Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 20: Lại tới chợ quỷ

Cuộc sống tu hành vô cùng khô khan, tích lũy từng giọt thành sông dài, sau đó thành biển lớn nào dễ dàng như lúc nói?

Đạo lý đơn giản nhất đó là cơm phải ăn từng miếng một, làm sao mới ăn một miếng đã béo tốt ra được? Phương Hành cũng thế, hắn vốn tưởng bản thân sẽ đột phá Linh Động nhị trọng nhanh thôi nhưng từ khi bắt đầu tu hành được một tháng rồi mà hắn vẫn mãi mắc kẹt ở nhất trọng. Hắn cảm giác như ở giữa có bức tường ngăn cản khiến hắn mãi không thể vận chuyển  linh khí đi khắp toàn thân.

Đó là một cảm giác rất bất lực, rõ ràng chỉ thiếu một chút nữa thôi nhưng vẫn không thể đột phá nổi. Tuy nhiên trong mấy ngày này, giữa các đệ tử ngoại môn Thanh Vân Tông lại xảy ra một chuyện lớn thu hút sự chú ý của mọi người.

Nghe nói có một đệ tử ngoại môn tên là Hậu Thanh, mấy ngày vừa rồi đã đến Đan Hà Cốc bái phỏng một vị nữ đệ tử, hình như hai người là người quen  cũ. Thế nhưng, lúc vừa đến cửa Đan Hà Cốc, y lại bị ba tên đệ tử Linh Động tam trọng cản lại, ba người kia thấy y một thân một mình, mặt mày lại lạ hoắc, y phục hoa lệ, khối ngọc bội đeo bên hông trông rất bất phàm nên bọn chúng nảy sinh ý định đe dọa cướp bóc.

Hậu Thanh không nói lời nào, khẽ nở nụ cười nhưng y chỉ im lặng rút kiếm ra, đánh bại cả ba tên rồi phất tay áo bỏ đi.

Thoáng chốc, chúng đệ tử ngoại môn đều rất chấn động.

Tên Hậu Thanh kia là đệ tử ngoại môn vào tiên môn cùng lúc với bọn họ, từ đó đến nay mới có sáu tháng thôi mà tu vi của y đã đủ để đánh bại ba tên đệ tử Linh Động tam trọng rồi sao?

Danh tiếng của Hậu Thanh lập tức  vang dội, khuấy động phong vân, bỗng chốc y ngầm trở thành người đứng đầu đệ tử ngoại môn Thanh Vân Tông. Thậm chí có người dám chắc Hậu Thanh sẽ đột phá Linh Động tứ trọng trong vòng một năm, trở thành đệ tử nội môn Thanh Vân Tông.

"Hậu Thanh là kẻ trước đây đã bắt ta sao?"

Khi 'Bàn đạo nhân' nhắc đến cái tên này, Phương Hành bỗng nhớ ra, hắn nhìn 'Bàn đạo nhân' với ánh mắt không có ý tốt: "Ta nhớ hồi đấy huynh với y có quan hệ không tệ nhỉ, lại còn miễn việc xếp hàng khổ sở rồi giúp y ghi danh nữa..."

'Bàn đạo nhân' bị hắn nhìn nên nhất thời có chút bối rối, cười hùa vào nói: "Phương sư đệ đừng chê cười ta, thân phận như ta đây thì sao kết giao được với người ta chứ? Khi ấy ở ngoài sơn môn, y cũng rất khách khí với ta nhưng vừa vào sơn môn là đã thay đổi hoàn toàn. Trước đó không lâu ta có gặp y một lần ở Tạp Ti Giám, ta mỉm cười đi tới thỉnh an mà người ta còn không thèm liếc nhìn ta một cái..."

"Nghe giọng điệu của huynh, nếu người ta nhìn huynh một cái thì huynh sẽ ngoan ngoãn đi tới nịnh hót ngay à?"

Phương Hành khinh bỉ nhìn 'Bàn đạo nhân', 'Bàn đạo nhân' cười ngượng ngùng, bưng chén rượu lên uống.

"Lúc ấy tên khốn kiếp kia đã giúp huynh bắt lão tử, còn đạp Tiểu Man một cú, nếu lão tử gặp y thì nhất định sẽ giết chết y..."

Phương Hành tức giận mắng một câu, đôi mắt phừng lửa giận. 'Bàn đạo nhân' sợ hết hồn, vội vàng cười khuyên can, nghĩ thầm tuổi tên này không lớn nhưng lại thù dai quá.

"Phương sư đệ bớt giận, đệ muốn xả giận chuyện hồi trước ở sơn môn thì đánh ta là được, không đắc tội với người kia được đâu..."

Phương Hành nhảy dựng  lên: "Huynh cho rằng ta không dám ư..."

Hắn tức giận đá 'Bàn đạo nhân' hai cái rồi mới chịu thôi, 'Bàn đạo nhân' cũng cười hì hì không thèm để ý, quen biết hắn đã bốn tháng nên y cũng coi như hiểu rõ Phương Hành. Tuy hắn tàn nhẫn độc ác, to gan lớn mật nhưng cũng không phải là con chó điên gặp ai cũng cắn, tuổi không lớn song vô cùng có nghĩa khí. Trước đó hắn đã cho y hai viên linh thạch mà chẳng chút nghĩ ngợi, chuyện này không phải ai cũng có thể làm được.

Ăn uống no đủ xong, Phương Hành đuổi 'Bàn đạo nhân' ra ngoài để tranh thủ thời gian tiếp tục tu luyện. Cũng không biết tại sao sau khi nghe chuyện Hậu Thanh một ngọn lửa chợt bùng lên trong lòng hắn.

"Ta dùng linh thạch tu luyện đã bốn tháng rồi, tiêu hao ước chừng mười hai viên linh thạch nhưng mãi không thể đột phá chân khí nhị trọng. Tên khốn kiếp Hậu Thanh kia lại sắp đột phá chân khí tứ trọng rồi, người so với người đúng là tức chết, lẽ nào ta không có thiên bẩm về mặt tu hành hay sao? Không được, làm gì có chuyện tiểu gia ta kém tên khốn kiếp kia nhiều đến thế, hôm nay nhất định phải đột phá chân khí nhị trọng mới được!"

Ôm lấy cơn phẫn uất, Phương Hành lấy viên linh thạch thứ mười ba ra. Hít thở điều tức, linh khí và linh thạch dẫn dắt lẫn nhau, từng dòng linh khí dần thấm vào kinh mạch. Chẳng mấy chốc tình huống kia lại xuất hiện, mỗi khi linh khí sắp lan ra toàn thân thì sẽ có một tia không chịu khống chế, cuối cùng linh khí phân tán, đột phá nhị trọng thất bại. Tuy nhiên, lần này Phương Hành cắn răng liều mạng, từ từ thăm dò quy luật phân tán của linh khí, đợi đến lúc đợt công kích mới sắp ập tới, đột nhiên cả người hắn run lên, tốc độ vận chuyển linh khí thình lình tăng nhanh.

Hậu quả của việc làm như vậy là tốc độ hấp thu linh thạch đột nhiên gia tăng, lượng lớn linh khí tràn vào thân thể. Người ăn cơm thường có lượng nhất định, ăn miếng quá to chắc chắn sẽ nghẹn. Linh khí tu hành cũng không khác cho lắm, lần này Phương Hành như bị nghẹn, kinh mạch đau đớn dữ dội. Thế nhưng hắn cố nén đau đớn, dùng linh khí toàn thân đánh thẳng vào bức tường cản trở vô hình kia.

Ầm...

Đột nhiên, dường như có thứ gì đó trong thức hải bị phá vỡ, một cảm giác sảng khoái lan ra khắp toàn thân. Cảm giác ấy rất kỳ lạ, nếu thể phách của bản thân  nóng lên thì nó sẽ khiến cả người mát mẻ, nếu cơ thể vô cùng lạnh lẽo, nó sẽ tỏa ra sự ấm áp, cực kỳ thoải mái, đây chính là tác dụng kì diệu của linh khí.

"Cuối cùng cũng đột phá rồi!"

Phương Hành nói khẽ trong lòng, cuối cùng hắn đã đột phá bức tường cản trở Linh Động đệ nhị trọng, linh khí lan tỏa toàn thân.

Hiện giờ suy nghĩ của hắn vừa lóe lên là linh khí đã có thể chạy tới mỗi tấc da thịt, tuy chưa đủ để phòng ngừa tất cả thương tổn. Song nếu lỡ chỗ nào đó bị thương hắn  có thể vận chuyển linh khí đến bồi bổ vết thương ngay, thậm chí, lúc cần thiết cũng có thể dùng linh khí cưỡng chế khóa chặt vết thương, tránh đểmáu tươi chảy ra ngoài, tiêu hao quá nhiều thể lực...

Dạo trước, sau khi bị đâm một đao, Lưu sư huynh cũng muốn làm như vậy, tuy nhiên Phương Hành lập tức đánh một quyền lên vết thương, đánh tan linh khí của y, linh khí bị đánh vỡ rồi thì khó tụ linh khí lại lần nữa.

Vì đột phá tu vi nhị trọng, Phương Hành lại trải qua thêm một lần hiểm nguy. Cũng may là thành công, nếu không thành công thì sợ rằng kinh mạch sẽ bị hao tổn, ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng mới có thể khôi phục như cũ. Nhưng mà đây cũng là tính cách của hắn, hung ác với người khác nhưng cũng tàn nhẫn với chính mình.

"Thử tiếp Cửu Xà Kim Viêm Kiếm xem!"

Phương Hành mừng rỡ nên tạm dừng tu luyện, lấy Cửu Xà Kim Viêm Kiếm ra ngoài nhưng thử một lúc lại phát hiện cũng không có thay đổi quá lớn. Tuy hắn có thể miễn cưỡng điều khiển Cửu Xà Kim Viêm Kiếm chém ra một đòn hoàn chỉnh, nhưng chém xong thì linh khí trong cơ thể cũng không còn nhiều, hoàn toàn không thể chém ra đòn thứ hai, thậm chí còn hơi choáng váng hoa mắt.

Phương Hành cất Cửu Xà Kim Viêm Kiếm vào, cẩn thận suy nghĩ một lát, hắn nhanh chóng nhận ra một là do tu vi của bản thân thật sự quá thấp, hai là do phẩm cấp Cửu Xà Kim Viêm Kiếm quá cao, linh khí tiêu hao để điều khiển nó vượt xa phi kiếm bình thường. Nói cách khác, hôm nay tốt nhất hắn nên tiếp tục cất Cửu Xà Kim Viêm Kiếm đi và nghĩ cách tìm một thanh phi kiếm bình thường...

"Đạo môn có nghiêm quy, không được cướp phi kiếm của người khác, vậy nên làm sao đây?"

Phương Hành suy nghĩ một hồi rồi ánh mắt đột nhiên sáng lên, hắn nhớ ramột nơi cực tốt: "’Bàn đạo nhân' chết bầm nói hôm nay chợ quỷ lại mở, lần trước ta thấy có không ít người lấy ra phi kiếm, lần ấy chỉ lấy mỗi thanh tốt nhất này, đúng là có lỗi quá..."

Hắn nhanh chóng quyết định đi chợ quỷ thêm lần nữa,  lại thông qua 'Bàn đạo nhân' để hỏi thăm thời gian chợ quỷ mở, Phương Hành chuẩn bị đâu vào đấy. Báo cho hắn xong, 'Bàn đạo nhân' thấy có gì đó sai sai, y nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ, thầm nghĩ lần trước hắn hỏi thăm chợ quỷ xong thì nghe nói chợ quỷ xảy ra chuyện lạ. Có một đệ tử gia thế khá giả bị kẻ khác cướp đoạt thành nghèo rớt mồng tơi, sau đó tiểu tử này thật thà được một khoản thời gian, hôm nay lại hỏi thăm chợ quỷ, chẳng lẽ chuyện lần trước thực tế là...

Phương Hành đã nhận ra ánh mắt của 'Bàn đạo nhân', hung hăng nói: "Nhìn cái gì, có tin ta móc mắt huynh không?"

'Bàn đạo nhân' cười hì hì một tiếng, vội nói không có gì.

Tuy nhiên y nhanh chóng bác bỏ trong lòng: Tuy tiểu tử này to gan lớn mật nhưng có lẽ không dám làm ra chuyện như vậy, vả lại lần trước có người kể, kẻ gây ra chuyện này là một người trưởng thành, vóc dáng thon gầy...

Nhắc tới cũng trùng hợp, ngay chiều nay chợ quỷ sẽđược mở, Phương Hành mau chóng chuốc 'Bàn đạo nhân' say bí tỉ, sau đó đuổi y về. 'Bàn đạo nhân' vẫn thấy nghi ngờ về tửu lượng của Phương Hành, y nhất quyết không tin một tiểu hài tử mới mười một tuổi sao có thể có tửu lượng kinh người đến thế, tuy nhiên Phương Hành chỉ cười nhạt, tên mập chết bầm này sao có thể so được với mình?

Từ nhỏ hắn đã lớn lên trong vạc rượu!

Nếu nhắc bản lĩnh khác thì hắn không dám nói ngoa nhưng nhắc đến tửu lượng thì mười tên mập chết bầm cũng không bằng hắn!

Tiễn 'Bàn đạo nhân' đi rồi thì hắn lấy Vạn La Quỷ Diện ra đeo lên mặt, đổi hình dạng đổi dung mạo, ra khỏi sơn cốc. Chợ quỷ vẫn được tổ chức ở sơn cốc cách đạo môn mười dặm, khoảng cách này cũng do người tổ chức chợ quỷ cố ý chọn. Dù sao chợ quỷ cũng bị môn quy đạo môn cấm, nếu cách đạo môn quá gần thì trong lòng không yên nhưng trong núi sâu lại nhiều yêu ma quỷ quái, đám đệ tử ngoại môn bọn họ không dám vào quá sâu trong núi, vì vậy bèn chọn nơi cách đạo môn khoảng mười dặm không gần cũng không xa.

Theo tin tức đi đến khu vực này, Phương Hành nhanh chóng phát hiện ra chợ quỷ.

Thực sự quá rõ ràng, bởi vì chợ quỷ lần này có tới tám người phụ trách phòng vệ, dáng vẻ đều vô cùng lão luyện và tỉ mẩn. Phương Hành cười thầm, có lẽ do lần trước hắn gây ra chuyện như vậy nên đám người tổ chức chợ quỷ đã học được một bài học rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương