, các loại lời đồn bay đầy trời, vì cống hiến rất nhiều tiết mục giải trí cho cuộc sống buồn tẻ trong căn cứ. Lời đồn về Lâu Hiểu La cũng bị ép xuống, không nghĩ tới sau đó lại ẩn ẩn có tiếng gió, nói là quân đội ở phía sau thao túng hết thảy chuyện này, cũng làm cho địa vị của quân đội ở trong lòng các tiểu đội thẳng tắp giảm xuống.

- Ai, vốn định tìm những người này giả trang, quấy đục dòng nước trong căn cứ, ai ngờ phải gặp mẹ con Điền Thúy, lão Bạch liền án binh bất động, châm ngòi một chút, sau đó nhìn xem có ai chạy đến nơi nào nhận thân, chúng ta cũng không cần làm gì đã đạt thành mục đích, thật là đi qua vạn bụi hoa, không dính một phiến na, công cùng danh ẩn sâu a, ha ha.

Địch Thu bát quái xong, đến chính hắn cũng rất bội phục lão Bạch hồ ly kia, đem cái nồi kia ném cho quân đội, bất quá quân đội cũng đúng là không sạch sẽ, nghĩ muốn là suy yếu các tiểu đội, gặp phải chuyện này thật đã làm cho bọn họ có miệng khó trả lời.

- Hừ, bạch hồ ly là không làm cái gì, nhưng hắn cũng không nhàn rỗi, bằng không hiện tại căn cứ cũng sẽ không loạn như vậy, mấy thứ âm mưu quỷ kế này không phải tất cả mọi người đều có thể sử, đừng hâm mộ, tôi là thanh niên tốt trong xã hội chủ nghĩa, căn chính miêu hồng, đừng bị thế lực tà ác làm ô nhiễm.

Lâu Hiểu La kỳ thật rất bội phục Bạch Ngọc Li, thiệt tình là hắn cả người đều có ý nghĩ xấu a, còn không phải đen như mực sao, phỏng chừng nằm mơ cũng nghĩ đến tính kế người như vậy.

- Ha ha, lời này cũng đừng để cho lão Bạch nghe thấy, nếu không hắn có thể chỉnh cô đến khóc lóc nỉ non cũng không biết bản thân cô sai ở đâu.

Địch Thu cười hắc hắc.

- Còn nói tôi, không phải anh cũng nghĩ như vậy sao, nghĩ đến anh cũng không thiếu lần bị chỉnh đến khóc la mà lại không biết đắc tội Bạch Ngọc Li chỗ nào đi.

Lâu Hiểu La liếc mắt nhìn hắn, tên ngốc bạch ngọt trạch nam kỹ thuật này phỏng chừng bị bán cũng vui vẻ đi, bất quá ngẫm lại, bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, Bạch Ngọc Li phỏng chừng cũng nể tình, bằng không đã sớm báo xã. Nhưng ngẫm lại, Địch Thu từ nhỏ đã lớn lên cùng loại người này, nhưng hắn vẫn là một người ngốc bạch ngọt như cũ, sao có chút đáng thương a.

- Làm ơn, có thể không cần nói rõ chỗ yếu hay không a.



Địch Thu bất mãn nói, hắn cũng không biết vì sao, bị thương luôn là mình, rõ ràng Kỳ hàn bọn họ cũng thực dễ khi dễ, nhưng vì sao cái gì cũng nhằm vào hắn, nếu Bạch Ngọc Li ở đây, nhất định sẽ nói bởi vì miệng hắn thiếu lời, không có việc gì vẫn cứ chọc người đánh.

- Nói chính sự, mẹ con hai người kia vào tiểu đội Quang Minh là thật?

Lâu Hiểu La tò mò, cô cũng có tính bát quái a, đặc biệt nhìn sức chiến đấu của hai người kia không yếu a, lại có nhị thế tổ như Triệu Kình Tổ kia ở đó châm ngòi thổi gió, nghĩ đến Triệu Kình Thiên hẳn là bị phiền toái một ít.

- Không a, tiểu đội Quang Minh hiện tại rất náo nhiệt a, mọi người đều muốn xem diễn a, Triệu bảo bình không ở đó, Triệu Kình Thiên cố kỵ cha nuôi hắn, không nặng tay với Triệu Kình Tổ, Triệu Kình Tổ lại có thế dựa vào, hiện tại Tiền Đa Đa kia thuận lợi bò lên giường Triệu Kình Tổ,làm Triệu Kình Thiên mỗi ngày ghê tởm.

Cuộc sống của hai mẹ con Điền Thúy kỳ thật không phải không tốt như trong tưởng tượng, Điền Thúy xuất thân tầng dưới chót, có thể bỏ được thể diện, làm người lại xảo quyệt, ngoại trừ người có năng lực, người bình thường thật đúng là ăn không ít mệt của bà ta, cũng không phải mọi người sợ mẹ con bà ta, tuy rằng Triệu Kình Thiên không để ý tới bọn họ, nhưng cũng không thể tỏ vẻ để hắn nhìn thấy bọn họ bị khi dễ, dù sao mọi người cũng phải cố kỵ thể diện của Triệu Kình Thiên.

Mấy người hiểu chuyện lại không muốn người Triệu gia tranh chấp bên trong, cho nên hiện tại bên trong tiểu đội Quang Minh xuất hiện hình ảnh bình yên quỷ dị. Còn Tiền Đa Đa, bề ngoài là một bộ tiểu bạch hoa, không có việc gì liền đi tới chô Triệu Kình Thiên xoát xoát cảm giác tồn tại, ngẫu nhiên nhìn thấy Điền Thúy chiếm tiện nghi của người khác, lại giúp đỡ khuyên nhủ, đại bộ phận thời gian còn lại là vội vàng tranh đấu cùng mấy người phụ nữ bên cạnh Triệu Kình Tổ, nghĩ cách lấy nhiều đồ vật.

Mà người phụ nữ bên cạnh Triệu Kình Tổ, tuy không quen nhìn Tiền Đa Đa nhưng lại không thể làm gì cô ta, chỉ có thể để cô ta giả bộ đồng tình khắp nơi, cho nên mỗi ngày bên người Triệu Kình Tổ đều chướng khí mù mịt, không ghê tởm đến Triệu Kình Thiên mà ngược lại ghê tởm chính hắn, Triệu Kình Tổ có chút hối hận.

- Điều tra rõ là ai đem mẹ con bọn họ đưa tới chỗ chúng ta sao?

Triệu Kình Thiên không lập tức xử lý hai mẹ con Điền Thúy, một là có chút cố kỵ thanh danh lại cảm giác sự tình không đơn thuần, hai là hiện tại Triệu Kình Tổ vội vàng muốn xem náo nhiệt của hắn, cả ngày cùng mẹ con Điền Thúy hồ nháo, không có thời gian đi ra ngoài gây chuyện thị phi, an toàn hơn không ít, làm hắn cũng bớt lo, cho nên giữ lại hai mẹ con bọn họ có chút tác dụng, chủ yếu chính là muốn điều tra rõ xem ai thọc đao ở sau lưng.

- Trước mắt, tất cả chứng cứ đều chỉ hướng quân đội.

Trả lời chính là tâm phúc của Triệu Kình Thiên, Chu Ngô, trước mạt thế, quan hệ của hai người khá tốt, sau mạt thế cũng không thức tỉnh dị năng, mạt thế tiến đến, Triệu Kình Thiên vẫn luôn giúp đỡ hắn, cho nên hắn rất cảm kích Triệu Kình Thiên, mà trước mạt thế Chu Ngô làm ở tòa soạn, có thể tìm ra nơi phát tin tức, sau mạt thế, hắn vẫn luôn thu thập tình báo giúp tiểu đội Quang Minh.

- Quân đội? Tuy chúng ta và quân đội có chút qua lại, nhưng không tới mức này.

Triệu Kình Thiên có chút hoài nghi, hiện tại thực lực hai bên còn chưa tới lúc xé rách mặt.

- Không chỉ chúng ta, một đoạn thời gian trước chuyện của Lâu Hiểu La tiểu đội Thí Thiên kia, vốn là mấy người phụ nữ tranh giành tình cảm, sau đó người của quân đội nhúng tay mới truyền ra thành như vậy, tạo thành thanh danh tiểu đội Thí Thiên bị hao tổn, có thể là quân đội nếm được ngon ngọt, mới giở trò cũ, mặt khác, mấy tiểu đội khác gần nhất cũng chảy ra rất nhiều lời đồn đãi không tốt, có thể là sợ lực lượng đoàn thể trong dân gian càng lúc càng lớn, càng ngày cũng không chịu khống chế của quân đội, cho nên bọn họ mới nghĩ cách làm suy yếu danh vọng của mấy đoàn đội lớn.

Chu Ngô cũng có chút hoài nghi, rốt cuộc hiện tại quân đội cùng đoàn dân cũng không có đối lập nghiêm trọng, làm như vậy thì bọn họ cũng không có chỗ tốt, có bới ra hiềm nghi.

- Có lẽ quân đội cũng không trông cậy vào có thể có ích lợi gì, hoặc có lẽ là những người cao hơn một bậc, hãm hại quân đội, nhưng chỉ cần biết không phải đơn độc nhằm vào chúng ta là được, trước mắt tiểu đội Quang Minh vẫn là lấy ổn định là chính.

Triệu Kình Thiên xoa xoa giữa trán, có phải quân đội hay không không quan trọng, dù sao bọn họ đều phải phòng bị quân đội, nhưng không có lửa làm sao có khói, về sau vẫn nên đào vài cái hố cho quân đội, để bọn họ đỡ nhàm chán tìm chuyện mù quáng.

Bên này nói chuyện, thì mấy tiểu đội khác cũng vậy, tuy mọi người đều hoài nghi có người che giấu, nhưng hiềm nghi của quân đội lớn hơn.



- Vậy mọi người có thể tin tưởng là quân đội làm sao?

Lâu Hiểu La có chút tò mò, ân, tuy rằng khả năng đại bộ phận mọi người sẽ tin tưởng, nhưng luôn có người thông minh a.

- Hắc hắc, người không tin cũng tìm không thấy chứng cứ gì khác, lại nói có tin hay không không quan trọng, quan trọng là về sau quân đội cùng đoàn đội khác đều sẽ càng thêm phòng bị lẫn nhau, hơn nữa bên trong quân đội tranh quyền lợi nghiêm trọng, nương theo hướng gió, có thể xử lý không ít người, chuyện chỗ lăng thiên cũng có thể tiến triển nhanh hơn chút.

Địch Thu cười hắc hắc, đừng hỏi hắn vì sao lại biết, ai bảo gọi hắn là Conan.

- Lăng Thiên trở về nói với anh đi, nếu không anh sao có thể suy nghĩ cẩn thận như vậy.

Lâu Hiểu La trợn trắng mắt, Địch Thu này nhìn thì thông minh, trên thực tế là người kỹ thuật khống, những mặt trắng đen khác, thì mù tịt. Địch Thu nghẹn một ngụm, thở phì phì nói:

- Đó là cô nói, hừ, tôi đi làm thiết bị.

Một đám đều là nhân tinh, chỉ có hắn ngốc, Địch Thu nghĩ nghĩ, hắn còn có Hứa Tấn a. Nhìn bóng dáng Địch Thu, Lâu Hiểu La cười cười, oa nhi này thật đáng yêu.

Bên trong tiểu đội Hy vọng, đội trưởng Kim Tích Triết đang nói chuyện cùng em gái mình.

- Lần này em trở về, dị năng lại có tiến bộ, không tồi không tồi, nhiệm vụ lần này, mọi người đều biểu hiện rất khá, xem ra không phải đi ra ngoài một chuyến không công.

Kim Tích Triết nhìn em gái mình, thực vừa lòng nói, đứa em gái này là con gái ngoài giá thú của ba hắn cùng người phụ nữ khác, ba hắn có không ít phụ nữ ở bên ngòai, con cũng nhiều, nhưng có thể vào gia phả, được thừa nhận cũng chỉ có một đứa em gái này.

Kim Tích Triết vẫn luôn biết đứa em gái không đơn giản, trước mạt thế đã có lợi ích, cô ta lại có đối tượng liên hôn tốt, cho nên quan hệ hai người còn có thể, hoặc là nói cô ta vẫn luôn nịnh bợ con vợ cả là hắn, sau khi mạt thế tới, trước mắt Kim gia chỉ có hai người bọn họ, bọn họ cũng liền nâng đỡ lẫn nhau, dựa vào một ít tài nguyên hợp thành một nhóm người, cũng từ từ đứng vững gót chân ở căn cứ, không thể tưởng được đứa em gái này cư nhiên có thể leo lên giường của Cơ Thí Thiên, mà hắn tất nhiên muốn củng cố tốt mối quan hệ này, một tình nhân khác của Cơ Thí Thiên, Kim Tích Dung.

Tiểu kịch trường

Một ngày, lúc tiểu đội Thí Thiên đi ra ngoài làm nhiệm vụ liền nhặt được một cái gương thần kỳ, sau đó lại nghiên cứu, nó chính là ma kính trong truyện cổ tích, Lâu Hiểu La thử lấy máu nhận chủ, tinh thần lực xuyên qua, nhưng mà cũng không có tác dụng, muốn cho nó công kích tang thi, gương còn chạy nhanh hơn cô, sau đó Lâu Hiểu La mới biết cách sử dụng ma kính, Lâu Hiểu La: Ma kính, ma kính nói cho ta, ai là người đẹp nhất trên thế giới.

Ma kính: Lăn.

Lúc này Cơ Thí Thiên từ bên đi ngang qua, ma kính: Trên đời này, đẹp nhất, người anh minh thần võ, cái thế vô song nhất chính là Cơ Thí Thiên đại nhân, ma kính tại đây dâng lên mong ước chân thành nhất, nguyện ngài tiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất.

Sau đó Lâu Hiểu La vẫn luôn đặt ma kính khóa ở ngăn tủ, một lần nữa đem nó phong ấn, nói giỡn, chụp mông ngựa lãnh đạo chỉ có một mình cô là đủ rồi, tuyệt đối không thể để cái phá gương này tới đoạt bát cơm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương