Ma Đạo Luân Hồi Ký
Chapter 580: Chén rượu mừng bi ai. (5)

Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

“Hơ! Giáo Chủ!”

“Lâu rồi mới gặp ngươi.”

Tây Lương mỉm cười tiến đến.

Gương mặt hắn trông có chút tiều tụy nhưng biểu cảm có vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều. Chắc có lẽ là vì hắn đã thoát khỏi tâm ma sau cái chết của thuộc hạ.

Tào Yến Tâm cúi đầu.

“Nếu ngài báo trước, thần đã chuẩn bị rượu rồi.”

“Ngươi đang mắng ta đến mà không báo trước à?”

“Hơ! Làm gì có chuyện đó chứ ạ!”

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)

Tây Lương cười tươi.

“Quả nhiên Viện Chủ vẫn như xưa. Ta rất hài lòng vì ngươi không dùng đến thứ Thần Ma Kính Ngữ đó.”

Tào Yến Tâm mỉm cười.

“Thần nghĩ Giáo Chủ sẽ thích như thế.”

“Khì khì.”

“Không phải người đang mắng thầm thần vì sự vô lễ này chứ ạ?”

“Nếu muốn mắng chuyện đó thì ta đã làm rồi.”

“Haha.”

“Không cần rượu, cho ta chén trà được không?”

“Đương nhiên là được rồi ạ.”

Một hồi sau, hai người đã ngồi đối diện trong vọng lâu ở hậu viện Hoàn Hy Viện.

Tây Lương cười nói.

“Vẻ mặt của ngươi trông tốt hơn nhỉ.”

“Giáo Chủ cũng thấy thế ạ?”

“Ừm, trông ngươi thoải mái hẳn. Trước đây chỉ cần đụng một chút đã xù lông rồi, nhưng giờ lại thong thả hơn.”

“Tất cả là nhờ Giáo Chủ cả ạ.”

Tây Lương bật cười.

“Tại sao lại nhờ ta. Ta đã nói sẽ giúp ngươi rửa hận, nhưng cuối cùng vẫn là hợp tác vì ta. Nếu các ngươi không ra mặt đúng lúc chắc ta sẽ phải đau lòng lắm.”

Tào Yến Tâm lắc đầu.

“Nơi chiến sĩ chết chính là chiến trường. Thế nhưng, nếu đã trở thành chiến sĩ mà lại không tìm được một nơi ra đi có ý nghĩa thì chẳng qua chỉ là sống một cuộc đời mà thôi.”

“Vậy sao?”

“Vâng. Và Giáo Chủ đã thu thập được những thanh gỗ ướt và nhóm lên ngọn lửa trong chúng thần. Có lẽ tất cả người đứng đầu bao gồm Đại Hộ Pháp cũng đều cảm thấy như được giải phóng ạ.”

“Được giải phóng ư?”

Tào Yến Tâm cười tươi.

“Hơn nữa, là chuyện vì Giáo Chủ thì đó là vinh hạnh của chúng thần mà đúng không?”

“Haha!”

Tào Yến Tâm có khía cạnh nào đó khác hẳn với những người đứng đầu khác.

Nếu tính cả cuộc đời mà Tây Lương sống với cái tên Thiên Hạ Tân thì Tào Yến Tâm phải trẻ hơn cả hắn.

Thế nhưng bây giờ Tây Lương mới cảm nhận được.

Tào Yến Tâm giống như một người tỷ tỷ. Dù không biết rõ về nhau nhưng bà ta vẫn gây dựng mối quan hệ và giúp đỡ hắn rất nhiều.

Xét theo một khía cạnh nào đó, có thể nói rằng Tào Yến Tâm là người ủng hộ hắn còn nhiều hơn cả Đại Hộ Pháp hay Hộ Thiên Ma Hoàng Đoàn.

“Nhưng đến mức đó luôn ư?”

“Sao cơ ạ?”

“Là ân điển ấy. Chỉ thế ngươi đã thấy hài lòng ư?”

Tào Yến Tâm nhún vai.

“Món ngon thế nào ăn mãi cũng thấy chán thôi. Thức ăn chỉ quý giá khi ta ăn mà không biết có đủ no bụng hay không.”

“Ừm, đúng là thế.”

“Xét theo quan điểm đó, thần nghĩ thế là đủ ạ.”

“Có vẻ như sắp phát điên rồi thì phải.”

“Đại Hộ Pháp nói rằng không có một ma nữ nào giống như thần cả.”

“Chuyện đó không phải quá thất lễ rồi ư?”

“Đúng vậy. Nhưng nếu thử nghĩ thì có lẽ cũng đúng là thế”

Tây Lương nhấp một ngụm trà.

“Vấn đề là lòng hiếu thắng của ma nhân và thức ăn hoàn toàn khác nhau.”

“Khác chứ. Nhưng thần…”

“Đối với những người sống và có ma trong tâm, lòng hiếu thắng cũng giống như bản năng vậy. Hệt như con thiêu thân dù biết sẽ chết nhưng vẫn lao về phía ánh sáng.”

“…….”

“Bản năng ăn vào tận xương tủy, phải đánh cho đủ mới đốt cháy hoàn toàn tinh thần chiến đấu vốn có thì sau này mới không ân hận.”

Đôi mắt Tào Yến Tâm lóe sáng.

“Ý ngài là sao?”

Tây Lương bình tĩnh nói.

“Vẫn chưa biết. Nhưng ngươi biết mà đúng không? Thời bình không có nghĩa là không có hỗn loạn.”

“…….”

“Ngươi vẫn còn sớm để nghỉ hưu lắm. Nắm đấm ấy hình như vẫn chưa đến lúc cần buông xuống đâu.”

Tào Yến Tâm lén nhìn Tây Lương rồi cẩn trọng nói.

“Giáo Chủ. Thần có một thắc mắc…”

“Là Đàm Tư Vĩnh.”

“... Vâng.”

Vẻ mặt Tào Yến Tâm trở nên nghiêm túc.

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)

“Thần nghĩ nói điều này có hơi ngạo mạn, nhưng lão ta vốn không phải kẻ dễ dàng từ bỏ như thế.”

Tây Lương mỉm cười.

“Cả ngươi cũng thấy thế ư?”

“Vâng. Lão ta chỉ tạm rút lui trước sức mạnh của Giáo Chủ, lão ta là người muốn có được thiên hạ và sẽ lại lập nên một thế lực khác. Dù thế nào đi nữa, lão cũng chỉ đang trì hoãn mà thôi. Thần không nghĩ lão sẽ từ bỏ như vậy.”

“Hành động của lão đúng là hơi khác từ trước đến nay. Ngay cả lão cũng không ngờ đến sức mạnh của ta, và lão đã thất bại dù dùng đến toàn lực đã gây dựng.”

“Thứ lỗi cho thần… nhưng sức mạnh Giáo Chủ là tối thượng. Có điều ngay từ đầu, dù trong hoàn cảnh không thể trốn chạy chứ đừng nói đến lập chiến thuật, lão vẫn sống sót và cố mà hợp sức lại.”

Tây Lương mỉm cười.

“Ngươi có tức giận khi đứng trước bão táp và sóng thần không?”

“……!”

“Đối với lão, sư phụ chính là sự tồn tại như thế. Vậy nên dù có sợ hãi nhưng đồng thời lão cũng cảm thấy có chút thất bại. Đương nhiên là thế. Sư phụ là sự tồn tại đã vượt qua giới hạn con người.”

“Giáo Chủ…”

“Không phải ta. Đối với lão, ta chỉ là ngọn núi mà lão nhất định phải chinh phục được.”

Đôi mắt Tào Yến Tâm lúc nào hiện lên tia sát khí lạnh lẽo.

Tây Lương lắc đầu.

“Lão ta đương nhiên sẽ nghĩ như thế. Nhưng thực tế lại khác.”

“Rất khác ấy chứ. Giáo Chủ vốn là người có thể sánh ngang với bất kỳ Thiên Ma nào khác.”

“So sánh với những sự tồn tại không thể so sánh được cũng chẳng có ý nghĩa gì. Ý ta muốn nói là dần dần lão cũng nhận ra được hiện thực rồi.”

“Hiện thực… ư?”

“Đúng thế, là hiện thực. Lão có lòng tự cao hơn bất kỳ ai, con mắt nhìn hiện thực cũng rất sâu sắc. Nó khác hẳn với nhiều người đứng đầu đã làm hỏng đại sự vì lòng tự tôn của họ.”

“Nếu vậy đến bây giờ lão vẫn thất bại kia mà. Chỉ vì lòng tự tôn đó mà lão đã mất đi rất nhiều binh lực.”

“Đại loại thế. Nhưng lão sẽ không làm thế nữa đâu.”

“Vậy thì…?”

Tây Lương không đáp ngay mà nhấp một ngụm trà.

Tào Yến Tâm định nói tiếp nhưng đột nhiên lại nhìn vào đôi mắt Tây Lương.

Bình tĩnh và lặng yên. Với cảnh giới mà hắn đạt được thì chuyện này là đương nhiên, nhưng bà cảm nhận được cả sự thoải mái trong đôi mắt ấy.

Tào Yến Tâm mỉm cười.

“Thần đã nói những lời vô nghĩa rồi đúng không ạ?”

“Con người hay nói chuyện suông mà không có chút mê lực nào. Thế cũng tốt.”

“Haha.”

Nhìn Tào Yến Tâm bật cười, vẻ mặt Tây Lương vẫn rất ung dung.

Nhìn dáng vẻ ấy, Tào Yến Tâm lại vững tin.

‘Ra là ngài ấy rất tự tin.’

Đàm Tư Vĩnh đã thật sự tuyên bố thất bại. Nhưng có thể một lúc nào đó, ông ta sẽ xuất hiện với sức mạnh mà không ai nghĩ đến.

Thế nhưng Giáo Chủ vẫn không tỏ ra bối rối, cũng không hề dao động.

Chỉ cần có tự tin, sử dụng hết những gì bản thân có để đánh bại đối phương là đủ.

Tào Yến Tâm khẽ thở dài.

“Tiếc quá.”

“Chuyện gì?”

“Lúc đó thần quá bận rộn. Vậy nên vẫn chưa nhận được Lục Thiên Tâm Tửu từ Giáo Chủ ạ.”

“Con người này, Lục Thiên Tâm Tửu không phải ai ta cũng cho đâu.”

“Thần đâu phải là người khác chứ.”

“Haha! Thì đúng là thế.”

Tây Lương liền đứng dậy. Tào Yến Tâm cũng đứng lên theo Tây Lương.

“Dù sao cũng lâu rồi mới tái ngộ. Tạm thời chắc sẽ không có gì đặc biệt, nếu thấy chán ngươi có thể ghé qua Ma Thần Cung uống rượu cho thỏa thích.”

“Thật vinh hạnh cho thần. À! Với lại Giáo Chủ.”

“Hả?”

Tào Yến Tâm cẩn trọng nói.

“Chuyện… Thất tiểu thư.”

“Thất tiểu thư? Ý là Mẫn Nhi sao?”

“Vâng.”

“Mẫn Nhi thế nào?”

“Sau khi thần xuất giáo, cô ấy chưa từng tìm đến Hoàn Hy Viện lần nào.”

Tây Lương gật đầu.

“Chắc là đang bận chuyện gì đó rồi.”

“Châu Hoa nói có ghé qua nhưng nghe được cô ấy tu luyện bận quá nên đã quay về.”

“Thế à?”

“Vâng. Đương nhiên thần không nghĩ là Châu Hoa nói dối, nhưng ngài cũng biết tính của Thất tiểu thư mà? Dù cô ấy có tu luyện vất vả thế nào cũng không nhắm mắt làm ngơ khi có ai đó đến thăm.”

Đôi mắt Tây Lương lóe sáng.

“Ý ngươi là…?”

* * *

“Hộc hộc!”

Cả người đầm đìa mồ hôi.

Ma khí phát ra không ổn định, hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn. Cảm giác như phổi vừa bị thủng một lỗ vậy.

“Hộc! Hộc Ức!”

Ùng!

Cùng vung ra một bộ và một chưởng nhưng chân khí từ bên trong không thể làm phát kình trở nên sống động.

Khụ!

Sau khi thổ huyết, Thái Như Mẫn liền quỳ gối tại chỗ.

Nàng đang trong tình trạng có thể mất ý thức ngay lập tức. Thế nhưng Thái Như Mẫn vẫn nghiến răng và mở to mắt.

Tinh thần vô cùng mạnh mẽ.

“Ức!”

Nàng cố gắng đứng dậy bằng đôi chân run rẩy, nhưng vẫn không được.

Bởi lẽ nó đã vượt qua phạm vi có thể dùng tinh thần để giải quyết. Nếu nàng còn di chuyển tiếp, tính mạng có thể gặp nguy hiểm.

Phịch!

Cuối cùng Thái Như Mẫn ngồi sụp xuống tại chỗ.

Tu luyện đã xong. Dù đã kết thúc nhưng nàng vẫn không nằm hay thả lỏng.

Nàng vẫn giữ tinh thần và nhớ lại từng điểm thiếu sót trong quá trình tu luyện hôm nay.

‘Xung bộ (衝步) và tràng thủ (撞手) quá nhanh. Đây là do ta gấp gáp. Người ta nói áp chế còn quan trọng hơn cả giết kẻ địch.’

Thái Như Mẫn chìm vào suy nghĩ.

Tố Đang nhìn tiểu nữ tử như thế liền bồn chồn không yên.

‘Thế này chắc sẽ lớn chuyện mất thôi.’

Thế nhưng, nàng không thể đến gần.

Khi lần đầu Thái Như Mẫn tu luyện như thế, Tố Đang đã cố gắng ngăn chặn.

Dù không biết tâm trạng tiểu nữ tử thay đổi thế nào, nhưng quá trình tu luyện của Thái Như Mẫn thật sự quá khắc nghiệt.

Ngay cả người trưởng thành đã phát triển đầy đủ cũng khó chịu đựng được, việc tu luyện này đúng là quá khắc nghiệt so với độ tuổi của Thái Như Mẫn.

Thế nhưng.

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)

‘…….’

Tố Đang thầm nuốt khan một ngụm.

Nàng vẫn không quên được ánh mắt của Thái Như Mẫn khi tiểu nữ tử hét to một tiếng rồi lao về phía nàng.

Nhưng chỉ có bấy nhiêu. Kể từ lúc đó, Tố Đang không can thiệp vào bất kỳ quá trình tu luyện nào của Thái Như Mẫn.

Đây là việc nên làm, có điều Tố Đang cảm nhận được sự sợ hãi trước người mà nàng đang chăm sóc.

Đó không phải cảm giác uy áp nên có từ đứa trẻ luôn ngoan ngoãn và nghe theo lời nàng.

Tố Đang liền nhận ra.

Tại sao Tiền Đại Giáo Chủ lại nhận Thái Như Mẫn làm đệ tử.

Tiểu nữ tử có tài năng thiên bẩm và cả độc khí để phát triển tài năng đó.

Đó là phẩm chất của Bá Vương mà ngay cả người gần gũi tiểu nữ tử như Tố Đang cũng không biết.

‘Giờ vai trò của ta đã kết thúc rồi.’

Tố Đang nhìn Thái Như Mẫn với ánh mắt cay đắng.

Trong quá trình tu luyện khắc nghiệt đó, cơ thể Thái Như Mẫn cũng nhanh chóng thay đổi. Mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng hiện giờ đã trở thành một tiểu nữ khá trưởng thành.

‘Có lẽ ta… đã tự mình cảm thấy bằng lòng khi phụng sự cho tiểu thư.’

Tố Đang cắn môi.

Sự thay đổi đột ngột của người mà nàng chăm sóc làm nàng bị tổn thương rất nhiều. Đó là vết thương mà có lẽ cả đời nàng cũng không thể chữa lành được.

‘Thị nữ như ta cũng không còn tư cách rồi.’

Chính lúc này.

Rầm. Rầm.

Tiếng vọng lớn vang đến từ đại môn.

Tố Đang thầm thở dài.

‘Lại là ai đến vậy chứ?’

Sau khi cẩn trọng tiến lại gần Thái Như Mẫn, Tố Đang liền cúi đầu.

“Người có nghe thấy không?”

Thái Như Mẫn không nghe lời Tố Đang gọi. Tiểu nữ tử đang chìm vào suy nghĩ của mình.

Rầm. Rầm.

Tiếng gõ cửa lại vang lên.

Tố Đang vội chạy về phía đại môn rồi nói.

“Ta không biết là ai, nhưng nơi này…”

Đột nhiên ngoài đại môn vang lên giọng nói dõng dạc.

“Mẫn Nhi có bên trong không?”

Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương