Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 21: Hoả nhãn kim tinh

“Sư huynh xin dừng bước, không biết sư huynh định tới chợ quỷ làm gì?" Một người trong đội ngũ thủ vệ bước ra hỏi.

"Tới chợ quỷ tất nhiên là muốn đổi vật phẩm cần cho việc tu hành, ngươi nói nhảm gì vậy?"

Phương Hành lớn giọng quát một câu chặn họng thủ vệ kia.

Thủ vệ kia ngây ra, sau đó cười khổ đáp: "Sư huynh nói không sai nhưng hiện chợ quỷ không còn như trước nữa, không biết sư huynh đã nghe qua hay chưa. Đợt chợ quỷ cách đây không lâu đã có đạo tặc chuốc khói mê các vị sư huynh, đánh cắp rất nhiều pháp bảo, sau đó nhẹ nhàng rời đi. Nhờ ơn kẻ đó nên tầm ba tháng sau đó chợ quỷ không được tổ chức. Hôm nay tuy bọn ta mở lại chợ quỷ nhưng lại không thể không đề phòng cẩn thận, kính xin sư huynh công khai vật phẩm mình muốn đổi hoặc chuẩn bị bán để bọn ta kiểm tra!"

Phương Hành vừa nghe thì trong lòng đã có tính toán, làm thế này để phòng ngừa tình huống lần trước tái xuất hiện đây mà!

Nếu hắn thật sự như lần trước, chuẩn bị tay không bắt giặc, trên người không mang gì ngoài hồ lô khói thì sợ sẽ lòi đuôi, một khi đối phương bảo mình biểu diễn tác dụng của hồ lô chắc chắn sẽ lộ tẩy ngay. Nhưng mà cũng may, tuy tuổi không lớn nhưng hắn lại hiểu được đạo lý sớm chuẩn bị đường lui, vì vậy thấy thủ vệ đặt câu hỏi, hắn thầm cười khẩy một tiếng rồi nói: "Quy tắc của chợ quỷ đúng là càng ngày càng nhiều, chẳng bằng tới đạo môn đổi luôn cho rồi! Thôi vậy, nếu đã tới đây thì đành tuân thủ quy định của các ngươi, lần này ta định dùng linh thạch đổi lấy phi kiếm, linh thạch ở đây, ngươi xem đi!"

Nói đoạn, hắn lấy một viên linh thạch màu đỏ rực ra, đưa đến trước mặt thủ vệ.

"Nếu mang theo linh thạch thì chắc định đổi vật phẩm thật rồi, vậy hẳn không phải là đạo tặc!"

Thủ vệ yên tâm, cười nói: "Đa tạ sư huynh thông cảm, mời vào bên trong!"

Phương Hành khoát tay áo, cười nói: "Không có gì mà thông cảm hay không, cũng do đạo tặc cả thôi, chư vị cực khổ rồi!"

Câu nói kia khiến thủ vệ cảm động, bọn họ canh gác ở đây, yêu cầu tra xét pháp bảo của từng người tới tham gia chợ quỷ, tuy an toàn nhưng không phải ai cũng thông cảm cho họ. Kẻ mắng người chửi cũng không ít, song bọn họ chỉ có thể cố gắng nhẫn nại, không dám phá hỏng đại sự, khó khăn lắm mới gặp được một người hiểu nỗi khổ của mình, trong lòng thực sự cảm động vô cùng.

Chỉ là không rõ nếu bọn họ biết người duy nhất thấu hiểu bọn họ lại là tên đạo tặc lần trước thì họ sẽ có phản ứng gì đây?

Phương Hành vào sơn cốc lại thấy quy mô lần này lớn hơn lần trước nhiều lắm, tu vi của người tham gia cũng cao hơn nhiều so với trước, đa số là Linh Động nhị trọng trở lên, Linh Động tam trọng cũng không ít. Lúc này bọn họ đã bắt đầu trao đổi, vả lại ai nấy đều im lặng kiệm lời, hoàn thành giao dịch thật nhanh, hành động vững vàng khôn khéo, hiển nhiên cũng không phải tay mơ lần đầu tham gia chợ quỷ.

"Chuyện lần trước hù dọa bầy gà con không dám tới rồi, lần này người tới đều là những kẻ lão luyện!"

Phương Hành thầm nghĩ, xem ra lần này không dễ ra tay.

"Thôi đi, coi như là một lần giao dịch bình thường vậy!"

Phương Hành thầm nghĩ, sau đó đi dạo một vòng sơn cốc. Đa số người trong cốc, có người đặt thứ mình muốn giao dịch ở trước mặt, sau đó ngồi khoanh chân, chờ người khác tới xem, cũng có người đi dạo ngắm nghía xung quanh như Phương Hành, một khi phát hiện thứ gì mình thích thì đi qua bắt chuyện. Có một số giao dịch dùng vật đổi vật, nếu không thể thỏa thuận thành công thì sẽ lấy linh thạch hoặc kim ngân ra đổi.

Phần lớn những món đồ có thể xuất hiện ở chợ quỷ đều là thứ có thể sử dụng được khi tu hành, nếu đổi thành kim ngân phàm thế thì nhiều quá cho nên linh thạch giống như một loại tài nguyên để trao đổi hơn, mọi người cũng tán thành với điều đó. Phương Hành dạo một vòng sơn cốc, nhận ra quy mô chợ quỷ lần này lớn, đồ đạc cũng cực nhiều. Ở chợ quỷ lần trước, phần lớn mọi người trao đổi bằng linh thạch và kim ngân nhưng lần này thì các loại đồ đạc đều xuất hiện: Phi kiếm, pháp khí thậm chí công quyết, pháp thuật, cũng có một số đan hoàn chữa thương, sáng mắt, ngủ ngon muôn màu muôn vẻ, nhiều không đếm xuể.

Có người bày biện một hai món đồ trước mặt, cũng có người khoa trương bày đầy khắp cả tảng đá xanh như một sạp hàng.

"Khà khà, sư huynh à, huynh không sang tham quan một chút à? Tại hạ có nhiều đồ tốt lắm!"

Có người thấy Phương Hành lướt qua bên cạnh nên khẽ giọng mời chào, cũng may là bọn họ không lớn tiếng la hét, nếu không thì chẳng khác gì khu chợ bán đồ ăn.

"Đi dạo chút đã!"

Phương Hành bỏ lại một câu xong, liền quay đầu sang chỗ khác.

Hắn vốn định mua một thanh phi kiếm nhưng lại thấy phi kiếm trong chợ quỷ rất nhiều nên hoàn toàn không lo mà bắt đầu để ý đến những thứ khác.

"Xem đây là khu chợ bán đồ ăn thật à?"

Người nọ nhỏ giọng lẩm bẩm một câu nhưng cũng không gây thêm chuyện.

Phương Hành cười hì hì, ánh mắt khẽ lướt qua gian hàng của y, đột nhiên "Ồ" một tiếng.

Người kia mừng rỡ, nhỏ giọng cười hỏi: "Sư huynh nhìn trúng gì sao?"

Phương Hành từ từ ngồi xổm xuống, chậm rãi liếc nhìn gian hàng của y, không nói lời nào.

"Khà khà, sư huynh thật tinh mắt, chỗ sư đệ có nhiều đồ nhất, bảo đảm chất lượng, giá tiền còn rẻ hơn chỗ người khác ba phần nữa!"

Người này hơi khoe khoang nhưng cũng không phải nói dối, vật phẩm tại quầy hàng của y thật sự rất phong phú.

Phương Hành vẫn không nói lời nào, từ từ cầm một thanh phi kiếm lên cẩn thận quan sát, người kia thấy thế liền thao thao bất tuyệt khen ngợi phi kiếm của mình. Kể ra tận mười mấy điểm tốt, khen một thanh phi kiếm cấp thấp như thể nó là đồ hiếm có trên đời.

Dường như Phương Hành đã xiêu lòng, bèn mở miệng hỏi: "Đổi bằng mấy khối linh thạch?"

Người kia tỏ vẻ bí ẩn giơ hai tay lên trước mặt Phương Hành, cười khẽ nói: "Chừng này, không cao chứ?"

"Bảy viên linh thạch ư? Ha ha, quả nhiên rẻ hơn người khác ba phần..."

Phương Hành cười khẩy không đáp, nếu không phải hắn có Âm Dương Thần Ma Giám thì chỉ sợ đã bị giá tiền kẻ này đưa ra làm cho xiêu lòng.

"Thế nào? Sư huynh có muốn mua hay không?"

Y tự cho là mình đã giao dịch thành công, cười nói.

"Sư huynh à, tay nghề tốt đó..."

Phương Hành cầm phi kiếm nhìn một hồi rồi bỗng nhẹ nhàng ném phi kiếm lên sạp hàng, híp mắt lại, như cười như không nhìn người nọ, thấp giọng nói: "Ngươi thấy nếu ta để lộ chuyện đa số đồ trên gian hàng của ngươi đều là đồ giả, kẻ mới vừa mua đồ của ngươi sẽ nghĩ thế nào? Người tổ chức chợ quỷ lần này muốn tìm lại danh dự cho chợ quỷ sẽ nghĩ thế nào?"

Chủ quầy hàng nghe vậy bỗng chốc biến sắc, giảm nhỏ âm lượng, ánh mắt lóe lên, lạnh giọng nói:

"Lời nói không thể nói lung tung, sư huynh muốn mua thì mua, đừng hòng nói bậy!"

Thế nhưng đằng sau gương mặt nghiêm nghị kia, y cũng khó tránh lộ vẻ chột dạ, không nhịn được nhìn sang bên cạnh.

"Nói bậy à?"

Phương Hành cười khẩy, đột nhiên ra tay nhanh như chớp, nhặt thứ gì đó trên gian hàng lên. Có thứ chỉ liếc mắt một cái hắn đã ném sang một bên, có thứ lại nhẹ nhàng hơn chút, đặt đàng hoàng sang một bên. Chẳng bao lâu sau, tất cả đồ trên gian hàng được hắn chia thành hai đống, thoạt nhìn bên ngoài hai đống đồ này không có gì khác biệt, lộn xộn lung tung, phi kiếm linh đan gì cũng có.

"Sư huynh à, cảm thấy ta phân loại như thế nào?"

Phương Hành nhẹ nhàng nhét một viên đan dược vào đống bên trái, phủi tay, cười hì hì hỏi.

Mồ hôi vị chủ hàng kia đã chảy ròng ròng, giọng điệu chột dạ, lúng túng cười nói: "Thì ra sư huynh... Là một người am hiểu. Hay là thế này, ta và sư huynh mới gặp mà như đã quen, thanh phi kiếm này coi như tiểu đệ hiếu kính sư huynh, huynh thấy thế nào?"

Nói đoạn, y rút một thanh phi kiếm từ trong đống đồ ra, hai tay cung kính dâng lên. Hóa ra trong chốc lát, Phương Hành tiện tay giám định và chia đồ trên gian hàng đó làm hai phần, phần bên phải là đồ thật, phần bên trái tất cả đều có vấn đề. Chủ hàng khiếp sợ nên vội vàng lấy đồ thật ra hối lộ, đồng thời ánh mắt lóe lên, hiển nhiên đang ngầm ra hiệu cho Phương Hành cầm phi kiếm rồi thì ngậm miệng tới nơi khác đi!

Chợ quỷ đạo môn khác với chợ đồ cổ ở hồng trần, chợ đồ cổ ở hồng trần đều là thử thách khả năng quan sát, dù có xui xẻo ngươi cũng không thể trở lại gây sự, chỉ có thể tự chịu. Còn chợ quỷ đạo môn ai lại chơi mấy trò thật giả với ngươi, ta tới đây là vì muốn đổi tài nguyên tu hành, vả lại tài nguyên rất quý, hư hại chút thôi cũng khiến người ta tiếc đứt ruột rồi.

Trong Pháp Khí Các, đám người Đại Hao Tử Tinh có gan lấy mấy món pháp khí hư hỏng ra lừa dối người khác, đòi tiền hối lộ là do người bọn chúng gặp phần lớn là đệ tử vừa tấn nhập ngoại môn, hơn nữa còn có quy củ đạo môn làm chỗ dựa cho nên chúng không sợ. Nhưng trong chợ quỷ, nếu có kẻ dám lấy đồ giả đi lừa gạt thì sau khi bị vạch trần, e rằng mọi người sẽ đồng loạt ra tay giết chết hắn cũng không chừng.

Phương Hành nhìn ánh mắt chột dạ của người kia mà cười cười, nhận lấy phi kiếm rồi tiện tay ném xuống bên cạnh, cười nhẹ nói: "Chỉ là một một món đồ phế thải, đáng giá gì chứ?"

Chủ hàng bực bội,ìánh mắt lạnh lùng hơn nữa, thấp giọng nói: "Sư huynh, làm người cũng phải chừa lại đường lui, ngày sau còn gặp lại, ngươi chớ tuyệt tình quá, tại hạ cũng không phải hạng dễ chọc đâu..."

Nói đoạn, linh khí chấn động, không ngờ y sở hữu tu vi Linh Động tam trọng.

Phương Hành như không nghe thấy lời đe dọa của y, vẫn chế giễu: "Trong chợ quỷ này, ai nhận ra ai đâu chứ? Làm gì có chuyện ngày sau dễ gặp mặt nhau hay không? Tu vi Linh Động tam trọng của ngươi thật sự không thấp, tuy nhiên trong chợ quỷ này ít nhất cũng phải mười mấy người có tu vi cao hơn ngươi. Chỉ cần ta hô lên một tiếng, mọi người cùng nhau xông lên, tu vi ngươi cao gấp đôi cũng chẳng có tác dụng khỉ gì!"

Chủ hàng lập tức trở nên căng thẳng, y siết chặt nắm đấm, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương