Ma Đạo Luân Hồi Ký
-
Chapter 579: Chén rượu mừng bi ai. (4)
Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!
Uỳnh!
Hắc tử đao khổng lồ chém xuyên không khí.
Nó không hào nhoáng cũng không hề nhanh. Tuy nhiên, vết chém đơn giản đó lại chứa đầy sức mạnh, khiến kẻ địch né tránh và phá vỡ hàng phòng ngự của chúng.
Đó là thanh đao đã đạt đến cảnh giới của Đạo.
Vù vù vù.
Tự nhiên và mềm mại.
Hắn cầm thanh đao bằng cả hai tay và xoay nó, không khí tứ phía dường như nhảy múa theo hắn.
Sau khi xoay thanh đại kiếm một lúc, hắn từ từ thả lỏng tay trái. Lực cầm đao được dồn vào tay phải một cách tự nhiên.
Phắt!
Đao vũ vốn mềm mại vô cùng, bỗng nhiên trở nên hung hãn như sấm sét.
Thanh đao để lại dư ảnh trong không khí. Đao pháp vốn vô cùng tự do và nhàn nhã, đã biến thành một môn võ công đầy bạo lực.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)
Phắt! Phắt! Phắt!
Mỗi khi thanh đao chém vào không khí, lam lôi như vẽ nên nên một bức tranh thoáng qua.
Các khớp chuyển động trơn tru, thời điểm ra đòn nhanh như tia chớp.
Những bước tiến vừa nhẹ nhàng vừa nhanh nhẹn, vạt áo dài tung bay theo chuyển động của chân tạo nên bầu không khí mát mẻ tựa như thần gió đang ngự trị.
Phắt!
Chuyển động của cơ thể vốn vẫn đang mượt mà chảy như nước bỗng dưng dừng lại.
Phắt! Phắt!
Mỗi nhát đao chém xuống khiến đá vỡ tan, mỗi nhát đao thứ hai lại khiến cây cối gãy đổ rào rào.
Đây là một chiêu thức đao pháp đầy uy lực. Nó chứa đựng một sức mạnh sâu sắc hơn rất nhiều so với những gì mắt thường có thể thấy.
Những nhát chém tưởng như chỉ được vung lên theo cảm hứng lại đã trở thành một tuyệt kỹ võ công thực sự.
Đây chính là cảnh giới tối thượng.
Giờ đây, dù có muốn yếu đi cũng không thể yếu được nữa.
Chỉ khi một võ thần đạt đến đỉnh cao của ý niệm và ẩn chứa trong mình một khí tức vô địch không gì sánh nổi trên thế gian, thì mới có thể trình diễn được một tuyệt thế võ công như thế này.
Giờ đây không yếu tố nào có thể làm suy yếu chủ nhân của thanh đao.
Chúng chỉ khiến người ấy mạnh mẽ hơn mà thôi.
Tuy nhiên, vì đã thấy được tận cùng của tham vọng, giờ đây, hắn không thể trở nên mạnh mẽ hơn nữa.
Vị võ thần sống trong một thế giới đầy mâu thuẫn như vậy đã có thể kiềm chế được cảm xúc dâng trào của mình sau khi luyện đao hơn nửa ngày hôm nay.
Vù vù vù.
Mặc dù hắn đã buông thanh đao ra nhưng Thiên Ma Đao vẫn lơ lửng trên không, phát ra ánh sáng rực rỡ.
Tây Lương mỉm cười.
"Không sao đâu."
Vù vù!
Thiên Ma Đao kêu lên.
Nó cứ như thể đang nổi cơn thịnh nộ vậy. Như thể nó đang hét lên rằng “Chuyện như thế này chẳng phải rất đáng tiếc sao?”
“Tiểu tử thối, không phải hôm nay.”
Loạt soạt.
Thanh bảo kiếm được đặt cạnh vọng đình từ từ bay lên và bay đến trước mặt Tây Lương.
Nó là ma kiếm trong số các ma kiếm. Không chỉ trong thời đại này mà có lẽ xuyên suốt lịch sử, không có thanh ma kiếm nào mạnh mẽ và rực rỡ đến như vậy.
Sư phụ hắn gọi nó là Ma Hoàng Bảo Kiếm.
Dù không thường sử dụng nó nhưng hắn luôn treo nó ở thắt lưng như để nhớ đến sự chuyên chế của thời đại trước.
Tuy nhiên, một thanh kiếm không trở nên sống động chỉ bằng cách giữ chặt và vung nó.
Cần phải nhận thức và thấu hiểu.
Thanh kiếm này không được luyện chế từ thép tốt, chỉ đơn giản là đẹp đẽ và hoa lệ. Nhưng chính nó đã được tôi luyện bằng Tiên Thiên Ma Khí nên trở thành một thanh kiếm chứa đựng sức mạnh ma quái cực kỳ mạnh mẽ.
Ma Kiếm và Ma Đao.
Ý chí của thế hệ trước và ý chí của hiện tại hòa làm một.
Tây Lương cầm thanh Ma Hoàng Bảo Kiếm.
Soạt.
Cảm giác khi cầm nó trong tay khá cứng và khô, không dễ chịu chút nào.
Không thể trách được. Dù thanh kiếm này có thể được gọi là Ma Kiếm mạnh nhất trong lịch sử, nhưng nó vốn được chế tác chỉ để làm vật trang trí, không phải là vũ khí để sử dụng trong chiến đấu.
Tuy nhiên, Lý Thiên Tượng đã phá hủy căn cứ của liên minh chính phái chỉ bằng một thanh kiếm này.
‘Thực ra, không cần thanh kiếm này người cũng có thể làm được.’
Tây Lương nhìn chằm chằm vào Ma Hoàng Bảo Kiếm thì đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của chính mình phản chiếu trong lưỡi kiếm.
‘Đây là gương mặt của ta sao?’
Khuôn mặt hắn trông thật sáng sủa, nhưng đôi mắt có vẻ mệt mỏi, như đã trải qua rất nhiều gian khổ.
Tây Lương mỉm cười.
Tây Lương phản chiếu trong lưỡi kiếm cũng mỉm cười.
“Nếu ma đao là ta, thì ma kiếm có phải là tấm gương phản chiếu của ta không?”
Tây Lương buông kiếm xuống.
Vù vù! Cạch!
Ma Hoàng Bảo Kiếm tự chui vào vỏ.
Bỗng một giọng nói bên ngoài đại môn vang lên.
"Giáo Chủ."
"Vào đi."
“… Vâng."
Cánh cửa mở ra, Võ Đàm bước vào.
“Quân Lâm Thánh Giáo, Thiên Ma…”
"Được rồi."
“...”
“Hôm nay ta không có tâm trạng để chịu đựng thứ đó đâu.”
"Thần xin lỗi."
“Ngươi không việc gì phải xin lỗi cả.”
Tây Lương cười rồi gõ vào cột vọng đình.
“Ta biết là ngươi sẽ tìm đến ta, vậy nên ta đã chuẩn bị sẵn một chút rượu. Ngươi có muốn uống không?”
"Đây là một vinh dự đối với thần ạ."
Hai người ngồi đối diện nhau trong vọng đình.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)
Tây Lương cau mày.
"Ngươi đang làm gì thế?"
"Sao ạ?"
“Tại sao lại quỳ xuống như vậy? Cứ ngồi thoải mái đi.”
“Vâng.”
Nếu là bình thường, Võ Đàm sẽ xin lỗi và nói rằng mình không thể làm như vậy.
Tuy nhiên, Võ Đàm đồng hành với Tây Lương cũng đã lâu. Vậy nên Võ Đàm có thể nhận ra Tây Lương lúc này đang không vui.
Võ Đàm tự nhủ rằng hôm nay ông ta tuyệt đối không được làm Giáo Chủ thêm phiền lòng.
“Ngươi vất vả rồi.”
“Đây là con đường mà thần đã chọn. Sao có thể cảm thấy mệt mỏi cho được ạ.”
Tây Lương cười lạnh.
“Ngươi vẫn vậy. Không thay đổi gì cả.”
"Thần xin lỗi."
“Cái tên này thật là… thôi… mau uống đi…"
"Vâng."
Lục Thiên Tâm Tửu từ từ tràn đầy ly.
Tây Lương rót rượu cho Võ Đàm rồi nói tiếp.
"Ta xin lỗi. Thực ra, chúng ta có thể lập tức rút lui cũng không sao, nhưng cũng phải phòng ngừa bất trắc.”
"Giáo Chủ không cần phải nói như vậy đâu ạ. Dù có chết thì thần cũng rất hạnh phúc khi được ra ngoài chiến trường.”
"Cái lưỡi của ngươi hôm nay có vẻ trơn tru quá nhỉ?”
"Thần xin lỗi."
“Thế thì ngươi phải rót cho ta một ly đấy.”
"Vâng ạ."
Tây Lương cầm ly rượu đầy.
Cheng.
Hai người cụng ly và uống cạn.
"Hảo tửu."
“Dạo này người không hay uống dược tửu nữa sao ạ?”
“Hôm nay ta đã cố kiềm chế, vì ta biết ngươi sẽ đến. Rượu ngon phải uống cùng với người tốt, vậy mới đúng vị.”
"Đây là một vinh dự đối với thần ạ."
Tây Lương lại rót đầy ly cho Võ Đàm.
Võ Đàm cũng rót rượu vào ly của Tây Lương.
Ly rượu cứ thế trống rỗng rồi lại đầy.
“Đại Hộ Pháp.”
“Vâng, thưa Giáo Chủ.”
"Ta không sao."
“...”
“Ta không sao nên ngươi không cần phải bồn chồn như thế.”
Tây Lương cười lạnh.
“Người đi đã đi rồi. Không thể mãi ôm lấy nỗi buồn vì người đã khuất, không thể cứ mãi sống trong sự tiếc thương được.”
“...”
“Lúc sư phụ qua đời, cũng vậy. Mặc dù rất đau buồn, nhưng người cũng đã ra đi theo cách mà người muốn.”
“… Vâng."
“Sống theo ý muốn của mình, chết theo ý muốn của mình, rốt cuộc cũng là một điều giống nhau. ‘Sinh’ và ‘Tử’ cuối cùng cũng là một. Người đã tự chọn lấy chỗ chết của mình, và cuối cùng cũng hài lòng ra đi.”
“...”
“Thậm chí chúng ta còn phải chúc mừng vì sư phụ đã sống tốt và ra đi như vậy. Phải không?”
“Giáo Chủ nói đúng ạ.”
Võ Đàm nói một cách dứt khoát.
“Nhưng Khô Lâu Ma Tôn thì không.”
Bàn tay Tây Lương khựng lại.
"Đúng vậy."
“...”
“Cái tên Tổng Quân Sư kia đã ầm ĩ lên nói rằng đây là lỗi của hắn. Lẽ ra ông ấy không nên chết đi như vậy. Hắn còn bảo phải dọn dẹp đường thật hoành tráng cho ông ấy đi.”
“Quả đúng là Tổng Quân Sư….”
"Nhưng hắn nói cũng có phần không đúng. Đó cũng là việc của ông ta mà?”
"Đúng vậy."
“Còn việc của ta là gì?”
Đôi mắt của Tây Lương dần dần đỏ ngầu.
“Là không để ông ấy chết.”
“...”
“Khô Lâu Ma Tôn là người của ta. Và công việc của ta là không được phép cho ông ta chết. Nhưng ta đã không thể làm được.”
"Không đâu Giáo Chủ."
"Không sao?"
"Vâng."
Đôi mắt của Tây Lương trở nên âm trầm hơn.
“Vậy việc của ta là gì?”
“Thưa Giáo Chủ, xin Giáo Chủ đừng quên ý nguyện của Khô Lâu Ma Tôn ạ.”
“..!”
“Dù có thất kính, nhưng thần vẫn phải xin nói một lời.”
"Nói đi."
“Dù Giáo Chủ có mạnh mẽ hơn nữa, hay kể cả Tiền Đại Giáo Chủ có sống lại, thì cũng không thể làm người chết sống lại được.”
“...”
“Và Giáo Chủ cũng không thể cứu sống tất cả các giáo đồ của bổn giáo”
“...”
“Đó là giới hạn tuyệt đối của Thần. Giáo Chủ có biết tại sao không ạ?"
"Ta không biết."
“Bởi Thần chỉ có thể nghe và nhìn.”
Tây Lương cười lạnh.
"Thật thú vị. Ta thấy nó chẳng qua là cái cớ để tự biện minh mà thôi. Giáo Chủ phải như thế này, Thần phải là như thế kia, họ chỉ muốn diễn giải theo hướng có lợi cho mình.”
“Đó cũng là tấm lòng của Thần.”
“...”
“Dù sao, chúng thần vẫn sẽ tin và theo Giáo Chủ. Dù Giáo Chủ đi đâu, chúng thần vẫn sẽ giữ vững lòng trung thành và niềm tin với Giáo Chủ.”
Vẻ mặt cay đắng hiện lên trên khuôn mặt Tây Lương.
“Các ngươi thật cứng đầu.”
“Giáo Chủ cũng có thể xem là như vậy. Nhưng Giáo Chủ cũng phải hiểu một điều.”
“...?”
“Cho dù chúng thần bị chỉ trích, có bị mắc kẹt trong địa ngục suốt đời, không thể sống, cũng không thể chết. Thì chúng thần vẫn nguyện hiến dâng cả linh hồn và thể xác cho Giáo Chủ.”
“...!”
“Đức tin không có mục tiêu là trống rỗng. Nhưng chúng thần đã tìm thấy đối tượng đức tin của mình.”
Võ Đàm uống cạn ly.
“Thần mạnh dạn đoán Khô Lâu Ma Tôn đã ra đi mà không có chút hối tiếc gì. Có lẽ ông ấy đã rời đi với nụ cười trên môi.”
"Làm sao ngươi biết điều đó?"
“Bởi thần cũng sẽ làm như vậy ạ.”
“...”
“Không chỉ có thần, tất cả những ma nhân cúi đầu trong lễ nhậm chức ngày hôm đó cũng sẽ làm như vậy.”
Tây Lương cúi đầu.
Mái tóc xõa xuống che đi vẻ mặt của hắn.
“Khô Lâu Ma Tôn là người đầu tiên công nhận ta.”
"Thần biết."
“Lần đầu tiên ta được đối xử như con người.”
"Thần cũng biết điều đó."
“Sau khi đạt đến cảnh giới này, ta cứ tưởng một phần cảm xúc con người trong ta đã bị mài mòn. Nhưng hóa ra không phải vậy..”
“...”
“Ta chưa bao giờ tưởng tượng rằng cái chết của ông ấy lại là một nỗi đau lớn đến vậy.”
Võ Đàm mỉm cười.
Nụ cười ấy vừa toát lên sự thương cảm, vừa chứa đựng niềm tin vững chắc.
“Nếu chúng thần thực sự phụng sự Thánh Thần trên trời thì có lẽ sẽ không cần đến Giáo Chủ nữa.”
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại INOVEL6.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL6.COM.)
“...”
“Giáo Chủ được sinh ra như một con người và được gọi là Thần. Nếu thần không biết Thần là gì... thì thần nghĩ Giáo Chủ cũng không cần quan tâm đến nó.”
“...”
“Khô Lâu Ma Tôn chắc chắn đang hạnh phúc. Vì vị thần mà ông ta tôn sùng đang đau buồn vì cái chết của ông ta.”
“...”
"Để thần rót cho Giáo Chủ một ly."
“Đại Hộ Pháp.”
“Vâng, thưa Giáo Chủ.”
"Cảm ơn ngươi."
Võ Đàm mỉm cười.
“Người biết ơn phải là thần mới đúng. Mặc dù đã biết trước nhưng Giáo Chủ thực sự rất coi trọng chúng thần.”
Hai người tiếp tục uống rượu.
Buổi thưởng rượu kéo dài mãi đến rạng sáng ngày hôm sau mới kết thúc.
Hiện tại đã thay đổi tài khoản ACB, anh em vui lòng không ck vào tk cũ nữa để tránh mất tiền oan nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook