Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 217: Phương đại tiên tử
Cách giải trừ sát linh khiến Phương Hành nhức đầu đã lâu, đương lúc không có cách gì thì lại không ngờ Huyền Băng Lệnh mình đã thấy trên tay Ứng Xảo Xảo rất nhiều lần hơi có tác dụng khắc chế sát linh, đúng là mừng rỡ vô cùng, cái đầu nhỏ đã bắt đầu suy nghĩ đủ loại mưu kế, nói không chừng cơ hội hóa giải sát linh xuất hiện tại loại Thông Minh U Hàn Ngọc này.
Nhưng vào lúc này, từ xa, hắn đã nghe được tiếng bước chân của Mạc Da trưởng lão và đám người Ứng Xảo Xảo, bèn đem cất Huyền Băng Lệnh cầm trong tay, sau đó vác mấy người Thôi gia đi ra ngoài lâu, bên ngoài tiểu lâu, thấy đám người Mạc Da trưởng lão đều sắc mặt tái nhợt, có hơi khẩn trương, đang định đi vào tiểu lâu, Ứng Xảo Xảo bỗng nhỏ giọng thốt lên một tiếng, nói: "Ta quên mang rượu tới rồi..."
Mạc Da trưởng lão hơi không vui, nhỏ giọng nói: "Lúc này còn cần rượu làm gì?... Hơn nữa từ khi nàp ngươi bắt đầu uống rượu vậy?"
Mặt Ứng Xảo Xảo hơi đỏ, nhìn Phương Hành một cái, nói: "Vậy thì thôi!"
Tay Phương Hành vẫn còn xách đám người Thôi gia, liền nói: "Ta đi lấy giúp ngươi, các ngươi vào trước đi, nhớ đóng cửa gỗ!"
Ứng Xảo Xảo còn định nói gì đó, thì Phương Hành đã xách đám người Thôi gia chạy về phía pháp châu nhanh như chớp, tuy rằng nàng có hơi lo lắng, nhưng đành tiến vào tiểu lâu cùng mấy người Mạc Da trưởng lão, đóng cửa gỗ lại, bố trí cấm chế.
Lại nói Phương Hành, trên thực tế là tìm cớ, trước tiên sẽ không về tiểu lâu, sau khi phát hiện tính chất đặc biệt của Huyền Băng Lệnh, hắn đã quyết định kiếm thêm Huyền Băng Lệnh, dù sao bên trong Huyền Băng Lệnh chứa hàn khí, tuy là giúp hắn áp chế đạo cơ sát khí, nhưng hiệu quả quá yếu, phải có nhiều Huyền Băng Lệnh mới được, tích tiểu thành đại, nói không chừng sẽ có hiệu quả rõ ràng.
Vác theo đám người Thôi gia, Phương Hành quay về khu vực gần pháp châu. Trèo lên thuyền, lấy Độc Cước Đồng Nhân Sóc mà mình giấu sau khoang đeo lên người, do dự một chút rồi chạy đến sau khoang thuyền lấy hai bình rượu ném vào trong túi trữ vật, làm xong những chuyện này, hắn mới lấy ra một cái túi trữ vật, đổ đồ bên trong ra, ngồi chồm hổm trên đất, cũng chẳng biết suy nghĩ cái gì.
"Còn thiếu ít đồ..."
Phương Hành suy nghĩ một hồi lâu rồi đứng lên, như có suy nghĩ gì đó xách mấy người Thôi gia đi ra ngoài.
Ném bọn họ ra ngoài, cũng không phải là cứ thuận tay là ném được, Hàn Phách Cốc thật sự rất lạnh, mấy người này lại là tu vi Linh Động cảnh, ném bừa ra ngoài sẽ khiến bọn họ chết rét, như vậy thì sẽ rất phiền phức, nhưng mà trong Hàn Phách Cốc có vài cái suối nước nóng, Phương Hành định ném bọn họ tới khu vực gần suối nước nóng, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.
Ở phía tây Hàn Phách Cốc có một cái suối nước nóng đang có vài thị vệ canh gác nghiêm ngặt, Phương Hành thấy thế bèn thi triển vút không thuật, lướt qua bọn họ không một tiếng động, mấy tên thị vệ này cũng chỉ là tu vi Linh Động cảnh, ngay cả cái bóng của hắn cũng không phát hiện ra. Phương Hành cảm thấy hơi nóng phả vào mặt liền yên tâm, chuẩn bị ném người rồi đi.
Song đúng lúc này, chợt nghe thấy phía sau một lùm tùng bách có tiếng nữ nhân thoang thoảng truyền đến.
Ánh mắt Phương Hành chợt sáng lên, lặng lẽ mò sang.
"Hì hì, các ngươi nghe nói chưa? Lần này Diệp cô nương của Băng Âm Cung chịu một cú thiệt lớn từ tên tiểu ma đầu kia đó..."
"Hừ, nữ nhân kia kiêu ngạo cực kì, chịu thiệt cũng là ông trời có mắt, nhưng mà nếu nói tới thiên kiêu, tên tiểu quỷ nọ có thể đánh bại Diệp Cô Âm, vậy mới thật sự là Trúc Cơ thiên hạ đệ nhất thiên kiêu ở Sở Vực rồi, nếu Băng Âm Cung đã định tụ tập nhân tài Sở Vực, cùng tính toán một cơ duyên lớn, vậy ngươi nói xem, Hồ Cầm lão tiền bối có phát cho hắn một khối Huyền Băng Lệnh không đây?"
"Ha ha, ngươi nghĩ nhiều quá rồi, chỉ tiếc là tên tiểu quỷ nọ đắc tội Băng Âm Cung, có thể tránh khỏi việc đuổi giết hay không còn chưa chắc, dù cho tài giỏi xuất chúng hơn nữa, cũng chẳng liên quan đến cơ duyên kia. Còn chúng ta thì phải nghiêm túc một chút, trước khi đến Lão tổ nhà chúng ta đã dặn dò hết lần đến lần khác rằng, bất kể như thế nào, ta đều phải nghe theo lời Hồ Cầm lão tiền bối dặn dò, nhất định phải tham gia vào chuyện hệ trọng này..."
"Hì hì, cần gì nghiêm túc như vậy, bản thân ta thì cảm thấy tiểu ma đầu kia sẽ đến, nói không chừng đang nhìn trộm chúng ta tắm ấy chứ..."
"Ta thấy ngươi mơ mộng thì có, ngươi muốn để tiểu ma đầu kia đem hái luôn đóa hoa ngươi sao?"
"Thật là quá đáng!"
Phương Hành trốn ở phía sau bụi cây, nghĩ thầm tiểu gia là loại người hoa gì cũng hái sao?
Trước hết phải xem xem ngươi xinh đẹp hay không rồi hãy nói!
Nghĩ như vậy, hắn bèn triển khai thần thức, dạo quanh suối nước nóng, rồi khắc in dáng vẻ hai cô gái nọ vào trong đầu, hắn cũng hơi hài lòng, hai cô gái này mặc dù không phải kiểu tinh khôi thoát tục như Hứa Linh Vân, cũng không xinh đẹp sắc xảo giống Ứng Xảo Xảo, kém xa Tiểu Man vốn trời sinh dáng vẻ nghiêng nước thành, nhưng so với người bình thường, thì cũng là tuyệt sắc rồi!
"Đúng lúc kế hoạch của ta còn thiếu một bước, đó chính là các ngươi!"
Phương Hành ra quyết định, sau đó đeo lên Thanh Hồ Quỷ Diện, gầm nhẹ một tiếng, từ trong bụi cây phía sau suối nước nóng nhảy ra.
"Cướp đây..."
"Thịch" một tiếng, hắn trực tiếp nhảy vào suối nước nóng làm bọt nước văng tứ tung.
Trong hồ suối nước nóng, hai cô gái tức thời sợ hãi, hét lên một tiếng, bò về phía hai bên bờ.
Phương Hành cười ha ha một tiếng, năm ngón tay mở ra, hai cô gái đều bị hắn kéo tới, đánh lên cổ một trong hai cô, cô gái nọ bị hắn đánh ngất, rồi sau đó Phương Hành nhìn cô gái còn lại nói: "Nữ nhân đáng ghét, nói cho tiểu gia nghe, các ngươi vừa rồi nói chúng thiên kiêu tham gia thí luyện là vì đạt được cơ duyên gì đó? Nếu không nói, hà hà... vóc người của ngươi cũng được lắm..."
Cô gái này trực tiếp sợ ngây người, dưới sự quan sát từ ánh mắt sáng rực dưới lớp Thanh Hồ Quỷ Diện, cả người cứ như có sâu róm đang bò, núp người xuống nước, chỉ để lộ cái đầu ở trên mặt nước, run giọng nói: "Ta... Ta không biết đâu... Là.. Lão tổ nhà chúng ta nói... Những người khác... Tất cả cũng nói có đại cơ duyên... Nhưng cụ thể là cái gì, thì ta cũng không biết đâu..."
"Chỉ biết có đại cơ duyên, nhưng không biết cụ thể là cái gì sao?"
Phương Hành ngẩn ngơ, hơi buồn bực, hỏi thêm mấy câu, phát hiện cô gái này quả thật không giống nói láo, hơn nữa hắn đã nghe thấy cách đó không xa có tiếng bước chân gấp rút truyền đến, biết là tiếng thét chói tai của hai cô gái này đã khiến những người khác chú ý, bèn không dám trì hoãn lâu, một chưởng đánh cô gái này hôn mê, sau đó cười hà hà, lấy ra một thanh phi kiếm bắt đầu cạo đầu.
Đợi đến thị vệ xung quanh chạy tới, liền bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngây người.
Ở suối nước nóng, tiểu thư Chu gia và thiên kiêu Trương gia nằm trần truồng bên cạnh suối nước nóng, trên người không có một miếng vải, điểm mấu chốt chính là... Hai người đều bị cạo trọc đầu, cả bộ tóc biến mất không tăm hơi...
"Ha ha, hiện tại kế hoạch mới viên mãn!"
Nhìn hai bộ tóc trong tay, Phương Hành hài lòng.
Trốn vào trong pháp châu, hắn lấy một bộ quần áo trong túi trữ vật của Diệp Cô Âm ra mặc lên người, rồi đội mái tóc lên đầu mình, hướng về phía tấm gương đồng trong khoang ở của Ứng Xảo Xảo để soi, làm vẻ mặt quyến rũ với bản thân mình trong gương, cảm thấy khá hài lòng với hoá trang của mình, thế nhưng cẩn thận suy nghĩ một hồi, vẫn dùng một tấm lụa trắng che lên mặt.
Vạn La Quỷ Diện có thể thay đổi tướng mạo, nhưng khó có thể thay đổi kiểu tóc, mà Phương Hành cũng không biết chải tóc kiểu nữ, nếu chải lung tung, khả năng bại lộ rất lớn, cho nên hắn mới cướp lấy hai bộ "tóc giả".
"Xoẹt..."
Hắn bay vút đi, đến nơi có một chiếc pháp châu lẻ loi đậu cách đó không xa, trực tiếp trèo lên thuyền.
"Là ai đó?"
Trong khoang thuyền, lập tức vang lên một tiếng quát khẽ, người bên trong cực kỳ cảnh giác.
Phương Hành lạnh lùng cười một tiếng, nâng tông giọng của mình, học dáng vẻ lãnh đạm của Diệp Cô Âm, nói: "Đệ tử Băng Âm Cung đây!"
"Sao?"
Trong thuyền có hai người vọt ra, một trong hai người là một vị lão giả Trúc Cơ tiền kỳ, người còn lại thì là một vị công tử Linh Động cửu trọng, hai người này vừa thấy Phương Hành, liền quan sát đánh giá mấy lần, khi không có điều nghi ngờ gì nữa, liền nhất tề khom mình hành lễ, trầm giọng nói: "Tiên tử đêm khuya giá lâm, không thể tiếp đón từ xa, xin thứ tội, không biết tiên tử có điều dặn dò chi?"
Phương Hành lấy ra một tấm lệnh bài, cũng là món trong túi trữ vật của Diệp Cô Âm, lắc lắc trước mặt hai người bọn họ, chẳng đợi bọn hắn nhìn kĩ, liền thu vào, lạnh lùng nói: "Ta phụng mệnh sư tôn, tới Hàn Phách Cốc thu thập hết Huyền Băng Lệnh trong tay các ngươi lại để ngài sử dụng, dù sao các ngươi đã đến nơi, giữ lại tấm lệnh bài kia cũng chẳng có tác dụng gì!"
"Muốn thu hồi Huyền Băng Lệnh sao?"
Trưởng lão Trúc Cơ và thiếu chủ Linh Động cảnh hơi ngẩn ra, run giọng nói: "Chẳng lẽ có ý định gì ư?"
Lúc bọn họ nhận được Huyền Băng Lệnh, đều từng nghe nói tấm lệnh bài kia là bằng chứng để bọn hắn bái sư, giờ lại sắp bị người ta thu hồi lại, chẳng lẽ bản thân còn chưa đợi được đến khi thí luyện bắt đầu, đã vô tình làm trái quy tắc, bị huỷ tư cách rồi ư?
"Khụ, cũng không phải ý đó, các ngươi không cần lo lắng, ta chỉ phụng mệnh thu hồi lệnh bài mà thôi, những chuyện khác hết thảy bình thường!"
Phương Hành không chút cảm xúc, hờ hững nói.
"Nếu như vậy thì tốt rồi..."
Trưởng lão Trúc Cơ thở hắt ra, xoay đầu kêu vị thiếu chủ nọ giao Huyền Băng Lệnh ra.
Hai người này hoàn toàn chẳng nghi ngờ thân phận của Phương Hành, dù sao bộ đồ Phương Hành mặc trên người, bên trên có ấn ký Huyền Âm Băng đặc biệt độc quyền của pháp bào Băng Âm Cung, mép váy cũng thêu ấn ký Băng Âm Cung, căn bản không thể nào giả được. Theo bọn họ, "cô gái" này không chỉ là đệ tử Băng Âm Cung, thậm chí còn có thể được xem là đệ tử Băng Âm Cung có địa vị không thấp, về phần tấm lệnh bài của đệ tử nọ, mặc dù không nhìn thấy rõ ràng, nhưng khí tức trên bề mặt rõ ràng cũng không phải đồ giả, rất giống với lệnh bài của các đệ tử Băng Âm Cung khác.
Huyền Băng Lệnh đến tay thuận lợi, trong lòng Phương Hành cũng hồi hộp, đang định xoay người rời đi, đột nhiên thấy bên hông thiếu chủ có một khối ngọc bội khá tốt, bèn vờ như không có chuyện gì mà nói: "Hai người các ngươi... Muốn nghe tin tức độc quyền không?"
"Tin độc quyền?"
Một già một trẻ ngây ngốc, gần như không thể tin được đây là lời của "nữ đệ tử" Băng Âm Cung sẽ nói…
Nhưng cũng chỉ là ngẩn một chút, sau đó bọn họ nhanh chóng phản ứng, vội vàng khom người nói: "Xin lắng tai nghe!"
Phương Hành không nói gì, nhìn về phía bên hông của thiếu chủ.
Thiếu chủ này ngộ ra, vội vàng gỡ ngọc bội xuống, hai tay dâng lên, thấp giọng nói: "Được tiên tử ưu ái, xin dâng chút kính ý!"
Phương Hành hài lòng gật đầu, nhận lấy ngọc bội, quét mắt nhìn rồi liền nhét vào túi trữ vật.
"Muốn bái sư thì hãy giành tiểu lâu!"
Phương Hành nói xong tám chữ này, cơ thể bay đi, lướt về nơi xa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook