Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 23: Yêu Linh Đan
“Sư huynh à, không phải ta nói gì ngươi đâu nhưng ngươi muốn dùng viên Yêu Linh Đan thế này để đổi Thạch Tinh Tán thì thật sự hơi quá, Thạch Tinh Tán là vật cần có để luyện chế Phá Giai Đan, được đạo môn quản chặt, muốn có nó thì phải dùng gia tài vạn quan tiền để mua hoặc nhận phù chiếu đạo môn, lập nhiều công lớn để đổi với đạo môn, ngươi muốn đổi ở chợ quỷ sợ là không dễ..."
"Ha ha, ta tới chợ quỷ vốn là muốn thử vận may, đổi được thì đổi, không đổi được thì thôi, cùng lắm ta nhờ vả người quen, để người ta mang đến chợ quỷ của đệ tử nội môn cầu may một phen. Hơn nữa Yêu Linh Đan là thứ tốt để tu luyện, hiệu quả hơn linh thạch không biết bao nhiêu lần, dù ta giữ lại đi nữa cũng sẽ không bị lỗ!”
Khẩu khí Hậu Thanh rất cứng rắn, dường như trừ Thạch Tinh Tán ra y sẽ không đổi với bất cứ thứ gì.
"Cho dù ngươi lấy được Thạch Tinh Tán thì thế nào? Tác dụng duy nhất của Thạch Tinh Tán là luyện chế Phá Giai Đan nhưng ngoài Thạch Tinh Tán ra còn phải phối hợp mười mấy loại linh dược khác mới được. Vả lại dù kiếm đủ linh dược mà không có đan sư giúp đỡ ngươi cũng chẳng luyện được đâu..." Người đệ tử muốn đổi Yêu Linh Đan vẫn còn hơi lưu luyến, muốn thuyết phục Hậu Thanh.
"Chuyện này không cần sư huynh nhọc lòng, trừ Thạch Tinh Tán ra thì các loại linh dược khác vẫn khá dễ mua!"
Hậu Thanh cười nhạt nói: "Về chuyện đan sư, ta tự có người quen, không cần sư huynh lo lắng!"
"Hầy, nếu đã như thế thì tùy ngươi vậy!"
Nam tử kia than tiếc, thấy Hậu Thanh không chịu nghe khuyên can, không thể làm gì khác đành đứng dậy rời đi.
"Ngoại môn đều đồn đại tu vi của tên họ Hậu này đã đạt tới Linh Động tam trọng đỉnh phong rồi, thiếu chút nữa thôi là có thể phá cảnh, xem ra lời ấy có vẻ không sai. Thạch Tinh Tán là nguyên liệu luyện chế Phá Giai Đan, cũng là loại tài nguyên đạo môn quản lý nghiêm khắc nhất. Hắn muốn phá giai thì cần phải ra giá cao hoặc làm nhiệm vụ cho đạo môn, cống hiến công lao mới được, nhìn dáng vẻ có lẽ hắn đang định tự luyện chế..."
Phương Hành nghe toàn bộ cuộc đối thoại của hai người, lập tức hiểu rõ dự định của Hậu Thanh.
Thạch Tinh Tán là tinh túy do đạo môn dùng phương pháp đặc thù luyện hóa linh thạch mà ra, là tài nguyên quý để luyện đan, nhất là dùng để luyện chế Phá Giai Đan thì hiệu quả lại càng tốt.
Các tu sĩ tu hành ở thời kỳ đầu, Linh Động tam trọng đột phá tứ trọng, lục trọng đột phá thất trọng, rồi tới cửu trọng đột phá chân linh đều vô cùng khó khăn. Chỉ có nước dùng Phá Giai Đan mới đột phá được, song các loại nguyên liệu để luyện chế Phá Giai Đan này thường bị đạo môn quản lý nghiêm ngặt, Khó lòng lọt ra ngoài, muốn có nó thì nhất định phải bỏ số tiền lớn mua hoặc đi làm nhiệm vụ cho đạo môn mới được nhận ban thưởng. Cách này cũng là một thủ đoạn để đạo môn và các đại thế gia nắm giữ vận mệnh tu sĩ trong thiên hạ.
Đạo môn mở một mắt nhắm một mắt với chợ quỷ nhưng với thứ ảnh hưởng đến vận mệnh của tu sĩ như Thạch Tinh Tán này thì bọn họ tuyệt sẽ không để lọt ra ngoài. Có thể nói nếu Thạch Tinh Tán cũng xuất hiện trong chợ quỷ, chắc chắn là đã đến lúc chợ quỷ đóng cửa rồi. Hiển nhiên Hậu Thanh vẫn chưa từ bỏ ý định, không ngờ y lại lấy một viên Yêu Linh Đan ra để đổi lấy vật đó ở chợ quỷ. Nhưng số trời đã định y phải về tay không rồi, chắc chắn người bình thường rất khó có được Thạch Tinh Tán.
Phương Hành quan sát gần nửa canh giờ, có khoảng bốn năm người tới đây, bọn họ đều động lòng với Yêu Linh Đan nên lấy ra đủ thứ đồ để đổi, trong đó có mấy thứ khiến Phương Hành rất thèm thuồng. Song, Hậu Thanh nhất quyết không phải Thạch Tinh Tán thì không đổi, kết quả tất cả đều nhanh chóng giải tán, nhìn Hậu Thanh có vẻ cũng không ôm hy vọng gì, y chuẩn bị rời đi thì Phương Hành liền đứng dậy.
"Kiểm tra Yêu Linh Đan trước đã!"
Phương Hành đi tới, cố ý hạ thấp âm lượng nói.
Ánh mắt Hậu Thanh chợt lóe sáng, y nhìn Phương Hành và hỏi: "Sư huynh có Thạch Tinh Tán ư?"
Phương Hành cố ý vờ tức giận, khẽ giọng mắng: "Ta chưa từng thấy ai ngu xuẩn như ngươi, cho dù nơi này là chợ quỷ nhưng ai lại dám quang minh chính đại lấy Thạch Tinh Tán ra cho kẻ khác xem? Nếu để đạo môn biết được, tra xét từng bước một thì tất cả mọi người trong sơn cốc này đều gặp xui xẻo!"
Hậu Thanh ngẩn ra, trong mắt hiện lên một tia hi vọng, vội nói: "Sư huynh dạy dỗ rất phải, đúng là do tiểu đệ nóng lòng quá đâm ra lỗ mãng, xin hỏi sư huynh, có phải huynh có thứ đó hay không?"
"Khà khà Thạch Tinh Tán quý giá biết bao, làm sao ta có được chứ?"
Ý giễu cợt lóe lên trong lòng Phương Hành, hắn cố tình cười khẩy đáp..
Hậu Thanh hơi tức giận, đè nén lửa giận nói: "Ngươi đang đùa ta sao?"
"Ta đứng bên cạnh nghe cả buổi trời rồi, dù muốn trêu chọc ngươi thì ta cũng không phí thời gian như vậy!"
Phương Hành ra vẻ cao thâm.
Quả thật Hậu Thanh thấy hắn đứng bên cạnh nghe ngóng rất lâu, trong lòng lại lập tức xuất hiện hi vọng: "Vậy ý của sư huynh là?"
Phương Hành thở dài nói: "Ta có thể lấy được Thạch Tinh Tán nhưng trách nhiệm phải gánh thật sự quá lớn!"
Hậu Thanh vội tiếp lời: "Sư huynh yên tâm, tiểu đệ có một viên Yêu Linh Đan được luyện chế từ nội đan của yêu thú tam đẳng , nếu dùng để tu luyện có thể sánh ngang một trăm viên linh thạch. Nếu sư huynh có thể kiếm được ba lượng Thạch Tinh Tán cho tiểu đệ, viên thuốc này chính là thù lao!"
"Một trăm viên linh thạch? Ta cần cân nhắc một chút..."
Phương Hành hét to một tiếng trong lòng, ngoài mặt lại giả vờ trầm tư.
"Sư huynh chê ít sao?"
Hậu Thanh cực kỳ lo lắng, chờ ở chỗ này cả một đêm rồi mà Phương Hành là người duy nhất tỏ vẻ có thể kiếm được Thạch Tinh Tán. Loại nguyên liệu này bị đạo môn quản lý nghiêm ngặt, người bình thường muốn kiếm được thật sự không dễ dàng.
"Một viên Yêu Linh Đan thực sự không thấp nhưng mà... Không giấu gì ngươi, tuy ta có thể kiếm được Thạch Tinh Tán nhưng liên lụy quá lớn, một khi để lộ tin tức thì đừng nói là ta, ngay cả phụ thân ta cũng phải... Ầy, chuyện này không cần nói với ngươi, chỉ cho ngươi biết là ta có thể tìm đượcThạch Tinh Tán nhưng cần tăng giá thêm chút ít..."
Ánh mắt Hậu Thanh chợt lóe, y đang muốn nói chuyện thì Phương Hành lại giơ tay lên cắt lời, hung hãn nhìn chằm chằm vào mắt của hắn, lạnh giọng nói: "Hơn nữa, ta muốn cảnh cáo ngươi trước, sau khi lấy được Thạch Tinh Tán rồi thì tốt nhất ngươi nên khép mồm khép miệng cho chặt vào, chỉ cần nghe được chút tin đồn trong đạo môn thôi, ta cũng sẽ bắt ngươi trả một cái giá rất đắt... Ít nhất ngươi cũng sẽ không tồn tại ở Thanh Vân Tông được nữa!"
Ngay đến giá tiền cũng chưa bàn bạc mà Phương Hành đã mở miệng uy hiếp trước, điều này khiến cho Hậu Thanh yên tâm hơn một chút.
Y không nhịn được thầm nghĩ: "Lúc nãy hắn vừa lỡ miệng nhắc tới phụ thân của mình, có vẻ phụ thân của hắn cũng là tu sĩ trong Thanh Vân Tông, có lẽ còn có địa vị rất cao. Từ giọng điệu đe dọa của hắn có thể thấy không chừng kẻ này là một tên nhị thế tổ. Vậy thì có thể hiểu được, cũng chỉ có những kẻ như thế, thủ đoạn thông thiên mới có thể thật sự kiếm được những thứ quý hiếm như Thạch Tinh Tán..."
"Ha ha, sư huynh yên tâm, tiểu đệ rất kín miệng, hơn nữa gia tộc của tiểu đệ cũng có chút thế lực, nếu thật sự bị người khác phát hiện mình phá giai, nếu có hỏi đến thì tiểu đệ sẽ nói là do gia tộc đưa cho, không liên lụy đến sư huynh đâu..."
Hậu Thanh vội vàng khẳng định.
Phương Hành cụp mắt, đáp lời: "Ngươi chắc chắn như vậy là được, ngoài ra giá cả cũng cần phải tăng thêm!"
Hậu Thanh trầm tư một hồi lâu mới nói: "Ngoài Yêu Linh Đan thì thêm ba mươi viên linh thạch có được không?"
Trong lòng Phương Hành mừng rỡ vô cùng, nhưng lại cố ý nghiến răng: "Thêm bốn mươi!"
"Ba mươi hai?"
"Ba mươi tám?"
"Ba mươi lăm?"
"Thành giao!"
Phương Hành vung quyền quyết định.
Dường như Hậu Thanh cũng thở phào, vội vàng hỏi: "Khi nào sư huynh có thể đưa cho ta?"
Phương Hành làm bộ như suy nghĩ nghiêm túc, sau đó đáp: "Chín ngày sau, ban đêm giờ hợi, ngươi chờ ta ở đỉnh núi ngoài Hóa Linh cốc, ta chưa tới thì ngươi không được lộ diện, vỗ tay ba lần làm ám hiệu, mang theo thứ ta muốn..."
"Được, đa tạ sư huynh..."
Hậu Thanh thở phào nhẹ nhõm, chắp tay hướng về phía Phương Hành.
Phương Hành gật đầu,đột nhiên lên tiếng: "Sao ngươi còn không mau cút đi?"
Hậu Thanh ngây ra, có chút không vui: "Tại sao sư huynh lại mắng ta?"
Phương Hành dữ tợnđáp: "Ta hận không thể đánh chết kẻ ngu xuẩn như ngươi, ngươi còn không rời đi mà muốn tiếp tục ở lại hỏi thêm mấy người nữa hả? Ngươi muốn rêu rao khắp thiên hạ là ngươi cần Thạch Tinh Tán sao? Nếu ta đã đồng ý với ngươi thì tốt nhất ngươi không nên để cho người khác biết chuyện Thạch Tinh Tán nữa, ta cho ngươi biết, phàm khi xuất hiện chút tin tức không ổn nào thì giao dịch này sẽ bị hủy bỏ!"
Hậu Thanh bừng tỉnh ngộ, vội vàng lau mồ hôi trên trán, khẽ giọng nói: "Tiểu đệ đã hiểu, ta sẽ rời đi ngay!"
Mặc dù cuối cùng không mua được gì nhưng nghĩ đến dáng vẻ Hậu Thanh bị mình hù dọa nơm nớp lo sợ, trong lòng Phương Hành rất vui vẻ. Hắn vừa ngân nga vừa rời khỏi chợ quỷ, trong lòng hắn đã tính toán rõ ràng. Bất ngờ biết được Hậu Thanh cần Thạch Tinh Tán đã khiến cho kế hoạch làm quen Hoa Thiên Chỉ của Phương Hành có phương hướng chính xác.
Nếu là Thạch Tinh Tán thật thì mình đi đâu kiếm cho y chứ?
Nhưng nếu là giả thì chẳng phải đã có đại sư làm giả rồi sao?
Màn đêm buông xuống, hắn gối đầu lên cánh tay tính toán đến nửa đêm, hôm sau bắt đầu thực hiện.
Đầu tiên vào sáng sớm, hắn lấy quần áo lúc làm đạo đồng ra để mặc rồi đeo Vạn La Quỷ Diện lên để đổi sang một tướng mạo thích hợp. Lần này, hắn không biến thành người trưởng thành mà biến thành một tiểu đạo đồng mười hai mười ba tuổi, Phương Hành lấy gương đồng ra, nhìn vào đó chỉnh sửa lại gương mặt một chút, cuối cùng tìm được một biểu cảm thích hợp, thẹn thùng như mấy tiểu cô nương.
Chuẩn bị xong, Phương Hành ngân nga, lắc lư đánh mông đi ra khỏi nhà gỗ.
Mới vừa đi được mấy bước, hắn chợt nhớ mình đóng giả thành một tiểu đạo đồng hay xấu hổ, không cần lắc mông đâu nhỉ?
Lúc này mới sửa lại, bước đi bình thường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook