Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 214: Sở Vực thiên kiêu

Người của Bách Thú Tông tìm một nơi vắng vẻ, đáp pháp châu xuống, bấy giờ cửa cốc đã bị đám đông đến trước chiếm mất, bốn món pháp khí chặn trước cửa cốc, vì vậy Bách Thú Tông chỉ có thể dừng ở phía sau. Đám người Phương Hành và Ứng Xảo Xảo nhảy xuống pháp châu, vẻ mặt của Mạc Da trưởng lão và Ứng Xảo Xảo đều khó coi, mờ mịt nhìn đám người xung quanh, không biết nên làm gì đây.

Bọn họ vốn tưởng rằng chỉ có mình Ứng Xảo Xảo tới bái sư, đến Băng Âm Cung rồi thì sẽ có người tiếp đón, trực tiếp nghe theo sắp xếp của người khác là được, lại không ngờ chợt đụng phải tình huống như vậy, bất chợt không biết nên làm gì.

Phương Hành chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn hai kẻ ngốc này, lặng lẽ kéo tay áo Ứng Xảo Xảo, nói: "Dò thăm tin tức đi!"

Ứng Xảo Xảo ngộ ra, bèn hướng đôi mắt nhìn sang Mạc Da trưởng lão.

Gương mặt lớn tuổi của Mạc Da trưởng lão đỏ lên, hắn cũng nghe thấy lời nói của Phương Hành, trong lòng hơi xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, nói: "Các ngươi ở đây đợi một chút, chuyện này không giống như những gì chúng ta nghĩ, ta đi tìm mấy vị đạo hữu hỏi thăm một vài tin tức trước đã..."

Nói rồi huơ ống tay áo, rặn ra nụ cười, đi về phía đám đông.

Ứng Xảo Xảo xoay đầu lại, cười với Phương Hành, nói: "Ngươi thông minh quá, ta chẳng nghĩ tới luôn!"

"Không phải là tiểu gia thông minh, là các ngươi thật sự quá ngu đó..."

Phương Hành có chút bất đắc dĩ, nghĩ thầm xuất hiện tình huống mình không rõ, không nhanh chóng hỏi thăm tin tức để nắm rõ tình huống, mà ngược lại sững sờ đứng ngây ngốc tại chỗ, phải ngốc đến mức nào mới hành động như vậy đây? Nhưng mà nghĩ thì nghĩ vậy, trong lòng hắn cũng hiểu được, Mạc Da trưởng lão tuổi tác cũng đã cao, không ngu đến mức này, chỉ là bị nhiều cao thủ như vậy dọa hết hồn, trong chốc lát chưa phản ứng kịp mà thôi.

Mà ngược lại Phương Hành tuy rằng tuổi tác không lớn, nhưng trời sinh có gan lớn, ai cũng không sợ, lúc nào cũng giữ được một cái đầu lạnh.

Băng tuyết rét lạnh, môi trường nơi tuyết lĩnh thật ra căn bản không thích hợp để người bình thường sinh sống, dù rằng mọi người đều có tu vi, nhưng cũng cảm thấy không khí lạnh buốt, hai bà lão hầu hạ Ứng Xảo Xảo thấy vậy, liền nấu đan trà. Nấu xong, Ứng Xảo Xảo lấy một chén đưa cho Phương Hành, Phương Hành tất nhiên không khách khí, đưa tay nhận lấy, ngồi xổm ở một bên uống trà.

Khoảng nửa canh giờ sau, Mạc Da trưởng lão trở lại, sắc mặt khó coi, là do trong quá trình dò thăm tin tức, không được tôn trọng gì, hơn nữa tin tức thăm dò được cũng tương đối bất lợi với Ứng Xảo Xảo: "Hỏi được rồi. Kì lạ lắm, thế mà có rất nhiều người nhận được Huyền Băng Lệnh, hơn nữa đều là thiên kiêu nổi danh của Sở Vực và các nước nhỏ xung quanh, Băng Âm Cung rốt cuộc là muốn làm gì chứ?"

"Có bao nhiêu người đến bái sư?"

Phương Hành ngồi chồm hổm dưới đất, vừa uống đan trà vừa hỏi.

Mạc Da trưởng lão liếc hắn một cái, khinh thường không muốn trả lời, cảm thấy tên hạ nhân này chẳng giống hạ nhân gì.

Ứng Xảo Xảo nhìn Phương Hành, cũng hỏi theo: "Mạc Da trưởng lão, có bao nhiêu người đến bái sư vậy?"

Mạc Da trưởng lão thở dài một hơi, nói: "Hiện tại đã tới thì đã có bốn người rồi, trong đó có người của Mạc gia ở Bách Lý quốc, người của Tu gia ở phía đông Sở Vực, và người của Lý gia ở Sở bắc, đều là thiên kiêu do các thế gia dốc sức bồi dưỡng nên, cũng chẳng biết tại sao mà đều lấy được Huyền Băng Lệnh, hơn nữa tu vi của bọn họ, đa số đều đạt đến Linh Động đỉnh phong rồi..."

Nói tới đây, có chút lo lắng, tuy Ứng Xảo Xảo cũng là thiên kiêu Bách Thú Tông được Tông chủ dốc sức bồi dưỡng nên và còn là kế truyền Ứng Long Yêu Linh, ít gặp phải địch thủ cùng cấp bậc, nhưng vừa đột phá Linh Động thất trọng trước đó không lâu, vẫn còn cách xa đám thiên kiêu đạo tử thuộc Linh Động đỉnh phong nọ, Mạc Da trưởng lão cảm thấy thả Ứng Xảo Xảo vào trong đám người này hơi không yên tâm.

Phương Hành nghe vậy, cũng chau mày, không nói lời nào, yên lặng suy nghĩ.

"Mạc Da trưởng lão, sao nhiều người như vậy lại đều chờ ở cửa cốc, không đi vào sơn cốc thế?"

Ứng Xảo Xảo suy nghĩ một hồi, hơi ngạc nhiên hỏi.

Mạc Da trưởng lão ngây người, nói: "Hình như là Băng Âm Cung có lệnh, phải đợi đến khi người bái sư đến đủ mới cùng nhau vào cốc!"

Thời gian dần trôi, gió tuyết ngày càng lớn, lạnh đến thấu xương, ngay cả Ứng Xảo Xảo cũng chịu không nổi, trốn vào trong pháp châu, trong môi trường lạnh băng này, cũng chỉ có tu vi Trúc Cơ mới chống chịu được, thế nhưng Băng Âm Cung không lên tiếng, cũng không có ai dám mạo hiểm tiến vào sơn cốc, chỉ có thể kiên nhẫn chờ những người chưa đến tập trung đông đủ rồi cùng nhau vào cốc.

Xe ngựa lần lượt không ngừng kéo tới.

Tinh tế quan sát sẽ phát hiện, thế mà đều là tông môn thế gia chi tử đến từ Sở Vực và các nước nhỏ lân cận, những người này có một đặc điểm, chính là đều còn trẻ tuổi nhưng đã có tài danh, tu vi phần lớn là Linh Động hậu kỳ, ngoài ra căn cơ vững chắc, vượt xa Linh Động bình thường.

"Băng Âm Cung rốt cuộc đang giở trò gì?"

Phương Hành đứng một bên lạnh lùng quan sát, nói thầm trong bụng, càng nghĩ càng cảm thấy việc lão già Hồ Cầm thu nhận đồ đệ hơi kì lạ.

Phải biết rằng, tuy là những người này có chút danh tiếng thiên kiêu, nhưng nếu muốn dễ dàng bái vào môn hạ Kim Đan, thì chẳng phải chuyện nhỏ nhặt!

Kim Đan Đại Tu, tu vi phi thường, tài nguyên vô số, kiến thức uyên bác, với khả năng của bọn hắn thì dạy dỗ vài tên thiên kiêu chẳng hề là chuyện khó gì, mà việc bọn họ có thể tu thành Kim Đan đã nói rõ bản thân năm xưa cũng là người tài hoa xuất chúng, nhân tài được bọn họ để ý rất ít, kiểu được gọi là "Tiểu thiên kiêu" như Ứng Xảo Xảo, ở trong mắt bọn họ, đa số đều còn kém hơn mức tầm thường.

Nói đơn giản, những người gọi là thiên kiêu này, muốn bái nhập môn hạ của lão già Hồ Cầm, khó khăn không kém gì xưa kia Phương Hành bái nhập Thanh Vân Tông, cũng chính vì vậy, mới càng khiến người ta kinh ngạc, lão già này triệu tập những người được gọi là "Thiên kiêu" nhiều đến thế, ai nấy đều Huyền Băng Lệnh cầm trong tay, ai nấy đều muốn bái nhập môn hạ của hắn, là muốn mở trường học hay sao vậy?

Phải biết rằng lão già Hồ Cầm cả đời cũng chỉ dạy ba đồ đệ thôi, giờ đây lại muốn dạy hết một đám sao?

Phương Hành càng nghĩ càng không hiểu nổi.

Sắc trời dần muộn, màn đêm buông xuống, những thiên kiêu thỉnh thoảng kéo đến đã ngày càng nhiều hơn, ước chừng hơn hai mươi người.

Những người này, đại khái đều là những người trẻ đã đạt đến Linh Động hậu kỳ trước ba mươi tuổi.

Đây là một tiêu chuẩn, ở Thanh Vân Tông, chỉ cần có thể đạt đến Linh Động hậu kỳ trước hai mươi mốt tuổi, là đã có tư cách trở thành chân truyền đệ tử, được tông môn dùng tài nguyên bồi dưỡng, mà tiêu chuẩn triệu tập của Băng Âm Cung dường như cũng có tính toán giống vậy, chỉ là tiêu chuẩn thoáng hơn một chút, Linh Động hậu kỳ dưới ba mươi tuổi của Sở Vực và các nước nhỏ xung quanh đều được triệu tập tới đây.

Dùng lời đơn giản nhất mà nói, trừ thiên kiêu của Thanh Vân Tông và Đại Diễn Tông, Băng Âm Cung đã một lưới bắt hết thiên kiêu ở Sở Vực và các nước nhỏ lân cận.

"Đùng..."

Đang đúng lúc Phương Hành đang suy tư, trong cơn gió tuyết, chợt có tiếng sấm văng vẳng truyền đến, mọi người đều ngạc nhiên ngước lên trời nhìn, thì lại thấy ở nơi xa có một pháp châu chớp lóe lôi quang bay đến, chiếc thuyền này tất nhiên đó là cực phẩm linh khí, phía trên khắc đầy pháp trận cùng ký hiệu, tốc độ cực nhanh, tựa như một tia chớp, lướt nhanh trong gió tuyết kéo đến.

"Thế mà là cực phẩm pháp khí, người kia là ai vậy?"

"Pháp khí có tộc huy, là ngừoi của Tiêu gia ở Đại Hà Uyển..."

Mọi người trước sơn cốc lập tức kinh ngạc, nhỏ giọng bàn luận.

Xe ngựa bọc trong điện quang bay đến trước sơn cốc, rồi chợt dừng lại, hành động bay rồi dừng trong phút chốc trông rất kì lạ, nhưng cũng cho thấy pháp châu đúng là cực phẩm pháp khí, có thể cho chạy cho ngừng tùy ý. Hai tên đệ tử Băng Âm Cung đứng trước pháp châu bèn nhảy xuống, chắp tay với pháp châu, cười nói: "Kính xin Tiêu Tuyết cô nương đợi trước cửa cốc một chốc lát, Cung chủ có lệnh, đợi mọi người tới đông đủ cùng nhau vào cốc!"

Bên trong xe ngựa không đáp lời, hai gã đệ tử Băng Âm Cung cũng không thèm để ý, thi lễ thêm một làn rồi xoay người rời đi.

Mà đám người đứng trước sơn cốc nghe thấy lời nọ, liền kinh ngạc.

"Tiêu Tuyết? Chẳng lẽ... Tiêu thị thiên kiêu, người chỉ dùng kiếm để nói chuyện đến sao?"

"Làm sao có thể? Chẳng phải nàng đã Trúc Cơ sao?"

Mọi người nhỏ giọng tranh luận, kinh ngạc vô cùng.

Vốn tưởng rằng những người bái sư lần này đều là tu vi Linh Động, lại chẳng ngờ đột nhiên xuất hiện một người có tu vi Trúc Cơ.

Thì ra, Tiêu thị thiên kiêu cũng là thiên kiêu Linh Động từng nổi tiếng ở Sở Vực, nếu bàn về nữ tử nổi tiếng nhất Sở Vực, hiện nay tất nhiên chính là Băng Âm Cung Diệp Cô Âm, nhưng trước Diệp Cô Âm thì là cô gái tên là Tiêu Tuyết này, xưa từng một người một kiếm đánh bại tất cả thiên kiêu Linh Động ở Sở Vực, được xưng là Trúc Cơ chi hạ đệ nhất nhân, thế nhưng bảy năm trước nàng đã Trúc Cơ thành công.

Sau khi Trúc Cơ, nàng rất ít khi lộ diện, rồi đến phiên Diệp Cô Âm thanh danh vang dội.

Mọi người không ngờ trong tình huống này, nàng lại lộ diện, mà còn là tới bái sư.

Phút chốc, mọi người bàn luận rối rít, cho dù là người tự nghĩ là đã đoán được ý định của Băng Âm Cung, cũng trở nên mù tịt.

Song mà nỗi kinh ngạc này còn chưa dứt, bèn bỗng thấy phía chân trời phía tây, từng đạo kim quang dội trên trời cao, nhanh chóng kéo tới, một giọng nói lanh lảnh truyền đến: "Sở Hoàng Thái tử giá lâm, người không phận sự tránh ra, mau nhường đường..."

"Sở Hoàng Thái tử?"

"Sao mà hắn cũng tới?"

"Mười năm trước hắn Trúc Cơ kim sắc đó, tương lai xán lạn, sao mà cũng đến Băng Âm Cung bái sư vậy?"

Bấy giờ, trước cửa Hàn Phách Cốc cứ như một lò nước sôi sùng sục, những tiếng kêu kinh ngạc vang lên khắp nơi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương