Cô quay đầu trừng anh.

Đôi mắt của Hứa Vong Xuyên nheo lại, tròng trắng mắt nhiều hơn lòng đen, trông rất hung dữ.

Môi cũng mím chặt thành đường thẳng, trên cánh tay nổi đầy gân xanh, mồ hôi to như hạt đậu chảy từ cổ xuống.

Nhìn ra được, nếu không phải anh cố gắng nhẫn nhịn, đã sớm chế trụ eo cô tiến vào, thao chết cô.

“Anh ra ngoài trước, đừng vào.”

“Dựa vào cái gì?”

“Em đau…”

“Lần đầu tiên đều sẽ rất đau, ông đây bị em kẹp đều đau muốn chết, kêu to cái gì?”

Diệp Tịch Nhan nắm lấy ga trải giường, oán hận đấm giường.

Trong lòng đau mắng: Chó chết!

Hứa Vong Xuyên không tiến vào được, dứt khoát xoa mông, cái mông tuyết trắng phì nộn bị xoa thành màu ánh nắng chiều.



Dường như phát hiện mỗi lần xoa một lát tiểu huyệt đều sẽ thả lỏng, anh giống như nổi điên xoa nắn.

Diệp Tịch Nhan hừ tới hừ đi.

Eo đều sắp bị bẻ gãy.

Người phía sau giống như tới cực hạn, vì thế quyết định không làm người.

Đánh bốp bốp lên mông cô hết cái này tới cái khác, cái mông vốn sưng đỏ trực tiếp tê dần.

Nói ra rất kỳ lạ, càng múc nước càng chảy, vốn dĩ chỉ có thể vào phần đầu côn thịt, lúc này lại tiến vào hơn nửa.

Ngón chân của Diệp Tịch Nhan cuộn tròn lại, lông mày chưa từng buông lỏng ra.

Vừa mới khai bao còn chưa kịp thích ứng, cẩu cẩu hư ở phía sau đã lao mạnh tới, phụt một tiếng – toàn căn hoàn toàn đi vào.

“Tê…”

Cô há miệng nhỏ thở dốc, không kêu ra được.

Cuối cùng cũng được như ước nguyện, Hứa Vong Xuyên cũng không chơi chậm rãi nữa, nắm lấy eo nhỏ bắt đầu di chuyển.

Chậm rãi cắm vào rút ra, đều không ra, nhưng chơi Diệp Tịch Nhan đặc biệt chua xót, run lẩy bẩy từng cơn, cơ thể không ngừng co giật.



Đợi nước ra, Hứa Vong Xuyên nắm lấy tay cô, đong đưa cái eo phụt một tiếng, tiếng vào toàn bộ lại lùi ra.

Xỏ xuyên vào thật mạnh!

Diệp Tịch Nhan nhíu mày, chỉ nghe trong đầu truyền tới tiếng trầm thấp hơn, ngay sau đó hoa tâm kiều nộn chưa bao giờ có người thăm hỏi, giấu kín ở chỗ sâu nhất trong hoa kính gặp xúi quẩy – bị người va chạm.

Quy đầu điên cuồng hôn hoa tâm.

Đâm cho hồn đều bay ra.

Tiếng bạch bạch ngắn ngủi không dứt bên tai, tần suất đó, món đồ chơi chạy bằng điện cũng không nhanh bằng anh.

“Đừng mà đừng mà… Cứu mạng, cứu tôi với… A… Cứu tôi với…”

“Đừng mà cái rắm, em là người phụ nữ của anh, sinh ra là để anh cắm, Diệp Tịch Nhan, người cắm em là ai? Người dùng côn thịt xỏ xuyên qua em là ai?”

“Ô ô ô… Là cẩu cẩu hư!”

“Ai là cẩu?”

Không cẩn thận lỡ miệng, bật thốt ra lời thật lòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương