Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 215: Giành hay không giành?

Vương thất Sở Vực thật ra cũng là một môn phái tu chân lớn, nắm giữ công quyết cường đại và tài nguyên phong phú, còn Sở Hoàng Thái tử, tất nhiên là người có tiếng nhất hiện nay trong vương thất Sở Vương, cũng bộc lộ tài năng lúc còn là Linh Động, tiếng tăm vang dội khắp nơi, chỉ là sau Trúc Cơ, bèn hồi tâm dưỡng tính, rất ít khi lộ diện, đây cũng là tác phong quen thuộc của người tu hành.

Nếu nhắc đến tên của hắn, vậy thì danh tiếng lừng lẫy hơn thiên kiêu Tiêu Tuyết của nhà Tiêu thị nhiều.

Bởi vì hắn chẳng những uy danh lẫy lừng lúc là Linh Động, mà lúc Trúc Cơ, còn ra Trúc Cơ kim sắc vốn Sở Vương Đình trăm năm hiếm có, được tôn là có hoàng uy, được định mệnh an bài sẽ trở thành Sở Vương trong tương lai.

Người như vậy tại sao cũng xuất hiện ở đây?

Mạc Da trưởng lão ngạc nhiên đứng dậy, bay vút lên không trung trông ra xa, sắc mặt Ứng Xảo Xảo cũng hơi kinh ngạc và nghi ngờ không yên.

Nàng ở Bách Thú Tông, thậm chí là trong hàng đệ tử bình thường của Băng Âm Cung, cũng được xem là thiên kiêu, nhưng ở trường hợp thế gia chi tử của Sở Vực và các nước lân cận đều tập trung tại đây, thì có hơi thua kém mọi người, nếu lại đẩy nàng đến trước mặt thiên kiêu Tiêu Tuyết của Tiêu thị và Sở Hoàng Thái tử - người đã kết thành Trúc Cơ kim sắc, thì căn bản là cực kì tự ti, chẳng có ưu thế gì để bàn.

"Hà hà..."

Đúng lúc Ứng Xảo Xảo đang hoảng hốt không yên, Phương Hành đứng bên cạnh bỗng nhiên cười hà hà xảo trá.

Ứng Xảo Xảo ngạc nhiên nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi cười cái gì?"

Phương Hành chỉ vào hai người tu sĩ màu lam đứng trước bảo liễn vàng bay giữa kim vân đang tiến lại gần, hai mắt sáng lên, dáng vẻ hào hứng, nói: "Ngươi nhìn kìa ngươi nhìn kìa, thái giám kìa. Sớm đã nghe nói Vương thất có thái giám, cuối cùng cũng nhìn thấy..."

Ứng Xảo Xảo bèn cảm thấy không biết nói gì, nghẹn lời rồi nhỏ giọng nói: "Cẩn thận đó, đừng để người ta nghe được!"

Bảo liễn vàng đến gần, đám đông ngăn trước cửa cốc đã sớm lặng lẽ dời pháp khí của mình đi, nhường ra một khu vực trống, phía trước bảo liễn vàng của Sở Hoàng Thái tử có chấp sự trưởng lão với tu vi Trúc Cơ của Băng Âm Cung dẫn đường, bay đến Hàn Phách Cốc, hắng giọng nói với mọi người: "Thái Thượng Trưởng lão có lệnh, mọi người hãy vào cốc, ba ngày sau hẵn đến bái sư!"

Dứt lời, vươn tay đánh ra một đạo linh quang, cấm chế ngăn trước sơn cốc biến thành một chùm tia sáng, tản ra khắp nơi.

Rồi sau đó, một tiếng ầm vang lên, bảo liễn vàng muốn trực tiếp tiến vào Hàn Phách Cốc, nhưng đúng lúc này, lôi quang màu tím chợt lóe lên, một chiếc pháp châu tranh lên trước bảo liễn, tiến vào sơn cốc đầu tiên.

"Lại dám tranh đường với Sở Hoàng Thái tử ư?"

Mọi người đều kinh ngạc, không biết ai là kẻ to gan lớn mật, dám cùng Sở Hoàng Thái tử tranh đường đây.

Tập trung nhìn kĩ, trong lòng chợt hiểu ra, tất nhiên đó là pháp châu của Tiêu thị thiên kiêu Tiêu Tuyết rồi.

Thấy pháp châu của Tiêu Tuyết giành tiến vào cốc trước, hai công công áo xanh đứng trước bảo liễn của Sở Hoàng Thái tử định quát mắng, thế nhưng lúc này, bên trong bảo liễn dường như truyền ra giọng nói, hai công công áo xanh xoay người lại thi lễ với bảo liễn, không để ý đến Tiêu Tuyết, chậm rãi dẫn đầu bảo liễn bay vào Hàn Phách Cốc, đợi hắn ta đã tiến vào rồi, những người phía sau mới từ từ theo sau.

Trong Hàn Phách Cốc, chỉ có mười mấy căn tiểu lâu, mà số người bái sư có hơn hai mươi người, hơn nữa mỗi người đều dẫn theo xe ngựa tùy tùng cả một đám người, nói cách khác, ước chừng mỗi một nhóm sẽ ở hết cả một căn tiểu lâu, như vậy thì nhất định sẽ có một nửa tìm không được tiểu lâu để ở, một vài người tự nghĩ rằng thế lực yếu kém, không giành nổi với người khác, bèn ngừng lại.

Ban đầu Bách Thú Tông đứng tuốt phía sau, sau khi tiến vào cửa cốc, tiểu lâu gần như đã bị chiếm hết rồi, trên mặt tuyết đã có mười mấy chiếc pháp châu đậu lại, đang có mấy người bàn bạc xem có nên miễn cưỡng ở trên pháp khí qua vài đêm không.

Sao dừng lại rồi, đi vào trong đi..."

Phương Hành đang nằm chường trên mép thuyền quan sát tòa tuyết cốc này, nghe thấy sau lưng có tiếng động vang lên, biết là Ứng Xảo Xảo, bèn mở miệng hỏi.

Ứng Xảo Xảo nói: "Mạc Da trưởng lão nói, tiểu lâu đã bị chiếm hết rồi, chúng ta chỉ có thể ở trên pháp khí qua một đêm!"

Phương Hành hết nói nổi xoay người lại, nói: "Đừng nói đùa chớ, giành một toà chẳng phải là xong chuyện?"

Ứng Xảo Xảo ngẩn ngơ, nói: "Như vậy không được đâu nhỉ? Mạc Da trưởng lão nói, người ta đều cười chúng ta là người man rợ đến từ Bột Hải quốc, quanh năm qua lại với yêu thú, cho nên chúng ta càng phải chú ý việc đến trước đến sau, nếu đã vào cốc trễ, vậy thì nghỉ ngơi qua đêm trên đất trống cũng không sao, cho người ta một ấn tượng tốt là Bách Thú Tông chúng ta biết lễ nghĩa tuân quy củ, sau này đối với ta cũng tốt!"

Phương Hành nghe vậy, cười lạnh một tiếng, chỉ hận bản thân lúc đầu tại sao không tát chết lão già kia.

Ứng Xảo Xảo thấy phản ứng của hắn như vậy, hơi kinh ngạc nói: "Như vậy không nên sao? Ta thấy Mạc Da trưởng lão nói rất có lý đó chứ!"

"Có lý mới lạ!"

Phương Hành cười lạnh: "Nếu ngươi muốn bái sư thành công, đừng nghe lão già kia nói hươu nói vượn! Cái gì mà thứ tự đến trước đến sau? Mới vừa rồi Tiêu gia cùng Thái tử gì gì đó đến trễ nhất lại vào cốc sớm nhất, sao mà không chú ý việc đến trước đến sau?"

Ứng Xảo Xảo sợ hết hồn, vội vàng xoay người lại nhìn vào trong khoang thuyền, sợ lời của Phương Hành bị Mạc Da trưởng lão nghe được.

Nhưng nàng lại chẳng hay, tuy là Phương Hành và Mạc Da trưởng lão đều là Trúc Cơ nhất trọng, nhưng một người là đạo cơ thanh sắc, một người là đạo cơ tử sắc, cho dù đạo cơ tử sắc  Phương Hành bị sát linh ô nhiễm, uy lực giảm mạnh, nhưng thần thức của Phương Hành vẫn hơn gấp ba lần Mạc Da trưởng lão, chỉ cần Phương Hành không muốn cho hắn nghe thấy, Mạc Da trưởng lão cố ý quét thần thức đến, cũng không nghe được chữ nào.

"Bọn họ... Bọn họ là nhân vật lớn, chúng ta sao có thể so với bọn họ được?"

Trên đường tới Băng Âm Cung, Ứng Xảo Xảo và Phương Hành tiếp xúc vài lần, cũng không biết là do nàng giữ nguyên ấn tượng ban đầu, cho rằng Phương Hành là một "trung bộc" hung dữ, hay do trong những ngày qua tâm hồn của nàng thật sự cô đơn, nói tóm lại, tác phong ngang ngược của Phương Hành lại cho nàng lòng tin mà trước kia không có một cách kì diệu, không hoàn toàn bỏ qua lời của Phương Hành.

Mặc dù từ trong lòng nàng, cũng không thấy mình có tư cách so với Tiêu Tuyết và Sở Hoàng Thái tử, vẫn hỏi theo bản năng.

Phương Hành không đáp, hỏi ngược lại: "Ngươi tưởng rằng Băng Âm Cung nhỏ nhoi đến vậy, thật sự không có chỗ cho nhiều người ở như vậy sao?"

Ứng Xảo Xảo ngẩn ngơ, không trả lời ngay.

Phương Hành lại nói: "Hơn nữa, nếu đã có nhiều người đến trước như vậy, tại sao Băng Âm Cung không để cho người đến trước đi vào, mà phải chờ tới mọi người tới đông đủ rồi mới mở cấm chế cửa cốc? Rồi tại sao sơn cốc chuẩn bị tiếp đãi khách, lại ít nơi ở đến vậy? Hừ hừ, ngươi chớ quên, Huyền Băng Lệnh là do Băng Âm Cung phát ra, ta nghĩ Băng Âm Cung nhất định hiểu rõ số người đến bai sư hơn ai khác, nhưng ngay cả nơi cho người ta đặt chân cũng không chuẩn bị đầy đủ, đây là đạo đãi khách của một đại tông môn sao?"

Câu hỏi liên tục đặt ra cũng khiến sắc mặt Ứng Xảo Xảo thay đổi.

Nàng vốn mang danh thiên kiêu, tất nhiên không phải kẻ ngốc thât sự, được Phương Hành nhắc đến một điều, liền hiểu ra việc gì đó.

Còn nếu thật là nói tới mức này cũng không hiểu, thì Phương Hành cũng không trông cậy gì vào nàng, mà sẽ nghĩ cách khác để lẻn vào Băng Âm Cung.

Xoay người định bàn bạc với Mạc Da trưởng lão, đi được vài bước, rồi xoay người lại kéo tay Phương Hành, cùng nhau đi vào trong khoang thuyền, thấy Mạc Da trưởng lão, Ứng Xảo Xảo mồm miệng lanh lợi, bèn lặp lại những lời Phương Hành nói với nàng, Mạc Da trưởng lão nghe vậy, sắc mặt cũng thay đổi, trầm ngâm nói: "Ngươi nghĩ đây có thể là thử thách của Băng Âm Cung, người không vào tiểu lâu ở thì sẽ không có tư cách bái sư sao?"

Ứng Xảo Xảo nhìn Phương Hành một cái, gật đầu nói: "Đúng là có khả năng này!"

Mạc Da trưởng lão trầm ngâm, hắn nhận lệnh từ Tông chủ, đưa Ứng Xảo Xảo đến bái sư, nếu là bái sư thành công thì thôi, nếu thật sự do mình tính toán sơ suất, khiến cho Ứng Xảo Xảo mất đi tư cách bái nhập môn hạ của lão già Hồ Cầm, vậy thì bản thân sẽ mắc vào sai lầm lớn, thế nên trong lòng cũng không dám qua quýt, bèn suy tính cẩn thận, càng nghĩ sắc mặt càng khó coi.

Sau một lúc lâu, gương mặt hắn dường như hơi khó xử, chần chừ nói: "Thật sự phải giành sao?"

Phương Hành nhìn thấy liền biết hắn lo lắng điều gì.

Mặc dù Mạc Da trưởng lão cũng là Trúc Cơ, nhưng trong đám hộ đạo giả do các thiên kiêu khác dẫn theo, thì thực sự chẳng là gì cả. Lão già này ắt là lo mình giành không lại với người ta, ngược lại tự rước lấy nhục. Hắn bèn cười hì hì, nói: "Trưởng lão, ta thấy Bách Thú Tông chúng ta cũng chẳng phải tông môn nhỏ nhất đâu, có mấy tông môn còn nhỏ hơn chúng ta, là do vào cốc khá sớm nên chiếm được tiểu lâu!"

Mạc Da trưởng lão hơi ngẩn ra, rồi hiểu ra.

Bách Thú Tông trong tất cả thế gia tông môn đến bái sư, đúng là chưa tính là yếu nhất, ít nhất cũng được xếp vào trung lưu, hắn là Trúc Cơ sơ kỳ, tất nhiên không bì được với đại thế gia như Bách Lý quốc Mạc gia, hộ đạo giả do người ta phái tới đều là Trúc Cơ trung kỳ, nhưng vẫn có tông môn yếu hơn Bách Thú Tông, thậm chí hộ đạo giả của một vài tông môn chỉ có Linh Động cửu trọng.

Nhìn lên không bằng ai, nhìn xuống hơn nhiều người, giành không nổi với kẻ lợi hại, nhưng vẫn giành được với kẻ yếu hơn mình.

Trong lòng Mạc Da trưởng lão đã có tính toán, nhưng vẫn hơi lo ngại, trầm ngâm nói: "Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Băng Âm Cung, tuy là chúng ta đến bái sư, cũng được xem là khách, nếu Băng Âm Cung thật sự có ý định thử thách thì thôi, nếu không có, chúng ta ra tay giành lâu trên địa bàn của người ta, vậy thì cực kì thất lễ, lỡ như Băng Âm Cung trách tội..."

Phương Hành cười hì hì, nói: "Không sao đâu, nếu làm sai thì đổ trách nhiệm lên hết đầu ngươi, nói ngươi tự ý hành động!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương