Mạt Thế Đến Ôm Chặt Bắp Đùi Của Lão Đại (Ntr)
-
Chương 43: Quá Thô
Hứa Vong Xuyên nhìn áo mưa mua bên cạnh, lại nhỏ giọng nói:
“Lần đầu tiên thao nữ sinh… Chỉ sợ rất nhanh, nhỡ đâu bắn vào bên trong.”
“Cứ bắn thoải mái, em đang điều chỉnh kỳ sinh lý, uống thuốc, sẽ không có cục cưng.”
Hứa Vong Xuyên đè cô, chậm rãi cọ xát, giọng nói càng thêm khàn khàn: “… Có thể bắn đầy không?”
“Xem thường ai chứ?”
Cô còn chưa từng bị bắn đầy.
Đừng nói lợi hại như vậy, thật sự súng thật đạn thật nhưng bắn không được hai lần, cô sẽ thất vọng.
Hứa Vong Xuyên cách váy sờ ngực cô, lòng bàn tay tê dại, tao không chịu được, đặc biệt muốn ăn ngực bảo bối nhà mình thao huyệt.
Nhưng mà Diệp Tịch Nhan đều nói muốn bị cắm từ sau vào, lời nói của cục cưng phải ngoan ngoãn nghe, không thể chơi theo ý mình.
Nam sinh vén váy trắng của cô lên, cắn quần lót, chậm rãi cởi ra.
Đôi mắt anh híp lại, lông mi rung động, vì mùi hương của cô mà say mê.
Không phải lần đầu tiên.
Hứa Vong Xuyên ngựa quen đường cũ liếm qua đùi, tách cánh mông phấn nộn của cô gái, dán sát vào khe thịt liếm mút, cùng với đầu lưỡi và ngón tay liếm láp khuếch trương.
Anh liếm tiểu huyệt chưa từng bị thao lộng đến vách tường mở rộng ra, nhục hoa run lẩy bẩy, chỉ biết phun nước ra bên ngoài.
Anh rút đầu lưỡi ra.
Theo rãnh mông, sắc tình mà liếm tới cúc huyệt.
Diệp Tịch Nhan giật mình, kêu lên quái dị: “Anh, anh làm gì…”
“Liếm em.”
“Đừng chạm vào chỗ kỳ lạ!”
Nhưng mà Diệp Tịch Nhan xem nhẹ lòng hiếu kỳ của nam sinh.
Càng không cho anh chạm vào, anh càng liếm ướt ngón tay, cắm vào cửa huyệt phấn nộn.
Diệp Tịch Nhan lập tức hoảng sợ.
Côn thịt như bàn ủi đột nhiên không kịp đề phòng cắm vào cái đầu, trong nhục huyệt.
“A… Muốn chết… Thật thô…”
Cô gái ôm gối đầu, khó nhịn mà rên rỉ, rất nhanh tóc đã mướt mồ hôi, nhao nhão dính dính dán sát vào trán, nước bọt cũng không chịu khống chế chảy từ khóe miệng ra.
Không xong.
Còn khó chịu hơn tưởng tượng.
Lục phủ ngũ tạng như bị va chạm mạnh, đau quá.
Hứa Vong Xuyên rút ngón tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy cô, gặm cắn cổ và cằm, bàn tay điên cuồng vuốt ve khắp nơi, mang tới tê dại và dòng điện:
“Thả lỏng… Để anh cắm vào.”
Diệp Tịch Nhan nhíu mày lên án: “Hứa Vong Xuyên, anh là gia súc đầu thai sao? Thao chết người ta.”
Trời ạ.
Không cần đại cẩu cẩu!
Cô biết sai rồi, bây giờ có kịp sửa lại không?
“Không phải anh to, rõ ràng là em quá nhỏ, còn luôn kẹp chặt anh. Ngoan, đừng kẹp, đợi toàn bộ cắm vào lại kẹp không được sao? Thành tích của em tốt như vậy, chuyện đơn giản như thế cũng không học được sao?”
Diệp Tịch Nhan: !
“Lần đầu tiên thao nữ sinh… Chỉ sợ rất nhanh, nhỡ đâu bắn vào bên trong.”
“Cứ bắn thoải mái, em đang điều chỉnh kỳ sinh lý, uống thuốc, sẽ không có cục cưng.”
Hứa Vong Xuyên đè cô, chậm rãi cọ xát, giọng nói càng thêm khàn khàn: “… Có thể bắn đầy không?”
“Xem thường ai chứ?”
Cô còn chưa từng bị bắn đầy.
Đừng nói lợi hại như vậy, thật sự súng thật đạn thật nhưng bắn không được hai lần, cô sẽ thất vọng.
Hứa Vong Xuyên cách váy sờ ngực cô, lòng bàn tay tê dại, tao không chịu được, đặc biệt muốn ăn ngực bảo bối nhà mình thao huyệt.
Nhưng mà Diệp Tịch Nhan đều nói muốn bị cắm từ sau vào, lời nói của cục cưng phải ngoan ngoãn nghe, không thể chơi theo ý mình.
Nam sinh vén váy trắng của cô lên, cắn quần lót, chậm rãi cởi ra.
Đôi mắt anh híp lại, lông mi rung động, vì mùi hương của cô mà say mê.
Không phải lần đầu tiên.
Hứa Vong Xuyên ngựa quen đường cũ liếm qua đùi, tách cánh mông phấn nộn của cô gái, dán sát vào khe thịt liếm mút, cùng với đầu lưỡi và ngón tay liếm láp khuếch trương.
Anh liếm tiểu huyệt chưa từng bị thao lộng đến vách tường mở rộng ra, nhục hoa run lẩy bẩy, chỉ biết phun nước ra bên ngoài.
Anh rút đầu lưỡi ra.
Theo rãnh mông, sắc tình mà liếm tới cúc huyệt.
Diệp Tịch Nhan giật mình, kêu lên quái dị: “Anh, anh làm gì…”
“Liếm em.”
“Đừng chạm vào chỗ kỳ lạ!”
Nhưng mà Diệp Tịch Nhan xem nhẹ lòng hiếu kỳ của nam sinh.
Càng không cho anh chạm vào, anh càng liếm ướt ngón tay, cắm vào cửa huyệt phấn nộn.
Diệp Tịch Nhan lập tức hoảng sợ.
Côn thịt như bàn ủi đột nhiên không kịp đề phòng cắm vào cái đầu, trong nhục huyệt.
“A… Muốn chết… Thật thô…”
Cô gái ôm gối đầu, khó nhịn mà rên rỉ, rất nhanh tóc đã mướt mồ hôi, nhao nhão dính dính dán sát vào trán, nước bọt cũng không chịu khống chế chảy từ khóe miệng ra.
Không xong.
Còn khó chịu hơn tưởng tượng.
Lục phủ ngũ tạng như bị va chạm mạnh, đau quá.
Hứa Vong Xuyên rút ngón tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy cô, gặm cắn cổ và cằm, bàn tay điên cuồng vuốt ve khắp nơi, mang tới tê dại và dòng điện:
“Thả lỏng… Để anh cắm vào.”
Diệp Tịch Nhan nhíu mày lên án: “Hứa Vong Xuyên, anh là gia súc đầu thai sao? Thao chết người ta.”
Trời ạ.
Không cần đại cẩu cẩu!
Cô biết sai rồi, bây giờ có kịp sửa lại không?
“Không phải anh to, rõ ràng là em quá nhỏ, còn luôn kẹp chặt anh. Ngoan, đừng kẹp, đợi toàn bộ cắm vào lại kẹp không được sao? Thành tích của em tốt như vậy, chuyện đơn giản như thế cũng không học được sao?”
Diệp Tịch Nhan: !
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook