Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 196: Thượng phẩm huyền khí Kinh Hoàng Cầm
“Đinh đinh đinh..."
Mười trượng kiếm mang và mười mấy đạo kiếm quang kim sắc gặp nhau, va chạm kịch liệt trên không trung, thi nhau vỡ vụn.
Trong chốc lát, không ai làm gì được ai!
Diệp Cô Âm thấy thế, sắc mặt lập tức hơi biến, tu vi của nàng ta đã là bán bộ Trúc Cơ, cộng thêm công pháp đặc biệt, linh khí tinh thuần, ngay cả sư tôn của nàng ta cũng từng nói, với thực lực hiện tại của nàng ta căn bản rất khó gặp phải đối thủ ở Linh Động cảnh. Cũng vì vậy, lúc đầu nàng ta hoàn toàn không thèm xem Phương Hành ra gì, chỉ cho là đối phó hắn chỉ dễ như trở bàn tay mà thôi, không cần tốn nhiều sức.
Có điều sau một chiêu thăm dò này, nàng ta lập tức phát hiện điểm bất phàm của Phương Hành. Một kiếm trước đó mặc dù chỉ dùng ba thành lực đạo, nhưng Linh Động cảnh bình thường cũng đã rất khó cản được rồi. Thế mà tiểu quỷ này đón đỡ dễ dàng, thậm chí còn thừa lực phản kích. Một người tu vi Linh Động bát trọng lại có thể làm được tới trình độ này, Diệp Cô Âm thật sự cảm thấy Phương Hành có mấy phần bản lĩnh.
Trường kiếm trong lòng bàn tay bắn ra, một đạo sức mạnh vô hình từ trên thân kiếm bắn ra, đúng lúc đó một đao của Phương Hành bổ tới, vừa khéo bị sức mạnh vô hình này chặn lại, thậm chí dưới sự áp chế của sức mạnh cường đại này, trên không trung Phương Hành còn lui về phía sau hai trượng. Hắn giật mình, nghĩ thầm: "Ả đàn bà này có chút bản lĩnh, sức mạnh của nàng ta gần như không thua ta, tu vi lại cao hơn ta một trọng..."
Tu luyện Tam Muội Chân Hỏa, Phương Hành linh khí tinh thuần, vô địch so với những người cùng giai, cho dù là người có tu vi cao hơn ba trọng thậm chí là bốn trọng, hắn cũng dám đối đầu trực diện. Cũng chính vì vậy, ở mộ phần Thanh Khâu, dưới tình huống ở bên cạnh có cao thủ Trúc Cơ, hắn vẫn dám đả thương người, một hơi chém chết hai tu sĩ Linh Động cửu trọng dưới đao, sau đó mới nghênh ngang chạy trốn...
Nhưng bây giờ, hắn lại cảm nhận được một phần áp lực về sức mạnh. Ở Linh Động cảnh, có thể nói nữ tử chân dài này là một trong mấy người mạnh nhất hắn từng gặp. Vốn cho là thực lực của nàng ta chẳng thua kém Tiêu Kiếm Minh bao nhiêu, nhưng bây giờ xem ra, Tiêu Kiếm Minh căn bản không cách nào so sánh với nàng ta.
"Ha ha, chân dài, có chút bản lĩnh đấy. Nào, tiểu gia cùng ngươi chơi mấy chiêu nữa..."
Trong lòng Phương Hành nghiêm túc, ngoài miệng lại càng không thành thật. Hắn cười ha ha một tiếng, kim dực sau lưng rung lên, đã bay đến giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống, vận chuyển huyền pháp, đột nhiên ở giữa không trung kim quang chói mắt. Kim quang phủ lấp thiên địa điên cuồng bắn tới hướng Diệp Cô Âm, số lượng không ngừng tăng lên, đạt đến sáu bảy mươi đạo, thoạt nhìn có cảm giác che phủ cả đất trời.
Trong khoảng thời gian này, tu vi của hắn tăng lên không ít, đã từ Linh Động thất trọng sơ giai đạt đến Linh Động bát trọng cao giai, việc tu luyện Thập Vạn Bát Thiên Kiếm cũng nâng cao một bước, từ ba mươi sáu đạo kiếm quang lúc đầu đạt đến bảy mươi hai đạo.
Bây giờ hắn có thể dễ dàng điều khiển mấy chục đạo kiếm quang, mạnh hơn rất nhiều so với lúc ở Thanh Vân Tông.
"Những kiếm quang này mặc dù là linh khí ngưng tụ, nhưng sát khí ghê gớm, không khác phi kiếm chân chính là mấy..."
Diệp Cô Âm đứng trên ngân toa sắc mặt cũng khẽ ngưng trọng, bỗng nhiên tay trái bấm một pháp quyết, dao cầm khổng lồ ở sau lưng nàng ta lập tức tự động bay lên, vắt ngang ở trước người của nàng ta. Sau đó ánh mắt nàng ta ngưng tụ, tay ngọc thon thon tựa như hái hoa hạ cờ, nhẹ nhàng gẩy hướng ra ngoài, dây đàn khẽ động, một tiếng du dương thanh thúy lập tức vang lên, từ từ lan tỏa ra.
"Ong..."
Theo tiếng đàn vang lên, một đạo sức mạnh vô hình nhưng hùng hậu từ trên dao cầm tỏa ra. Kiếm quang phủ lấp thiên địa ập đến, thế như tia chớp, lúc này đồng thời bị chấn động nhẹ, khựng lại ở giữa không trung.
Sau đó, Diệp Cô Âm gẩy một lần nữa, sục sôi như kiếm thế xông lên trời.
"Tưng tưng tưng tưng...”
Kiếm quang đứng giữa không trung đồng loạt vỡ vụn, hóa thành từng chấm kim quang tung bay lả tả quanh người nàng ta.
"Có thể làm cho ta sử dụng Kinh Hoàng Cầm, Tiêu Kiếm Minh chết ở trong tay của ngươi, có vẻ không oan..."
Diệp Cô Âm nhàn nhạt nói, bàn tay trắng khẽ nhếch, muốn gẩy lần thứ ba.
"Thượng phẩm huyền khí?"
Phương Hành ở trên không trung, ánh mắt cũng lạnh lẽo, khẽ lấy làm kinh hãi. Lúc trước hắn vẫn không chú ý, chiếc dao cầm nữ nhân này vẫn đeo sau lưng rõ ràng là một thượng phẩm huyền khí. Huyền khí là một loại pháp bảo vượt qua cực phẩm pháp khí, chỉ có đại tu Kim Đan kỳ mới có thể luyện chế, uy lực vô cùng, có thể thông huyền, mà dao cầm này lại còn là thượng phẩm trong huyền khí.
Đối với hắn lúc này chỉ có Linh Động cảnh tu vi, loại huyền khí này, uy lực quả thực khó có thể tưởng tượng. Chỉ sợ với tu vi của Diệp Cô Âm lúc này, không cách nào tung ra uy lực mạnh nhất nhưng cũng đã đủ để đánh bại hắn.
"Không được, không đánh nổi nàng ta..."
Phương Hành lo lắng, lập tức hai mắt đảo vòng vỏng, thiệt thòi rõ ràng như vậy thì hắn không muốn nhận, trực tiếp chuẩn bị chạy đi.
Hiển nhiên Diệp Cô Âm lúc này đã chuẩn bị gẩy đàn lần thứ ba, Phương Hành vội vàng kêu lên: "Chân dài, hai ta không có tử thù, ngươi chết ta sống làm gì? Như vậy đi, chỗ này của ta có mấy viên Trúc Cơ Đan từ mộ phần Thanh Khâu, giá trị liên thành, trên đời khó cầu, phân ngươi một nửa trước, hai bên kết giao bằng hữu ngồi xuống nói chuyện tình cảm thì tốt biết bao?"
Vừa nói, vừa từ túi trữ vật lấy ra bốn năm viên dược, ném tới hướng Diệp Cô Âm.
Diệp Cô Âm vốn là người không thể bị tiểu quỷ này hối lộ, nhưng mà chợt nghe hai cái tên "mộ phần Thanh Khâu ", "Trúc Cơ Đan", trong lòng không chỉ hơi ngẩn ra, bàn tay gảy đàn không tự chủ được ngừng lại, ngưng thần nhìn về phía mấy viên dược kia. Cũng ngay lúc mấy viên dược bay đến trước người của nàng ta ba trượng, Phương Hành bỗng nhiên cười quái dị, âm thầm thi triển một pháp quyết.
"Phát!"
Năm viên dược màu đen bỗng nhiên linh quang lóe lên, một tiếng nổ ầm vang.
Mỗi một viên dược đều tuôn ra ánh lửa, mang theo hỏa lực khó có thể hình dung, bốn năm viên dược nối liền với nhau, tạo thành một vùng hỏa vân hơn mấy chục trượng, trực tiếp bao phủ Diệp Cô Âm ở bên trong.
"Ha ha, mau chạy..."
Phương Hành quát to một tiếng, kim dực sau lưng mở ra, nhảy tới trên lưng Kim Ô, hóa thành một đóa kim vân bỏ chạy vào viễn không.
"Vô sỉ, dám dùng loại thủ đoạn này đối phó ta..."
Trong hỏa vân, một cái âm thanh ẩn chứa tức giận vang lên, Diệp Cô Âm chân đạp ngân toa, từ trong hỏa vân đi ra, bên ngoài chiếc váy tím trên người nàng ta, vô số đạo tử khí tràn đầy linh tính quấn quanh. Hỏa diễm ngút trời sau khi tới gần quanh người nàng ta một thước thì lập tức bắn ra một cách quỷ dị, hỏa vân ngập trời hừng hực thiêu đốt mà nàng ta ngay cả cọng tóc cũng không hề xoắn.
"Đáng tiếc, dù khôn lỏi đến đâu cũng chỉ là phường tiểu đạo! Hôm nay, nếu để ngươi chạy thoát thì ta không phải là Diệp Cô Âm rồi!"
Diệp Cô Âm lạnh giọng nói, đột nhiên cong ngón tay búng ra, một viên linh thạch mờ mịt tử khí lập tức bay ra ngoài, rơi vào trong một pháp trận phía sau ngân toa, tử quang của từng tia linh khí kinh người trên linh thạch men theo pháp trận thấm vào trong ngân toa. Nàng ta vừa động tâm niệm, ngân toa lập tức hóa thành một đạo ngân quang đuổi theo hướng Phương Hành chạy trốn, tựa như tia chớp màu bạc.
"Ả đàn bà kia lại dùng linh thạch để đuổi theo à?"
Trên lưng Kim Ô, Phương Hành vẫn dùng Pháp Nhãn Thuật quan sát Diệp Cô Âm, chuẩn xác thấy được một tia tử quang, lấy làm kinh hãi. Hắn là người hiểu biết, nhìn một cái đã nhận ra, loại linh khí màu tím ấy chính là thượng phẩm linh thạch.
Thượng phẩm linh thạch một viên tương đương với trăm khối trung phẩm linh thạch, giá trị kinh người, ngay cả hắn cướp sạch ba vị Trúc Cơ trưởng lão Tê Hà, Sơn Hà, Thư Văn cũng chỉ tìm được mười mấy viên, vẫn không nỡ dùng, nhưng nàng ta lại dùng nó để phi hành!
"Chân dài này có tiền phết..."
Kim Ô cũng có chút giật mình, thấp giọng nói: "Nữ nhân kia khống chế ngân toa tựa như là một pháp khí phi hành cực phẩm, có thể dùng linh thạch thúc đẩy, Kim gia ta lại tiêu hao sức mạnh huyết nhục bản thân, sớm muộn gì cũng sẽ bị nàng ta đuổi kịp, ngươi mau mau nghĩ biện pháp..."
Phương Hành nhíu chặt mày, nói: "Nữ nhân này coi như lợi hại, linh khí tinh thuần, không kém ta bao nhiêu, coi như là người lợi hại nhất ở Linh Động cảnh ta từng gặp qua. Nhất là pháp bảo trong tay nàng ta còn là một món thượng phẩm huyền khí, uy lực cực lớn, nếu đánh trực diện, ta không phải đối thủ của nàng ta, có điều nếu trong tay nàng ta không có dao cầm đó, ta sẽ nàng ta đánh như đánh tức phụ!"
Kim Ô bĩu môi nói: "Ít to mồm đi, người ta bây giờ có thể đánh ngươi như con đấy, mau nghĩ cách đi!"
Phương Hành cười ha ha một tiếng, nói: "Nàng ta ở phía sau, chúng ta ở phía trước, chịu thiệt chính là nàng ta!"
Mắt thấy Diệp Cô Âm càng đuổi càng gần, hắn cũng không dám đùa nữa, đứng lên, thầm nghĩ: "Tiểu gia thưởng chân dài ngươi vài món bảo bối..."
Nói đoạn, hắn giơ tay tung ra mấy khối ngọc phù, còn trên không trung mà linh lực đã giao thoa, phong tỏa một phương không vực.
Rồi sau đó, Phương Hành lại lấy mấy bình sứ từ trong túi trữ vật ra, trực tiếp mở nút lọ tung ra không trung, một luồng khói độc theo cơn gió hướng về phía Diệp Cô Âm đằng sau bay tới, tựa như một đám mây độc.
"Hừ, không ít thứ quỷ nhưng đáng tiếc là vô dụng đối với ta!"
Diệp Cô Âm nhìn thấy Phương Hành không ngừng ném ra vài pháp bảo ly kỳ cổ quái, trên mặt lộ vẻ mỉa mai, đứng trên ngân toa, xoay người lại đặt dao cầm ở trước người. Đinh đinh đang đang, gẩy vài cái, trên đàn có vô số đạo khí tức sức mạnh kinh người theo tiếng đàn bay ra ngoài, trong nháy mắt, ngọc phù nứt vỡ, khói độc đầy trời tiêu tán...
Phương Hành lúc này đã chạy trốn ra ngoài ba trăm trượng, sức mạnh vô hình trong cầm âm không đả thương được hắn, nhưng cầm âm nghe trong trẻo ấy cũng khiến hắn cả kinh sắc mặt đại biến, sợ hết hồn hết vía, thầm nghĩ: "Thượng phẩm huyền khí, quả nhiên lợi hại!"
Trong lòng có chút mừng rỡ, may là mới vừa rồi không chút do dự bỏ chạy, nữ tử chân dài đó đúng là có tư cách để cuồng ngạo. Thật ra nếu như chỉ dựa vào thực lực bản thân, mình cũng có tư cách đánh một trận với nàng ta, nhưng tăng thêm huyền khí trong tay nàng ta, lực chiến đấu của hai người căn bản không cùng đẳng cấp, đối mặt với sức mạnh vô hình, Phương Hành thậm chí không biết nên chống đỡ như thế nào.
Tuy nhiên giờ khắc này, hắn cũng có chút bó tay chịu trói rồi. Trong túi trữ vật của mình nhiều thứ tinh quái, nhưng người ta một món thôi là có thể chống đỡ tất cả, căn bản không thể nào so sánh.
"Hầy, hết cách rồi, chỉ có thể xông vào chỗ kia thử một lần thôi..."
Kim Ô cũng phát giác hung hiểm, thở dài một hơi, mắt lộ tinh quang, trông về phía tây nam.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook