Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 219: Đại cơ duyên

Nghe vậy nên nam tử trung niên kia khẽ mỉm cười, nói: "Lão nhân gia sư tôn từ bi nên khó tránh có một số chuyện ông ấy suy nghĩ đơn giản quá, một chuỗi đại cơ duyên này tặng không cho những kẻ được gọi là thiên kiêu này thì có lẽ bọn họ cũng sẽ không coi trọng lắm, chỉ khi khiến bọn họ khó khăn một chút thì khi nhận được họ mới hiểu Băng  Âm Cung chúng ta đã cho ọo bao nhiêu ân đức, trong lòng mới kính sợ!"

Một người bên cạnh nói: "Vậy tại sao không trực tiếp nói rõ với bọn họ, cho bọn họ đấu pháp quyết thắng thua rồi người thắng mới có thể vào Đại Tuyết Sơn?"

Nam tử trung niên thở dài một tiếng, nói: "Bởi vì để bọn họ đấu pháp quyết thắng thua thì gần như không có bất kỳ ý nghĩa nào, nhiều kẻ được gọi là thiên kiêu thật ra cũng do tài nguyên bồi đắp, tu vi cao chưa chắc có tư chất so với tu vi thấp, nếu đấu pháp thì người tu vi thấp hầu như thua chắc rồi, những kẻ này là Linh Động trung kỳ hay là Linh Động hậu kỳ có gì khác đối với chúng ta chứ? Tuy nhiên tốn một chút tài nguyên là có thể bù đắp chênh lệch này, cho nên lần này thứ ta muốn xem không phải tu vi!"

"Không phải tu vi?"

Trưởng lão già nua hơi ngẩn ra.

Nam tử trung niên gật đầu, nói: "Mưu trí, ánh mắt, tính tình cho tới thành tựu đan, khí, pháp, âm, thậm chí vận số cũng quan trọng hơn tu vi, dĩ nhiên quan trọng hơn là xem bọn họ có dám tranh giành hay không, có dám đoạt hay không! Cướp đoạt khi có quy tắc thì chẳng là gì, có can đảm phán đoán thế cục, bắt đầu cướp đoạt trong tình trạng không biết quy tắc thì mới là bản lãnh thật sự!"

Nói tới đây, hắn ngừng lại một chút, thở dài nói: "Dù sao cơ duyên này không phải so tu vi cao thấp là có thể lấy được đâu..."

...

...

Hàn Phách Cốc, khói mê mù mịt, bốn phía sát phạt, người người cảm thấy bất an.

Một cánh cửa gỗ đã không thể nào bảo vệ an nguy của bản thân bởi vì không biết kẻ đáng chết nào đề ra biện pháp "Chửi đổng", khi kẻ khác mắng đến lão tổ nhà ngươi, ngươi không muốn ra đánh một trận cũng khó!

Ban đầu khi mọi người đoạt tiểu lâu hoặc lừa mở cửa hoặc lớn tiếng khiêu chiến ở bên ngoài, ít ra còn tồn tại giới hạn thấp nhất, người trong lầu nếu thấy không dám chắc thì làm con rùa đen rút đầu, thừa nhận mình không phải đối thủ của đối phương được chưa? Nhưng "Chửi đổng" thì không đơn giản như vậy, một phương pháp đơn giản nhất nhưng thật sự cũng là phương pháp hữu hiệu nhất.

Đánh người không đánh vào mặt, nói xấu người không nói khuyết điểm nhưng ngươi sỉ nhục lão tổ nhà ta thì sao ta có thể tiếp tục giả điếc?

Dù như thế nào cũng phải ra liều mạng, nếu không lỡ lan truyền ra ngoài thì toàn gia tộc cũng hổ thẹn mất.

Tuy nhiên Bách Thú Tông vẫn vững vàng dưới tình huống này.

Có không ít người tới gõ tiểu lâu của Bách Thú Tông, có kẻ chào hỏi lịch sự, có kẻ đập cửa hung ác, có kẻ còn nói mình từng quen biết Bách Thú Tông, hi vọng được vào lâu ngồi chơi, đối với các lý do ba hoa này thì Mạc Gia trưởng lão cũng thông minh, ông không mở cửa, thậm chí cũng không trả lời, chỉ khư khư đóng cửa gỗ, mọi người ở bên trong đều giả chết.

Khi đó Ứng Xảo Xảo thấy Phương Hành vẫn chưa trở lại nên có chút lo lắng, nàng muốn đi ra ngoài tìm hắn nhưng bị Mạc Gia trưởng lão cản lại, khuyên nàng: "Ngươi đừng lo lắng cho hắn, tuy ta thấy tiểu tử này thông minh, có thể bồi dưỡng nhưng dù sao cũng chỉ là một hạ nhân, không đáng để ngươi mạo hiểm lớn như vậy, ngoài ra hắn chỉ là một hạ nhân, bên ngoài lại đang loạn nữa, ai mà rảnh rỗi để ý tới hắn? An nguy tiểu tử này không thành vấn đề, cùng lắm đợi chuyện ở đây ổn thỏa thì ta nhận hắn làm đồ đệ, cho hắn một xuất thân tốt là được!"

Nghe lời này xong thì Ứng Xảo Xảo mới miễn cưỡng an tâm.

Theo nàng, Mạc Gia trưởng lão chịu nhận Phương Hành làm đồ đệ thì hắn đúng là có xuất thân tốt.

Bách Thú Tông nửa tông nửa quốc cho nên phân chia giai cấp khắc khe, họ là dòng chính Ứng thị nên chẳng khác gì vương thất Bột Hải Quốc, còn các đệ tử khác nếu không truyền thừa tam đại yêu linh thì cũng là thần tướng và bình dân, Phương Hành chỉ là một đệ tử tạp dịch, coi như là đệ tử nô bộc trong Bách Thú Tông, nhưng nếu Mạc Gia trưởng lão nhận hắn làm đồ đệ thì hắn sẽ nhảy vọt trở thành quý tộc.

Tuy nhiên họ sao có thể ngờ Phương Hành khiến bọn họ lo lắng lúc này đã mang theo bảy tám linh thạch thượng phẩm trở lại thuyền, sau đó bắt đầu tính toán thực lực của tất cả tu sĩ, biện pháp "Chửi đổng" này chỉ bán cho bảy tám người sẽ không có hiệu quả, những kẻ khác ào ào bắt chước theo cũng không trả tiền cho hắn nên khiến hắn rất tức giận, đám người đại gia tộc vô cùng keo kiệt.

Thế nhưng hắn đã đạt được mục đích, một là gây rối loạn tình hình ở Hàn Phách Cốc, chuyện Bách Thú Tông là bên đầu tiên đoạt lâu dưới tình thế hỗn loạn khiến người ta giận sôi hoàn toàn không lộ liễu, ngoài ra trừ chỗ sâu nhất sơn cốc do hai phe nhân mã Tiêu gia và thái tử Sở Hoàng chia ra thì gần như hắn nắm giữ toàn bộ thế lực các gia tộc.

Như thế thì bên dưới gặp chuyện gì đi nữa, hắn cũng sẽ xử lý dễ dàng.

Hỗn loạn chém giết ở rất nhanh đã trôi qua ba ngày.

Đến sáng sớm ngày thứ ba, bảy tám đệ tử Băng Âm Cung mặc cẩm bào đáp mây đến trong gió tuyết.

Dẫn đầu là ba vị chấp sự trưởng lão Trúc Cơ cảnh, còn lại đều là đệ tử Linh Động ưu tú, nhóm người này giá lâm trên không Hàn Phách Cốc, trưởng lão dẫn đầu Trúc Cơ cảnh Trúc Cơ trung kỳ quét mắt khắp sơn cốc một cái, nói với đám nhân mã ở đất trống: "Chư vị đạo hữu vất vả rồi, Băng Âm Cung chuẩn bị không chu đáo nên đã chậm trễ khách quý, mời theo Ưng Thạch tới dự tiệc..."

Giọng ông ta lanh lảnh, một thoáng thôi đã truyền khắp cả sơn cốc.

Nhân mã trú đóng trên đất trống đều là những thế lực tranh đoạt tiểu lâu thất bại, trong bụng vốn lo sợ, lo lắng không cướp được tiểu lâu sẽ bị trục xuất khỏi Hàn Phách Cốc, bọn họ đang thương lượng với nhau xem nếu Băng Âm Cung làm như vậy thật thì nên cãi thế nào, thế mà chợt nghe thấy trưởng lão Băng Âm Cung nói "Chuẩn bị không chu đáo, chậm trễ khách quý" nên trong lòng họ nhất thời hơi được an ủi.

Bọn họ đã nhận ra Ưng Thạch trưởng lão là một gã cao thủ Trúc Cơ cảnh có địa vị phi phàm trong Băng Âm Cung, thân phận cực cao ở Sở vực thế mà ông ta tự mở tiệc chiêu đãi thì coi như cực kỳ tôn trọng rồi, không hề giống dáng vẻ giải quyết việc chung.

Ưng Thạch trưởng lão dẫn đường, các thế lực ngự pháp khí lướt đến chân trời phía tây, có người nhận ra hướng này đến Băng Âm Cung nên trong lòng càng thêm hưng phấn, nghĩ thầm mặc dù mình tranh tiểu lâu thất bại nhưng có vẻ Băng Âm Cung cũng không đối đãi mình thành người thất bại, ngược lại mời mình vào Băng Âm Cung thì là phúc không phải họa.

Dù sao trong chuyện tranh giành tiểu lâu thì Băng Âm Cung cũng không nói rõ chuyện cướp lâu, chẳng qua tin tức bên lề truyền ra nên có thể họ làm không đúng.

Một đường đi tới Băng Âm Cung, trong đại điện đã bố trí linh yến thịnh soạn, Ưng Thạch trưởng lão hết sức khách khí mời tất cả mọi người ngồi xuống, ân cần mời rượu, mọi người cũng yên lòng, vui vẻ chè chén.

Rượu quá ba tuần, Ưng Thạch trưởng lão thấy cũng được rồi nên khẽ mỉm cười, cất cao giọng nói: "Chư vị đạo hữu, sau khi các vị được Huyền Băng Lệnh rồi từ xa vạn dặm tới Băng Âm Cung ta, Ưng Thạch thay Băng Âm Cung tạ ơn chư vị, tuy nhiên thực không dám giấu diếm, cung chủ bỉ cung vì các vị tiểu thiên kiêu mà bố trí một cuộc khảo nghiệm, thật đáng tiếc các vị lại không thể vượt qua khảo nghiệm nên không thể nào bái vào Băng Âm Cung nữa..."

Hoàn toàn yên tĩnh!

Những ai còn đang vui vẻ uống rượu thì trực tiếp sợ ngây người.

Tuy khoảng thời gian này Hàn Phách Cốc đã tranh giành hỗn loạn nhưng vẫn còn một số người tự giữ thân phận không tham gia cướp đoạt, hoặc bọn họ thấy mình có thân phận tôn quý, nếu vì một tòa tiểu lâu mà vung tay với người khác thì sẽ mất mặt mũi, hoặc bọn họ cho rằng Băng Âm Cung không nói rõ chuyện tranh đoạt nên không thèm xuất thủ.

Mà Ưng Thạch trưởng lão tự mình mở tiệc chiêu đãi càng khiến bọn họ thấy chuyện có chiều hướng tốt đẹp nhưng họ không ngờ ông ta vừa lên tiếng đã nói như vậy, cuối cùng đã chặt đứt hi vọng của mình, chuyện đoạt lâu rõ ràng thật sự là một cuộc khảo nghiệm...

"Ưng Thạch trưởng lão, làm như vậy hơi quá đáng đó, chỉ là trò tranh đoạt tiểu lâu thôi, sao được coi là khảo nghiệm?"

Một lão đầu lưng hùm vai gấu đứng lên, là Trúc Cơ thất trọng.

Hắn là hộ đạo giả của Chu gia Hắc Chiểu Quốc, thực lực xem như thượng đẳng trong tất cả thế gia, tuy nhiên lúc hắn tranh giành tiểu lâu với Mạc gia Bách Lý Quốc thì bị hộ đạo giả đối phương dùng pháp khí ám toán nên bị trọng thương, vì vậy không thể tranh đoạt với thế gia khác, trở thành thế gia không có tiểu lâu để ở nên trong lòng không cam lòng, hắn bèn đứng lên truy hỏi đầu tiên.

Ưng Thạch trưởng lão khẽ mỉm cười, nói: "Tuy chỉ là tranh giành tiểu lâu nhưng cũng có thể nhìn ra rất nhiều thứ, thua chính là thua!"

Hộ đạo giả Chu gia lạnh giọng quát lên: "Lão phu không phục, nếu Băng Âm Cung ngươi nói rõ đây là khảo nghiệm trước thì thôi đi, mọi người đều tranh giành bằng bản lãnh cũng không sao, thế nhưng các ngươi hết lần này tới lần khác không nói gì, hôm nay lại nói đây là khảo nghiệm, sao khiến mọi người phục được?"

Hắn vừa thốt ra lời kia thì thoáng chốc tạo nên tràng hưởng ứng,mọi người nhao nhao giận dữ mắng mỏ Băng Âm Cung làm việc không hợp quy củ.

Đây cũng là đối sách bọn họ thương lượng ra ở Hàn Phách Cốc trước đó.

Dù sao Băng Âm Cung các người cũng không nói rõ, như vậy bọn họ có thể theo lý mà đòi quyền lợi!

Đối mặt chất vấn, sắc mặt Ưng Thạch trưởng lão bình tĩnh, thản nhiên nói: "Cơ duyên này do Thái Thượng trưởng lão Băng Âm Cung ta khởi xướng, ngàn năm khó gặp, các ngươi vì biết cơ duyên lần này đáng quý nên mới dẫn thiên kiêu nhà mình tới Băng Âm Cung ta, nếu cơ duyên của Băng Âm Cung ta thì quy củ đương nhiên cũng do Băng Âm Cung ta quy định, nếu các ngươi có ý kiến thì có thể xông vào Đại Tuyết Sơn, đến trước mặt Thái Thượng trưởng lão và mấy vị lão tiền bối kia mà nói..."

"Chíu..."

Người hiểu rõ chuyện nhất thời ngậm chặt miệng.

Dù bọn họ có lá gan lớn gấp mười lần đi nữa thì nào có ai dám đến trước mặt mấy lão quái vật đó tố cáo?

Dù là gia chủ thế gia của họ cũng không dám!

"Hừ, Băng Âm Cung là chủ nhân, nếu chủ nhân nói như vậy rồi thì chúng ta cũng không nên mặt dày ở lại, tuy nhiên ta vẫn có lời muốn nói, chúng ta tới từ nơi xa vạn dặm để tới Băng Âm Cung các ngươi bái sư, cuối cùng tay không ra về, Băng Âm Cung cũng không khỏi quá đáng!"

Có người cười lạnh, tỏ vẻ bất mãn với Băng Âm Cung.

Ưng Thạch trưởng lão cười cười, nói: "Làm sao có thể tay không ra về? Huyền Băng Lệnh không phải đã đưa đến tay các vị sao?"

Mọi người dưới sảnh đều ngẩn người, yên lặng như tờ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương