Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 216: Thông Minh U Hàn Ngọc

Mạc Da trưởng lão chẳng nói nên lời, thế nhưng suy nghĩ lại, đây cũng là biện pháp tốt, nếu thật sự là giành nhầm, không như ý của Băng Âm Cung, cùng lắm thì để cho Ứng Xảo Xảo giả vờ khiển trách mình vài câu, sau đó xin lỗi người ta là được, vậy là không bị nghi ngờ gì nữa, nhưng nếu giành đúng rồi, như vậy đã trợ giúp Ứng Xảo Xảo thành công thông qua một bài thử thách, công lao này không nhỏ.

"Được, vậy đi tìm mục tiêu phù hợp thôi!"

Mạc Da trưởng lão mặc dù hơi cổ hủ, nhưng cũng không phải kẻ ngu, đã quyết định rồi liền đứng dậy nói.

Phương Hành cười nói: "Chúc trưởng lão mã đáo thành công..."

Mạc Da trưởng lão nói: "Ta thấy ngươi cũng lanh lẹ lắm, đi dò la với ta đi!"

Phương Hành bèn im bặt, nhưng mà nghĩ đến việc Mạc Da trưởng lão làm việc không đáng tin cậy cho lắm, bản thân đi theo cũng được, nên liền đáp ứng, sự can đảm này khiến Mạc Da trưởng lão phải nhìn hắn với con mắt khác, còn Ứng Xảo Xảo thấy hai hạ nhân khác vừa nghe việc dò la là liền sợ hãi lùi sang một bên, mà Phương Hành chẳng sợ gì mà đồng ý, trong lòng cũng hơi bội phục can đảm của hắn.

"Đạo phù này ngươi cầm lấy để phòng thân đi!"

Ứng Xảo Xảo lấy một đạo kim phù từ trong túi trữ vật, đưa cho Phương Hành.

Phương Hành chẳng nhìn qua mà nhận ngay, sau đó đi theo Mạc Da trưởng lão nhảy xuống pháp châu.

"Trưởng lão, ta vẫn luôn để ý, môn phái yếu nhất hình như tên là Mạc Hà Thôi gia gì gì đó, thực lực của bọn họ hẳn là yếu nhất, tính cả thiếu gia Thôi gia của bọn họ và hộ đạo giả, tổng cộng bốn người, đều cưỡi yêu cầm đến, cũng vì vậy nên mới tận dụng mọi thứ, giành tiến vào Hàn Phách Cốc trước, với thực lực của ngài, xử lí hạ thủ bọn họ tất nhiên dễ như trở bàn tay!"

Phương Hành bắt tay vào những chuyện này liền hào hứng hẳn lên, hai mắt sáng ngời, bày mưu tính kế với Mạc Da trưởng lão.

Mạc Da trưởng lão nhìn Phương Hành một cách kì lạ, thế nhưng thấy hắn nói có lý, bèn đồng ý, dắt Phương Hành từng bước đi về phía tiểu lâu do Thôi gia chiếm đóng, thì lại thấy trong cốc lúc này đã yên tĩnh lại, những người giành được tiểu lâu đều đã vào trong, không giành được thì dừng bên rìa sơn cốc, trốn bên trong tránh rét, không ai xuất đầu lộ diện.

Đi tới tiểu lâu Thôi gia chiếm đống, Mạc Da trưởng lão lại khẽ cau mày, thì ra là trước tiểu lâu cũng bố trí cấm chế, cửa gỗ đóng lại là cấm chế kích hoạt ngay, tuy hắn là cao thủ Trúc Cơ, nhưng không đủ thực lực để phá huỷ cấm chế này.

Thấy hắn do dự, Phương Hành đã tính trước mọi việc, nghênh ngang tiến lên gõ cửa, cất cao giọng nói: "Bên trong có người không?"

"Ai đó?"

Bên trong rất nhanh liền có tiếng đáp lời, chỉ là giọng nói có hơi cảnh giác.

"Không phải ai cũng là kẻ ngu, xem ra Thôi gia cũng đã nhận ra điều gì..."

Trong lòng Phương Hành hiện lên suy nghĩ này, cùng Mạc Da trưởng lão nhìn nhau.

Mạc Da trưởng lão thấy đối phương đề phòng, liền có ý rút lui, đang do dự thì chợt nghe Phương Hành lạnh lùng cười một tiếng, lớn giọng nói: "Ta là đệ tử Băng Âm Cung, vị này là Hôi Hồ Tử trưởng lão, người chủ trì nghi thức bái sư lần này, đến để nói cho ngươi nghe về quy củ bái sư!"

Mạc Da trưởng lão sợ hết hồn, không kiềm được liếc nhìn Phương Hành.

Thế mà dám giả mạo Băng Âm Cung trưởng lão ngay tại địa bàn Băng Âm Cung, lá gan của tiểu quỷ này thật đúng là lớn đến kinh người.

Ngay cả hắn cũng cảm thấy lá gan của Phương Hành thật sự là lớn đến không bờ bến, người trong lầu tất nhiên cũng không ngờ tới là sẽ có người dám ở đây giả mạo đệ tử Băng Âm Cung, bên trong nhanh chóng vang lên một tiếng "Thất kính", sau đó cửa tiểu lâu "kẹt" một tiếng nhưng chỉ mở ra một bên, một tên hạ nhân mặc y phục nô bộ nhìn ra ngoài, thấy Phương Hành và Mạc Da trưởng lão, hơi ngẩn ra.

"Các ngươi là đệ tử Băng Âm Cung ư?"

Hạ nhân ngẩn người, rõ ràng không phải là trang phục của đệ tử Băng Âm Cung mà!

Phương Hành nói: "Chúng ta là đại gia Bách Thú Tông của các ngươi đây..."

Nói rồi tung một cước, đạp cửa ra, quay đầu lại kêu lên: "Mạc Da trưởng lão, đi nào!"

Mạc Da trưởng lão giật mình, không biết nói gì, nhưng vẫn nhanh như chớp xông vào tiểu lâu.

Trúc Cơ chính là Trúc Cơ, tu vi Linh Động nào có thể sánh bằng.

Tuy rằng Mạc Da trưởng lão gần như là loại yếu nhất trong Trúc Cơ, nhưng ở trước mặt tu sĩ Linh Động của Thôi gia, thì đã được cem là vô địch rồi, thấy Phương Hành đạp cửa, trong lòng vừa nói thầm "Tiểu quỷ này sao mà còn lão luyện hơn ta vậy?" vừa xông vào. Cấm chế liên kết với cánh cửa, cửa đóng lại, cấm chế sẽ được kích hoạt, cửa mở ra, cấm chế sẽ không bị kích hoạt.

Trong tiểu lâu, chỉ trong một chốc, tiếng "bộp bụp" liên tiếp vang lên, còn kèm theo vài tiếng người kêu đau, thế nhưng rất nhanh đã yên tĩnh lại. Phương Hành cười hà hà, cũng đi vào tiểu lâu, thì lại thấy Mạc Da trưởng lão đang chắp tay đứng ở trên cầu thang, trên mặt đất tầng trệt ngổn ngang bốn năm nam tử đang thấp giọng rên rỉ, khẽ đếm qua một lượt, đó là người của Thôi gia không thiếu một ai, hắn bèn yên lòng.

"Những người này xử lí thế nào?"

Mạc Da trưởng lão trầm giọng hỏi.

Ngay cả hắn cũng không chú ý tới, bản thân đường đường là Trúc Cơ, đã bắt đầu hỏi ý kiến từ một "Linh Động".

Phương Hành nói: "Ta ném bọn họ ra ngoài, ngươi nhanh chóng đi đón tiểu thư đến!"

Mạc Da trưởng lão hơi giật mình, gật đầu nói: "Được!"

Thân hình chợt lóe, liền lướt ra ngoài.

Phương Hành thì ngồi chồm, mò mẫm người của những tên này.

Ra tay thì không thể về tay không, đây là quy củ, dù rằng bây giờ bản thân đã là Trúc Cơ rồi, nhưng cũng không thể phá hư quy củ được!

Người của Thôi gia đã bị Mạc Da trưởng lão đánh bất tỉnh, không ai phản kháng cả, Phương Hành lấy túi trữ vật của mấy người này, lần lượt xem xét, bèn có hơi thất vọng. Nghèo nàn quá đi thôi, không có cái gì vừa mắt, nhưng mà vẫn thuận tay nhét vào trong ngực, con muỗi cũng là thịt mà!

"Ngươi... Các ngươi là ai... Thật to gan..."

Đang định giơ ném mấy người này ra ngoài, thiếu chủ Thôi gia bỗng dần tỉnh lại, lớn giọng hét lên.

"Bụp "

Phương Hành một cước đá hắn hôn mê bất tỉnh, không muốn dài dòng với hắn.

Thế nhưng một cước này đá hơi mạnh, khiến thiếu chủ Thôi gia lăn hai vòng trên đất, một khối ngọc bài trong suốt rơi trên mặt đất, Phương Hành hơi ngẩn ra, biết rằng đây là Huyền Băng Lệnh, đã từng thấy trong tay Ứng Xảo Xảo. Hắn xòe ra năm ngón, nhiếp lấy lệnh bài, chợt cảm thấy một cảm giác lạnh như băng truyền từ đầu ngón tay, đầu óc thoáng thanh tỉnh.

"Ồ? Huyền Băng Lệnh cũng thú vị ghê…"

Phương Hành ngẩn người, vận chuyển Âm Dương Thần Ma Giám để quan sát lệnh bài nọ.

"Thông Minh U Hàn Ngọc hạ phẩm... Khư tà ức ma, vệ linh hộ thần..."

Thì ra, loại ngọc này là một loại ngọc đặc biệt do Băng Âm Cung chế tạo, ngọc này xuất hiện dưới âm mạch, tồn tại ngàn năm, không tiếp xúc mặt trời, ngọc tính rất lạnh, tên gọi là Thông Minh U Hàn Ngọc, có hiệu quả khắc chế tà niệm, gột rửa tinh thần.

"Khư tà ức ma? Không biết có tác dụng với sát linh hay không..."

Phương Hành suy nghĩ, liền nắm chặt Huyền Băng Lệnh, tiếp tục giám định, rất nhanh đã có được cách sử dụng loại ngọc này từ Âm Dương Thần Ma Giám.

Xem nó như linh thạch, Phương Hành vận chuyển pháp môn tu luyện, dẫn từng đạo hàn khí bên trong hàn ngọc vào trong cơ thể mình, hơi lạnh buốt như linh khí bình thường, men theo kinh mạch của hắn rồi chảy vào tứ chi xương cốt, cả người Phương Hành ớn lạnh, tóc gáy dường như cũng dựng lên, đầu óc thanh tĩnh, tựa như uống một bầu nước lạnh giữa hè, sảng khoái không diễn tả được.

Cùng lúc đó, hắn dùng thần thức quan sát thức hải, chợt phát hiện sát khí màu đen quấn quanh trên đạo cơ sau khi cổ hàn khí nọ rót vào trong người, sát khí khẽ thu lại một chút, mặc dù không phải rất rõ ràng, nhưng tính chất tương khắc của chúng đã thể hiện ra, trong lòng Phương Hành bèn vui mừng, loáng thoáng cảm thấy mình có lẽ trong lúc vô tình đã tìm được khiếu môn.

Kể từ khi đạo cơ của Phương Hành bị sát linh ô nhiễm, tình trạng ngày càng nghiêm trọng, trên đạo cơ, khói đen cuồn cuộn, không ngừng ăn mòn sức mạnh đạo cơ, trong tình trạng này, hắn không dám thi triển pháp thuật lung tung, thậm chí cũng ngừng tu luyện, bởi vì hắn càng thúc dục sức mạnh đạo cơ, sát linh sẽ càng mạnh lên, đợi đến khi sát linh phá bỏ phong ấn, Phương Hành càng khó áp chế nó.

Đơn giản mà nói, con sát linh này gần như đã chặt đứt con đường tu hành của Phương Hành.

Trên đường đến đây, hắn vẫn luôn suy nghĩ, Hồ Cầm lão nhân rốt cuộc có cách gì để chữa khỏi sát linh của mình, suy đoán nhiều loại phương pháp nhưng lại không thu hoạch được gì, mà vấn đề này, ngay cả người chỉ điểm hắn đến tìm Hồ Cầm lão nhân - Thanh Vân Tông Tông chủ Trần Huyền Hoa - cũng không xác định được, sở dĩ hắn cảm thấy Hồ Cầm lão nhân có thể hóa giải sát linh của Phương Hành, là do một câu chuyện về Hồ Cầm lão nhân.

Lúc Hồ Cầm lão nhân chưa kết thành Kim Đan, đã từng đối chiến với Yêu Sát Tông đến từ Tây Hạ Ngưu Châu, cái tà phái kia có mười người cao thủ Trúc Cơ, được xưng là Thập Sát, lập tông tại Vân Từ Sơn ở Sở Bắc, chúng bắt cóc trẻ nhỏ, luyện chế "Huyết Anh Chú", rất giỏi về nguyền rủa thuật. Hồ Cầm lão nhân tìm đến cửa, đánh một trận với Thập Sát ở Vân Từ Sơn, Hồ Cầm lão nhân dùng dây đàn làm kiếm, phá trận diệt chú, liên tục chém chết Thập Sát, quét sạch cả Yêu Sát Tông ở Vân Từ Sơn chỉ với sức mạnh một người, một thời danh chấn khắp nam bắc Sở Vực.

Nhưng bản thân hắn cũng phải trả giá rất lớn, bị lời nguyền do Thập Sát thi triển lúc sắp chết quấn lấy, xém mất mạng.

Sau trận chiến ấy, Hồ Cầm lão nhân liền bế tử quan, không giải được nguyền rủa, tuyệt đối không xuất quan.

Người đời đều cho là Hồ Cầm lão nhân chẳng còn hi vọng, chỉ xem hắn như một người đã chết, cộng thêm việc nội bộ Băng Âm Cung xung đột, đại đệ tử của hắn bị người ta chèn ép, nhị đệ tử tài giỏi phi phàm cũng bị người ta âm mưu hại chết, dòng dõi Hồ Cầm bấy giờ điêu tàn, nhưng không ai ngờ, ba năm sau, Hồ Cầm lão nhân bỗng xuất quan, hơn nữa một phát vượt qua Trúc Cơ cảnh, kết thành Kim Đan, trở lại mạnh mẽ.

Sau đó không cần phải nói, Hồ Cầm lão nhân vốn luôn hoà nhã đã đại khai sát giới, đổi máu Băng Âm Cung, báo thù cho hai đồ đệ của mình, từ đó trở đi dòng dõi của hắn ổn định địa vị tại Băng Âm Cung, truyền cho đến nay.

Lý do Trần Huyền Hoa cho là Hồ Cầm lão nhân có thể giúp được Phương Hành hóa giải sát linh, là vì cảm thấy nguyền rủa thuật mà Hồ Cầm lão nhân trúng năm đó mạnh hơn nguyền rủa thuật Phương Hành trúng phải, nếu hắn đã có thể hóa giải, vậy nói không chừng sẽ có cách giúp Phương Hành, tất nhiên, hắn cũng hơi không chắc chắn, dù sao sát linh của Phương Hành là dùng mệnh đăng thi triển, khác với các nguyền rủa khác.

"Chẳng lẽ cách mà lão già kia giải trừ nguyền rủa có liên quan với Thông Minh U Hàn Ngọc này sao?"

Phương Hành không kiềm được niềm hứng thú, ánh mắt tỏa sáng, trong lòng bắt đầu nảy ra mưu ma chước quỷ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương