Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 218: Chửi đổng
Giựt giây để Ứng Xảo Xảo và Mạc Da trưởng lão giành tiểu lâu, tuy rằng Phương Hành cảm thấy suy đoán của mình khá chính xác, nhưng cũng không dám chắc chắn, lỡ như đoán sai, vậy thì hành động này ngược lại sẽ làm hỏng kế hoạch theo nàng lẻn vào Băng Âm Cung, cho nên Phương Hành quyết định xúi giục mọi người đi đoạt, đến lúc đó loạn cào cào, sao có thể trách phạt mọi người được, Băng Âm Cung muốn phạt cũng không thể phạt.
Cứ như thế, Phương tiên tử mặc váy đi đây đi đó, lừa lấy huyền băng lệnh trong tay những người ở ngoài tiểu lâu, trong đó cũng không phải là không ai hoài nghi, nhưng pháp y trên người Phương Hành và lệnh bài trong tay đều là hàng thật giá thật, không sợ đối phương nhìn ra sơ hở, dù cho có chút nghi ngờ, cũng chỉ do dự một chút, liền đưa huyền băng lệnh cho hắn.
Nếu thật sự lừa không được, sau lưng Độc Cước Đồng Nhân Sóc sẽ xuất hiện, một gậy gõ lên đầu rồi cầm lệnh bài rời đi, dù sao bây giờ Hàn Phách Cốc đã rối loạn, có vô số người ra tay, cũng không còn ai chú ý tới hắn...
Cái câu "Muốn bái sư thì hãy giành tiểu lâu" đã gây nên sóng to gió lớn tại Hàn Phách Cốc, thật ra thì trong chúng tu không thiếu những người thông minh, thấy có nhiều người bái sư như vậy, mà Hàn Phách Cốc lại ít tiểu lâu như thế, vốn đã hơi hoài nghi, chỉ là nhất thời không thể ra kết luận, cho nên mới chậm chạp không ra tay mà thôi, đợi đến khi tám chữ này truyền khắp, mọi người cũng không khách khí nữa.
Đến lúc Phương Hành lừa được chừng mười khối huyền băng lệnh, trong Hàn Phách Cốc đã có rất nhiều thế lực lớn hăm he ra tay.
Mà người khởi xướng là hắn thì đã chạy về pháp châu, cởi váy ra, mừng rỡ đánh giá mười mấy khối huyền băng lệnh lừa được tới tay, sau đó mời Đại Bằng Tà Vương từ trong Vạn Linh Kỳ ra, để hắn hỗ trợ đánh giá một phen.
Hắn thông qua Âm Dương Thần Ma Giám phát hiện tác dụng kì diệu của loại ngọc dùng để chế luyện huyền băng lệnh này. Nhưng chỉ có thể xác định huyền băng lệnh là dùng một loại ngọc có tên gọi là Thông Minh U Hàn Ngọc để luyện thành, trong đó chứa đựng hàn khí, có tác dụng khắc chế sát khí của sát linh, những điểm khác thì không biết rõ, vẫn phải để cho Kim Đan Yêu Vương kiến thức rộng rãi như Đại Bằng Tà Vương cặn kẽ phân tích phán định.
"Thông Minh U Hàn Ngọc sao?"
Đại Bằng Tà Vương nghe hắn nói, nói một cách hơi kì lạ: "Bổn tọa năm xưa tung hoành thiên hạ, không hẳn là kiến thức rộng rãi, nhưng bảo vật quý hiếm trong thiên hạ cũng xem như biết rõ bảy tám phần, mà sao chưa từng nghe nói về loại bảo ngọc này vậy nhỉ?"
"Ngươi chưa từng nghe qua?... Có phải tên gọi khác nhau hay không? Ngươi nhìn đi, chính là loại ngọc này!"
Thấy Đại Bằng Tà vương chưa nghe nói qua loại ngọc này, Phương Hành cũng ngây ngẩn cả người, đưa một khối huyền băng lệnh cho hắn nhìn.
Đại Bằng Tà vương thao túng một luồng âm khí, quấn lấy khối huyền băng lệnh nhìn một hồi lâu, lắc đầu nói: "Quả thật chưa từng thấy qua, thật ra xét về thường thức, khối ngọc này mờ đục, linh khí khan hiếm, đối với tu hành người mà nói chỉ là một loại ngọc thấp kém, không thể nào luyện khí. Hàn khí bên trong nó thoạt nhìn cũng không có gì kỳ lạ, thế nhưng lại có thể khắc chế sát khí của sát linh bên trong cơ thể ngươi, thật là quái lạ..."
"Ta áp chế để ngươi xem!"
Phương Hành để hắn tiến vào thức hải của mình, rồi sau đó hấp thu một luồng hàn khí, biểu diễn quá trình hàn khí khắc chế đạo cơ sát khí của mình, Đại Bằng Tà Vương sau khi xem xong, dường như đã hiểu ra đôi chút, nói: "Xem ra không phải là giả, hàn khí bên trong loại hàn ngọc thấp kém này quả thật có chút môn đạo, vẫn là do lão phu kiến thức thiếu sót, nhưng chưa từng nghe nói, Băng Âm Cung có món đồ tốt như vậy..."
Phương Hành khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Thiên hạ to lớn, vật lạ không thiếu, các loại vật liệu trân quý là vô cùng tận, chúng đều có điều huyền diệu của riêng mình.
Đừng nói là Đại Bằng Tà Vương Kim Đan cảnh, dù là Nguyên Anh đến cả Độ Kiếp, cũng không dám nói biết hết mọi tài nguyên tu hành trong thiên hạ, hơn nữa ngay cả bản thân phát hiện được công dụng diệu kì này, cũng là bởi vì có Âm Dương Thần Ma Giám.
Lai lịch Âm Dương Thần Ma Giám thần bí, thứ nó giám định không ra không nhiều, không thể phán định theo lẽ thường được.
"Vậy ngươi giúp ta nghiên cứu một chút, loại hàn ngọc này có thể hóa giải sát linh không? Nếu số lượng không đủ, ta đi lấy thêm mấy khối!"
Phương Hành ân cần hỏi han, mức hiểu biết về sát linh của hắn chẳng bằng Đại Bằng Tà Vương.
Đại Bằng Tà Vương suy nghĩ một hồi, trầm ngâm nói: "Mặc dù loại hàn khí này quả thật có hiệu quả với sát khí, nhưng chỉ là áp chế, mà không phải là hóa giải, ngươi chuẩn bị nhiều một chút cũng được, ít nhất nó có thể kéo dài thời gian sát linh đột phá phong ấn bên trong cơ thể ngươi, thế nhưng nếu muốn hoàn toàn hóa giải nó, phẩm chất của hàn khí này không đủ, rất là khó khăn..."
"Ừ, dù sao cũng chỉ là Thông Minh U Hàn Ngọc hạ phẩm, nếu là thượng phẩm, thì còn có chút khả năng..."
Phương Hành cũng nhớ lại đánh giá của Âm Dương Thần Ma Giám đối với loại hàn ngọc này, như suy nghĩ điều gì mà gật đầu.
Hắn cũng không quá lo lắng, nếu Băng Âm Cung có loại hàn ngọc này tồn tại, thì nói rõ bản thân đã tìm đúng nơi, chỗ khác đều không có loại hàn ngọc này, chỉ có Băng Âm Cung có, điều này cho thấy đây là đặc sản của Băng Âm Cung, có hàn ngọc hạ phẩm, nhất định cũng sẽ có hàn ngọc thượng phẩm, thậm chí là hàn ngọc cực phẩm, nếu như hàn ngọc hạ phẩm không đủ để hóa giải sát linh của mình, vậy thượng phẩm và cả cực phẩm thì sao?
Đối với chuyện này, trong lòng Phương Hành vẫn là rất lạc quan!
Tại lúc này, trong Hàn Phách Cốc, sự kiện giành lâu càng ngày càng nghiêm trọng.
Trừ hai tiểu lâu ở sâu nhất trong sơn cốc, gần như mỗi một tiểu lâu đều nhận được khiêu khích, lúc bắt đầu mọi người còn nhẹ nhàng, khống chế việc đấu đá ở mức nho nhã lễ độ, chủ yếu là khiêu chiến, nhưng sau khi phát hiện đệ tử Băng Âm Cung thỉnh thoảng xuất hiện nhưng hoàn toàn không để ý đến việc đấu đá của mình, bèn bỏ sạch thể diện, âm thầm đấu đá chuyển thành đánh đấm ra mặt.
Người bên ngoài lâu ra sức đuổi người ở trong lầu ra ngoài, sau đó là một phen ác chiến.
Người thắng thì vào trong lâu ở, kẻ thua thì ngược lại đi tìm những kẻ yếu hơn mình, chiếm lấy chỗ ở của nó.
Thế nhưng, gàinh lâu cũng phải xem thời cơ, Bách Thú Tông thừa dịp mọi người còn chưa kịp phản ứng, may mắn cướp được một tòa tiểu lâu, mà những người đoạt lâu sau, thì ngày càng khó giành, hoặc là chiếm cứ tiểu lâu, thực lực thật sự quá mạnh, người khác muốn giành cũng giành không nổi, hoặc là bản thân tự biết thực lực quá yếu, một mực đóng cặt cửa gỗ, ông trời có gọi cũng không mở ra.
Vì vậy phen tranh đoạt này cũng chỉ kéo dài đến hơn nửa đêm, sau đó ngừng lại.
Có rất nhiều thế lực có khả năng tranh đoạt, nhưng đối mặt với việc mọi người đóng chặt cửa, bèn không còn cách nào.
Cửa gỗ có cấm bế, lại rất khó để xông cửa từ ngoài vào, người ta không mở cửa thì cũng không thể cứng đầu đánh vào đâu nhỉ?
Trông thấy tranh đấu trong Hàn Phách Cốc ngày càng ít, Phương Hành vốn luôn núp trong pháp châu hóng chuyện đã không trốn tiếp được nữa, bản thân hắn chính là người chỉ sợ thiên hạ không xảy ra chuyện, thấy các thế lực lớn gặp khó khăn với việc gọi cửa, bèn giả dạng nô bộc, cầm một cây côn, phía trên treo một lá cờ nhỏ viết rằng: "Cách gọi gửi độc quyền có một không hai, giá bán một khối linh thạch thượng phẩm, đảm bảo kêu là mở ngay!"
Vác cây cờ nhỏ đi dạo vòng trong sơn cốc, khiến nhiều thế lực chú ý đến.
"Tên tiểu quỷ kia, ngươi lại đây!"
Phía ngoài một toà tiểu lâu, một vị lão giả Trúc Cơ trung kỳ đang rầu rĩ do không thể gọi người bên trong ra ngoài để đánh một trận đã gọi Phương Hành tới, trầm giọng quát lên: "Ngươi có cách để cửa này mở ra ư?"
Phương Hành cười nói: "Dễ ợt!"
Lão giả Trúc Cơ trung kỳ lạnh lùng quát: "Mau nói cho ta nghe!"
Phương Hành chỉ một ngón tay lên lá cờ nhỏ: "Một khối linh thạch thượng phẩm, thuận mua vừa bán!"
Ánh mắt lão giả nọ lóe lên, cũng không sợ Phương Hành lừa gạt, bắn ra một khối linh thạch màu tím, quát lên: "Nói!"
Phương Hành cười hì hì, kêu hắn ghé lỗ tai sang, nói thật nhỏ.
Sắc mặt lão giả Trúc Cơ kỳ dần thay đổi, lúng ta lúng túng nói: "Làm như vậy không nên đâu nhỉ?"
Phương Hành nói: "Hữu hiệu mà!"
Lão giả nọ vỗ đùi, ra quyết định, chỉ vào vài tên nô bộc trong thế lực của mình quát lên: "Các ngươi tới đây!"
Nhỏ giọng nói với bọn họ một hồi, mấy người này liền xắn tay áo, đứng thành một hàng ở trước tiểu lâu, vây lấy tiểu lâu hô to: "Thanh Hòa quốc Miêu gia kia, Lão tổ nhà các ngươi năm đó để theo đuổi Thanh Vân Tông Thanh Điểu trưởng lão mà xém quỳ xuống đất luôn rồi, người ta ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, ngươi nói mất mặt hay không? Năm đó Lão tổ nhà các ngươi có biệt danh là “Lăng Đại Thanh” (Kẻ Ngờ Nghệch), các ngươi có biết không?"
"Này này này, Mạnh lão đầu ngươi nói ta không dám đánh với ngươi một trận thì thôi, lại dám khinh nhờn Lão tổ nhà chúng ta, hôm nay Miêu gia chúng ta sẽ liều mạng với Mạnh gia các ngươi, mở cửa mở cửa, ta muốn băm lão cẩu này thành thịt vụn..."
Trong tiểu lâu rống to một tiếng, cửa gỗ mở ra, người bên trong đằng đằng sát khí vọt ra ngoài.
Còn những người của Miêu gia cũng hét lớn một tiếng, xông lên.
Phương Hành thì cười ha ha, vác cây cờ nhỏ đi kiếm món làm ăn khác.
Phương pháp của hắn đơn giản cực kì, đó chính là đứng ở ngoài cửa chửi đổng, la mắng từ chuyện Lão tổ nhà ngươi lúc còn trẻ nhìn lén Trương quả phụ nhà hàng xóm tắm rửa đến việc con chó mà người giúp việc nhà ngươi nuôi cắn một kẻ ăn xin trên đường, ngươi nói xem khí phách tiền bối nhà các ngươi phải chăng rất mất mặt? Ngươi phải chăng muốn duy trì tôn nghiêm cho Lão tổ nhà các ngươi và con chó kia? Vậy thì đừng ẩn núp như con rùa đen rút đầu, ra ngoài đánh một trận xem nào!
Nói tóm lại, những kẻ đại thế gia này đều biết gốc rễ của nhau, muốn chọc giận đối phương thật sự không khó.
Trong phút chốc, cục diện trong Hàn Phách Cốc mới vừa ổn định lại trở nên ồn ào lần nữa.
Đúng lúc này, trong hư không cách Hàn Phách Cốc trăm dặm, một nam tử trung niên tướng mạo chính trực chắp tay đứng giữa hư không, sau lưng hắn là năm tu sĩ Trúc Cơ cảnh đứng thẳng tắp, có già có trẻ, trên người đều mặc cẩm bào có thêu hoa văn của Băng Âm Cung, nhìn về phía Hàn Phách Cốc ở nơi xa, thấy linh quang ngất trời, sát khí sục sôi, nam tử trung niên này khẽ nở nụ cười.
"Nhanh như vậy đã bắt đầu tranh đoạt, nói rõ Sở Vực chi tu vẫn có mấy phần huyết tính!"
"Tông chủ, chuyện này dường như không giống với lời dặn dò của Thái Thượng Trưởng lão..."
Phía sau nam tử trung niên, một vị tu sĩ Trúc Cơ có gương mặt già nua thưa chuyện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook