Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 194: Thân trong vòng vây còn dám giết người
Phương Hành và Kim Ô rớt xuống bàn ngọc, cho là thoát khỏi nguy hiểm, vừa ngẩng đầu lại thấy được ‘Bàn đạo nhân’, nhất thời vui mừng hô to. Mà ‘Bàn đạo nhân’ thì thoáng cái hoảng loạn, mặc dù trong lòng y vẫn nghĩ, tiểu vương bát đản Phương Hành có thể xuất hiện lần nữa hay không, giống lúc trước giúp mình một tay, giải quyết khốn cảnh, nhưng làm sao ngờ hắn lại từ phía trên rơi xuống?
"Ngươi... Ngươi..."
Không đợi ‘Bàn đạo nhân’ hỏi được một câu, gương mặt Phương Hành bỗng nhiên biến sắc, "Vút" một tiếng nhảy lên.
Hắn đã mơ hồ cảm giác được, trong màn sương tím trên bầu trời, khí tức nguy hiểm tăng vọt, tựa như quỷ nô đuổi theo mà xuống.
"Ôi, bằng hữu giúp đỡ chút..."
Vừa ngẩng đầu liền thấy được Tông chủ Bách Thú Tông Ứng Sư Hống vẻ mặt không rõ tình hình đứng ở nơi đó, Phương Hành quát to một tiếng, cùng Kim Ô lướt tới chỗ Ứng Sư Hống.
Đương nhiên tu vi Ứng Sư Hống cao hơn hắn, tuy nhiên sự kính sợ của ông ta đối với Thanh Khâu mộ phần thật sự quá sâu, nhất thời thấy Phương Hành từ phía trên rớt xuống, ngoài kinh ngạc còn có cực độ kiêng kỵ, không dám xuất thủ với hắn. Thấy hắn xông tới, cũng chỉ là khẽ tránh sang bên cạnh, cảnh giác nhìn hắn. Phương Hành cũng không có ý động thủ, xông qua từ bên cạnh ông ta, trốn tới phía sau ông ta.
Ứng Sư Hống trong lòng tràn đầy khó hiểu, đang muốn quát hỏi, bỗng nhiên cảm giác được mấy đạo khí tức cực kỳ nguy hiểm.
"Ong..."
Không có thời gian suy nghĩ nhiều, Ứng Sư Hống chợt xoay người, hai tay đẩy ngang ra. Trên đỉnh đầu, một huyễn ảnh sư tử chín đầu xuất hiện, hóa thành một thứ tương tự như bình chướng, chắn trước người ông ta, gầm thét với không trung.
Cũng vào lúc này, trong sương mù, một bạch y nữ tử chợt lao ra ngoài, khí tức tập trung vào Phương Hành sau lưng Ứng Sư Hống. Trong chốc lát nó lao tới, hướng thẳng Phương Hành, nó là vật chết, không hiểu biến hóa, cho dù trước người Phương Hành có Ứng Sư Hống cản trở, cũng vẫn lao thẳng đến, nhưng dáng vẻ kia thoạt nhìn giống như trực tiếp đánh tới Ứng Sư Hống...
Ứng Sư Hống cảm thấy khí tức kinh khủng trên người nó, sợ hãi hét lớn một tiếng, liều mạng ngăn cản.
"Ong..."
Bạch y nữ tử giơ vuốt chộp tới ngực Ứng Sư Hống, nhưng mà cũng ngay lúc này, da trên người nó bỗng bắt đầu rạn nứt, hóa thành bụi bay phiêu tán ở trong không khí... Trên thực tế, ngay khi chạy ra khỏi phạm vi tử vụ bao phủ, nó cũng đã bắt đầu xuất hiện biến hóa, mất đi tử vụ bảo vệ, thân thể của nó bắt đầu mục rữa, từng chút từng chút, hóa thành bụi bay tan biến...
Mắt thấy một trảo ấy sắp vồ chết Ứng Sư Hống, thân thể nó cũng oành một tiếng, toàn bộ hóa thành bụi bay.
Đối với người tu hành, loại tử vụ này chính là độc chướng, cực kỳ khó ngăn cản, đối với nó lại giống vòng bảo vệ. Thoát khỏi khói độc, xuất hiện ở trong không khí, thân thể nó không ngăn được sự nứt vỡ.
Mà lúc này, nó thậm chí đã đánh vỡ bình chướng trước người Ứng Sư Hống, khoảng cách tiếp xúc đến ông ta chỉ có một ngón tay. Ứng Sư Hống đường đường là Trúc Cơ, giờ khắc này sợ hãi đến mức linh hồn đều run rẩy, toát ra mồ hôi lạnh. Mạc Da trưởng lão ở bên cạnh ông ta cách đó không xa, kinh hãi xông về phía trước, tới tra xét thương thế của ông ta.
"Vút vút vút vút..."
Trừ con quỷ nô lúc đầu lao ra, đám quỷ nô khác tựa như phát hiện điều không ổn, cho dù là không có linh tính, bọn chúng cũng cảm thấy một loại sợ hãi trong bản năng, rối rít rút về trong sương mù.
Trong lúc nhất thời, tử vụ cuồn cuộn không dứt, váy trắng như ẩn như hiện.
Đám đông đều kinh hoảng, người gây ra họa là Phương Hành vừa thấy quỷ nô lui về trong sương mù, liền biết đã trốn được một kiếp. Con ngươi đảo một vòng, muốn thừa dịp loạn mà chạy, nhưng hắn lại không nghĩ rằng, mặc dù xung quanh một vùng hỗn loạn, nhưng không phải tất cả mọi người đều không chú ý đến hắn. Trên thực tế, bắt đầu từ khi hắn xuất hiện, đã có một người lập tức chú ý đến hắn.
"Không ngờ lại là... Ngươi, Chiêu Dương ca ca mau bắt hắn..."
Ứng Xảo Xảo quát lên đầu tiên, chỉ vào Phương Hành đang chuồn về hướng cốc khẩu.
"Soạt..."
Người khác không biết thân phận của Phương Hành lúc này còn có chút sững sờ, có nhiều người thấy Phương Hành từ trong tử vụ rơi xuống, tâm sinh kính sợ, ngược lại tránh xa hắn. Nhưng Sở Chiêu Dương đã gặp qua Phương Hành, bấy giờ bị Ứng Xảo Xảo quát to một tiếng nhắc nhở, lập tức nhận ra Phương Hành chính là tiểu ma đầu ban đầu gặp ở Loạn Hoang sơn, y hừ lạnh một tiếng, phi thân lao tới.
Đúng lúc này, bên cạnh có một tiếng cười khẩy, một thân ảnh khác chui ra, chính là Kỳ Hành.
Kỳ Hành cũng chưa gặp Phương Hành, cũng không biết Phương Hành là ai, nhưng thấy Phương Hành từ trong sương mù rớt xuống nên trong lòng có chút khiếp sợ. Lại thấy Ứng Xảo Xảo mở miệng hét lên, bảo Sở Chiêu Dương bắt hắn, trong lòng còn tưởng rằng trên người tiểu quỷ này có bí mật gì quan trọng, Ứng Xảo Xảo lại muốn như lúc trước, cố ý trợ giúp Sở Chiêu Dương, vì vậy vội vàng lao ra muốn bắt Phương Hành trước.
Phương Hành ngẩn ngơ, không ngờ hai kẻ Trúc Cơ trong chốc lát không kịp phản ứng bắt mình, lại có hai đệ tử trẻ tuổi hung hăng lao đến. Hắn đã từng gặp Sở Chiêu Dương, trong khoảng thời gian ở Hải Yêu thành, cũng có hỏi thăm vẻ ngoài của Kỳ Hành nên nhìn một cái đã nhận ra được. Hai người kia đúng là hai người mình dự định giết chết lúc đầu, vì vậy trong lòng cũng vui mừng, quát lên một tiếng, quay người lại chém.
Lúc quay người lại chém, trong tay hắn không có vật gì, song trong quá trình chém ra, Thanh Long Bích Diễm Đao đã xuất hiện trong tay, sát khí cùng hỏa vân kim sắc chói mắt, khí tức bão táp bao phủ toàn bộ hiện trường, hung hăng chém một đao hướng tới Sở Chiêu Dương.
"Sao tiểu quỷ này lại lợi hại đến thế?"
Sở Chiêu Dương kinh hãi, buồn bực rống một tiếng, hai tay vội đẩy, chống đỡ một chiêu vừa rồi.
"Oành..."
Kình khí chạm vào nhau, không khí nổ tung, khí lưu rách toạt như bị nổ.
Trong thoáng chốc, Sở Chiêu Dương bị chấn động buồn bực rống một tiếng, hai chân không kìm được lui về phía sau, huyết khí cuồn cuộn.
Ở trong lòng y đã vô cùng khiếp sợ, y hoàn toàn không nghĩ tới, ban đầu ở Loạn Hoang sơn, Phương Hành còn là một tiểu quỷ Linh Động trung kỳ, mình muốn bắt hắn, cảm giác dễ như trở bàn tay. Mà không ngờ rằng, hôm nay chưa tới nửa năm, tu vi của hắn đã tăng vọt như vậy, gần như đạt đến Linh Động bát trọng đỉnh phong, một đao vừa vung ra kia lại càng cuồng bạo đến mức bản thân không thể đón đỡ.
Kỳ Hành chậm một chút so với Sở Chiêu Dương, nhìn thấy một màn này, trong bụng lập tức khiếp sợ, trong chốc lát vội né người.
"Đi chết đi!"
Phương Hành cười lạnh một tiếng, "vù" một tiếng một đôi kim dực bung xòe sau lưng, hơn mười đạo kiếm quang gào thét. Kỳ Hành vừa mới có ý định rút lui, kiếm quang đã vọt tới trước người, dọa cho hắn ta sợ vỡ mật, vội vàng vận tu vi toàn thân, khởi động bình chướng phòng ngự. Chẳng qua là ở trước thế cường công của Thập Vạn Bát Thiên Kiếm, bình chướng căn bản không cách nào chống đỡ, vang lên bể tan tành.
"Vù vù vù..."
Có ít nhất bảy tám đạo kiếm quang nháy mắt xuyên qua thân thể của hắn ta, sau đó bay ra từ phía sau lưng hắn ta, lúc này mới biến mất không thấy gì nữa.
Kỳ Hành ngơ ngác nhìn vết thương trên ngực mình, dường như không ngờ chỉ một chớp mắt, tình huống đã vội thay đổi theo chiều hướng xấu.
Thứ chính mình liều mạng đoạt lấy... Lại là cái chết!
Lúc này, Phương Hành hoàn toàn không để ý hắn ta, kim dực sau lưng mở ra, cả người đã bay vút ở giữa không trung, tốc độ cơ hồ nhanh đến cực hạn, chỉ một chớp mắt đã vọt tới trước người Sở Chiêu Dương, kiếm quang đầy trời che lấp thiên địa rơi xuống y. Sở Chiêu Dương rống một tiếng, vừa lui nhanh vừa tế lên các loại phi kiếm, phù triện, bình chướng đón đỡ. Nhưng mà dưới lực công kích cường đại của huyền quyết, tất cả chống đỡ đều là phí công, đều bể tan tành, kiếm quang thế như chẻ tre.
"Vút..."
Phương Hành lại càng không do dự, khi kiếm quang phá vỡ phòng ngự của Sở Chiêu Dương, hắn cúi người từ trên trời giáng xuống, vung đao chém. Sở Chiêu Dương dốc hết toàn lực ngăn cản kiếm quang của Phương Hành, thậm chí còn không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trên cổ chợt lạnh, sau đó cảm thấy trời đất quay cuồng, bản thân tựa như bay lên, không biết vòng bao nhiêu vòng trên không trung, cuối cùng được một đôi tay đón lấy.
Thứ cuối cùng y nhìn thấy là ánh mắt sợ hãi đến gần như dại ra của tiểu sư muội Ứng Xảo Xảo.
"Chiêu Dương... Kỳ Hành..."
Tất cả mọi thứ chỉ xảy ra trong hai tức.
Tông chủ Bách Thú Tông Ứng Sư Hống bởi vì chống đỡ quỷ nô, tạm thời thoát lực, vị Trúc Cơ thứ hai Mạc Da trưởng lão thì nóng lòng tới kiểm tra thương thế của ông ta, truyền linh lực vào trong cơ thể ông ta kiểm tra một chút. Đợi đến lúc phát hiện Tông chủ chỉ là điên cuồng thúc đẩy linh lực kích hoạt Cửu Đầu Sư Yêu Linh, lại bị bạch y nữ tử kia đánh tan phòng ngự, nhận lấy chút phản phệ nên tạm thời thoát lực mà thôi. Bấy giờ mới xoay người đi xem Phương Hành.
Nhưng vừa xoay người, đúng lúc nhìn thấy Phương Hành vung đao chém đầu Sở Chiêu Dương. Ánh mắt vừa chuyển, liền thấy Kỳ Hành cũng đang té xuống phía sau, thân thể cứng đờ trên ngực máu thịt lẫn lộn, bị thương thảm trọng.
Trong khoảng thời gian ngắn, thay đổi gấp gáp khiến cho Mạc Da trưởng lão cho dù là tu vi Trúc Cơ cảnh, cũng gần như thở không ra hơi. Ngẩn người một chốc, ông ấy rống một tiếng, vận hết Trúc Cơ lực lên, điên cuồng đánh về phía Phương Hành.
Mà lúc này Phương Hành một đao chém đầu Sở Chiêu Dương, ha ha cười một tiếng, kim dực sau lưng mở ra, liền bay vút tới chỗ Kim Ô. Kim Ô lúc này cũng hồi phục thần trí, giương cánh bay lên, đồng thời khẽ động Khổn Tiên Tác thắt ở trên móng vuốt, lôi Phương Hành tới, chẳng qua là tốc độ của bọn họ có nhanh hơn nữa cũng không thể nhanh bằng một chưởng của Mạc Da trưởng lão...
"Oành..."
Chưởng lực của Mạc Da trưởng lão cách không đánh tới, nặng nề đập vào sau lưng Phương Hành.
Phương Hành đang bay vút kêu lên đau đớn, thân thể như diều đứt dây ngã về phía trước. Tuy nhiên cũng ngay lúc một chưởng của Mạc Da trưởng lão đánh vào người, trước ngực hắn cũng hiện lên quang mang kim hoàng sắc bao phủ quanh thân, chợt lóe rồi biến mất.
"Hả? Tiểu quỷ ngươi không bị đánh chết sao?"
Kim Ô kinh hãi, cũng không còn kịp nhìn thương thế của Phương Hành, lấy Khổn Tiên Tác dắt hắn đi trốn.
Ở phía xa, ‘Bàn đạo nhân’ cũng bị diễn biến liên tiếp dọa sợ ngây người, trong lúc khẩn cấp, Cương Liệp Linh Tướng trên đỉnh đầu bay ra khỏi thiên linh cái*.
*Thiên linh cái chỉ phần xương sọ trên đỉnh đầu động vật.
Ứng Xảo Xảo thấy cảnh tượng này, vẻ mặt ngẩn ra, sau đó mừng rỡ như điên...
Một chưởng Trúc Cơ kỳ đánh vào người như vậy, tiểu ác ma đó... Hẳn đã chết rồi sao?
Trong lúc ngẩn ngơ, Kim Ô đã giương cánh trốn về phía cốc khẩu, Khổn Tiên Tác trên móng vuốt kéo Phương Hành trên không trung cùng chạy trốn.
"Ha ha ha ha, lão đầu tử, tiểu gia nhớ kỹ một chưởng này của ngươi, hôm nào sẽ thưởng ngươi hai chưởng..."
Phương Hành bị treo ngược trên không trung giống như là đã chết, bỗng nhiên tung mình nhảy lên trên lưng Kim Ô, cười lớn bay đi xa.
Nhìn thấy tiểu quỷ đó chịu một chưởng của Mạc Da trưởng lão mà vẫn không sao, chúng đệ tử Bách Thú Tông nhất thời xôn xao. Những người chưa từng thấy Phương Hành vốn dĩ trong lòng đã kính sợ thiếu niên từ trên trời rớt xuống này, bây giờ nhìn thấy cảnh kia thì lại càng sợ hãi.
Từ trên trời giáng xuống, ngay trước mặt hai vị Trúc Cơ, bộc phát giết người, sau đó ngang nhiên chạy trốn...
Người này... Là ác ma bất tử sao?
Một loại cảm giác sợ hãi kỳ quái đánh thẳng vào lòng Ứng Xảo Xảo, nàng ta đột nhiên khóc rống lên.
"Người đó là ai?"
Vào lúc này, một giọng nói nhàn nhạt hỏi, chính là Diệp Cô Âm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook