Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 230: Bán phù

Thanh niên áo đen nghe vậy thấy hơi giật mình, trên mặt thoáng vẻ tức giận, nhưng rất nhanh đã kiềm chế được, thản nhiên nói: “Nếu ta đoán không lầm, trong tay sư đệ có không ít Huyền Băng Lệnh nhỉ? Ta đã nghe ngóng, số Huyền Băng Lệnh và Ngự Trận Phù lúc trước ngươi cướp đoạt của chúng ta vẫn còn phải không? Nếu ngươi chịu giao lại chúng cho ta, ngược lại chúng ta còn có thể thành bằng hữu…”

Phương Hành khẽ giật mình, không nghĩ hắn sẽ nói như vậy, hỏi: “Ngươi muốn mấy thứ này để làm gì?”

Thanh niên áo đen cười ảm đạm, nói: “Tất nhiên là để vào được Đại Tuyết Sơn Kinh Quật, ngươi giữ lại cũng không dùng được!”

“Kinh Quật? Ngươi nói là muốn vào Kinh Quật, cần mấy thứ này?” 

Ánh mắt Phương Hành sáng rỡ, phấn khích hỏi thanh niên áo đen.

Trong Đại Tuyết Sơn có Kinh Quật, chính là nơi Ngũ Lão Kim Đan gửi các loại kinh điển bình thường thu gom được. Các thiên kiêu Đại Tuyết Sơn có thể tùy ý đọc. Phương Hành đã từng nghe lão quái Vạn La thuận miệng nói một câu, thế nhưng lão quái Vạn La cảm thấy những thứ trong Kinh Quật này chẳng có tác dụng gì mấy với Phương Hành, vậy nên cũng không đề cập chi tiết. Cho tới tận lúc này, Phương Hành mới biết được quy luật này từ thanh niên áo đen kia. 

Để vào Kinh Quật cần có Huyền Băng Lệnh và Ngự Trận Phù, mấy thứ này ta đều có không ít!

“Ai da, ngươi nói cho ta nghe một chút đi, cái thứ này dùng như thế nào!” - Phương Hành hứng thú, dựng chổi lên hỏi.

Diệp Hiên có chút thiếu kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Ngươi còn chưa trả lời ta, ngươi còn giữ mấy thứ đó không?”

Hắn lo lắng Huyền Băng Lệnh và Ngự Trận Phù đều bị Ứng Xảo Xảo đem đi, dù sao Phương Hành cũng chỉ là thuộc hạ. 

Phương Hành nói: “Còn chứ, rất nhiều đây!”

Nói xong bèn lấy ra một túi đồ, khẽ đảo trên mặt đất, một đống đồ rơi ra khỏi túi: chừng bảy, tám khối Huyền Băng Lệnh, năm sáu khối Ngự Trận Phù, khiến con mắt của thanh niên áo đen sáng rỡ, hơi thở dồn dập.

“Mấy thứ này ta cầm đi, sau này có việc, có thể tới tìm ta giúp đỡ!” - Thanh niên áo đen nói một câu, vung tay áo cuốn mấy thứ đồ này đi. Thấy vậy, thanh niên áo giáp gai và thiếu nữ choàng khăn trắng cũng vội vàng đi theo. Mặt khác, ánh mắt của nhóm thiên kiêu cũng đăm chiêu. Xem bộ dạng này của họ, Huyền Băng Lệnh và Ngự Trận Phù này đều là thứ tốt, chẳng qua họ không dám tranh đoạt với ba người cầm đầu này, chỉ có thể kiềm chế mơ ước trong lòng mà thôi.

“Chờ một chút, ngươi còn chưa nói dùng như thế nào!” - Phương Hành ngăn cản thanh niên áo đen rời đi, phấn khích hỏi.

“Rút lui!” - Sắc mặt thanh niên áo đen cứng lại, trở mình ấn tới hướng Phương Hành. Xem năng lượng của chưởng này: lực đạo mạnh mẽ, dĩ nhiên là muốn đẩy lui Phương Hành, lấy Huyền Băng Lệnh và Ngự Trận Phù.

“Tên khốn này, nói chuyện tử tế ngươi nghe không hiểu à?” - Phương Hành nổi giận, bàn tay giơ ra đánh thẳng vào đầu của thanh niên này, khiến hắn ngã “phịch” một tiếng trên mặt đất. Thanh niên áo giáp gai và thiếu nữ trùm khăn trắng đang bước đi rất nhanh bỗng dưng ngẩn người ra, đứng im tại chỗ.

“Ngươi… ngươi… Tên nô tì kia dám đánh ta sao?” - Thanh niên áo đen tức giận hét lên, giãy dụa trên mặt đất như muốn đứng lên. Hắn không cho rằng một tên thuộc hạ may mắn vượt qua khỏi thí luyện như Phương Hành lại có thể đánh bại mình, cho là hắn vừa bị đánh bất ngờ nên mới vậy.

“Ngươi nói ta là thuộc hạ? Rất tốt, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ là thuộc hạ của ta!” - Phương Hành giơ chân lên, hung hăng giẫm lên người hắn. Thanh niên áo đen vừa chuẩn bị đứng dậy lại phải nằm gục xuống.

Ánh mắt Phương Hành lạnh lùng, tỏa ra một đạo khí cơ. Đạo khí cơ này không phải là lực lượng của đạo cơ, mà là một tia sát khí. Những người khác không thể nào nhìn ra tu vi của hắn từ đạo khí này, nhưng có thể cảm giác được năng lực khiến bọn họ không thể ngăn cản.

“Ngươi… ngươi…” - Thanh niên áo đen sợ hãi nói không nên lời, trong lòng cảm thấy có chút sợ hãi.

“Ngay bây giờ. Mau nói cho chủ nhân của ngươi, Huyền Băng Lệnh và Ngự Trận Phù dùng như thế nào?” - Phương Hành vừa giẫm lên ngực người trẻ tuổi này, lạnh lùng nói. 

Thanh niên áo đen thoáng run rẩy, mắt nhìn về phía Phương Hành đang tỏa ra sát khí càng ngày càng rõ nét, rất nhanh đã có phản ứng, lựa chọn trả lời trung thực: “...Đại Tuyết Sơn Kinh Quật có mười hai tòa, Ngự Trận Phù có thể giúp tiến vào Kinh Quật khác nhau, Huyền Băng Lệnh… quyết định xem ngươi có thể đọc bao nhiêu công quyết… Đạo hữu… Diệp Hiên ta có mắt như mù, xin ngươi… tha cho ta…”

“Nói sớm có phải xong không!”

Phương Hành nhấc chân ra, tiện thể đá một cái, đá thanh niên áo đen ra thật xa, rồi lấy lại Huyền Băng Lệnh, cầm cây chổi đi về phía đại điện. Lúc đi ngang qua thanh niên áo gai và cô gái khăn trắng, đột nhiên dừng lại, dùng chổi đập vào đầu thanh niên áo gai, linh lực tập trung vào cây chổi khiến nó cứng hơn thép, năng lượng vô cùng mạnh mẽ. 

Một tiếng “ba” vang lên, thanh niên áo giáp gai kêu lên một tiếng, ngã về phía sau.

Nếu đã ra tay, Phương Hành cũng chẳng do dự mà xử nốt thanh niên áo gai này. Sau đó hắn đảo mắt tới cô gái che mặt bằng khăn trắng, không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn.

“Ngươi… ngươi muốn gì?” - Cô gái che mặt run rẩy nói, tay muốn kết thành pháp quyết mà lại sợ hãi tới mức không kết nổi thành hình.

Sau khi nhìn một hồi, Phương Hành bỗng thò tay giật lấy khăn trắng trên mặt cô gái xuống, tập trung nhìn, lập tức nhíu mày mắng: “Ngươi lớn bằng từng này trông vừa dài vừa xấu, che khăn trắng cái rắm gì chứ, còn tưởng ngươi là mỹ nữ cơ!” 

Nói xong hắn quăng luôn khăn trắng đi, xách theo cây chổi tiến về phía đại điện.

Thực ra dung mạo của nàng vẫn rất xinh đẹp, nhưng rõ ràng là Phương Hành sớm đã miễn nhiễm với nữ nhân xinh đẹp như nàng rồi.

“Phải rồi…” 

Phương Hành tới bậc thang, đi được một nửa, bỗng nhiên quay đầu nói về phía đám thiên kiêu đang còn giật mình ngơ ngác: “Tiện thể nói với các ngươi chuyện này, bất kể ngươi họ Chu hay họ Lý, thiên kiêu hay là phế vật, kể từ ngày hôm nay, tại Vạn La Viện này, ta chính là lão đại. Ai dám không phục, sẽ đem chổi hầu hạ tử tế… Hừ!” - Nói xong hắn kiêu ngạo quay đầu, bước đi nghênh ngang.

Đám thiên kiêu ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ. Đối mặt với uy lực hung ác của tên tiểu quỷ này, vậy mà không có một ai dám lên tiếng. 

Về tới động phủ của mình, Phương Hành thu lại một chiếc ghế ngọc băng và một cái bàn nhỏ trong động, ra khỏi động phủ. Hắn ngồi lên một chiếc pháp toa nhỏ, liền bay về phía Đại Tuyết Sơn Kinh Quật. Cái pháp toa này hắn cũng đã quên mất là cướp của ai, dù sao cũng là rất nhiều thứ vụn vặt lẻ tẻ, hắn cũng lười dọn dẹp, tự dưng tới lúc cần lại tìm thấy, nên cứ dùng thôi.

Xuyên gió vượt tuyết, trong khoảng thời gian một nén hương hắn đã đi tới chỗ thạch nham rất lớn ở gần chủ điện Đại Tuyết Sơn. Ở trên tòa thạch nham này lại phân ra thành mười hai thạch động cực lớn, ở cửa động đều có pháp trận phong ấn. Mà ở ngoài động lại có vô số đệ tử thiên kiêu trẻ tuổi ra vào, cũng có vài người đứng tại cửa động thảo luận nhỏ nhẹ, nhưng lại tạo ra khung cảnh vô cùng náo nhiệt.

“Chính là ở đây rồi!”

Phương Hành tìm tới một nơi khiến ngươi khác dễ chú ý, xếp bàn nhỏ đem theo ra, ngồi xuống ngọc băng ghế, sau đó lấy ra một lá cờ. Cũng chỉ cần một lá cờ để tế luyện pháp trận, hắn cũng không quản nhiều như vậy. Hắn trải cờ ra trên bàn nhỏ, lấy ra Yêu Tông Bút dùng để vẽ bùa tốt nhất, một lọ Yêu Khí Huyết Đan. Nắm chắc bút, hắn viết ra mấy chữ to xiêu xiêu vẹo vẹo.

“Ở đây có bán Huyền Băng Lệnh và Ngự Trận Phù, trả giá cao nhận ngay!” 

Sau khi ghi xong, hắn nhìn mấy lần, đắc ý nói: “Thật sự là chữ quá đẹp!”. Rồi cắm lá cờ qua bên cạnh, ngồi chờ dê béo tới đầy đắc ý. Có ngư ờibên cạnh thấy được cảnh này, cũng thấy có chút mới lạ, dừng lại quan sát chút. Nhìn thấy là cờ này của hắn, bất chợt kinh ngạc: “Chữ xấu quá…” 

Phương Hành giận dữ, trừng mắt liếc nhìn về phía âm thanh kia vừa phát lên. Cũng có người quan tâm tới nội dung trên lá cờ, kinh ngạc nói: “Người này là ai? Vậy mà lại có Huyền Băng Lệnh và Ngự Trận Phù để bán sao?” 

Bên cạnh có người đáp: “Sư huynh tới đây cùng đại tông, chưa được trải qua thí luyện cùng bọn ta nên không biết. Tên tiểu quỷ này vô cùng đáng hận, là một người hầu của Bách Thú Tông, gặp may lớn nên được cùng tiến vào thí luyện với công chúa Bách Thú Tông Ứng Xảo Xảo. Sau đó may mắn hàng phục được yêu thú trong thí luyện địa, nhờ vậy mà vượt qua thí luyện, trở thành đệ tử của Đại Tuyết Sơn!”

“Nếu như vậy, người này cũng là người có cơ duyên đấy chứ…”

“Cơ duyên khỉ gì chứ. Huyền Băng Lệnh và Ngự Trận Phù trên tay hắn đều là cướp của chúng ta mà thôi…”

“Đáng giận! Vậy sao năm vị lão tổ không thu hồi lại Huyền Băng Lệnh và Ngự Trận Phù của hắn đi chứ?”

Trong lúc kinh ngạc, cũng có người nói: “Huyền Băng Lệnh sẽ quyết định chúng ta có thể mượn được bao nhiêu công quyết để về tìm hiểu. Ngự Trận Phù sẽ quyết định xem chúng ta có thể vào được bao nhiêu động phủ. Đó đều là những thứ vô cùng quý giá, vậy mà tiểu quỷ này cam lòng đem ra bán? Để trên người hắn thật là lãng phí, không bằng chúng ta ra tay đoạt lại? Dù sao vốn cũng là cướp của chúng ta!”

“Món cơ duyên này không dễ thế. Tốt nhất không nên vì vậy mà vi phạm lệnh cấm. Nếu như vì chiến đấu cá nhân mà bị loại khỏi đây thì sẽ không tốt lắm!” 

Mọi người nhao nhao nghị luận, có người muốn ra tay, nhưng lại sợ vi phạm quy định nên không dám tùy tiện ra tay.

Rốt cục, có người không kiềm chế được, một tên đại hán đen xì tiến lên, lạnh lùng quát hỏi: “Ngươi bán thế nào?”

Phương Hành lười biếng nhìn hắn rồi nói: “Dù sao cũng nhiều như vậy, giá cũng phải cao… Đúng rồi, chỉ lấy Thượng phẩm linh thạch!” 

Đối với Phương Hành đã Trúc Cơ, các loại tài nguyên tu hành như yêu đan linh dược bình thường đều không có nhiều tác dụng, lấy cũng vô dụng. Ngược lại thì Thượng phẩm linh thạch có thể dùng để tu hành, cũng có thể dùng như tiền, có càng nhiều càng tốt. Đại hán đen xì nhìn quanh, cười lạnh nói: “Hình như không có ai tranh với ta!” 

Phương Hành ngáp một cái: “Vậy thì một trăm khối Thượng phẩm linh thạch là được, không mặc cả!”

Đại hán nổi giận, kêu lên: “Sao ngươi không ăn cướp luôn đi?”

Phương Hành nói: “Trên người ngươi còn gì đáng để ta xem xét đâu, có thì đã cướp lâu rồi, còn cần ngươi dạy đấy?”

Đại hắn có chút chịu thua, cẩn thận cân nhắc, giọng căm hận nói: “Lão gia đang có hai phần công quyết muốn xem, một trăm thì một trăm, vừa hay mang về so sánh một chút, tìm kiếm con đường phù hợp nhất với ta. 

Nói xong lấy ra túi đồ, đưa cho Phương Hành một trăm khối Thượng phẩm linh thạch, rồi cầm Huyền Băng Lệnh rời đi. 

“Ta cũng muốn một khối!”

“Ta nữa!”

Lại có hai người nữa tiến lên lấy túi đồ ra, muốn thanh toán.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương