Diệp Tịch Nhan kéo mũ ra, ngây ngốc nhìn anh, gằn từng chữ một nói: “Hứa Vong Xuyên, thao em.”

Gương mặt nam sinh đỏ bừng lên, giống như ấm nước đun sôi, miệng mũi ứa ra hơi nóng.

“Thao thì thao, thao chết em!”

Diệp Tịch Nhan cười một tiếng, lật người bò đến gối đầu, mông vểnh cao lên, còn không biết xấu hổ vặn trái vặn phải.

Tất cả tư thế, cô thích nhất là cắm từ phía sau vào.

Thao tận sâu, thao hoàn toàn.

Giống như Hứa Vong Xuyên nói, tiểu huyệt của cô sâu, thực ra có ít đàn ông có thể thao tới tận cuối.

Nếu muốn chơi, chắc chắn phải chơi kiểu cô thích.

Hứa Vong Xuyên đâu chịu được loại dụ dỗ này, cơ thể có hành động trước ý thức, hai tay nắm lấy cái mông nảy sinh ác độc xoa bóp.

Mông thịt biến hóa hình dạng ở giữa ngón tay, thít chặt tạo ra dấu vết rất sâu.

Cô gái ôm gối đầu kêu ai ai.

Tóc đen xõa tung, gương mặt phấn hồng, cái miệng nhỏ hừ hừ những lời rất êm tai.

Hứa Vong Xuyên nhanh chóng cởi áo, cởi khóa quần, chân trái giẫm lên chân phải, khó kìm lòng nổi quỳ trên giường.

Anh ngửi cơ thể Diệp Tịch Nhan một lát trước, biểu cảm rất giống tên biến thái, híp mắt lại trong mắt đều là dục vọng, miệng cọ xát lỗ tai của Diệp Tịch Nhan, giọng nói bí mật kèm theo tiếng nước dính nhớp:

“Cục cưng vểnh mông thật cao, là muốn bị làm từ phía sau sao?”



“Ừm.”

“Em thật tao.”

“Còn không phải tại anh làm hại.” Diệp Tịch Nhan nghiêng đầu, thổi sợi tóc xõa tung xuống, giọng nói giống y như mèo kêu: “Em trai thô muốn chết, còn luôn thích ôm em cọ, người nào chịu nổi?”

Hứa Vong Xuyên kêu lên một tiếng, khóe mắt đỏ lên: “Chỉ cọ em, ai bảo em là người phụ nữ của anh?”

Diệp Tịch Nhan cắn lỗ tai của anh.

“Đắc ý muốn chết, Hứa Vong Xuyên.”

Anh chính là rất đắc ý, không chỉ đắc ý, còn vui vẻ, trong lòng tràn đầy, căng đến mức sắp nổ tung.

Từ nhỏ tới lớn, chưa từng nhận được hai câu khích lệ, người mẹ sống nương tựa cũng chết bệnh trong nghèo khổ.

Sống 18 năm, số lần vui sướng có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng sau khi ở bên cô, cho dù giẫm phải phân chó, nghĩ tới gương mặt cô anh cũng có thể cười ra tiếng.

Hứa Vong Xuyên cọ cô: “Cục cưng buông ra, anh đi đeo bao.”

“Không được đeo!”

Hứa Vong Xuyên vô cùng đáng thương nói: “Không đeo em sẽ mang thai.”

Có bản lĩnh quyến rũ, cô đã sớm làm tốt chuẩn bị bị thao.

Thuốc tránh thai ngắn hạn vẫn luôn uống, một là đề phòng anh tinh trùng lên não đòi bắn vào trong, trọng sinh tới nay, có lẽ là vì tâm trạng, kinh nguyệt vẫn luôn không chuẩn, ba tháng tới một lần, sau khi khám bác sĩ thì thuận tiện uống thuốc điều tiết.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương