Mạt Thế Ôm Lấy Đùi Vàng
-
Chương 45: Tổ Hai Người Sao Chổi.
Triệu Kình Thiên người này ngày thường thập phần điệu thấp, bởi vì hắn là có một thân phận khác, là con nuôi của lão đại tiểu đội Quang Minh, Triệu Bảo Bình, hơn nữa ngày thường cũng rất ít khi làm nhiệm vụ, đại bộ phận thời gian của hắn chính là đảm đương bối cảnh của bố. Nhưng người quen thuộc tiểu đội Quang Minh đều biết, Triệu Kình Thiên là tâm phúc của Triệu Bảo Bình, người này năng lực cực cường, thiện mưu hoa, đối với Triệu Bảo Bình càng là chân thành, còn thân hơn con trai ruột.
Nghe nói trước mạt thế Triệu Bảo Bình ngẫu nhiên một lần phát thiện tâm nhận con nuôi là Triệu Kình Thiên, lúc đó Triệu Kình Thiên 17-18 tuổi đang bị ẩu đả ở đầu đường, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, giúp đỡ hắn học đại học, lại tiến cử vào công ty Triệu Bảo Bình, nếu không phải mạt thế tới, lão bà của Triệu Bảo Bình nháo mang Triệu Kình Thiên đi làm xét nghiệm ADN, bọn họ cũng cho rằng Triệu Kình Thiên là con trai tư sinh của Triệu Bảo Bình, đối với con trai ruột cũng chưa từng để bụng như vậy.
Sau đó bởi vì người thân của Triệu Bảo Bình đã chết hơn phân nửa, Triệu Kình Thiên ở chỗ Triệu Bảo Bình càng được chú ý, có thể nói Triệu Kình Thiên là người nối nghiệp của Triệu Bảo Bình, bất quá Triệu Kình Thiên ở dân gian có độ chú ý là bởi vì cái tên có chút tương tự cùng cơ Thí Thiên, dáng người lớn lên cũng được, mọi người đã thói quen tính bát quái thôi. Thật không biết Bạch Ngọc Li sao có thể tìm được thân thích của người kia, Triệu Kình Thiên năm nay đã 30, nghe nói năm 18 tuổi được Triệu Bảo Bình nhận nuôi xong, liền chưa từng gặp lại thân nhân, đều đã mười hai năm còn có thể đào ra người mẹ ruột, thật đúng là không dễ dàng a.
- Tiểu La, nghe nói gì không, gần đây trong căn cứ có rất nhiều chuyện náo nhiệt, nổi tiếng nhất vẫn là Triệu Kình Thiên, chuyện của hắn thật đúng là tái hiện cực phẩm thân nhân chân thật như phim truyền hình, phỏng chừng biên kịch cũng không viết ra được cốt truyện cẩu huyết như vậy. Tới tới, tôi nói cho cô một chút, thật là cười chết tôi.
Địch Thu vẻ mặt bát quái đi tới, Lâu Hiểu La thật sự muốn hỏi, hóa ra ngày thường anh đều xem mấy cái phim truyền hình a.
Hôm nay, trong căn cứ lại có một ít người mới đi vào, trong đó có người phụ nữ thập phần gầy ốm, sắc mặt vàng như nến, xương gò má nhô cao, đôi mắt có lồi, nhìn không dễ ở chung, lúc này bà ta túm một cô gái nhỏ đi ở phía trước, vừa đi trong miệng còn hùng hùng hổ hổ nói:
- Sinh được bồi tiền hóa a, không có dị năng không nói, ngay cả đàn ông cũng không câu không được, giống y như lão ba ma quỷ kia của mày, xem lão nương có bán mày không?
Cô gái nhỏ bày ra vẻ mặt không sao cả, nói:
- Bán a, tôi còn không muốn đi theo bà đâu, ha hả, tôi nhớ rõ tôi có một người anh trai, lớn hơn tôi rất nhiều, không phải bà đã bán con trai cho người khác rồi sao, nếu không phải tôi còn nhỏ, có khi bà đã sớm bán tôi đổi phú quý rồi.
Cô gái khoảng mười sáu bảy tuổi, gương mặt có chút tương tự người phụ nữ, nhưng ngũ quan thanh tú hơn, có cảm giác tiểu gia bích ngọc, nhưng một khi mở miệng thì liền giống hệ người phụ nữ. Hai người này là thân nhân của Triệu Kình Thiên, cũng là tổ hai người cống hiến nhiều đề tài câu chuyện nhất cho căn cứ.
- Hừ, nha đầu chết tiệt kia, bất quá, mày vừa nói làm tao nghĩ tới, lúc ấy anh trai mày được kẻ có tiền nhìn trúng, muốn nhận làm con trai, lại trả cho ta chút tiền, nếu không phải lão ba ma quỷ của mày đem tiền đi thua hết, cuộc sống của chúng ta cũng không đến mức, không biết hắn còn sống không, người nhà kia trước mạt thế nhìn có chút quyền thế, nếu còn sống chúng ta cũng có thể mượn ánh sáng không phải sao, nhà bọn họ rất gần thành phố C, phỏng chừng hoặc hẳn là sẽ tới căn cứ.
Phụ nữ lải nhải, đôi mắt ở ngó loạn nhìn vào những người bộ dáng không tồi trong căn cứ, xem có thấy bóng dáng con trai ruột của bà ta hay không.
- Mẹ, mẹ nói người ta họ gì a, người nơi nào?
Cô gái kia cũng hứng thú, tuy rằng cô ta và anh trai là anh em cùng mẹ khác cha, nhưng kia cũng là có quan hệ huyết thống, nếu anh trai thật sự có năng lực, vậy em gái mượn chút ánh sáng hẳn cũng không cấn đề, không phải đều nói anh trai sủng em gái sao.
- Hình như họ Triệu hay là họ Vương, ai, lúc trước kia người nhà đó nói chúng ta rời đi, không cho phép chúng ta đi gặp anh trai mày, nếu chúng ta đi thì sẽ lấy lại tiền, là lão ba ma quỷ của mày nghe vậy liền mang chúng ta đi, một chút tin cũng không lưu lại, đúng rồi, họ Triệu. Bất quá chúng ta phải hỏi thăm xem có người như vậy hay không, xem xem anh trai mày sống được không, nhưng tao không muốn sống không nổi, lại mang con chồng trước trở về.
Người phụ nữ tên là Điền Thúy, mà con gái tên Tiền Đa Đa.
- Vậy chúng ta phải tìm anh trai như thế nào a, đã nhiều năm như vậy, mẹ có thể nhận ra hắn sao, có ký hiệu gì hay không a?
Tiền Đa Đa hỏi, cô ta chưa từng nghe mẹ nhắc tới người anh trai kia một lần, mẹ có anh trai trước khi bà kết hôn với ba, ấn theo tính cách của bà ta, có thể nhớ kỹ ở trong lòng mới có quỷ, chỉ có khi mắng cô ta, ngẫu nhiên nhắc tới người anh trai này.
- Cái kia, ai, nhiều năm như vậy, sao tao có thể nhớ rõ a, bất quá trên tay anh trai mày có một vết bỏng sâu, là do lão ba ma quỷ kia của mày làm ra, khi đó hắn còn nhỏ, cũng bởi vì lần đó mà thiếu chút nữa bị phế đi, đúng, trên tay bên phải, chúng ta trước lặng lẽ hỏi thăm rồi lại nói.
Điền Thúy nói đến.
- Mẹ, chúng ta vẫn nên đi tìm chỗ ở, vừa rồi con bảo mẹ thuê phòng ở, mẹ lại luyến tiếc chút lương thực này, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ, ngủ đường cái sao, vậy cũng không nên, nói không chừng ngày mai chúng ta liền chết cứng hoặc là như thế nào đó.
Tiền Đa Đa vẻ mặt oán trách, đãi ngộ đối với người thường trong căn cứ cũng tạm được, chỉ cần trả giá một ít đồ liền có thể thuê một chỗ ở, tuy rằng hoàn cảnh kém xa, nhưng cũng có thể che mưa chắn gió a, mẹ cô liền nói luyến tiếc lương thực, hiện tại làm sao bây giờ.
- Không tiền đồ, mày xem trên đường nhiều người như vậy, sao không biết tìm một người mà qua đêm, mày mới mười sáu tuổi, những tên đàn ông đó sao có thể không thích những cô gái trẻ tuổi, chờ, mẹ giúp mày tìm, nhất định tìm một người hào phóng, nói không chừng chúng ta có thể giải quyết vấn đề ăn ở.
Điền Thúy tức giận nói đến, đồ ăn bọn họ có chỉ đủ thuê nhà một tháng, thuê phòng rồi ăn bằng gì, đương nhiên là tìm người nuôi bọn họ.
Đoạn đối thoại của hai người bị người có tâm nghe được, nghĩ thầm thật là buồn ngủ liền gặp được gối đầu, bất quá vẫn là để cho bọn họ nhận người thân ở căn cứ đi, như vậy mới càng có náo nhiệt để xem, cho nên tin tức hai người bị ẩn giấu đi, chờ khi bọn họ không chịu nổi nữa, liền có người tới nói bọn họ đi nhận thân, nhất định thực làm người ta cảm động, đừng hỏi người có tâm kia là ai, có thể gọi hắn là Lôi Phong.
Mẹ con Điền Thúy ở căn cứ gần một tháng, một tháng này trôi qua cũng không quá tốt, lúc mới bắt đầu, hai người thành công bám víu được một tiểu đầu mục giáp trong tiểu đội, rốt cuộc Tiền Đa Đa tuổi trẻ, diện mạo cũng không có trở ngại, hai người miễn cưỡng có thể no bụng, nhưng không đến một tuần, tiểu đầu mục giáp ( người không quan trọng liền không đặt tên ) trong một lần làm nhiệm vụ mà ngoại ý muốn, qua đời, nghe nói chết rất vô duyên. Lúc quét tước chiến trường, hắn nhặt được một khẩu súng lục, trong lúc đùa nghịch không biết đi như thế nào lại nổ súng, bắn trúng đầu, đương trường mất mạng, làm cho đồng đội đều cạn lời, không chết trong tay tang thi mà lại chết trong tay chính mình, không thể không nói là chết có chút kỳ ba.
Sau đó mẹ con Điền Thúy được một tiểu đầu mục Ất khác tiếp thu, kết quả không mấy ngày tiểu đầu mục Ất này cũng chết, nguyên nhân chết là khi ra ngoài giết tang thi bị một cây dây mây vướng chân vừa lúc đưa cổ đến miệng con tang thi vừa bị hắn giết, tang thi theo bản năng há mồm một cắn, sau đó không đến một hồi một tang thi một người đều cùng mất mạng, lúc này chiến đấu đã sắp kết thúc, hiện trường một mảnh yên tĩnh, mọi người tức khắc cảm giác mây đen trên đỉnh đầu, có chút bối rối a.
Sau đó mẹ con Điền Thúy liền lại được một người thu nhận, lần này là một tiểu đầu mục Bính của tiểu đội khác, tuy trong tiểu đội cũ không ai nói cái gì, nhưng trong lòng có chút khoảng cách. Kết quả tiểu đầu mục Bính kia không đến mấy ngày đã chết. Cách chết đồng dạng kỳ quái như vậy, trong lúc ở căn cứ, bởi vì ân oán mà muốn động tay, bị đội trị an bắt đi, trong đó có một đội viên đội trị an đá bay đao trong tay một người gây rối, kết quả thật trùng hợp làm đao đi ngang qua đầu tiểu đầu mục Bính, đương trường mất mạng, có thể nói là người ở trong nhà họa từ trên trời rơi xuống.
Mọi người nhìn kết cục của mấy người kia, lại nhìn mẹ con Điền Thúy liền đều có chút sởn tóc gáy, thật tà môn, sau đó mẹ con Điền Thúy liền bị đuổi ra ngoài, hai người cũng bị người ta nói là ngôi sao chổi chuyển thế, nếu không, ba người chết liên tiếp trong một tháng sao có thể liên đến hai người bọn họ, mà cách chết lại làm cho người ta không nói nên lời, giống như Tử Thần mạt thế tới.
Hai người kia không có cách nào đành phải xám xịt rời đi, trong miệng còn mắng xui xẻo, oán trách lẫn nhau, không còn cách nào, hai người đành phải đi khu đèn đỏ. Nơi đó tuy rằng ngư long hỗn tạp, nhưng người nơi đó đều làm công việc như nhau, cho nên tuy bần cùng nhưng tương đối tới tương đối an toàn. Lúc bắt đầu thì sinh ý của hai người không tốt, mọi người đều nghe nói đến chuyện của bọn họ, cảm giác có chút tà môn, rốt cuộc có sự tồn tại của thanh đao liếm máu, mạt thế, ai cũng muốn tâm an. Sau đó mẹ con hai người dứt khoát cùng nhau một phần tiền có hai người, trong đó có một người tuổi có chút lớn, nhưng kinh nghiệm đa dạng, chậm rãi cũng có chút khách tới, hai người mới miễn cưỡng có thể tồn tại.
- Dựa, nha đầu chết tiệt kia, mày lại ăn vụng đồ, đã nói bao nhiêu lần, không được ăn, ăn xong, sau này đói bụng thì sao.
Điền Thúy tiến đến ở liền thấy con gái đang ăn cái gì đó, tức khắc giận đến tái mặt, đó đều là đồ ăn của bà ra.
- Hừ, đừng cho là con không biết mẹ ăn vụng còn nhiều hơn con, đại bộ phận này đó đều là con kiếm, nếu chỉ dựa vào mẹ, đã sớm chết đói, tránh ra.
Tiền Đa Đa có chút thô lỗ, cô ta không còn là thiếu nữ ngây thơ, cả người nhìn như phụ nữ hơn ba mươi tuổi, mẹ con hai người mỗi ngày đều nháo, mọi chuyện đều tranh, nhưng gặp được lúc nên hợp tác lại dựa vào nhau, bởi vì nếu bọn họ tách ra, có lẽ không sống nổi.
- Ai, được rồi, hảo hảo thu thập một chút, trang điểm thanh thuần đáng thương một ít, đừng để cho người ta vừa nhìn liền biết là bán.
Hiện tại Điền Thúy có chuyện quan trọng cần làm, liền không muốn dây dưa bất hòa với con gái, nghĩ đến tin tức mới nhận được, Điền Thúy cười có chút ý vị.
Tiểu kịch trường
Võ An: Ai, trước mạt thế có vài lần gặp mặt Triệu Bảo Bình này, nghe nói hắn là nhà giàu mới nổi, năm đó dựa vào hãm hại lừa gạt trộm làm giàu, người gan lớn, cũng có vài nét bút mua bán, chậm rãi cũng có tiền. Chẳng qua cái duyên con cái có chút không tốt, chỉ có một con trai, bất quá hắn đối với con nuôi còn tốt hơn thân sinh.
Lâu Hiểu La cười có chút xấu xa: Nga? Cha nuôi a, không phải cái loại quan hệ nhặt xà phòng này đi.
Võ An: Gì?
Cơ Thí Thiên cảm thấy trong đầu đứa nhỏ này cần thanh lý đồ vật gì đó: Ngươi, lại đây, đi, ta nói cho ngươi biết một chút cái gì gọi là lễ nghĩa nhân đức.
Ngày hôm sau nhìn thấy Lâu Hiểu La run rẩy đi lui, Địch Thu cười nói: Ngươi bị phạt đứng?
Lâu Hiểu La đen mặt, nàng mới không nói nàng gọi cha nuôi (cái kia đó) cả đêm. Nhìn vẻ mặt cười thỏa mãn của người kia, trong lòng cô thầm mắng hỗn đản, đáp lễ nghĩa nhân đức đâu, là cái sắc lang thêm lưu manh thì có.
Nghe nói trước mạt thế Triệu Bảo Bình ngẫu nhiên một lần phát thiện tâm nhận con nuôi là Triệu Kình Thiên, lúc đó Triệu Kình Thiên 17-18 tuổi đang bị ẩu đả ở đầu đường, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, giúp đỡ hắn học đại học, lại tiến cử vào công ty Triệu Bảo Bình, nếu không phải mạt thế tới, lão bà của Triệu Bảo Bình nháo mang Triệu Kình Thiên đi làm xét nghiệm ADN, bọn họ cũng cho rằng Triệu Kình Thiên là con trai tư sinh của Triệu Bảo Bình, đối với con trai ruột cũng chưa từng để bụng như vậy.
Sau đó bởi vì người thân của Triệu Bảo Bình đã chết hơn phân nửa, Triệu Kình Thiên ở chỗ Triệu Bảo Bình càng được chú ý, có thể nói Triệu Kình Thiên là người nối nghiệp của Triệu Bảo Bình, bất quá Triệu Kình Thiên ở dân gian có độ chú ý là bởi vì cái tên có chút tương tự cùng cơ Thí Thiên, dáng người lớn lên cũng được, mọi người đã thói quen tính bát quái thôi. Thật không biết Bạch Ngọc Li sao có thể tìm được thân thích của người kia, Triệu Kình Thiên năm nay đã 30, nghe nói năm 18 tuổi được Triệu Bảo Bình nhận nuôi xong, liền chưa từng gặp lại thân nhân, đều đã mười hai năm còn có thể đào ra người mẹ ruột, thật đúng là không dễ dàng a.
- Tiểu La, nghe nói gì không, gần đây trong căn cứ có rất nhiều chuyện náo nhiệt, nổi tiếng nhất vẫn là Triệu Kình Thiên, chuyện của hắn thật đúng là tái hiện cực phẩm thân nhân chân thật như phim truyền hình, phỏng chừng biên kịch cũng không viết ra được cốt truyện cẩu huyết như vậy. Tới tới, tôi nói cho cô một chút, thật là cười chết tôi.
Địch Thu vẻ mặt bát quái đi tới, Lâu Hiểu La thật sự muốn hỏi, hóa ra ngày thường anh đều xem mấy cái phim truyền hình a.
Hôm nay, trong căn cứ lại có một ít người mới đi vào, trong đó có người phụ nữ thập phần gầy ốm, sắc mặt vàng như nến, xương gò má nhô cao, đôi mắt có lồi, nhìn không dễ ở chung, lúc này bà ta túm một cô gái nhỏ đi ở phía trước, vừa đi trong miệng còn hùng hùng hổ hổ nói:
- Sinh được bồi tiền hóa a, không có dị năng không nói, ngay cả đàn ông cũng không câu không được, giống y như lão ba ma quỷ kia của mày, xem lão nương có bán mày không?
Cô gái nhỏ bày ra vẻ mặt không sao cả, nói:
- Bán a, tôi còn không muốn đi theo bà đâu, ha hả, tôi nhớ rõ tôi có một người anh trai, lớn hơn tôi rất nhiều, không phải bà đã bán con trai cho người khác rồi sao, nếu không phải tôi còn nhỏ, có khi bà đã sớm bán tôi đổi phú quý rồi.
Cô gái khoảng mười sáu bảy tuổi, gương mặt có chút tương tự người phụ nữ, nhưng ngũ quan thanh tú hơn, có cảm giác tiểu gia bích ngọc, nhưng một khi mở miệng thì liền giống hệ người phụ nữ. Hai người này là thân nhân của Triệu Kình Thiên, cũng là tổ hai người cống hiến nhiều đề tài câu chuyện nhất cho căn cứ.
- Hừ, nha đầu chết tiệt kia, bất quá, mày vừa nói làm tao nghĩ tới, lúc ấy anh trai mày được kẻ có tiền nhìn trúng, muốn nhận làm con trai, lại trả cho ta chút tiền, nếu không phải lão ba ma quỷ của mày đem tiền đi thua hết, cuộc sống của chúng ta cũng không đến mức, không biết hắn còn sống không, người nhà kia trước mạt thế nhìn có chút quyền thế, nếu còn sống chúng ta cũng có thể mượn ánh sáng không phải sao, nhà bọn họ rất gần thành phố C, phỏng chừng hoặc hẳn là sẽ tới căn cứ.
Phụ nữ lải nhải, đôi mắt ở ngó loạn nhìn vào những người bộ dáng không tồi trong căn cứ, xem có thấy bóng dáng con trai ruột của bà ta hay không.
- Mẹ, mẹ nói người ta họ gì a, người nơi nào?
Cô gái kia cũng hứng thú, tuy rằng cô ta và anh trai là anh em cùng mẹ khác cha, nhưng kia cũng là có quan hệ huyết thống, nếu anh trai thật sự có năng lực, vậy em gái mượn chút ánh sáng hẳn cũng không cấn đề, không phải đều nói anh trai sủng em gái sao.
- Hình như họ Triệu hay là họ Vương, ai, lúc trước kia người nhà đó nói chúng ta rời đi, không cho phép chúng ta đi gặp anh trai mày, nếu chúng ta đi thì sẽ lấy lại tiền, là lão ba ma quỷ của mày nghe vậy liền mang chúng ta đi, một chút tin cũng không lưu lại, đúng rồi, họ Triệu. Bất quá chúng ta phải hỏi thăm xem có người như vậy hay không, xem xem anh trai mày sống được không, nhưng tao không muốn sống không nổi, lại mang con chồng trước trở về.
Người phụ nữ tên là Điền Thúy, mà con gái tên Tiền Đa Đa.
- Vậy chúng ta phải tìm anh trai như thế nào a, đã nhiều năm như vậy, mẹ có thể nhận ra hắn sao, có ký hiệu gì hay không a?
Tiền Đa Đa hỏi, cô ta chưa từng nghe mẹ nhắc tới người anh trai kia một lần, mẹ có anh trai trước khi bà kết hôn với ba, ấn theo tính cách của bà ta, có thể nhớ kỹ ở trong lòng mới có quỷ, chỉ có khi mắng cô ta, ngẫu nhiên nhắc tới người anh trai này.
- Cái kia, ai, nhiều năm như vậy, sao tao có thể nhớ rõ a, bất quá trên tay anh trai mày có một vết bỏng sâu, là do lão ba ma quỷ kia của mày làm ra, khi đó hắn còn nhỏ, cũng bởi vì lần đó mà thiếu chút nữa bị phế đi, đúng, trên tay bên phải, chúng ta trước lặng lẽ hỏi thăm rồi lại nói.
Điền Thúy nói đến.
- Mẹ, chúng ta vẫn nên đi tìm chỗ ở, vừa rồi con bảo mẹ thuê phòng ở, mẹ lại luyến tiếc chút lương thực này, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ, ngủ đường cái sao, vậy cũng không nên, nói không chừng ngày mai chúng ta liền chết cứng hoặc là như thế nào đó.
Tiền Đa Đa vẻ mặt oán trách, đãi ngộ đối với người thường trong căn cứ cũng tạm được, chỉ cần trả giá một ít đồ liền có thể thuê một chỗ ở, tuy rằng hoàn cảnh kém xa, nhưng cũng có thể che mưa chắn gió a, mẹ cô liền nói luyến tiếc lương thực, hiện tại làm sao bây giờ.
- Không tiền đồ, mày xem trên đường nhiều người như vậy, sao không biết tìm một người mà qua đêm, mày mới mười sáu tuổi, những tên đàn ông đó sao có thể không thích những cô gái trẻ tuổi, chờ, mẹ giúp mày tìm, nhất định tìm một người hào phóng, nói không chừng chúng ta có thể giải quyết vấn đề ăn ở.
Điền Thúy tức giận nói đến, đồ ăn bọn họ có chỉ đủ thuê nhà một tháng, thuê phòng rồi ăn bằng gì, đương nhiên là tìm người nuôi bọn họ.
Đoạn đối thoại của hai người bị người có tâm nghe được, nghĩ thầm thật là buồn ngủ liền gặp được gối đầu, bất quá vẫn là để cho bọn họ nhận người thân ở căn cứ đi, như vậy mới càng có náo nhiệt để xem, cho nên tin tức hai người bị ẩn giấu đi, chờ khi bọn họ không chịu nổi nữa, liền có người tới nói bọn họ đi nhận thân, nhất định thực làm người ta cảm động, đừng hỏi người có tâm kia là ai, có thể gọi hắn là Lôi Phong.
Mẹ con Điền Thúy ở căn cứ gần một tháng, một tháng này trôi qua cũng không quá tốt, lúc mới bắt đầu, hai người thành công bám víu được một tiểu đầu mục giáp trong tiểu đội, rốt cuộc Tiền Đa Đa tuổi trẻ, diện mạo cũng không có trở ngại, hai người miễn cưỡng có thể no bụng, nhưng không đến một tuần, tiểu đầu mục giáp ( người không quan trọng liền không đặt tên ) trong một lần làm nhiệm vụ mà ngoại ý muốn, qua đời, nghe nói chết rất vô duyên. Lúc quét tước chiến trường, hắn nhặt được một khẩu súng lục, trong lúc đùa nghịch không biết đi như thế nào lại nổ súng, bắn trúng đầu, đương trường mất mạng, làm cho đồng đội đều cạn lời, không chết trong tay tang thi mà lại chết trong tay chính mình, không thể không nói là chết có chút kỳ ba.
Sau đó mẹ con Điền Thúy được một tiểu đầu mục Ất khác tiếp thu, kết quả không mấy ngày tiểu đầu mục Ất này cũng chết, nguyên nhân chết là khi ra ngoài giết tang thi bị một cây dây mây vướng chân vừa lúc đưa cổ đến miệng con tang thi vừa bị hắn giết, tang thi theo bản năng há mồm một cắn, sau đó không đến một hồi một tang thi một người đều cùng mất mạng, lúc này chiến đấu đã sắp kết thúc, hiện trường một mảnh yên tĩnh, mọi người tức khắc cảm giác mây đen trên đỉnh đầu, có chút bối rối a.
Sau đó mẹ con Điền Thúy liền lại được một người thu nhận, lần này là một tiểu đầu mục Bính của tiểu đội khác, tuy trong tiểu đội cũ không ai nói cái gì, nhưng trong lòng có chút khoảng cách. Kết quả tiểu đầu mục Bính kia không đến mấy ngày đã chết. Cách chết đồng dạng kỳ quái như vậy, trong lúc ở căn cứ, bởi vì ân oán mà muốn động tay, bị đội trị an bắt đi, trong đó có một đội viên đội trị an đá bay đao trong tay một người gây rối, kết quả thật trùng hợp làm đao đi ngang qua đầu tiểu đầu mục Bính, đương trường mất mạng, có thể nói là người ở trong nhà họa từ trên trời rơi xuống.
Mọi người nhìn kết cục của mấy người kia, lại nhìn mẹ con Điền Thúy liền đều có chút sởn tóc gáy, thật tà môn, sau đó mẹ con Điền Thúy liền bị đuổi ra ngoài, hai người cũng bị người ta nói là ngôi sao chổi chuyển thế, nếu không, ba người chết liên tiếp trong một tháng sao có thể liên đến hai người bọn họ, mà cách chết lại làm cho người ta không nói nên lời, giống như Tử Thần mạt thế tới.
Hai người kia không có cách nào đành phải xám xịt rời đi, trong miệng còn mắng xui xẻo, oán trách lẫn nhau, không còn cách nào, hai người đành phải đi khu đèn đỏ. Nơi đó tuy rằng ngư long hỗn tạp, nhưng người nơi đó đều làm công việc như nhau, cho nên tuy bần cùng nhưng tương đối tới tương đối an toàn. Lúc bắt đầu thì sinh ý của hai người không tốt, mọi người đều nghe nói đến chuyện của bọn họ, cảm giác có chút tà môn, rốt cuộc có sự tồn tại của thanh đao liếm máu, mạt thế, ai cũng muốn tâm an. Sau đó mẹ con hai người dứt khoát cùng nhau một phần tiền có hai người, trong đó có một người tuổi có chút lớn, nhưng kinh nghiệm đa dạng, chậm rãi cũng có chút khách tới, hai người mới miễn cưỡng có thể tồn tại.
- Dựa, nha đầu chết tiệt kia, mày lại ăn vụng đồ, đã nói bao nhiêu lần, không được ăn, ăn xong, sau này đói bụng thì sao.
Điền Thúy tiến đến ở liền thấy con gái đang ăn cái gì đó, tức khắc giận đến tái mặt, đó đều là đồ ăn của bà ra.
- Hừ, đừng cho là con không biết mẹ ăn vụng còn nhiều hơn con, đại bộ phận này đó đều là con kiếm, nếu chỉ dựa vào mẹ, đã sớm chết đói, tránh ra.
Tiền Đa Đa có chút thô lỗ, cô ta không còn là thiếu nữ ngây thơ, cả người nhìn như phụ nữ hơn ba mươi tuổi, mẹ con hai người mỗi ngày đều nháo, mọi chuyện đều tranh, nhưng gặp được lúc nên hợp tác lại dựa vào nhau, bởi vì nếu bọn họ tách ra, có lẽ không sống nổi.
- Ai, được rồi, hảo hảo thu thập một chút, trang điểm thanh thuần đáng thương một ít, đừng để cho người ta vừa nhìn liền biết là bán.
Hiện tại Điền Thúy có chuyện quan trọng cần làm, liền không muốn dây dưa bất hòa với con gái, nghĩ đến tin tức mới nhận được, Điền Thúy cười có chút ý vị.
Tiểu kịch trường
Võ An: Ai, trước mạt thế có vài lần gặp mặt Triệu Bảo Bình này, nghe nói hắn là nhà giàu mới nổi, năm đó dựa vào hãm hại lừa gạt trộm làm giàu, người gan lớn, cũng có vài nét bút mua bán, chậm rãi cũng có tiền. Chẳng qua cái duyên con cái có chút không tốt, chỉ có một con trai, bất quá hắn đối với con nuôi còn tốt hơn thân sinh.
Lâu Hiểu La cười có chút xấu xa: Nga? Cha nuôi a, không phải cái loại quan hệ nhặt xà phòng này đi.
Võ An: Gì?
Cơ Thí Thiên cảm thấy trong đầu đứa nhỏ này cần thanh lý đồ vật gì đó: Ngươi, lại đây, đi, ta nói cho ngươi biết một chút cái gì gọi là lễ nghĩa nhân đức.
Ngày hôm sau nhìn thấy Lâu Hiểu La run rẩy đi lui, Địch Thu cười nói: Ngươi bị phạt đứng?
Lâu Hiểu La đen mặt, nàng mới không nói nàng gọi cha nuôi (cái kia đó) cả đêm. Nhìn vẻ mặt cười thỏa mãn của người kia, trong lòng cô thầm mắng hỗn đản, đáp lễ nghĩa nhân đức đâu, là cái sắc lang thêm lưu manh thì có.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook