Mạt Thế Ôm Lấy Đùi Vàng
-
Chương 46: Căn Cứ Có Nhiều Người Tốt A ( Một )
- Làm gì, mẹ coi trọng ai, lại muốn cho con đi thông đồng, hiện tại có người có chút thể diện, đã phản ứng với chúng ta, mấy tên quỷ xui xẻo kia chết thì có quan hệ gì đến chúng ta, ngày đó căn cứ có một đống người chết, cố tình lại nói chúng ta mệnh không tốt, bằng không chúng ta cũng không cần một ngày tiếp vài người như vậy, mệt muốn chết còn nghèo.
Tiền Đa Đa ngoài miệng nói như vậy, nhưng động tác trong tay cũng không dừng lại, phương diện này, cô ta vẫn luôn tin tưởng mẹ, nói không chừng thực sự là có chiêu số gì.
- Ha hả, nói cho mày biết, mẹ tìm được anh trai mày rồi, nghe nói hắn lăn lộn khá tốt, là phó lãnh đạo đoàn đội lớn, ha ha, chúng ta phát tài, về sau cơm ngon rượu say, không bao giờ phải đói bụng. Nếu không phải mày là con gái mẹ, mẹ cũng không thèm mang mày đi, nên biết người nhiều gánh nặng cũng không nhỏ đâu.
Điền Thúy cười ha ha, hôm nay bà ta đi ra ngoài đi bộ, cư nhiên nghe được có người đang nói về một phó đội trưởng một đoàn đội trong căn cứ, nghe miêu tả mới biết, người này không phải rất giống con trai bà ta sao, bà ta lại hỏi thăm chút, liền càng xác định, Điền Thúy cảm thấy bản thân sắp đổi vận, muốn thoát khỏi cuộc sống ăn không đủ no, ăn bữa hôm lo bữa mai. Bà ta cảm thấy mệnh của mình thật tốt, về sau bà ta sẽ tăng lên làm cấp bậc lão tổ tông, ai lại nói bà ta là ngôi sao chổi thì bà ta sẽ đánh người đó, ai bảo bà ta có người con trai có tiền đồ.
- Thật sự? Thật tốt quá, nhưng anh trai thể nhận chúng ta sao? Không phải mẹ nói khi đó hắn còn quá nhỏ sao, lúc đó mẹ và ba cho hắn đi, có khác gì bán hắn, như vậy mà hắn không hận mẹ đã là may, còn có thể nhận chúng ta sao?
Nói thật, cô ta có chút lo lắng, nếu cô ta mà là anh trai, khẳng định sẽ không nhận người mẹ này, bất quá Tiền Đa Đa cảm thấy cô ta còn có chút cơ hội, rốt cuộc cô càng anh trai chênh nhau nhiều tuổi, lại không có ân oán gì, chỉ là không có cảm tình mà thôi, trong lòng Tiền Đa Đa có chút chần chờ.
- Ha ha, mẹ là mẹ ruột nó, nó dám không nhận sao, hiện tại người trong căn cứ không phải đều đang nói cái gì la kia máu lạnh vô tình sao, nếu anh trai mày không nhận chúng ta, vậy hắn có muốn thanh danh nữa không, như vậy, sao có thể quản lý một đoàn đội lớn.
Kỳ thật trong lòng Điền Thúy cũng có chút không có yên lòng, bất quá ngoài miệng lại vẫn cường ngạnh.
- Đã là mạt thế, ai còn để ý thanh danh a, cái người gọi là gì la kia sống cũng rất tốt, đi ra ngoài có ai dám giáp mặt mà nói cô ấy một câu không phải a.
Tiền Đa Đa nhỏ giọng nói.
- Đừng nói lời vô nghĩa, nhanh lên, đến lúc đó chúng ta hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Điền Thúy nói xong, mang theo Tiền Đa Đa đi tới nơi tiểu đội Quang Minh đóng quân.
tiểu đội Quang Minh là một trong mấy đại đội nổi danh trong căn cứ, nơi đóng quân rất khí phái, một tiểu lâu năm tầng đều là của bọn họ. Muốn nói người lợi hại nhất trong tiểu đội Quang Minh, không phải đội trưởng Triệu Bảo Bình mà là con nuôi của ông ta, Triệu Kình Thiên. Triệu Kình Thiên làm người tàn nhẫn độc ác, cũng nhiều thủ đoạn, người trong đội sợ hãi hắn nhiều hơn là kính trọng, nhưng hắn lại làm người trọng tình cảm, đối với cha nuôi hắn rất trung thành và tận tâm, nếu không lấy thủ đoạn của Triệu Bảo Bình, cũng không thể tạo thành một đoàn đội lớn.
- Tiểu Thiên a, mấy ngày nay con liền không cần đi ra ngoài nhận nhiệm vụ, ba tự mình mang đội, lần trước con bị thương còn cần nghỉ ngơi, tuy nói được Hứa Khả Nhi trị liệu, nhưng năng lực cô ta có hạn, hiện tại lại không thể so với trước kia, một chút vấn đề đều có thể tạo thành tổn hại lớn, cũng không thể lưu lại tai họa ngầm. Nghe lời ba nói, hảo hảo nghỉ ngơi, ba còn trông cậy vào vào con để dưỡng lão a.
Triệu Bảo Bình nhìn Triệu Kình Thiên, giữa người với người thật sự còn cần duyên phận, ông ta tự nhận mình không phải người tốt, nhưng lần đầu tiên gặp được đứa nhỏ này, ông ta đặc biệt thích, hợp ý đến kỳ lạ, sau khi biết tình huống của Tiểu Thiên, ông ta lại càng quyết tâm mang Tiểu Thiên về cạnh mình, nếu không phải đã làm xét nghiệm ADN, chính ông còn cho rằng Tiểu Thiên là con trai ruột thịt của ông ta lưu lạc bên ngoài.
- Ba, con rất tốt, nhiệm vụ lần này rất khó khăn, nếu không con và ba cùng đi đi.
Triệu Kình Thiên biết cha nuôi quan tâm hắn, nhưng dị năng của cha nuôi là thổ hệ, lực công kích cũng không cao, lại sợ người có tâm nhân cơ hội làm cái gì, hắn thật đúng là không yên tâm.
- Không có việc gì, lần này ba mang người đi, đều là thân tín, năng lực cũng tốt, yên tâm đi.
Triệu Bảo Bình vỗ bụng bình, vui vẻ, hớn hở nói, con trai hiếu thuận, nhưng ông ta cũng phải nỗ lực, không phải sao? Triệu Kình Thiên bất đắc dĩ, đành phải nói:
- Vậy được rồi, ba mang đao sinh hóa đi, cái này là vũ khí gần nhất căn cứ làm ra, tuy có chút tốn kém tinh hạch, nhưng lực công kích tốt hơn vũ khí bình thường, con nhờ người cũng chỉ lấy được hai thanh, ba đều mang theo đi.
- Được rồi, con nghỉ ngơi cho tốt, chuyện trong đội liền giao cho con, đúng rồi, nếu anh trai còn là tìm con gây phiền toái, không cần khách khí, đánh một trận là được.
Triệu Bảo Bình đột nhiên nghĩ tới, Tiểu Thiên bởi vì ông mà nhường nhịn con trai không nên thân kia của ông, rất nhiều, nhưng hiện tại không thể so với trước kia, trước cãi mạt thế nhau ầm ĩ nhiều nhất chỉ là lãng phí chút tiền, nhưng hiện tại, nếu bọn họ đều không đồng lòng, vậy sẽ là chuyện liên quan đến tính mạng. Ai, ông ta chỉ có một đứa con trai ruột là Triệu Kình tổ, hiện tại cũng chỉ có thể trông cậy vào hắn không nháo ra chuyện gì, giữ được mạng nhỏ, sinh cho ông ta một đứa cháu, không để Triệu gia tuyệt căn là được, về sau còn phải dựa vào Tiểu Thiên nâng đỡ cháu trai rồi.
- Yên tâm đi, con hiểu rõ, con sẽ để ý anh trai.
Triệu Kình Thiên cũng bất đắc dĩ, cha nuôi chỉ có một cốt nhục duy nhất là người anh trai này, hắn ngày thường cũng muốn chiếu cố chút, đáng tiếc người kia bị người ta khích bác, trước mạt thế đã thích tự tìm phiền toái, khi đó trong mắt hắn, chỉ là mấy trò nhỏ, hiện tại không thể được, nếu người kia lại gây chuyện, khả năng sẽ liên lụy bọn họ, cho nên hắn hiện tại phải giam lỏng người kia, tìm mấy cô gái nhỏ xinh đẹp bồi cùng, nếu là có đứa nhỏ thì càng tốt, không có thì coi như để người kia tống cổ thời gian, chỉ cần thành thật là được, bất quá không biết có phải là vì mạt thế hay không, mà khả năng sinh dục rất thấp, nghe nói có rất ít sinh mệnh mới xuất hiện, Triệu Kình Thiên day day đầu, này đó không phải chuyện mà hắn nên suy xét.
Triệu Bảo Bình vừa lòng nhìn con nuôi của mình, vui vẻ mang theo đội ngũ đi ra bên ngoài săn thú, mà lúc này, mẹ con Điền Thúy cũng tới cổng lớn, nhìn vẻ ngoài nơi này còn to hơn chỗ bọn ở gấp bao nhiêu lần, hai người kích động không thôi.
- Các người là ai, nơi này là tiểu đội Quang Minh, người ngoài không được mời thì không được đi vào.
Người gác cửa nhìn thấy mẹ con Điền Thúy trang điểm thực nghèo túng, chẳng lẽ bọn họ thấy tiểu đội Quang Minh có danh tiếng tốt nên tới xin cơm, vì sao hắn không nghe thấy danh tốt ấy nhỉ.
- Anh trai này, tôi tới tìm phó đội trưởng Triệu Kình Thiên của các người, tôi là mẹ hắn, đây là em gái hắn, chúng tôi là tới cậy nhờ hắn.
Điền Thúy kéo Tiền Đa Đa qua, vẻ mặt nịnh nọt.
- Nói bậy, Triệu phó đội của chúng tôi từ nhỏ đã đi theo đội trưởng, trước nay chưa từng nghe nói anh ấy mẹ cùng em gái, ai mà không biết anh ấy xuất thân là cô nhi được đội trưởng của chúng tôi nhận muôi, các người muốn lừa ai, cũng không nhìn xem đây là nơi nào,phó đội của chúng tôi là người nào, nhanh lăn đi, cũng may tính tình tiểu gia tốt, nếu không chút nữa mấy người anh trai tình tình không tốt của tiểu gia đi ra, đánh chết các người, cút, cút.
Anh trai gác cửa vẻ mặt khinh bỉ nhìn hai người, muốn ăn vạ cũng phải có chút kỹ thuật không phải sao, đây là đói đến điên rồi, từ nơi nào nhảy ra nhận con trai a.
- Ai, anh nói chuyện kiểu gì vậy, chúng tôi là người thân của phó đội trưởng của các anh, hắn chính anh trai ruột của tôi, nếu để anh trai biết các người đối với tôi như vậy, khẳng định sẽ đuổi các người đi.
Tiền Đa Đa không vui, cô ta còn chưa thấy anh trai đâu, sao có thể bị một người trông cửa ngăn cản lại như vậy. Chướng ngại vật trên đường cô ta thăng chức sao a, có thể có thái độ tốt mới là lạ.
- Mau cút đi, nếu không đừng trách tôi không khách khí.
Anh trai gác cửa cũng tức giận, nếu không phải thấy bọn họ là phụ nữ, lại là người lớn tuổi, trẻ tuổi, hắn mới không dễ nói chuyện như vậy đâu.
- Cậu trai đừng nóng giận, chúng tôi thật là thân nhân của hắn, cậu đừng chấp nhặt với một đứa nhỏ, phiền toái cậu đi nói với phó đội trưởng của các người một tiếng, cứ nói tôi là Điền Thúy, cha ruột hắn tên Chu Đức là được.
Điền Thúy cười kéo con gái qua, âm thầm nhéo cô ta một cái, trong tay đưa một cái phong chân giò hun khói qua, người gác cửa nhìn thấy chân giò hun khói, mới nể mặt đi vào tìm Triệu Kình Thiên.
- Mẹ, mẹ véo con làm gì, còn cho hắn thịt chân giò hun khói, chúng ta đều luyến tiếc ăn, không được, con phải đi đòi về.
Tiền Đa Đa vội vã tiến lên.
- Trở lại, mày thì biết cái gì, luyến tiếc thì sao, lại nói Diêm Vương dễ chọc tiểu quỷ khó chơi, chỉ cần có thể nhìn thấy anh trai mày, thịt gì mà chúng ta không có, về sau sẽ làm hắn trả lại. Mày thành thật cho mẹ, đừng gây chuyện, nếu không....
Nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của Điền Thúy, Tiền Đa Đa không cam lòng bĩu môi, rốt cuộc không dám nói cái gì.
- Phó đội, bên ngoài có một đội mẹ con tìm anh, nói là mẹ anh, muốn gặp anh.
Cậu trai gác cửa nhìn sắc mặt phó đội càng ngày càng âm trầm theo hắn nói, trong lòng lộp bộp một chút, sớm biết như vậy, hắn đã không tham một khối thịt.
- A, mẹ? Ngoại trừ cha nuôi, tôi còn người thân nào khác sao, đuổi đi đi, đừng để cho bọn họ xuất hiện ở gần tiểu đội Quang Minh.
Triệu Kình Thiên nhìn người gác cửa, ánh mắt lạnh đến mức làm hắn ta run lên. Ra bên ngoài, người gác cửa mới phục hồi tinh thần lại, tức khắc giận chó đánh mèo với mẹ con Điền Thúy.
- Cậu trai, thế nào, chúng tôi có thể đi vào đi?
Điền Thúy nhìn thấy người gác cửa ra tới, lập tức tiến lên, lại bị hắn hất một phen, trong miệng mắng:
- Lăn, biết đây là chỗ nào không mà dám đến lừa gạt, giả mạo cái gì không giả mạo, lại giám lừa làm thân nhân của phó đội trưởng, làm hại tôi cũng bị phó đội giận chó đánh mèo, về sau không cho phép các người tới gần tiểu đội Quang Minh, nếu không thấy một lần tôi đánh một lần.
Người gác cửa lại đá Tiền Đa Đa về chỗ Điền Thúy, thập phần hung ác nói.
- Anh nói bậy, nhất định là anh tham chân giò hun khói của chúng tôi, xong lại không muốn đi vào nói cho anh trai, tôi không tin, tôi muốn tìm anh trai tôi, anh, anh ra ngoài đi, em là em gái anh a, anh không thể mặc kệ em và mẹ.
Tiền Đa Đa giãy giụa, bò đến cửa, la to, người gác cửa thấy vậy thì tát vào mặt cô ta một cái.
- Nếu cô không muốn sống thì nháo thử xem.
Lúc này trong mắt người gác cửa đã hiện lên hung quang, vì khối chân giò hun khói này mà hại hắn bị phó lạnh mắt.
Chung quanh nhìn thấy động tĩnh bên này, đều đi tới, người Hoa Quốc vô luận là khi nào đều thích xem náo nhiệt, đặc biệt là giống tiểu đội Quang Minh như vậy người náo nhiệt, cho nên số người tụ lại càng nhiều.
Tiểu kịch trường
Cơ Lăng Thiên: Các ngươi nói Triệu Kình Thiên có phải có tình tiết luyến phụ hay không a.
Địch Thu: Nói không chừng a, hắn thật đúng là toàn tâm toàn ý vì Triệu Bảo Bình, có người ngầm nói nếu không phải vậy thì Triệu Bảo Bình đã bị Triệu Kình Thiên xử lý rồi.
Cơ Lăng Thiên: Đúng rồi, ngươi có phát hiện suất diễn của ta rất thiếu hay không, vì sao suất diễn của ta lại ít như vậy, cái này làm sao ta có thể ở chung với ca ca, thời gian các ngươi ở chung cùng ca ca còn nhiều hơn ta, quá không công bằng, ta muốn kháng nghị.
Lâu Hiểu La: Thiết, còn nói nhân gia có tình tiết luyến phụ, ngươi đây không phải có tình tiết luyến huynh sao, suất diễn thiếu? Nào có nhiều suất diễn cho ngươi như vậy, có cũng là để cho ta, ai bảo ta là nữ chính a, ha ha, tiểu dạng, thêm diễn, chờ xem, tác giả ngươi ra đây, chúng ta nói chuyện vấn đề suất diễn.
Tác giả: Người này không có ở khu phục vụ, có việc thì xin mời nhắn lại, có nhắn lại cũng vô dụng.
Tiền Đa Đa ngoài miệng nói như vậy, nhưng động tác trong tay cũng không dừng lại, phương diện này, cô ta vẫn luôn tin tưởng mẹ, nói không chừng thực sự là có chiêu số gì.
- Ha hả, nói cho mày biết, mẹ tìm được anh trai mày rồi, nghe nói hắn lăn lộn khá tốt, là phó lãnh đạo đoàn đội lớn, ha ha, chúng ta phát tài, về sau cơm ngon rượu say, không bao giờ phải đói bụng. Nếu không phải mày là con gái mẹ, mẹ cũng không thèm mang mày đi, nên biết người nhiều gánh nặng cũng không nhỏ đâu.
Điền Thúy cười ha ha, hôm nay bà ta đi ra ngoài đi bộ, cư nhiên nghe được có người đang nói về một phó đội trưởng một đoàn đội trong căn cứ, nghe miêu tả mới biết, người này không phải rất giống con trai bà ta sao, bà ta lại hỏi thăm chút, liền càng xác định, Điền Thúy cảm thấy bản thân sắp đổi vận, muốn thoát khỏi cuộc sống ăn không đủ no, ăn bữa hôm lo bữa mai. Bà ta cảm thấy mệnh của mình thật tốt, về sau bà ta sẽ tăng lên làm cấp bậc lão tổ tông, ai lại nói bà ta là ngôi sao chổi thì bà ta sẽ đánh người đó, ai bảo bà ta có người con trai có tiền đồ.
- Thật sự? Thật tốt quá, nhưng anh trai thể nhận chúng ta sao? Không phải mẹ nói khi đó hắn còn quá nhỏ sao, lúc đó mẹ và ba cho hắn đi, có khác gì bán hắn, như vậy mà hắn không hận mẹ đã là may, còn có thể nhận chúng ta sao?
Nói thật, cô ta có chút lo lắng, nếu cô ta mà là anh trai, khẳng định sẽ không nhận người mẹ này, bất quá Tiền Đa Đa cảm thấy cô ta còn có chút cơ hội, rốt cuộc cô càng anh trai chênh nhau nhiều tuổi, lại không có ân oán gì, chỉ là không có cảm tình mà thôi, trong lòng Tiền Đa Đa có chút chần chờ.
- Ha ha, mẹ là mẹ ruột nó, nó dám không nhận sao, hiện tại người trong căn cứ không phải đều đang nói cái gì la kia máu lạnh vô tình sao, nếu anh trai mày không nhận chúng ta, vậy hắn có muốn thanh danh nữa không, như vậy, sao có thể quản lý một đoàn đội lớn.
Kỳ thật trong lòng Điền Thúy cũng có chút không có yên lòng, bất quá ngoài miệng lại vẫn cường ngạnh.
- Đã là mạt thế, ai còn để ý thanh danh a, cái người gọi là gì la kia sống cũng rất tốt, đi ra ngoài có ai dám giáp mặt mà nói cô ấy một câu không phải a.
Tiền Đa Đa nhỏ giọng nói.
- Đừng nói lời vô nghĩa, nhanh lên, đến lúc đó chúng ta hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Điền Thúy nói xong, mang theo Tiền Đa Đa đi tới nơi tiểu đội Quang Minh đóng quân.
tiểu đội Quang Minh là một trong mấy đại đội nổi danh trong căn cứ, nơi đóng quân rất khí phái, một tiểu lâu năm tầng đều là của bọn họ. Muốn nói người lợi hại nhất trong tiểu đội Quang Minh, không phải đội trưởng Triệu Bảo Bình mà là con nuôi của ông ta, Triệu Kình Thiên. Triệu Kình Thiên làm người tàn nhẫn độc ác, cũng nhiều thủ đoạn, người trong đội sợ hãi hắn nhiều hơn là kính trọng, nhưng hắn lại làm người trọng tình cảm, đối với cha nuôi hắn rất trung thành và tận tâm, nếu không lấy thủ đoạn của Triệu Bảo Bình, cũng không thể tạo thành một đoàn đội lớn.
- Tiểu Thiên a, mấy ngày nay con liền không cần đi ra ngoài nhận nhiệm vụ, ba tự mình mang đội, lần trước con bị thương còn cần nghỉ ngơi, tuy nói được Hứa Khả Nhi trị liệu, nhưng năng lực cô ta có hạn, hiện tại lại không thể so với trước kia, một chút vấn đề đều có thể tạo thành tổn hại lớn, cũng không thể lưu lại tai họa ngầm. Nghe lời ba nói, hảo hảo nghỉ ngơi, ba còn trông cậy vào vào con để dưỡng lão a.
Triệu Bảo Bình nhìn Triệu Kình Thiên, giữa người với người thật sự còn cần duyên phận, ông ta tự nhận mình không phải người tốt, nhưng lần đầu tiên gặp được đứa nhỏ này, ông ta đặc biệt thích, hợp ý đến kỳ lạ, sau khi biết tình huống của Tiểu Thiên, ông ta lại càng quyết tâm mang Tiểu Thiên về cạnh mình, nếu không phải đã làm xét nghiệm ADN, chính ông còn cho rằng Tiểu Thiên là con trai ruột thịt của ông ta lưu lạc bên ngoài.
- Ba, con rất tốt, nhiệm vụ lần này rất khó khăn, nếu không con và ba cùng đi đi.
Triệu Kình Thiên biết cha nuôi quan tâm hắn, nhưng dị năng của cha nuôi là thổ hệ, lực công kích cũng không cao, lại sợ người có tâm nhân cơ hội làm cái gì, hắn thật đúng là không yên tâm.
- Không có việc gì, lần này ba mang người đi, đều là thân tín, năng lực cũng tốt, yên tâm đi.
Triệu Bảo Bình vỗ bụng bình, vui vẻ, hớn hở nói, con trai hiếu thuận, nhưng ông ta cũng phải nỗ lực, không phải sao? Triệu Kình Thiên bất đắc dĩ, đành phải nói:
- Vậy được rồi, ba mang đao sinh hóa đi, cái này là vũ khí gần nhất căn cứ làm ra, tuy có chút tốn kém tinh hạch, nhưng lực công kích tốt hơn vũ khí bình thường, con nhờ người cũng chỉ lấy được hai thanh, ba đều mang theo đi.
- Được rồi, con nghỉ ngơi cho tốt, chuyện trong đội liền giao cho con, đúng rồi, nếu anh trai còn là tìm con gây phiền toái, không cần khách khí, đánh một trận là được.
Triệu Bảo Bình đột nhiên nghĩ tới, Tiểu Thiên bởi vì ông mà nhường nhịn con trai không nên thân kia của ông, rất nhiều, nhưng hiện tại không thể so với trước kia, trước cãi mạt thế nhau ầm ĩ nhiều nhất chỉ là lãng phí chút tiền, nhưng hiện tại, nếu bọn họ đều không đồng lòng, vậy sẽ là chuyện liên quan đến tính mạng. Ai, ông ta chỉ có một đứa con trai ruột là Triệu Kình tổ, hiện tại cũng chỉ có thể trông cậy vào hắn không nháo ra chuyện gì, giữ được mạng nhỏ, sinh cho ông ta một đứa cháu, không để Triệu gia tuyệt căn là được, về sau còn phải dựa vào Tiểu Thiên nâng đỡ cháu trai rồi.
- Yên tâm đi, con hiểu rõ, con sẽ để ý anh trai.
Triệu Kình Thiên cũng bất đắc dĩ, cha nuôi chỉ có một cốt nhục duy nhất là người anh trai này, hắn ngày thường cũng muốn chiếu cố chút, đáng tiếc người kia bị người ta khích bác, trước mạt thế đã thích tự tìm phiền toái, khi đó trong mắt hắn, chỉ là mấy trò nhỏ, hiện tại không thể được, nếu người kia lại gây chuyện, khả năng sẽ liên lụy bọn họ, cho nên hắn hiện tại phải giam lỏng người kia, tìm mấy cô gái nhỏ xinh đẹp bồi cùng, nếu là có đứa nhỏ thì càng tốt, không có thì coi như để người kia tống cổ thời gian, chỉ cần thành thật là được, bất quá không biết có phải là vì mạt thế hay không, mà khả năng sinh dục rất thấp, nghe nói có rất ít sinh mệnh mới xuất hiện, Triệu Kình Thiên day day đầu, này đó không phải chuyện mà hắn nên suy xét.
Triệu Bảo Bình vừa lòng nhìn con nuôi của mình, vui vẻ mang theo đội ngũ đi ra bên ngoài săn thú, mà lúc này, mẹ con Điền Thúy cũng tới cổng lớn, nhìn vẻ ngoài nơi này còn to hơn chỗ bọn ở gấp bao nhiêu lần, hai người kích động không thôi.
- Các người là ai, nơi này là tiểu đội Quang Minh, người ngoài không được mời thì không được đi vào.
Người gác cửa nhìn thấy mẹ con Điền Thúy trang điểm thực nghèo túng, chẳng lẽ bọn họ thấy tiểu đội Quang Minh có danh tiếng tốt nên tới xin cơm, vì sao hắn không nghe thấy danh tốt ấy nhỉ.
- Anh trai này, tôi tới tìm phó đội trưởng Triệu Kình Thiên của các người, tôi là mẹ hắn, đây là em gái hắn, chúng tôi là tới cậy nhờ hắn.
Điền Thúy kéo Tiền Đa Đa qua, vẻ mặt nịnh nọt.
- Nói bậy, Triệu phó đội của chúng tôi từ nhỏ đã đi theo đội trưởng, trước nay chưa từng nghe nói anh ấy mẹ cùng em gái, ai mà không biết anh ấy xuất thân là cô nhi được đội trưởng của chúng tôi nhận muôi, các người muốn lừa ai, cũng không nhìn xem đây là nơi nào,phó đội của chúng tôi là người nào, nhanh lăn đi, cũng may tính tình tiểu gia tốt, nếu không chút nữa mấy người anh trai tình tình không tốt của tiểu gia đi ra, đánh chết các người, cút, cút.
Anh trai gác cửa vẻ mặt khinh bỉ nhìn hai người, muốn ăn vạ cũng phải có chút kỹ thuật không phải sao, đây là đói đến điên rồi, từ nơi nào nhảy ra nhận con trai a.
- Ai, anh nói chuyện kiểu gì vậy, chúng tôi là người thân của phó đội trưởng của các anh, hắn chính anh trai ruột của tôi, nếu để anh trai biết các người đối với tôi như vậy, khẳng định sẽ đuổi các người đi.
Tiền Đa Đa không vui, cô ta còn chưa thấy anh trai đâu, sao có thể bị một người trông cửa ngăn cản lại như vậy. Chướng ngại vật trên đường cô ta thăng chức sao a, có thể có thái độ tốt mới là lạ.
- Mau cút đi, nếu không đừng trách tôi không khách khí.
Anh trai gác cửa cũng tức giận, nếu không phải thấy bọn họ là phụ nữ, lại là người lớn tuổi, trẻ tuổi, hắn mới không dễ nói chuyện như vậy đâu.
- Cậu trai đừng nóng giận, chúng tôi thật là thân nhân của hắn, cậu đừng chấp nhặt với một đứa nhỏ, phiền toái cậu đi nói với phó đội trưởng của các người một tiếng, cứ nói tôi là Điền Thúy, cha ruột hắn tên Chu Đức là được.
Điền Thúy cười kéo con gái qua, âm thầm nhéo cô ta một cái, trong tay đưa một cái phong chân giò hun khói qua, người gác cửa nhìn thấy chân giò hun khói, mới nể mặt đi vào tìm Triệu Kình Thiên.
- Mẹ, mẹ véo con làm gì, còn cho hắn thịt chân giò hun khói, chúng ta đều luyến tiếc ăn, không được, con phải đi đòi về.
Tiền Đa Đa vội vã tiến lên.
- Trở lại, mày thì biết cái gì, luyến tiếc thì sao, lại nói Diêm Vương dễ chọc tiểu quỷ khó chơi, chỉ cần có thể nhìn thấy anh trai mày, thịt gì mà chúng ta không có, về sau sẽ làm hắn trả lại. Mày thành thật cho mẹ, đừng gây chuyện, nếu không....
Nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của Điền Thúy, Tiền Đa Đa không cam lòng bĩu môi, rốt cuộc không dám nói cái gì.
- Phó đội, bên ngoài có một đội mẹ con tìm anh, nói là mẹ anh, muốn gặp anh.
Cậu trai gác cửa nhìn sắc mặt phó đội càng ngày càng âm trầm theo hắn nói, trong lòng lộp bộp một chút, sớm biết như vậy, hắn đã không tham một khối thịt.
- A, mẹ? Ngoại trừ cha nuôi, tôi còn người thân nào khác sao, đuổi đi đi, đừng để cho bọn họ xuất hiện ở gần tiểu đội Quang Minh.
Triệu Kình Thiên nhìn người gác cửa, ánh mắt lạnh đến mức làm hắn ta run lên. Ra bên ngoài, người gác cửa mới phục hồi tinh thần lại, tức khắc giận chó đánh mèo với mẹ con Điền Thúy.
- Cậu trai, thế nào, chúng tôi có thể đi vào đi?
Điền Thúy nhìn thấy người gác cửa ra tới, lập tức tiến lên, lại bị hắn hất một phen, trong miệng mắng:
- Lăn, biết đây là chỗ nào không mà dám đến lừa gạt, giả mạo cái gì không giả mạo, lại giám lừa làm thân nhân của phó đội trưởng, làm hại tôi cũng bị phó đội giận chó đánh mèo, về sau không cho phép các người tới gần tiểu đội Quang Minh, nếu không thấy một lần tôi đánh một lần.
Người gác cửa lại đá Tiền Đa Đa về chỗ Điền Thúy, thập phần hung ác nói.
- Anh nói bậy, nhất định là anh tham chân giò hun khói của chúng tôi, xong lại không muốn đi vào nói cho anh trai, tôi không tin, tôi muốn tìm anh trai tôi, anh, anh ra ngoài đi, em là em gái anh a, anh không thể mặc kệ em và mẹ.
Tiền Đa Đa giãy giụa, bò đến cửa, la to, người gác cửa thấy vậy thì tát vào mặt cô ta một cái.
- Nếu cô không muốn sống thì nháo thử xem.
Lúc này trong mắt người gác cửa đã hiện lên hung quang, vì khối chân giò hun khói này mà hại hắn bị phó lạnh mắt.
Chung quanh nhìn thấy động tĩnh bên này, đều đi tới, người Hoa Quốc vô luận là khi nào đều thích xem náo nhiệt, đặc biệt là giống tiểu đội Quang Minh như vậy người náo nhiệt, cho nên số người tụ lại càng nhiều.
Tiểu kịch trường
Cơ Lăng Thiên: Các ngươi nói Triệu Kình Thiên có phải có tình tiết luyến phụ hay không a.
Địch Thu: Nói không chừng a, hắn thật đúng là toàn tâm toàn ý vì Triệu Bảo Bình, có người ngầm nói nếu không phải vậy thì Triệu Bảo Bình đã bị Triệu Kình Thiên xử lý rồi.
Cơ Lăng Thiên: Đúng rồi, ngươi có phát hiện suất diễn của ta rất thiếu hay không, vì sao suất diễn của ta lại ít như vậy, cái này làm sao ta có thể ở chung với ca ca, thời gian các ngươi ở chung cùng ca ca còn nhiều hơn ta, quá không công bằng, ta muốn kháng nghị.
Lâu Hiểu La: Thiết, còn nói nhân gia có tình tiết luyến phụ, ngươi đây không phải có tình tiết luyến huynh sao, suất diễn thiếu? Nào có nhiều suất diễn cho ngươi như vậy, có cũng là để cho ta, ai bảo ta là nữ chính a, ha ha, tiểu dạng, thêm diễn, chờ xem, tác giả ngươi ra đây, chúng ta nói chuyện vấn đề suất diễn.
Tác giả: Người này không có ở khu phục vụ, có việc thì xin mời nhắn lại, có nhắn lại cũng vô dụng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook