Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 195: Thái Thượng Cảm Ứng Kinh

Từ lúc Phương Hành té xuống từ giữa không trung, đến Âm Cấm Quỷ Nô đuổi theo, rồi Phương Hành một đao chém chết Sở Chiêu Dương, Diệp Cô Âm không hề có ý xuất thủ, vẻ mặt bình thản, không đếm xỉa tới. Thậm chí lúc đầu, khi Sở Chiêu Dương bay tới cạnh mình, nàng ta còn lui về sau hai bước, không muốn bị máu của y dính vào váy, đến lúc này, mới nhàn nhạt mở miệng hỏi Ứng Xảo Xảo.

"Diệp sư tỷ... Hắn... Hắn chính là Phương Hành..."

Ứng Xảo Xảo đã khóc đến nước mắt giàn giụa, miễn cưỡng nói những lời đó, thân thể lảo đảo, mềm nhũn ngã trên mặt đất.

"Hắn là Phương Hành ư?"

Diệp Cô Âm hơi ngẩn ra, gương mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, ngón tay vừa chỉ, ngân toa đã bay đến giữa không trung.

Ngay cả nàng ta cũng chưa từng nghĩ đến, tiểu quỷ linh hoạt, thân trong vòng vây còn dám bộc phát giết người khi nãy lại là Phương Hành mà nàng ta vẫn muốn giết!

"Đúng là nguy hiểm thật, may nhờ có Kim Cương Bất Hoại Phù thay ta cản một chưởng, nếu không chắc phải mất nửa cái mạng..."

Phương Hành cười lớn chạy trốn, cũng có chút chột dạ nói thầm, bóc một tấm phù triện rách tung toé, không có chút linh quang nào từ trên người xuống. Thì ra lúc chuẩn bị tìm kiếm mộ phần Thanh Khâu, hắn đã dán Kim Cương Bất Hoại Phù lên người, có thể ngăn cản được một kích Trúc Cơ, chỉ là không ngờ ở trong Tiên Điện không dùng đến, sau khi ra ngoài nó lại thay mình đỡ một chưởng của cao thủ Trúc Cơ kỳ, vinh quang đi nghỉ hưu.

"Lão Kim, bay nhanh lên một chút, rời khỏi địa giới này, tìm chỗ nghiên cứu hai kiện bảo bối này!"

Phương Hành đắc ý cười ha ha, lại có chút tiếc hận nói: "Đáng tiếc, ở trong đó còn không ít thứ tốt!"

Kim Ô hoàn toàn hết chỗ nói, nói: "Ngươi biết đủ đi, có thể trốn ra được là không tệ rồi!"

Cho đến lúc này, nó vẫn còn có chút sợ, ở bên trong mộ phần Thanh Khâu quả đúng là ngàn cân treo sợi tóc, sống lại từ trong chỗ chết.

Tuy nhiên, chuyện này cũng mơ hồ khiến nó có chút bội phục Phương Hành, nó tự nghĩ bản thân là kẻ to gan rồi, bị trục xuất khỏi bộ tộc, vào nam ra bắc, cũng đã trải qua không ít sóng gió, gây ra rất nhiều tai vạ. Nhưng quen biết tiểu vương bát đản này rồi mới biết, trước kia mình thực sự ngoan đến mức người và trời đều oán trách rồi, nếu xem bản thân trước kia là tai tinh, vậy chẳng phải tiểu vương bát đản này là nhát sấm do thiên lôi đánh xuống ư?

Nhất là lúc ở mộ phần Thanh Khâu, thật sự có một khoảng thời gian, nó cảm giác có chút bội phục tiểu vương bát đản này!

Dĩ nhiên những lời này nó sẽ không nói ra, chỉ vận sức, lao vào không trung. Dù sao Bách Thú Tông cũng có hai đại Trúc Cơ, trốn xa rồi hãy tính.

Trên thực tế, với tốc độ phi hành của nó hiện tại, đại khái cũng chỉ có tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ có thể đuổi kịp được, trong Bách Thú Tông tu vi cao nhất cũng chỉ là Tông chủ Ứng Sư Hống Trúc Cơ trung kỳ. Mà ông ta giờ đã thoát lực, tạm thời không thể nào đuổi theo, Mạc Da trưởng lão vừa mới Trúc Cơ không lâu, muốn đuổi theo Kim Ô càng là chuyện không thể nào, cho nên hai người bọn họ thật sự không cần lo lắng.

Bay đi một đoạn, Kim Ô thấy không ai đuổi theo, tốc độ cũng chậm dần.

Mặc dù ở trong mộ phần Thanh Khâu không phi hành quá lâu, nhưng chuyện thoát chết từ trong hiểm cảnh thực sự tiêu hao không ít linh khí của nó, mặc dù trong bụng có Cửu Cửu Sinh Cơ Đan liên tục bổ sung lượng lớn linh khí, song đến lúc này vẫn có chút mỏi mệt.

Phương Hành cũng không bận tâm đến nó nó, ngồi xếp bằng ở trên lưng, lấy Thanh Hồ Quỷ Diện ra nghiên cứu. Thoạt nhìn mặt nạ này và mặt nạ bình thường không có gì khác biệt, bên ngoài là khuôn mặt hồ ly tươi cười quỷ dị, màu trắng, gõ có tiếng "Boong boong", chất liệu không phải thiết cũng không phải mộc, cho dù nhìn như thế nào cũng không thể giám định ra tác dụng của nó, đeo lên mặt cũng không có dị trạng xảy ra.

"Tốn bao công sức như vậy, không lẽ lại lấy được một đồ vật vô dụng sao?"

Phương Hành nghiên cứu một hồi, lại dùng tay bẻ mấy phát, phát hiện mặt nạ rất cứng rắn, vận hết toàn lực cũng không bẻ được. Hắn giật mình, lập tức lấy mấy thanh phi kiếm ra, dùng sức bổ mấy kiếm lên mặt nạ, cầm lên nhìn lại, phi kiếm sắc bén bổ vào mặt nạ, mà ngay cả một chút vết sướt cũng không để lại, điều đó cũng đã nói rõ, bảo bối này thực sự không phải là phàm vật, ít nhất thì nó rất bền chắc. Tuy nhiên, thực sự nghiên cứu không ra tác dụng của nó nên cũng chỉ có thể cất vào, tạm gác lại sau này từ từ nghiên cứu.

"Thứ này lại là cái gì đây?"

Phương Hành lấy bản ngọc sách vốn được đặt ở dưới mặt nạ ra. Trong Tiên Điện, thời gian quá gấp rút, hắn chỉ kịp lấy Thanh Hồ Quỷ Diện và bộ ngọc sách này, tuy nhiên nghĩ lại thì hai thứ đồ này được đặt ở trên vương tọa, thạch quy cũng từng nói, mình có thể sử dụng hết thảy trong Tiên Điện, song lại không thể đụng vào thứ trên vương tọa và hạt Huyết Liên, có thể thấy được giá trị của chúng có lẽ rất cao.

Trên ngọc sách, không có chữ gì, Phương Hành suy nghĩ một hồi, rót linh khí vào trong đó, rất nhanh, có chữ viết nhàn nhạt thoáng hiện trên ngọc sách. Đó là một loại văn tự rất đặc thù, không phải là văn tự thông dụng ở Nam Chiêm Bộ Châu, cũng không phải là thượng cổ yêu văn nhìn thấy ở cửa động quật mộ phần Thanh Khâu, lấy Âm Dương Thần Ma Giám ra quan sát, Phương Hành phát hiện đây là một loại tiên văn.

Hắn lập tức ý thức được, tầm quan trọng của bộ ngọc sách này đối với mình có thể còn vượt qua cả Thanh Hồ Quỷ Diện. Hắn lập tức cẩn thận nhìn xuống, chẳng mấy chốc đã đọc được tên bộ ngọc sách: Thái Thượng Cảm Ứng Kinh...

"Có chút quen thuộc, chẳng lẽ có liên quan đến Thái Thượng Hóa Linh kinh ư?"

Phương Hành hơi ngẩn ra, nhất thời nhớ lại chính mình từng được truyền Thái Thượng Hóa Linh Kinh trong mộng.

Từ cái tên có thể thấy, hai thứ ấy cũng chút tương tự. Trong lòng kích động, hắn vội vã nhìn xuống phía dưới.

Nhưng còn chưa đọc được mấy dòng thì chợt nghe Kim Ô căng thẳng nói: "Có người đã đuổi theo rồi!"

Phương Hành ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hướng mộ phần Thanh Khâu, rõ ràng có một đạo ngân quang lướt đến nhanh như tia chớp, khí tức kinh người, tốc độ cực nhanh, không chậm bao nhiêu so với lúc Kim Ô thi triển cực tốc, lúc này đã đuổi tới gần ngàn trượng. Thi triển Pháp Nhãn Thuật, có thể thấy rõ bên trong ngân quang là một cô gái mặt không chút cảm xúc, người mặc váy tím bồng bềnh, chân đạp ngân toa, sau lưng đeo một chiếc đàn ngọc khổng lồ.

"Là con bé chân dài kia ư?"

Phương Hành giật mình, không ngờ người đuổi theo là nàng ta.

Hắn còn nhớ rõ, nàng ta chính là Sở Vực đệ nhất thiên kiêu - Diệp Cô Âm mình nhìn thấy ở ngoài Hải Yêu thành lúc đầu.

Xem xét phía sau nàng ta, thấy không có khí tức cao thủ Trúc Cơ cảnh đuổi theo, Phương Hành có chút không hiểu, nghĩ thầm Bách Thú Tông không đuổi theo, người của Băng Âm Cung như ngươi đuổi tới làm cái gì?

Hắn cũng không sợ nàng ta, để cho Kim Ô bay chậm lại, sau đó đứng yên lặng chờ nàng ta đuổi tới, đợi Diệp Cô Âm đuổi theo trong khoảng cách gần ba trăm trượng, Phương Hành vận linh khí, cất giọng quát lên: "Nữ nhân chân dài kia, đuổi theo tiểu gia ta làm gì?"

Diệp Cô Âm cưỡi pháp khí phi hành cực phẩm sư tôn ban thưởng cho, khó khăn lắm mới đuổi kịp, trong lòng cũng có chút kinh ngạc về tốc độ của con quạ đen nọ. Từ từ tới gần, còn chưa kịp nói chuyện đã nghe được Phương Hành quát to một tiếng, sắc mặt nhất thời trầm xuống.

Nàng ta là thiên kiêu của Băng Âm Cung, đệ tử cuối cùng của người đứng đầu Sở Vực, ai gặp cũng đều xưng là "Tiên tử ", chưa từng bị gọi là "chân dài" gì đó, chứ nói chi là tiểu quỷ này lại dám tự xưng là "Tiểu gia" ở trước mặt mình. Trong bụng không vui, ngoài mặt cũng lười giả bộ, nàng ta giơ tay lên, một thanh phi kiếm lưu quang rực rỡ màu sắc từ trong bích cầm bay vào tay.

"Vả miệng ba cái, trừng phạt tội ăn nói không suy nghĩ, sau đó tự phong bế tu vi, đi theo ta!"

Nàng ta đứng thẳng người, giơ ngang trường kiếm, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Phương Hành. Có điều, mặc dù đang nhìn Phương Hành, trong ánh mắt của nàng ta lại không hề có tiêu điểm, cứ như thể đang nhìn hư không sau lưng của hắn.

Đây là một nữ tử kiêu ngạo đến mức hiếm khi xem người khác ra gì!

Nghe lời của nàng ta, Phương Hành cũng ngẩn người.

Bản thân cũng coi như là kẻ ngông cuồng, nhưng người ngông cuồng đến như vậy đúng là hiếm thấy...

"Ngươi nói ta ư?"

Hắn chỉ vào mũi của mình, hỏi với vẻ rất khó tin.

Diệp Cô Âm mặt không biến sắc: "Nơi đây trừ ta và ngươi, còn có người thứ ba sao?"

Phương Hành thở dài, đáp: "Ta tại sao phải đi theo ngươi?"

Diệp Cô Âm thản nhiên nói: "Nói cho ngươi biết cũng không sao, ta và Thanh Vân Tông Tiêu thị từng có giao hảo, nghe nói ngươi chém chết Tiêu Kiếm Minh, Tiêu Sơn Hà không cách nào bắt được ngươi nên muốn mượn cơ hội này, bắt giữ ngươi đưa đến Thanh Vân Tông, cũng coi như mượn chuyện này, kết thúc ân oán cùng Tiêu thị. Chuyện là như vậy, bây giờ ngươi có thể vả miệng rồi, nếu không tòng phục, có thể xuất thủ!"

"Thì ra nữ nhân này biết chú cháu Tiêu gia..."

Phương Hành tỉnh ngộ, nghi ngờ quan sát phía sau nàng ta, bầu trời xanh vô ngần, dường như không có ai theo tới.

Nhìn một hồi, Phương Hành nói với vẻ nghi hoặc: "Chân dài, có phải ngươi đặt bẫy dụ dỗ tiểu gia không?"

Sắc mặt Diệp Cô Âm lạnh hơn nữa: "Chỉ có một mình ta tới!"

Phương Hành càng thêm kinh hãi, nhìn nàng ta nói: "Vậy tại sao ngươi dám bảo ta tự phong bế tu vi đi theo ngươi?"

Diệp Cô Âm mặt mày lạnh lẽo, lạnh giọng: "Bởi vì nếu như ta xuất kiếm, không thể bảo đảm bản thân sẽ không thất thủ giết chết ngươi!"

"Ha ha..."

Cuối cùng Phương Hành cũng xác định được nữ tử này nói thật, phá lên cười thành tiếng: "Một ả đàn bà mà cũng dám ngông cuồng như vậy sao?"

"Càn rỡ!"

Diệp Cô Âm bị tiếng cười của Phương Hành chọc giận, trường kiếm trong lòng bàn tay đột nhiên giương lên, có một đạo kiếm quang lành lạnh lướt tới chỗ Phương Hành. Nàng ta không phải một người thích nói nhiều, sở dĩ chịu cho Phương Hành một cơ hội tự phong bế tu vi, theo nàng ta đến Thanh Vân Tông xin tội, cũng là bởi vì có chút to fmof tại sao Phương Hành lại ngã xuống từ bầu trời phía trên mộ phần Thanh Khâu, muốn hỏi rõ ràng mà thôi.

Nhưng tiểu quỷ này dáng vẻ ngông cuồng, giống như không xem nàng ta ra gì, nhất thời khiến cho nàng ta nộ khí xung thiên. Không cần phải nhiều lời nữa, vung tay một cái, một đạo kiếm quang chém ra.

Kiếm khí lành lạnh, lạnh lẽo thấu xương, càng biến càng lớn, lúc đến trước người Phương Hành, nó đã dài mười trượng. Một kiếm này trực tiếp bao phủ Phương Hành và Kim Ô cũng bên trong đó.

Phương Hành cũng cẩn thận đối phó, mặc dù ngoài miệng nói năng nhẹ nhàng, song cũng nhìn thấu đạo kiếm quang này bất phàm. Hắn quát một tiếng, mặt mày nghiêm túc, Thập Vạn Bát Thiên Kiếm lập tức hiển hóa ở sau lưng, hai kim dực khổng lồ "soạt" một tiếng mở ra, mười mấy đạo kim quang láp lánh, kiếm ảnh lướt tới nghênh đón luồng kiếm quang của Diệp Cô Âm đang bổ đến, cùng lúc đó, đại đao trong tay cũng nhanh chóng vung chém.

"Khá lắm ả đàn bà, ngươi thật sự cho rằng tu vi hơn ta, là có thể trấn áp ta ư?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương