Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 231: Sở Từ công chúa
“Thật đúng là một đám có tiền… Lúc trước tiểu gia ở Thanh Vân Tông, cũng chẳng có mấy người có thể trả ngay một trăm khối Thượng phẩm linh thạch một lúc…”
Phương Hành thở dài, thầm nghĩ chắc đám thiên kiêu này đều không phải người thường, đều từ những gia tộc nếu không có linh quặng thì cũng có cả trang trại linh dược, các thể loại mà đẻ ra tiền. Quả thực hội này xưng thế gia cũng không ngượng mồm, đều được bồi dưỡng ra từ các loại tài nguyên xa hoa, nguyên một đám trông rất khó chịu, đều là các loại xa hoa khủng khiếp, so với bản thân lúc trước còn mạnh hơn nhiều.
Gặp hai người này đều lấy ra một trăm khối Thượng phẩm linh thạch, Phương Hành liền chỉ vào lá cờ, cười nói: “Chữ đẹp rõ ràng như vậy, người nào trả giá cao hơn thì được. Các ngươi cầm một trăm khối Thượng phẩm linh thạch như vậy sao mua được, ai giá cao hơn ai đây!”
Hai người này lập tức giật mình, người bên trái bỗng nói với người bên phải: “Huynh đài, ngươi trước!”
Tên đệ tử bên phải kia nở nụ cười, đập linh thạch lên bàn của Phương Hành: “Giờ thì không có ai tranh giành rồi!”
Phương Hành tức giận: “Dám lén thương lượng? Ba trăm khối, thiếu một khối không bán!”
Tên đệ tử kia cũng ngây ngốc một chút, giận dữ noi: “Sao ngươi dám tùy tiện tăng giá?”
Phương Hành nói: “Tăng thế đấy, ngươi muốn sao?”
Trong lúc tranh chấp, một tiếng nói lanh lảnh vang lên: “Đừng cãi nữa, một trăm khối Cực phẩm linh thành, chúng ta lấy hết…”
Mọi người nghe vậy, kinh ngạc quay lại phía sau lưng, nhìn thấy hai người đàn ông áo xanh, cùng một cô gái mặc váy vàng nhạt đi tới. Cô nương này khoảng 14-15 tuổi, ngày thường vô cùng xinh đẹp, khiến người ta mê mẩn. Mà hai người kia trông giống như bộ dạng 40-50 tuổi, mặt nhẵn không râu, trên ngươi tỏa ra sát khí.
Bọn họ đều cảm thấy sát khí vô hình của người áo xanh, dường như đều tản ra cho họ đi vào.
Cũng không ít người bị cuốn hút bởi dung mạo xinh đẹp của cô bé này, ngơ ngác nhìn qua, lại bị hai người đàn ông nhìn lại, hừ một tiếng, khiến tất cả những người khác dường như đều bị dọa sợ, mặt mày tái nhợt, lảo đảo lui về phía sau.
“Sao Sở Từ công chúa lại tới đây?”
“Hai người bên cạnh nàng không phải là Âm thị bên cạnh Sở Hoàng thái tử sao?”
“Nào, nhỏ giọng thôi… Bọn hắn đều là cảnh giới Trúc Cơ, không nên trêu chọc…”
Trong nhất thời, các đệ tử thiên kiêu vây quanh bàn nhỏ của Phương Hành đều dạt ra, để một khoảng trống thật lớn phía trước.
Một tên Âm thị áo xanh đi tới trước mặt Phương Hành ném ra một túi đồ, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Ngươi có bao nhiêu Huyền Băng Lệnh và Ngự Trận Phù? Lấy hết ra đi, một trăm khối Cực phẩm linh thạch, có lẽ là đủ rồi!”
Phương Hành đè túi trữ vật xuống, cũng không lấy Huyền Băng Lệnh cho hắn ngay, mà hứng thú nhìn từ trên xuống dưới. Ánh mắt này y hệt người thường nhìn thấy một con yêu thú vậy.
Âm thị kia bị hắn nhìn thì sợ hãi, lạnh lùng quát lên: “Tiểu quỷ, ngươi xem chúng ta làm gì?”
Ánh mắt Phương Hành sáng rực, tò mò hỏi: “Ngươi là thái giám à?”
Chúng đệ tử thiên kiêu xung quanh nhìn mà sợ ngây người.
Tên này quả nhiên là người từ Bột Hải Quốc (*) hẻo lánh mà đến đây, cũng quá là không hiểu quy tắc đi. Làm sao có thể thấy nguy hiểm trước mặt, trực tiếp hỏi người ta có phải “thái giám” hay không, đây không phải là muốn tìm phiền toái ư?
Âm thị kia nghe vậy liền tỏ ra vô cùng giận dữ, lạnh lùng nhìn Phương Hành rồi quát: “Vô lễ…”
Lời chưa nói xong, Phương Hành nhìn chằm chằm xuống phía giữa hai chân hắn, hưng phấn nói: “Ngươi thực sự không có “chú chim nhỏ” sao?”
Bọn hắn thực sự xác định, tên tiểu quỷ này không phải là phiền phức, mà là muốn chết đây!
“Muốn chết!”
Âm thị này vẫn còn muốn nói vài câu, sau khi nghe được câu nói ấy, sát khí trên người khẽ động, giống như một chiếc roi vô hình, đánh về phía người Phương Hành. Loại pháp môn này âm độc vô cùng, vô hình vô màu, bó sát thành cây roi, có thể trực tiếp đánh vào kinh mạch nội phủ của người khác. Vừa rồi hắn cũng đã dùng loại pháp môn này đối với những đệ tử thiên kiêu dám dòm ngó Sở Từ công chúa.
“Ba!”
Phương Hành giận dữ, tay đập mạnh xuống bàn rồi quát: “Tên thái giám chết tiệt này, dám đánh lén ta?”
Cây roi vô hình kia liền bị hắn hóa giải trong thầm lặng, căn bản không gây được chút sát thương nào.
Trong lòng Âm thị cũng chợt kinh hãi, không rõ tên thiếu niên trước mặt này có tu vi sâu tới bậc nào, hay là dùng loại pháp khí gì mới có thể ngăn được sát khí của mình. Bốc lên pháp quyết trong vô thức, lực lượng đạo cơ toả ra, sát khí nhất thời hóa thành vật hữu hình, giống như một cơn thủy triều màu đen, trôi bập bềnh trước người, lúc nào cũng có thể đánh ra công kích hiểm nguy.
“Tiểu An Tử, cần gì phải lằng nhằng với một con chó nhỏ cơ chứ, cơ hội vẫn còn nhiều, mau lấy Huyền Băng Lệnh cho công chúa vào Kinh Quật đi thôi!”
Đúng lúc này, Âm thị phía sau nói không cảm xúc, lạnh lùng liếc Phương Hành một cái.
Phương Hành trực tiếp chửi: “Thái giám chết bầm, ngươi nói ai là con chó nhỏ?”
Sắc mặt của tên Âm thị còn lại thay đổi.
Âm thị tên Tiểu An Tử kia nói giọng đầy căm hận: “Kiều công công, xem ra tên này muốn chết đây!”
Phương Hành trực tiếp xắn tay áo lên, nói: “Hai thái giám chết bầm, muốn so chiêu với tiểu gia nhà ngươi sao?”
Hai Âm thị chợt trở nên trầm mặc, ánh mắt găm thẳng vào người Phương Hành, sát khí tỏa ra bốn phía. Người xung quanh đều cảm nhận được sát khí vô hình trên người họ, càng trở nên kinh hãi lạnh lẽo, không ai dám lên tiếng.
“Kiều công công, An công công, không cần đấu đá, sẽ vi phạm quy định của ca ca mất!” - Lúc này, một thanh âm ấm áp vang lên, Sở Từ công chúa xinh đẹp đã cất tiếng nói.
Hai gã Âm thị nghe vậy liền nhìn nhau một cái, giống như đã quyết định điều gì đó, liền không nói thêm gì nữa, sau một lúc liền rút lui qua một bên. Còn Sở Từ công chúa thì đi tới, mỉm cười nói: “Huyền Băng Lệnh và Ngự Trận Phù của ngươi có thể bán cho ta không?”
Phương Hành cũng thu hồi lại bộ dạng ghê gớm, ánh mắt không kiêng nể đánh giá vị công chúa này, nói: “Không bán!”
Lúc này lại đến lượt Sở Từ công chúa giật mình, nói: “Vì sao chứ?”
Phương Hành “hứ” một tiếng, nói: “Bởi vì ca ca của ngươi rất đáng ghét!”
Sở Từ công chúa không nghĩ rằng hắn sẽ động đến ca ca của mình, đột nhiên giật mình chút nhẹ. Mà hai tên Âm thị phía sau lưng công chúa đã giận tím mặt, An công công đạp vào quát: “Chó nhỏ, chúng ta đã nhịn ngươi đủ lâu rồi, giờ còn dám xúc phạm Thái Tử điện hạ, tội không thể dung thứ!”
Sát khí trên người đột nhiên ngưng tụ, móng vuốt khô gầy muốn vụt tới.
Phương Hành cười lạnh, đột nhiên dùng một trảo tham chưởng, một lực hút vô hình cực lớn xuất hiện hướng về Sở Từ công chúa trước mặt hắn. Hắn quét ngang người về phía trước, một tay vòng qua cổ nàng, một tay đặt trên hông nàng, cười cười nhìn về phía hai gã Âm thị, kêu lên: “Ngươi tới đi! Ngươi mà dám động tay, ta sẽ bóp chết nàng trước…”
Hai gã Âm thị cùng ngây người, nghẹn ngào kêu: “Không thể nào…”
“Buông Sở Từ công chúa ra!”
Phương Hành cười hắc hắc, nói: “Hai tên thái giám chết bầm các ngươi tự phế tu vi đi, phế rồi ta sẽ thả nàng ra!”
Các thiên kiêu đứng xung quanh đều kinh ngạc, khó tin vào những gì đang diễn ra trước mắt.
Thứ nhất là đều kinh ngạc trước sự dũng cảm của Phương Hành, vậy mà lại dám khiêu khích cả cao thủ tới từ Sở Vương Đình.
Thứ hai là thủ đoạn cùa thằng nhãi này cũng thật bỉ ổi, vậy mà lại dám bắt cóc Sở Từ công chúa, lại còn ép Âm thị tự phế tu vi…
“Tên người hầu Bách Thú Tông này, ăn gan hổ mà lớn đấy à?”
“Hắn muốn chết sao? Cứ vậy mà khiêu khích người của Sở Vương Đình?”
Trong thoáng chống, quần chúng đều trở nên khiếp sợ, bị thủ đoạn của Phương Hành dọa sợ hết. Mà hai gã âm thị kia cũng vô cùng sợ hãi, thân thể run rẩy, không dám cử động. Bọn họ thực sự sợ hãi, nếu công chúa xảy ra mệnh hệ gì, e rằng kết cục của bọn họ không chỉ là chết. Sở Vương Đình sẽ nghiền họ ra tro, thần hồn cũng chẳng còn!
Run rẩy liếc nhau một cái, nội tâm tỏa ra một tia sợ hãi, chẳng lẽ thật sự phải phế tu vi sao?
Cũng vào lúc này, phía Tây của Đại Tuyết Sơn Kinh Quật xuất hiện một lão già ngồi xếp bằng trên tảng đá. Cũng chẳng biết là tùy tùng của vị Kim Đan nào, vẫn luôn im lặng ngồi trên tảng đá, mặc dù Phương Hành cùng hai gã Âm thị cãi nhau nhao nhao tới lúc muốn ra tay, người này cũng chẳng thèm mở mắt nhìn một cái. Đến lúc này, con ngươi đột nhiên mở ra, ép tới một đạo khí tức kinh người.
“Trúc Cơ hậu kỳ?”
Phương Hành lắp bắp kinh hãi, quay đầu nhìn về phía lão già này.
“Trước Kinh Quật không cho phép chiến đấu!”
Lão già lành lạnh nói một câu, trong âm thanh có sự uy nghiêm chân thật.
“Haha, không có đấu đá gì cả, chỉ đùa giỡn thôi!”
Phương Hành vội vàng thả Sở Từ công chúa, thuận tiện phủi tro trên vai nàng, an ủi mà nói: “Đừng sợ, ta chỉ nhìn không vừa mắt hai tên thái giám này, hù dọa bọn hắn chút thôi. Ngươi xinh đẹp như vậy, ta mà làm ngươi bị thương thì phải làm thế nào đây?”
Sở Từ công chúa được thả ra rồi cũng không bỏ đi, ánh mắt phẫn nộ nhìn Phương Hành.
Phương Hành bất đắc dĩ cầm một khối Huyền Băng Lệnh nhét vào tay nàng, nói: “Lệnh bài này tặng ngươi, mau đi đi!”
Sở Từ công chúa vẫn không nói gì, lạnh lùng nhìn hắn.
Phương Hành đỡ trán, thở dài, cầm thêm một khối Ngự Trận Phù nhét vào tay nàng, nói: “Như này được rồi à nha?”
Sở Từ công chúa bỗng nhiên cứng rắn mở miệng: “Sao ngươi phải cưỡng ép ta?”
Phương Hành nói: “Không phải là để dọa sợ hai tên thái giám chết bầm kia sao?”
Các thiên kiêu xung quanh chợt thấy đau răng, nghĩ thầm, chỉ vì hù dọa hai tên âm thị mà dám cưỡng ép công chúa sao?
Lại còn bộ dạng thẳng thắn tự tin này nữa chứ? Đây có thể là lí do sao?
Sở Từ công chúa im lặng một hồi lâu, bỗng nhiên chậm rãi mở miệng: “Vậy tại sao ngươi dám sờ mông ta?”
“Oanh…”
Các thiên kiêu xung quanh sợ ngây người, ánh mắt như kiếm nhìn về phía Phương Hành. Ngay cả lão tùy tùng ngồi trên tảng đá kia cũng lắp bắp kinh hãi, suýt nữa thì ngã xuống đất. Thấy nhiều ánh mắt nhìn mình như thế, Phương Hành có chút xấu hổ, ngại ngùng nói: “Nhìn thấy nó cứ cong lên như thế, ta không nhịn được nên…”
“Lưu manh!” - Khuôn mặt trắng mịn của Sở Từ công chúa đỏ ửng lên, nếu không phải do tự trọng thân phận, có khi đã xông lên cắn hắn một miếng.
Phương Hành hơi im lặng rồi nói: “Sờ có một cái thôi mà, ngươi cũng không ít thịt đi. Hay là ngươi cũng sờ lại ta cho công bằng này?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook