Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 224: Cửa ải cuối cùng

"Vượt qua rồi sao?"

Hai ngọn núi màu đen cao vút thẳng đứng giữa cánh đồng tuyết, tựa như hai thanh kiếm sắc bén nhắm thẳng vào trời cao. Mà trước đỉnh núi màu đen, có một nam một nữ đang ngồi tách ra. Cô gái mặc một bộ quần áo trắng chói mắt, tóc buộc chặt, trên gối đặt vỏ trường kiếm, chuôi kiếm cũng là thuần trắng, chỉ có mái tóc đen như mực, chính là Tiêu Tuyết - Tiêu gia thiên kiêu.

Mà bên trái có một nam tử đang khoanh chân ngồi yên không nhúc nhích, tựa như tượng điêu khắc. Nam tử này thân hình cao lớn, ánh mắt dài nhỏ, sống mũi cao thẳng, nhìn vào mang đến cho người ta cảm giác cương nghị sắc bén, hắn mặc một bộ đạo bào màu vàng sáng, có thêu thần long bốn vuốt đang nhe nanh múa vuốt, mái tóc hắn cũng được buộc gọn, đỉnh đầu đội kim quan, chính là Sở Hoàng Thái tử cảnh giới Trúc Cơ.

Hai cao thủ cảnh giới Trúc Cơ tới bái sư, chia ra ngồi xếp bằng trước hai ngọn núi, tựa như hai vị môn thần.

Mà giữa bọn họ, có một con đường hẹp quanh co dẫn tới sau ngọn núi.

Mà dưới ngọn núi phía sau hai người hơn ba trăm trượng, có một nhóm người đang đứng.

Chính là tôi tớ của những thiên kiêu trước đó theo đường nhỏ đi tới, bọn họ cũng kiễng chân chờ chủ nhân nhà mình đi ra từ thí luyện. Lại không ngờ chờ đã hơn nửa ngày, cuối cùng chỉ có thấy được một nam một nữ dẫn đầu một đám yêu thú lao đến, nhất thời rối rít bàn tán.

"Hai người này là nhà nào?"

"Hừ, hình như là Bột Hải quốc, sao lại là bọn họ vượt qua thí luyện đầu tiên chứ?"

"Phía sau bọn họ có nhiều yêu thú đi theo như vậy, chẳng lẽ là mượn sức mạnh yêu thú ư?"

"Làm vậy cũng có thể sao? Không phải nói là phải vượt qua bằng chính thực lực của bản thân mới tính sao?"

Mọi người xôn xao bàn tán, trong lòng đều thầm nghĩ, chẳng qua cũng không dám mạo muội tiến lên. Bởi vì bọn họ biết chưa qua cửa ải của hai vị Trúc Cơ này thì không tính là kết thúc thí luyện, vẫn còn có trò hay để xem.

"Tại sao họ lại ở chỗ này?"

Phương Hành nói thầm, nhưng vẫn cùng Ứng Xảo Xảo nhảy xuống khỏi Tuyết Giao, phất tay xua tan yêu thú rồi cùng tiến lên.

"Các ngươi là người vượt qua thí luyện sớm nhất, nhưng còn có cửa ải cuối cùng phải vượt qua, chính là hai người chúng ta. Cửa ải này của chúng ta vô cùng đơn giản. Chúng ta sẽ ra tay với các ngươi mà không sử dụng đạo cơ linh lực, chỉ cần có thể đỡ ba chiêu của chúng ta thì có thể tiến vào Đại Tuyết Sơn, nhưng nếu không tiếp được thì dẫn tôi tớ của các ngươi đi về nhà đi!"

Tiêu Tuyết nghe thấy tiếng bước chân hai người họ đi tới, nhẹ nhàng mở mắt rồi hững hờ nói.

Phương Hành nghe rồi khẽ cử động, liếc mắt với Ứng Xảo Xảo, có phần hơi kinh ngạc.

Lúc trước chỉ cho rằng vượt qua sân thí luyện là được, không ngờ còn có một cửa ải như vậy, thế mà lại là đỡ ba chiêu của cao thủ Trúc Cơ.

"Ha ha, ta chỉ là theo nàng tùy ý chạy một vòng, nàng nhát gan, cửa ải cuối cùng này, ta không cần vượt qua nhỉ!"

Phương Hành cười ha ha, xúi giục Ứng Xảo Xảo tiến lên, bản thân thì chủ động lui qua một bên.

Ứng Xảo Xảo quay đầu lại nhìn hắn một cái, Phương Hành cười nói: "Cố gắng lên, tiểu gia trông cậy vào muội để tiến vào Băng  m Cung đó!"

Lúc này thực ra cũng là nói thật, suốt quãng đường này lo lắng hết lòng là muốn vào Băng  m Cung nhờ nha đầu này. Đã đến bước này rồi, cũng vượt qua sân thí luyện, thành công sắp tới, hắn đương nhiên không muốn xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Ứng Xảo Xảo nghe vậy bèn gật đầu, nói: "Tiểu Cửu ca ca, huynh yên tâm đi!"

Nói rồi lấy hết can đảm đi thẳng về phía trước.

Nhưng ngay lúc này, cô gái tên là Tiêu Tuyết lạnh nhạt nhìn về hướng Phương Hành rồi nói: "Ngươi chắc chắn muốn từ bỏ cơ hội này sao? Nhiệm vụ của chúng ta khi ngồi ở chỗ này là để từng người đi ra từ trong sân thí luyện đỡ ba chưởng của chúng ta. Nếu đỡ được thì sẽ được dẫn vào Đại Tuyết Sơn, có được cơ duyên. Ngươi đã đi ra từ sân thí luyện thì cũng có tư cách này!"

Phương Hành nghe vậy, hơi ngẩn ra, chỉ vào mũi của mình nói: "Nhưng ta không nhận được Huyền Băng Lệnh..."

Tiêu Tuyết khẽ mỉm cười, nói: "Trước lúc vào núi phải có Huyền Băng Lệnh, tiến vào Đại Tuyết Sơn thì không cần nữa!"

"Tiểu Cửu ca ca, vậy thì tốt quá rồi. Nếu huynh đỡ được ba chiêu này, chẳng phải là có thể cùng ta bái nhập Băng  m Cung rồi sao?"

Ánh mắt Ứng Xảo Xảo sáng lên, kéo ống tay áo Phương Hành nói.

Phương Hành âm thầm suy nghĩ một chút, hắn cũng không lo không đỡ được ba chiêu của đối phương, nhưng hắn lo đối phương qua ba chiêu này nhìn ra tu vi của mình. Nhưng ngẫm nghĩ một lúc, nếu cô gái này không vận dụng đạo cơ linh lực, thì khi mình đỡ ba chiêu hẳn là sẽ không lộ tu vi, bèn liền đáp ứng, nói với Ứng Xảo Xảo: "Được thôi, ta đi đỡ ba chiêu của nàng ta, thăm dò cho muội!"

Nói rồi đi đến khoảng ba trượng trước mặt họ Tiêu, khoanh tay nói: "Đến đây đi!"

Tiêu Tuyết thản nhiên nói: "Ngươi có thể vận dụng binh khí, thi triển thân pháp, hoặc là tế ra pháp khí. Bất kể như thế nào, chỉ cần sau ba chiêu này mà còn có thể đứng, thì coi như ngươi vượt qua kiểm tra, cơ duyên trong tuyết sơn có một phần của ngươi!"

Phương Hành cười hì hì, nói: "Vậy ngươi đánh nhẹ chút!"

Tiêu Tuyết khẽ cười nhẹ, không nói thêm gì nữa, hơi suy ngẫm rồi đánh ra một chưởng.

Tay nàng trong suốt trắng noãn, động tác bồng bềnh như tiên, tựa như không thuộc về nhân gian khói lửa, nhưng một chưởng đánh xuống, chưởng thế lại tựa như bao phủ tất cả không gian ba trượng xung quanh. Rõ ràng chỉ là một bàn tay, nhưng sau khi đánh ra lại không nhìn rõ tay nàng, chỉ là cảm giác thấy không gian quanh người đều là chưởng lực, khiến  người ta cảm thấy không thể trốn, không thể cản.

"Nàng ta quả nhiên có chút môn đạo, nếu vận dụng đạo cơ linh lực thì một chưởng này còn kinh khủng gấp mười lần!"

Phương Hành hơi rung động, cũng nghiêm túc hẳn lên.

"Nếu đã không ngăn được, tiểu gia cũng không cản, đánh cho ngươi bầm mắt..."

Mặc dù một chưởng này của Tiêu Tuyết cao minh, nhưng Phương Hành cũng từng lăn lộn trong đao quang kiếm ảnh mà ra. Hắn không sợ nàng, vừa thấy một chưởng này không dễ ngăn cản, liền cắn răng bước về phía trước một bước, tay cong như cánh cung, "vù" một tiếng đánh thẳng hướng vào khuôn mặt hoàn mỹ của Tiêu Tuyết, quyền lực ầm ầm như gió, tựa như cung tên căng cứng rồi phóng ra, vừa cứng vừa tàn nhẫn.

Nếu nói một chưởng kia của Tiêu Tuyết tự nhiên mà thành, tuyệt không thể tả, thì một quyền này của Phương Hành đơn giản trực tiếp, thô bạo mà hữu hiệu.

Ngay cả Tiêu Tuyết khi trơ mắt nhìn một quyền kia đang lao thẳng về phía mắt nàng, trong lòng cũng thầm kinh ngạc. Nhất là lúc đối mặt một quyền này, trừ lui về phía sau hoặc là vận dụng đạo cơ linh lực đánh tan thì hoàn toàn không có phương pháp nào có thể dễ dàng hóa giải. Thần niệm khẽ động, một chưởng đang đánh ra đột nhiên thu lại, va chạm với nắm đấm của Phương Hành.

"Ầm..."

Nắm đấm của Phương Hành dừng lại giữa không trung, cách đôi mắt nàng không tới một thước.

"Chiêu thứ hai!"

Ánh mắt Tiêu Tuyết lạnh lùng, ngón tay khép lại như kiếm, đâm thẳng về mi tâm Phương Hành, khí thế như tia chớp.

Phương Hành nâng hai tay lên, thi triển Lược Khí Thuật. Dòng khí trước người như từng dòng xoáy, từng tia quấn trên cánh tay Tiêu Tuyết, đến khi chỉ lực của Tiêu Tuyết cạn kiệt, hắn đã chạy trốn ra phía ngoài ba bốn trượng như thỏ rồi. Chỉ kiếm này hoàn toàn không đánh tới trên người hắn. Chiêu thứ hai này lại là Tiêu Tuyết thô bạo trực tiếp, còn Phương Hành vận dụng Lược Khí Thuật tới trình độ vô cùng vi diệu.

Tiêu Tuyết thấy thế, dường như cũng cảm thấy chút hứng thú. Nàng đột nhiên đứng thẳng lên, tiện tay nâng bạch ngọc trường kiếm đặt ở trên đầu gối lên, cũng không rút kiếm ra khỏi vỏ, cứ trực tiếp đâm về phía Phương Hành. Một kiếm này tựa như có linh tính, khi nàng đâm đến thì đã khóa chặt mục tiêu Phương Hành, bất luận trốn tới đâu cũng tránh không được kết quả bị kiếm này đánh trúng.

Nhưng đúng lúc này, Phương Hành không trốn mà trực tiếp cởi Độc Cước Đồng Nhân Sóc sau lưng xuống, vận đủ lực vào hai cánh tay, đập xuống bạch ngọc trường kiếm của Tiêu Tuyết. Sức lực hắn mạnh mẽ, có một thân sức mạnh lạ kỳ, mặc dù lúc này hắn không vận chuyển đạo cơ linh lực thì một đập này cũng cực kỳ mạnh, gần như đánh cho núi sụp tuyết lở, uy lực kinh người.

Tiêu Tuyết hơi kinh hãi, trường kiếm nhẹ điểm vào vị trí hai phần ba của Độc Cước Đồng Nhân Sóc, mượn thế bay trở về ngọc đài rồi vững vàng ngồi xếp bằng.

Mà Phương Hành thì liên tục lui lại mấy bước, có chút hoài nghi.

Hắn vốn muốn cùng nàng ta cứng đối cứng một chiêu này, đánh trường kiếm trong tay nàn. Hắn không tin trong tình huống khi cả hai không sử dụng đạo cơ linh lực, sức lực của nàng có thể mạnh hơn hắn. Khồng ngờ kiếm pháp của nữ nhân này lại tài tình như thế, một kiếm điểm vào vị trí sức lực yếu nhất của Độc Cước Đồng Nhân Sóc, trái lại đã ép hắn lui mấy bước, bàn về chiêu thức là nàng đã thắng.

Dĩ nhiên, dựa theo quy củ của nàng thì hắn đã đỡ được ba chiêu, là hắn thắng.

"Chúng ta đấu ba chiêu cuối cùng này, thực tế là muốn nhìn xem trình độ chiến pháp của các ngươi thế nào. Ngươi rất giỏi, trông cũng thân kinh bách chiến, khi ta ở cảnh giới Linh Động cũng không dám tự xưng là mạnh hơn ngươi. Hiện tại ta rất tò mò, hi vọng tương lai khi ngươi đến cảnh giới Trúc Cơ có thể tới tìm ta đánh một trận. Bất kể là thắng hay bại, Tiêu Tuyết ta cũng sẽ kết bạn với ngươi..."

Tiêu Tuyết bình tĩnh nói. Nhưng Phương Hành mơ hồ cảm thấy đằng sau sự bình tĩnh này thậm chí có chút hưng phấn.

Cảm giác hưng phấn này, giống như là người mê rượu thấy được rượu ngon, người mê ăn thấy được thức ăn ngon...

"Nàng coi trọng ta!"

Phương Hành thầm nghĩ trong lòng, trên mặt cười hì hì nói: "Ta vượt qua kiểm tra rồi sao?"

Tiêu Tuyết gật đầu, ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng chỉ về phía sau, nói: "Dĩ nhiên rồi, ngươi có thể tiến vào Đại Tuyết Sơn!"

Phương Hành mừng rỡ, ôm quyền với Tiêu Tuyết, sau đó vẫy tay với Ứng Xảo Xảo: "Đến muội rồi, mau tới đây!"

Ứng Xảo Xảo cũng hưng phấn tiêu sái tiến lên, thấp giọng hỏi Phương Hành: "Có dễ không?”

Phương Hành nói: "Có vẻ cũng không khó, muội phải dứt khoát một chút..."

Hắn nói thầm cho Ứng Xảo Xảo kinh nghiệm mới vừa giao thủ với Tiêu Tuyết ba chiêu, Tiêu Tuyết nhìn thấy, có chút bất đắc dĩ.

"Tỷ tỷ, tới phiên ta rồi nhỉ?"

Ứng Xảo Xảo nhớ lời Phương Hành nói, cũng thêm mấy phần tự tin, uyển chuyển đi tới trước mặt Tiêu Tuyết.

Nàng cũng lễ phép, trước lúc nói chuyện, nhẹ nhàng vén áo thi lễ.

"Tới phiên ta rồi!"

Tiêu Tuyết vẫn không trả lời, Sở Hoàng Thái tử bên cạnh nàng đang khép hờ hai mắt bỗng nhiên mở mắt, nhẹ nhàng nói.

Tiêu Tuyết cũng khẽ thở dài một tiếng, nói: "Đúng vậy, lần này tới lượt hắn ra tay!"

"Vậy... Điện hạ hữu lễ..."

Ứng Xảo Xảo thấy thế, cũng đành đến trước mặt Sở Hoàng Thái tử thi lễ.

Sở Hoàng Thái tử lạnh nhạt nhìn mặt nàng, bỗng nhiên nói: "Ngươi chính là tiểu nữ tử của Bách Thú Tông ở Bột Hải quốc?"

Ứng Xảo Xảo giật mình, gật đầu nói: "Đúng vậy!"

"Với tu vi của ngươi thì không thể vượt qua thí luyện nhanh như vậy, ngươi làm như thế nào?"

Giọng nói Sở Hoàng Thái tử lạnh lùng, không mang chút tình cảm nào, chỉ nghiêm nghị mà hỏi.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương