Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 24: Tích lũy và phá giai
Hắc Nham cốc cách Thanh Khê cốc mà Phương Hành đang ở chừng mười dặm đường núi, tuy tuổi Phương Hành không lớn nhưng dù sao cũng có tu vi Linh Động nhị trọng, tốc độ đi đường không hề chậm, khoảng chừng hai nén hương đã đến Hắc Nham cốc. Hắn nghênh ngang đi vào, trong cốc có ít người đang tranh thủ tu luyện lúc nắng sớm, thấy là một tiểu đạo đồng nên cũng không ai để ý tới hắn. Phương Hành theo số trên nhà gỗ tìm được phòng của Hoa Thiên Chỉ, tiến lên gõ cửa.
"Ai?"
Một âm thanh đầy cảnh giác vang lên bên trong nhà gỗ, hình như tâm trạng không được tốt lắm.
"Sư đệ... Tiểu nhân là Tị Di Trùng Nhi*, tới để đưa tin..."
*Tị Di Trùng Nhi tức con ốc sên
Phương Hành hắng giọng, khụ một tiếng, hạ giọng đáp.
"Đưa tin à?"
Người bên trong lẩm bẩm một tiếng rồi đi tới kéo cửa nhà gỗ, để lộ thân người. Đó là một thanh niên có sắc mặt hơi tối, vóc người y nom chắc nịch, chừng ba mươi tuổi, ngón tay vô cùng thon dài. Nhìn đường nét gương mặt chắc chắn là người chủ hàng ngày hôm qua, y cảnh giác nhìn Phương Hành, sau đó ngó nghiêng xung quanh rồi hạ giọng hỏi: "Đưa tin gì?"
Phương Hành cố ý giả vờ sợ hãi, nói lắp bắp: "Là một vị sư huynh, mắt rất nhỏ..."
Hắn miêu tả vẻ ngoài của mình tối ngày hôm qua, sắc mặt Hoa Thiên Chỉ lập tức trở nên lạnh lẽo, y đưa tay nắm hắn kéo vào nhà gỗ, sau đó nhìn chăm chú vào mặt Phương Hành bằng ánh mắt lạnh lùng, lạnh giọng nói: "Kẻ kia họ gì tên gì? Ở đâu? Ngươi nói rõ cho ta, nếu đáp qua loa thì cẩn thận ta cho ngươi nếm mùi khổ đau đấy..."
Phương Hành sợ hãi, cơ thể khẽ run rẩy, nhỏ giọng đáp: "Tiểu... Tiểu nhân cũng không biết... Tiểu nhân đang... múc nước... Người đó đi tới bảo tiểu nhân gửi lời nhắn cho huynh... Huynh ấy còn nói, sau khi huynh nghe thì sẽ cho tiểu nhân tiền thưởng..." Lúc này Phương Hành lộ ra dáng vẻ rụt rè nhút nhát, rất giống một hài tử đang sợ sệt.
Hay nói cách khác, thật ra hắn cũng là một hài tử, đây chỉ là mặt khác của hắn mà thôi.
Sau khi nghe xong, Hoa Thiên Chỉ lại hỏi thêm mấy câu nữa, Phương Hành trả lời từng câu một, không lừa dối nửa chữ. Hoa Thiên Chỉ bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng khẳng định đạo đồng trước mắt chỉ đưa tin mà thôi, không hỏi ra được điều gì hữu dụng.
"Hắn ta bảo ngươi nhắn gì?"
Phương Hành nói: "Huynh ấy bảo huynh ấy muốn Thạch Tinh Tán!"
"Thạch Tinh Tán?"
Đôi mắt Hoa Thiên Chỉ chợt lóe sáng, phẫn nộ quát: "Ta đi đâu kiếm Thạch Tinh Tán cho hắn ta..."
Nói được một nửa y bỗng nhiên ngừng lại, y đã ý thức được thứ đối phương nói không phải Thạch Tinh Tán thật mà chỉ là đồ giả. Nhưng dù như vậy thì Hoa Thiên Chỉ vẫn nhướng mày, thầm nghĩ: "Thạch Tinh Tán sử dụng để phá giai, đạo môn canh phòng nghiêm ngặt, người bình thường khó lòng được thấy, cũng nhờ làm công ở đan phường nên ta mới thấy được vài lần, sao có thể làm được đây..."
Tuy nghĩ như vậy nhưng chủ yếu là do trong lòng không muốn làm nên y đang muốn tìm cớ từ chối thôi, Phương Hành lại nói tiếp: "Vị sư huynh kia còn bảo, nếu tiểu nhân hỏi huynh những lời này mà huynh không từ chối thì sẽ đưa cho huynh một vật."
"Vật gì?"
Hoa Thiên Chỉ thuận miệng hỏi, tiểu đạo đồng cầm một túi tiền đưa sang, trông có vẻ rất nặng. Hoa Thiên Chỉ nhận lấy kiểm tra, ánh mắt y lập tức co rút lại, trong túi là mười viên linh thạch đỏ rực và một tấm vàng lá.
"Vị sư huynh kia nói... Đây... Đây chỉ là tiền đặt cọc, xong chuyện còn hai mươi viên nữai..."
Tiểu đạo đồng do Phương Hành biến thành nói năng lắp bắp, tựa như đang cố gắng suy nghĩ, không để cho mình quên điều gì. Hơi thở của Hoa Thiên Chỉ trở nên dồn dập, linh thạch lấp lánh thế này sẽ có sức thuyết phục hơn so với những thứ khác. Dù sao đối với y, ba mươi viên linh thạch cũng không phải là con số nhỏ, vả lại với y việc chế tạo ra Thạch Tinh Tán giả cũng chỉ cần một số nguyên vật liệu không đáng tiền mà thôi. Dù là hàng giả chất lượng cao nhất thì tiền vốn nhiều lắm cũng chỉ bằng một viên linh thạch...
"Hắn ta có nói dùng Thạch Tinh Tán làm gì hay không?"
Hoa Thiên Chỉ ngẫm nghĩ một hồi, sau đó buộc túi lại, cầm trong tay rồi hỏi thăm Phương Hành. Phương Hành rụt rè lắc đầu.
"Huynh ấy không nói nhưng huynh ấy bảo..."
"Bảo gì?"
"Huynh ấy bảo... Nếu huynh không có Thạch Tinh Tán thì huynh ấy sẽ nói cho người khác biết một chuyện..."
Hoa Thiên Chỉ bất đắc dĩ ôm trán, thầm thở dài một tiếng, nghĩ thầm hắn muốn ép mình phải đồng ý đây mà!
Y thầm suy nghĩ một lúc, thật sự không còn cách nào khác nữa nên đành thở dài, nói với Phương Hành: "Linh thạch ta nhận, ngươi trở về báo lại với hắn, bảy ngày sau cho người tới lấy!"
Sau khi nói xong, y chợt thấy tiểu đạo đồng nhìn mình bằng ánh mắt khao khát, không chịu rời đi. Lập tức nhớ ra tiểu đạo đồng này có nói, tên kia bảo mình sẽ ban thưởng cho nó. Đến lúc này y mới hiểu vàng lá trong túi dùng để làm gì, tiện tay ném cho tiểu đạo đồng, rồi xua tay đuổi thẳng: "Ngươi về bẩm báo lại đi!"
Tiểu đạo đồng nhận được vàng lá nên vẻ mặt mừng rỡ, nó nói tiếp: "Được rồi, tiểu nhân có thể nói cho huynh biết câu dặn dò sau cùng, vị sư huynh kia bảo, nếu huynh định tìm huynh ấy thông qua tiểu nhân thì huynh ấy sẽ không xuất hiện..."
Đúng là Hoa Thiên Chỉ dự định theo dõi tiểu đạo đồng thật, nhưng nghe xong những lời này gương mặt bỗng chốc lộ vẻ kinh ngạc, y bất đắc dĩ khoát tay, ý bảo tiểu đạo đồng có thể rời đi. Vốn dĩ y định bụng theo dõi tiểu đạo đồng kia, có điều bây giờ đã bị người ta nói toạc ra thì chỉ có thể bỏ ý nghĩ ấy đi thôi.
Sau khi rời nhà gỗ, Phương Hành khá đắc ý nhưng hắn lớn lên trong hang ổ thổ phỉ, từ năm bảy tuổi đã theo chân Thất thúc và Bát thúc làm nghề bắt cóc, đùa giỡn khiến đám nha sai quay mòng mòng. Những chiêu trò mà hai vị thúc thúc sử dụng khi ấy đã được hắn ghi tạc trong lòng, hôm nay thay đổi một chút rồi áp dụng với Hoa Thiên Chỉ, quả nhiên đã hù dọa được y.
Tin chắc bên Hoa Thiên Chỉ sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên Phương Hành vui vẻ trở lại sơn cốc. Nếu Hoa Thiên Chỉ đã nói cần bảy ngày thì Phương Hành cũng chẳng gấp gáp, chờ đến ngày rồi đi lấy. Thời gian còn lại hắn bắt đầu chăm chỉ tu luyện, sau đó đợi thời gian đến.
Thế nhưng, sau khi đột phá Linh Động nhị trọng, việc tu luyện lại tốn khá nhiều sức, kinh mạch trong cơ thể như từ khe suối nhỏ biến thành dòng sông nhỏ, linh khí có thể dung nạp nhiều gấp mấy lần. Tất nhiên chuyện này cũng khiến cho tốc độ gia tăng linh khí khi tu luyện bằng linh thạch sẽ chậm hơn nhiều, cùng là một gáo nước nhưng đổ vào chậu nước và đổ vào chum nước sẽ cho ra hiệu quả khác nhau.
Trong tình huống bình thường, với điều kiện tài nguyên phong phú, một người từ Linh Động nhất trọng đê giai tu đến Linh Động nhất trọng đỉnh phong cần khoảng hai tháng, mà Linh Động nhị trọng đê giai tu đến Linh Động nhị trọng đỉnh phong sẽ mất khoảng nửa năm. Ngoài ra, Linh Động nhất trọng đột phá lên Linh Động nhị trọng, nhị trọng đột phá lên tam trọng được gọi là phá giai. Phá giai cũng cần thời gian nhưng do thiên phú mỗi người mỗi khác nên thời gian phá giai cũng sẽ bớt đi một ít. Không chừng hai ba ngày đã đột phá thành công, tư chất kém chút thì rất lâu mới phá cảnh, một năm hai năm thậm chí mười năm, có khi cả đời cũng không thể phá cảnh.
Tu sĩ tiêu hao tài nguyên để hoàn thành việc tích lũy thường ngày của bản thân, sau đó lại nhờ vào tư chất bẩm sinh, nghị lực, sự giúp sức từ sư trưởng hoặc một số thiên tài địa bảo để đột phá nút thắt. Hai thứ cộng lại mới là tu hành hoàn chỉnh. Tích lũy và đột phá là sự biến đổi về lượng dẫn đến sự biến đổi về chất, đây là hai yếu tố quan trọng trong tu hành, không thể thiếu thứ nào.
Tất nhiên, lợi ích mỗi khi đột phá một giai mang lại cũng rất lớn. Tuy hiện giờ không học pháp thuật nhưng Phương Hành vẫn có thể cảm nhận được sức sống dồi dào của bản thân. Cơ thể nhẹ nhàng hơn so với trước kia, sức mạnh mạnh mẽ hơn, ngay cả thời gian ngủ cũng đang rút ngắn lại nhưng tinh lực lại tràn trề hơn trước.
Tu luyện được một lát, Phương Hành cảm thấy tốc độ quá chậm nên hơi nôn nóng, bèn xuống giường chuẩn bị luyện tập võ kỹ.
Hắn đứng trong nhà gỗ, lấy đoản đao ra, nhét vạt dài của đạo bào vào bên hông, đoản đao vung lên, bạch quang lóe sáng, vèo vèo phá rạch không trung. Thân hình của hắn như một chú khỉ linh hoạt, liên tục nhảy lên, đâm về phía độ cao mà hắn không với tới. Đối thủ trong tưởng tượng của hắn đều là người trưởng thành, chuyện này là vì những đối thủ hắn đối đầu toàn là người trưởng thành cả, dù cho năm đó lúc còn ở trong hang ổ thổ phỉ cũng thế.
Năm bốn tuổi, bị ném vào ổ chó điên.
Năm năm tuổi, tay không đối đầu với một con sói con một tuổi.
Năm sáu tuổi, từng bị nha sai bắt được, bị treo ngược trên cây chịu đủ mười bảy roi, mỗi roi đều rướm máu.
Năm bảy tuổi, hắn đích thân sử dụng độc, giết chết một tên cao thủ giang hồ phản bội Quỷ Yên cốc định bắt hắn làm con tin...
Sau đó bảy tuổi, tám tuổi, chín tuổi, mười tuổi còn xảy ra rất nhiều chuyện khiến Phương Hành đến tận giờ vẫn còn mơ thấy ác mộng.
Chín vị thúc thúc của hắn, người nào cũng đối xử tốt với hắn nhưng chẳng có ai là người đàng hoàng!
Vì vậy, tự Phương Hành cho rằng chín thúc thúc kia của hắn chết không oan, thậm chí nếu hắn chết đi chắc cũng chẳng oan uổng gì. Không oan thì không oan nhưng dù sao bọn họ cũng nuôi lớn mình, nếu mình còn sống thì phải trưởng thành, phải báo thù.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook