Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 22: Nhắm trúng tay nghề của ngươi
Phương Hành thấy đã dọa được y rồi thì thở dài nói: "Ngươi không cần lo lắng, ta không định vạch trần ngươi, ta chỉ đánh giá cao tay nghề của ngươi thôi. Ngươi nhìn đi, phi kiếm này có khác gì đồ thật đâu? Còn linh đan này nữa, ngươi làm thế nào vậy? Màu sắc này, mùi vị này, trời đất, còn có một luồng linh khí nhè nhẹ quấn quanh nữa, thực sự không khác gì đồ thật..."
Lời này nửa thật nửa giả, quả thật Phương Hành rất bội phục tay nghề của người nọ, thủ đoạn làm giả thực sự không hề kém. Ví dụ như thanh phi kiếm kia thật ra cũng hỏng rồi nhưng pháp trận bên trong lại được một loại thủ pháp đặc biệt kết nối lại, cho nên nếu người mua thử kiếm tại chỗ thì phi kiếm vẫn có thể hoạt động trơn tru. Tuy nhiên, sự liên kết của pháp trận trông có vẻ hoàn chỉnh nhưng thực chất lại vô cùng miễn cưỡng, sợ rằng chẳng dùng được vài lần là sẽ nứt vỡ, không thể nào sử dụng bình thường được.
Đương nhiên, dùng để gạt người thì đúng là tuyệt.
Còn linh đan, tuy thoạt nhìn trông rất thật, hương thơm xộc vào mũi, linh khí tỏa ra bốn phía nhưng nếu người tinh mắt quan sát sẽ không khó để nhận ra sự khác biệt, nếu ai không am hiểu, cắt linh đan ra cũng có thể phát hiện bên trong thiếu hụt linh khí.
"Sư huynh chớ cười ta, tiểu đệ... Chỉ nhất thời hồ đồ mà thôi!"
Chủ hàng không rõ Phương Hành rốt cuộc có ý gì, vô cùng lo lắng đáp.
Phương Hành vung tay lên, nói: "Sao nhất thời hồ đồ được? Tay nghề này có thể luyện được ngay hay sao?"
Chủ hàng sắp khóc đến nơi, lo lắng nhìn khắp bốn phía, khẽ giọng van nài: "Nhỏ tiếng một chút, rốt cuộc ngươi muốn làm gì, cứ nói rõ ra luôn đi! Hôm nay coi như ta gặp được cao nhân, ngươi nhắm trúng thứ gì cứ lấy đi là được..."
"Thứ ta nhắm trúng là tay nghề của ngươi..."
Phương Hành thành khẩn nói: "Thực không dám giấu diếm, trước kia trong nhà ta cũng có một vị trưởng bối dốc lòng theo nghiệp này, tuy nhiên tay nghề không cách nào so sánh được với sư huynh đây cho nên vừa thấy sư huynh ta đã có cảm giác thân thiết. Sư huynh cứ yên tâm, ta tuyệt đối không để lộ chuyện này ra đâu, ta sẽ đặc biệt chiếu cố việc buôn bán của ngươi, có tiền thì mọi người cùng kiếm mà..."
"Ơ..."
Chủ hàng ngây ngẩn cả người, chớp chớp mắt nhìn Phương Hành, không biết hắn đang nói thật hay nói giả.
Phương Hành khẽ giọng tiếp lời: "Cụ thể thế nào thì ta cần tính toán một phen, sư huynh à, ngươi để lại tên hiệu cho ta đi..."
"Ngươi muốn làm gì?"
Chủ hàng lại căng thẳng, từ trước đến giờ người đến chợ quỷ không hỏi thân phận, đây là quy tắc xưa nay. Y có can đảm đến chợ quỷ bán đồ giả cũng là nhờ quy tắc này, chỉ cần không bị người khác nhận ra tại chỗ thì sau khi chợ quỷ giải tán rồi, ai còn biết mình là ai? Hơn nữa mỗi lần đến chợ quỷ y cũng không bán đồ giả ngay, y luôn bán đồ thật trước, xác định an toàn xong mới cẩn thận bày một vài món đồ giả ra, trộn lẫn vào hàng thật.
Phương Hành vừa hỏi tới tên hiệu, y lập tức trở nên cảnh giác.
Phương Hành nói: "Ngươi chớ lo lắng, chẳng phải là để thuận tiện liên lạc với ngươi à?"
Ánh mắt chủ hàng lóe lên, do dự một hồi rồi thấp giọng nói: "Thôi, sư huynh à, chợ quỷ có quy tắc của chợ quỷ, nếu ngươi đã nhìn thấu đồ của ta, nhắm trúng cái gì thì chọn lấy vài món đi, trên gian hàng của ta cũng có rất nhiều đồ thật. Còn chuyện để lại danh hiệu thì thôi vậy, tại hạ cũng không có ý định làm lớn chuyện này, từ hôm nay trở đi gian hàng này sẽ không tồn tại nữa..."
Thấy chủ hàng không chịu, Phương Hành cười khẽ, nhìn y nói: "Không cho tên tuổi thật à?"
Chủ hàng kiên quyết nói: "Không!"
Phương Hành bỗng đứng lên, hét lớn: "Úi chà, đồ của ngươi..."
Trong sơn cốc vốn đang im ắng, dù có người nói chuyện thì cũng sẽ cố gắng hạ thấp âm lượng, Phương Hành đột ngột hét lớn khiến người bên cạnh giật nảy mình, vô số ánh mắt đổ dồn về phía này.
Chủ hàng kia bị dọa trố cả mắt, suýt nữa bỏ chạy trối chết.
Thế nhưng, câu kế tiếp của Phương Hành lại khiến y ngẩn ra: "Thật sự quá tốt, ta tìm bao lâu nay mới thấy. Sư huynh à, ngươi là đại ân nhân của ta, ta rất cảm ơn ngươi, linh thạch đây, xin ngươi hãy cất kỹ..." Nói đoạn hắn liền ném một viên linh thạch ra, tiện tay cầm một món đồ từ quầy hàng lên, vui mừng lật qua lật lại xem, đồng thời chớp mắt nhìn chủ hàng.
"Hứ, thì ra là một tên quê mùa, đổi được An Tức Đan thôi mà đã mừng rỡ đến thế rồi!"
Có người bên cạnh cúi đầu mắng mỏ, quay đầu đi không để ý tới hắn.
An Tức Đan chỉ là đan dược giúp ngưng thần yên giấc, giúp người ta khôi phục tinh lực, thật sự không phải thứ gì quý hiếm.
Lúc này một gã thủ vệ đứng trong sơn cốc đi sang, thấp giọng nói: "Sư huynh nên kiềm chế cảm xúc của bản thân lại, chúng ta đang ở chợ quỷ nên cẩn thận thì tốt hơn, không nên quá lớn tiếng..."
"Được rồi được rồi, là do ta kích động quá, sư huynh đừng quở trách..."
Phương Hành vội vàng đáp lễ thủ vệ, thủ vệ khoát tay áo ý bảo không cần, rồi xoay người rời đi.
Chủ hàng sợ hết cả hồn, hai mắt mơ màng nhìn Phương Hành, bất đắc dĩ nói: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới tha cho ta?"
Phương Hành nhìn y, cười mà không nói. Chủ hàng nghiến răng một cái như đã hạ quyết tâm, lấy một tấm mộc bài từ trong ngực ra đưa cho Phương Hành.
Phương Hành không nhận lấy mà nói thẳng: "Đưa ta đồ thật!"
Sắc mặt chủ hàng càng thêm khó coi, dường như có thể thấy khóe môi của y giật giật sau tầng lụa đen che mặt. Một lúc lâu sau, cuối cùng y cũng lấy một tấm mộc bài khác đưa cho Phương Hành, sau đó cúi đầu im lặng. Phương Hành đắc ý nhận lấy mộc bài, dùng thần niệm đi vào bên trong tìm kiếm, lập tức đọc được tư liệu về y: "Đệ tử ngoại môn Thanh Vân Tông, phòng chữ Ất số hai mươi mốt Hắc Nham cốc, Hoa Thiên Chỉ..."
Thân phận, tên họ, số phòng của người nọ đều ở bên trong, Phương Hành vội vàng ghi nhớ.
Hắn trả mộc bài lại cho chủ hàng, y vô lực nói: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì, có thể nói cho ta biết trước được không?"
Phương Hành cười hì hì một tiếng, đáp lời: "Nghĩ kỹ rồi tính sau!"
Hoa Thiên Chỉ nghiến răng, trong lòng thầm quyết định. Sau khi trở về y sẽ tiêu hủy toàn bộ mọi thứ, không bao giờ làm chuyện này nữa, tránh để tên này uy hiếp.
"Nếu ngươi muốn trở về tiêu hủy mọi thứ, sau đó không làm nữa thì ta dám cam đoan chuyện ngươi bán đồ giả ở chợ quỷ sẽ truyền khắp ngoại môn, khà khà, ngươi cho rằng không có chứng cứ thì người khác sẽ không làm gì được ngươi ư? Hừ, bao nhiêu kẻ mắc lừa vừa hổ thẹn vừa giận dữ không nuốt trôi, bọn họ chỉ muốn tìm người trút giận, chỉ cần có người để họ báo thù là được rồi, đâu cần có chứng cứ hay không?"
Giọng Phương Hành vang lên đều đều: "Huống chi ngươi đã làm nghề này rồi, tay nghề cũng khá giỏi nhưng nếu người khác thật lòng muốn tra xét ngươi, ta không tin ngươi không có sơ hở nào, nhất định có thể điều tra ra..."
Hoa Thiên Chỉ cứng đờ, một lúc lâu sau y mới thở dài, chắp tay nói: "Mong chờ hồi âm của sư huynh!"
Nói xong y lại bắt đầu thu dọn đồ đạc, thật sự không muốn tiếp tục trò chuyện với tên tiểu tử kinh khủng này nữa, tuy nhiên khi thu dọn đồ đạc xong rồi, y đang định đi thì Phương Hành lại đưa tay về phía y, cười quỷ quyệtị nói: "Trả linh thạch lại cho ta..."
Hoa Thiên Chỉ giận dữ, khẽ giọng nói: "Viên An Tức Đan kia là thật..."
"Nhưng những thứ khác của ngươi là giả!"
Phương Hành nói như không có chuyện gì xảy ra.
Hoa Thiên Chỉ im lặng, trả linh thạch cho Phương Hành rồi thu dọn đồ đạc như tránh quỷ, mau chóng rời đi.
Phương Hành tiếp tục ở lại, vừa tìm phi kiếm thích hợp với mình vừa tính toán trong lòng. Trời sinh hắn không phải kẻ đi theo con đường tầm thường, vừa nhìn thấy mấy món đồ giả Hoa Thiên Chỉ làm trong lòng hắn lại bắt đầu tính toán sắp đặt. Nếu đã tóm được nhược điểm của kẻ này thì phải kiếm lợi từ tay nghề của y, mà lợi ít quá tuyệt đối không làm. Còn về phần số phi kiếm trong tay Hoa Thiên Chỉ, hắn cũng không thích lắm, cho dù là hàng thật thì phẩm cấp cũng cực kì kém.
Sơn cốc không lớn nên dạo xong một hồi thì gần như hắn đã quan sát kỹ lưỡng từng quầy hàng, Phương Hành đi tới góc khuất nhất, chợt nghe hai người đang kích động giảm thấp âm lượng cãi cọ, một người trong đó nói: "Sư huynh à, ta ra giá bảy mươi viên linh thạch đã là không ít rồi, tuy Yêu Linh Đan của ngươi hiếm thấy nhưng cũng không phải thứ hàng cao cấp nhất, giá của ta đã có thành ý lắm rồi!"
"Bảy mươi viên linh thạch?"
Lỗ tai Phương Hành vô thức dựng lên, bàn tay không nhịn được siết chặt.
"Đây là số linh thạch đệ tử tư chất cấp Giáp phải tích lũy trong ba năm mới đủ đấy, đan dược gì mà có cái giá đó chứ?"
"Sư huynh, bảy mươi viên linh thạch cũng không tính là ít nhưng ta đã nói rồi, đan này chỉ đổi Thạch Tinh Tán thôi!"
Một giọng nói khác vang lên nghe hơi quen tai, Phương Hành suy nghĩ, trong lòng nhất thời dâng lên lửa giận. Hắn nhận ra kẻ đó là ai rồi, rõ ràng là Hậu Thanh. Phương Hành là người thù dai, một khi ghi hận kẻ nào thì ấn tượng sẽ khắc rất sâu, mười năm qua đi cũng chẳng quên. Tuy chuyện xảy ra ở sơn môn đã trôi qua được nửa năm nhưng hắn vẫn nhớ ra ngay.
Quay đầu lại thì thấy một nam tử trẻ tuổi ngồi trên tảng đá ở gần vách đá, che mặt bằng một tấm khăn trắng. Y bị bóng núi dưới ánh trăng che khuất cho nên rất khó thấy, nếu không biết y là ai thì cũng khó đoán. Phương Hành đã nhận ra giọng nói ấy, hắn nhìn kỹ lại lần nữa, từ đường nét trên mặt có thể khẳng định y chính là Hậu Thanh ở sơn môn khi ấy.
"Tốt lắm, oan gia ngõ hẹp, tình cờ đụng phải tên tặc đó thì xem xem y muốn làm gì!"
Phương Hành nghĩ thầm, rồi tìm một nơi cách đó không xa, ngồi xuống lắng nghe.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook