Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 225: Quy củ của Sở Hoàng Thái tử 

Ứng Xảo Xảo thấy Phương Hành vừa rồi chỉ cần nghe cô gái họ Tiêu giảng một chút quy củ, sau đó tùy ý đỡ ba chiêu thì coi như là đã vượt qua, cả quá trình đơn giản vô cùng. Còn tưởng rằng cửa ải cuối cùng dễ qua như vậy, không nghĩ rằng đến phiên mình lại nhiều vấn đề như vậy, trong lòng thầm nghi ngờ, theo bản năng nhìn thoáng qua Tiêu Tuyết đứng ở bên cạnh.

Sở Hoàng Thái tử tựa như nhìn thấu ý của nàng, thản nhiên nói: "Ngươi không cần nhìn nàng, nàng có đạo lý của nàng, ta có quy củ của ta. Đạo lý của nàng là mọi chuyện đều làm theo bản tính, quy củ của ta chính là mọi thứ đều phải có quy củ, nếu do nàng đứng ra thử thách cửa ải cuối cùng, vậy làm sao làm đều là chuyện của nàng, nhưng để ta thử thách ngươi cửa ải cuối cùng thì phải theo quy củ của ta!"

Ứng Xảo Xảo nghe, trong lòng khẽ rung động, thành thật trả lời: "Chúng ta sử dụng bí pháp Bách Thú Tông để thuần phục yêu thú, nhờ lực lượng yêu thú mà xuyên qua thí luyện, đi lại mà không cần chống đỡ áp lực đại trận cho nên tốc độ nhanh hơn một chút!"

Sở Hoàng Thái tử gật đầu, nói: "Nếu như thế thì ngươi tất nhiên không lấy được bao nhiêu ngự trận phù nhỉ?"

Ứng Xảo Xảo nhỏ giọng nói: "Cũng... Cũng lấy được mấy cái..."

Sở Hoàng Thái tử tựa như có chút kinh ngạc hỏi: "Bao nhiêu?"

Ứng Xảo Xảo liền đổ ngự trận phù trong túi trữ vật ra, lách ca lách cách chừng bảy tám khối.

Sở Hoàng Thái tử dường như hơi ngẩn ra, nói: "Tại sao lại có nhiều như vậy?"

Ứng Xảo Xảo có chút sợ hãi, một lát sau mới nhỏ giọng nói: "Cướp từ trong tay người khác..."

Sở Hoàng Thái tử lập tức cau mày, mơ hồ có phần tức giận.

Phương Hành ở bên xen lời vào: "Chưa nói không cho cướp mà?"

Ánh mắt Sở Hoàng Thái tử lạnh lẽo, như lưỡi kiếm sắc bén bắn về phía Phương Hành, mang theo ý lạnh uy nghiêm.

Phương Hành cũng không sợ hắn, trừng mắt lườm lại hắn một cái.

Sở Hoàng Thái tử có chút bất ngờ, tựa như không nghĩ tới Phương Hành to gan như thế. Cho dù không vận dụng bí pháp của vương đình, nhưng tu sĩ cảnh giới Linh Động có thể cử động tự nhiên, thậm chí còn dám trừng mắt ngược trở lại sau ánh mắt của hắn thật sự không nhiều, thậm chí coi như là tu sĩ Trúc Cơ cũng không có mấy người có thể đón đỡ ánh mắt của hắn, thật không biết tiểu quỷ mặc trang phục hạ nhân này lấy can đảm từ đâu.

"Trong thí luyện cũng không nói không cho cướp ngự trận phù của người khác, cho nên điều này hẳn là không vi phạm quy củ!"

Cũng ngay lúc này, Tiêu Tuyết bỗng nhiên lên tiếng nhẹ nhàng nói một câu, đã thu hút sự chú ý của Sở Hoàng Thái tử.

Nhưng sau khi nghe xong, hắn cũng không đáp mà là nói với Ứng Xảo Xả: "Hiện tại ngươi có thể chuẩn bị đỡ chưởng thứ nhất của ta rồi!"

Ứng Xảo Xảo thấy hắn không truy cứu chuyện nàng cướp ngự trận phù của người khác, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nàng gật đầu, bấm một đạo pháp quyết, trên đỉnh đầu lập tức hiện lên một long ảnh hai cánh. Đương nhiên đó là yêu linh Ứng Long mà nàng thừa kế, nó bay vút lên không trung, quanh quẩn một vòng, sau đó nhìn về Sở Hoàng Thái tử với ánh mắt lạnh như băng, hết sức cảnh giác.

"Ôi, ngụy long mà thôi..."

Sở Hoàng Thái tử thấy vậy, nhẹ nhàng mỉm cười, tiện tay vỗ một chưởng.

Một chưởng này của hắn quả thật không vận dụng đạo cơ linh lực, thoạt nhìn cũng không dùng lực, chỉ nhẹ nhàng đánh một chưởng, nhưng trong một chưởng này lại ẩn chứa khí thế như bão táp. Bào phục màu vàng trên người hắn mơ hồ có kim quang lưu động, hòa lẫn vào động tác của hắn khiến cho một chưởng thoạt nhìn thì nhẹ nhàng lại có sức mạnh như vạn quân, bay thẳng đập đến trước người Ứng Xảo Xảo.

"Grào..."

Long ảnh hư ảo Ứng Xảo Xảo trên đỉnh đầu giờ khắc này lại mơ hồ phát ra tiếng gầm ngâm. Nó nhanh chóng lao xuống, ngăn trước người Ứng Xảo Xảo, một chưởng kia của Sở Hoàng Thái tử lao đến vỗ vào hư ảnh Ứng Long. Chỉ nghe một tiếng nổ “oành” vang lên, hư ảnh Ứng Long lạp tức mờ nhặt, Ứng Xảo Xảo liên tục lui lại bốn năm bước, sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy.

"Sao lại ra tay mạnh như vậy?"

Phương Hành chợt lấy làm kinh hãi, vô cùng kinh ngạc nhìn Sở Hoàng Thái tử.

Người này quả thật không sử dụng đạo cơ linh lực, nhưng hắn ra tay hết sức, bão táp theo sau, lực lớn vô cùng, quả thực còn mạnh hơn so với một người Linh Động cửu trọng đỉnh phong ra tay toàn lực. Ứng Xảo Xảo Linh Động thất trọng làm sao có thể đỡ được một chưởng như vậy chứ?

"Chưởng thứ hai..."

Sở Hoàng Thái tử thản nhiên nói, đột nhiên thân hình hắn tung bay, như mây vàng lơ lửng, chưởng thứ hai ập đến, lực như sóng lớn.

Ứng Xảo Xảo kinh hãi, vội vàng bấm pháp quyết, thúc giục yêu linh Ứng Long yêu linh đã hơi mờ nhạt, đồng thời tay trái nàng vỗ một cái, bảy tám lá hoàng phù từ trong túi trữ vật bay ra cùng với ba thanh phi kiếm. Hoàng phù kết thành lá chắn lấp lóe ánh vàng truóc mặt nàng, mà ba thanh phi kiếm thì hóa thành ba luồng sáng, như rồng bay phượng múa đâm đến Sở Hoàng Thái tử.

Sở Hoàng Thái tử khẽ cười lạnh, cũng không đổi chiêu, chỉ vung tay áo lên, sức mạnh tăng them hai thành nữa.

"Ầm..."

Phi kiếm bể tan thành từng mảnh nhưng cũng không thể ngăn được chưởng này bao phần. Chưởng lực tiếp tục đánh xuống, sau đó hoàng phù đang dùng dưới một chưởng này cũng liên tục rách nát, lá chắn hoàn toàn biến mất, còn Ứng Xảo Xảo kêu lên đau đớn, bay ra ngoài giống như một túi vải rách, thân hình bổ nhào ngã xuống tuyết, lại trượt ra ngoài mấy trượng, để lại một khe thật sâu ở trên mặt tuyết.

"Còn có chưởng thứ ba!"

Sở Hoàng Thái tử hững hờ nói: "Đứng lên, đỡ được chưởng thứ ba là ngươi có thể tiến vào sâu trong Đại Tuyết Sơn!"

"Rắc!"

Vẻ mặt Phương Hành hung ác, đạp nát một tảng đá dưới chân.

Nếu đến lúc này mà hắn còn nhìn chưa ra nữa chính là đồ ngu rồi. Sở Hoàng Thái tử hoàn toàn không giống như Tiêu Tuyết muốn kiểm tra chiến pháp của Ứng Xảo Xảo, mà rõ ràng là muốn giết người. Ba chiêu của Tiêu Tuyết, theo thứ tự là kiểm tra phản ứng, kỹ xảo và sức mạnh của hắn, mà Sở Hoàng Thái tử nào có trình tự gì chứ, mỗi một chiêu đều là một chưởng đánh tới, thuần túy là lấy sức mạnh to lớn đến nghiền ép người, đây là đang giết người.

Thấy nha đầu này đang cố gắng muốn bò dậy, Phương Hành thầm thở dài rồi bước nhanh tới, đỡ nàng lên, lửa giận trong lòng cháy cao vạn trượng, giọng nói cũng lạnh lùng băng giá: "Phá cơ duyên cái quái quỷ gì, chúng ta không bái sư nữa, ta dẫn ngươi về Bột Hải quốc..." Hắn không biết Sở Hoàng Thái tử có ý kiến gì với Ứng Xảo Xảo, nhưng rõ ràng là không thể đỡ chưởng thứ ba được.

Chưởng thứ nhất tổn thương yêu linh, chưởng thứ hai làm nàng trọng thương, Phương Hành hoài nghi, chưởng thứ ba của Sở Hoàng Thái tử sẽ trực tiếp giết người.

"Điện hạ, nữ hài này có thể đỡ hai chưởng của ngươi là đủ để vượt qua thí luyện rồi!"

Ánh mắt Tiêu Tuyết dường như cũng có phần nghiêm túc, chân thành nhìn về phía Sở Hoàng Thái tử.

Sở Hoàng Thái tử thản nhiên nói: "Quy củ chính là quy củ, phải đỡ chưởng thứ ba, thiếu một cái cũng không được!"

Tiêu Tuyết khẽ cười lạnh, nói: "Coi như là Hồ Cầm lão tiền bối từ chối thu muội muội ngươi Sở Từ công chúa làm đồ đệ thứ tư, mà lựa chọn nữ tử của tiểu tông môn không có danh tiếng gì ở Bột Hải quốc, thì ngươi cũng không nên đặt ra quy củ nghiêm khắc như vậy!"

Phương Hành đang định đưa Ứng Xảo Xảo đi, động tác trên tay bỗng nhiên chậm lại.

Ánh mắt Sở Hoàng Thái tử có chút âm u liếc Tiêu Tuyết một cái, lạnh lùng nói: "Hôm nay ngươi nói hơi nhiều đấy, chuyện này đến không liên quan Sở Từ. Quy củ chính là quy củ, nếu ta đã ngồi ở nơi này thì phải giữ quy củ này. Đỡ ba chưởng rồi tiến vào tuyết sơn, tìm cơ duyên của nàng, đỡ không được ba chưởng, hoặc là chết, hoặc là về Bột Hải quốc, đó chính là chuyện của nàng!"

"Tiểu Cửu ca ca, ta sắp vượt qua kiểm tra rồi, chưởng thứ ba, ta đỡ được..."

Ứng Xảo Xảo nằm trên lưng Phương Hàn, yếu ớt lên tiếng, vẫn cứ muốn đỡ chưởng thứ ba.

Phương Hành lại từ từ đi về phía trước hai bước, rồi ngừng lại nói: "Muội muốn đỡ? Vậy được!"

Không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, đặt Ứng Xảo Xảo xuống, sau đó lấy ra một viên đan dược chữa thương thượng hạng từ túi trữ vật rồi đút vào miệng Ứng Xảo Xảo. Thấy sắc mặt nha đầu này đã vàng như nến, ánh mắt mơ hồ, với trạng thái như vậy của nàng, đừng nói đỡ thêm một chưởng của Sở Hoàng, chỉ sợ là một chưởng toàn lực của tu sĩ Linh Động tam trọng đánh tới cũng có thể đánh chết nàng.

"Tiểu Cửu ca ca, chúng ta cùng nhau tiến vào Băng Âm Cung thì thực sự là sư huynh muội rồi!"

Ứng Xảo Xảo thở một hơi, khẽ mỉm cười dịu dàng.

Vẻ mặt Phương Hành không chút thay đổi, hắn nói: "Vậy thì thế nào?"

Ánh mắt Ứng Xảo Xảo hơi tối đi, thấp giọng nói: "Nếu ta không đỡ nổi ba chưởng thì có phải rất vô dụng đúng không?”

Phương Hành vỗ hai cái lên lưng nàng, độ vào một ít linh lực giúp nàng hòa tan dược lực, thản nhiên nói: "Muội rất là vô dụng!"

Ứng Xảo Xảo có chút buồn thương ngẩng đầu nhìn hắn, tựa hồ không biết nên nói cái gì cho phải.

Phương Hành lại bỗng nhiên cười cười nói: "Nhưng dáng vẻ rất xinh xắn, cũng không đáng ghét cho lắm!”

Ứng Xảo Xảo mỉm cười ngọt ngào nói: "Ta nhất định có thể đỡ chưởng thứ ba!"

Phương Hành nói: "Đỡ không được mới là lạ, đi đi!"

Vừa nói vừa đẩy Ứng Xảo Xảo tới, chính hắn thì khoanh tay, ra vẻ thảnh thơi nhìn về phía Sở Hoàng Thái tử.

"Chuẩn bị sẵn sàng đỡ chưởng thứ ba rồi chứ?"

Nhìn Ứng Xảo Xảo đứng ở trước mặt mình, Sở Hoàng Thái tử thản nhiên nói.

"Chuẩn bị sẵn sàng rồi!"

Ứng Xảo Xảo khẽ run rẩy, tựa như đến đứng vững cũng chút khó khăn, nhưng vẫn kiên định nói.

"Sự can đảm này cũng làm cho ta thay đổi cách nhìn về ngươi!"

Sở Hoàng Thái tử cười nhẹ, phất tay áo như mây bay, vung về phía Ứng Xảo Xảo.

Trong lúc vung lên lại ẩn chứa sức mạnh bão táp, tay áo mềm mại sau khi được đưa sức mạnh vào liền như roi thép cùm sắt, cuốn thẳng tới ngực Ứng Xảo Xảo. Cò Ứng Xảo Xảo đối mặt với một cái phất tay áo này, cũng chỉ ra sức gom góp chút linh khí còn sót lại, sử dụng bình chướng thuật, cực kỳ yếu nhược trước đòn tấn công của Sở Hoàng Thái tử, hoàn toàn không có khả năng đỡ được.

Nhưng mà cũng vào lúc này, Phương Hành bỗng nhiên len lén ném hai viên hình cầu ra phía sau Sở Hoàng Thái tử.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương