Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 197: Mượn đại trận, áp mỹ nữ
Một người ngồi Kim Ô lao đi, một kẻ ngự pháp khí phi hành cực phẩm, hai kẻ tu hành Linh Động cảnh này, tốc độ so với Trúc Cơ bình thường còn nhanh hơn. Giữa không trung sáng rực, chỉ chớp mắt, đã có một đạo kim quang bay qua, sau đó không tới ba tức thời gian, lại có một đạo ngân quang đuổi theo xẹt qua, xua tan mây mù trên không, để lại mấy vệt sáng, phản xa ánh bình minh, ngược lại cũng có mấy phần mỹ cảm.
Chẳng qua là thỉnh thoảng trên không trung truyền đến mấy tiếng la mắng, lại làm cho cảnh sắc đẹp đẽ này thất sắc không ít.
"Thằng cha ngươi ấy đồ chân dài, tiểu gia không phải là nam nhân của ngươi, ngươi đuổi mãi theo ta làm gì?"
"Tiểu quỷ chết tiệt, có gan thì quay lại đánh một trận, đừng có dùng những thủ đoạn bỉ ổi này..."
"Ngươi có bản lãnh thì ném dao cầm đi, tiểu gia cùng ngươi đánh một trận!"
"Cầm này là pháp bảo sư tôn ban thưởng cho ta, ta tu hành từ thuở nhỏ, hơn phân nửa công lực đều ở trên cầm, tại sao phải bỏ chứ?"
"Ỷ vào pháp bảo bắt nạt người khác, có gì bản lĩnh đâu chứ?”
"Suốt đường đi, ngươi dùng ít pháp bảo chắc? Nếu vẫn còn thì cứ thoải mái lấy ra dùng đi!"
"..."
"..."
"Con mẹ nó, ngươi còn dám đuổi theo, tiểu gia tiểu vào mặt ngươi có tin hay không?"
"Tiểu quỷ vô sỉ, ta nhất định sẽ giết ngươi!"
**
Dùng "Nước tiểu độn" dọa lùi Diệp Cô Âm xong, Phương Hành xoay người ngồi lại, trong bụng cũng có chút lo lắng. Suốt dọc đường, đúng là phương pháp gì hắn cũng đã dùng rồi, ngay cả chiêu cởi quần cũng thi triển, vậy mà Diệp Cô Âm ấy cứ như con chó hoang, hung hăng đuổi theo hắn, cho dù dùng cách gì cũng không thể dọa được nàng ta, đánh thì đánh không lại, trốn lại trốn không thoát, thật sự nhức đầu. Phương Hành cũng biết, tiếp tục như vậy cuối cùng gặp xui xẻo chính là mình.
Kim Ô dù sao cũng là sinh linh, sẽ phải mệt nhọc, cho dù là tu hành bí pháp của Đại Bằng nhất tộc thì cũng không thể kiên trì được bằng pháp khí phi hành. Bây giờ chỉ còn lại phương pháp duy nhất, chính là tới chỗ Kim Ô nói với hắn để thử thời vận.
"Ô Nha chết tiệt, vẫn chưa tới sao?"
Phương Hành ngẩng đầu về phía trước, nhìn ra phía xa xa.
"Sắp... Sắp đến... Mụ nội nó... Ta cũng thật sự không trụ được nữa..."
Kim Ô bay đến mức phổi sắp nổ mất, thở hổn hển kêu lên với Phương Hành.
Phương Hành cũng sắc mặt lạnh lẽo, nói: "Tốt, lúc đến nơi đó ngươi cứ chạy trước đi, tiểu gia liều mạng cùng nàng ta!"
Nói đoạn, hắn nắm chặt Thanh Long Bích Diễm Đao trong tay, quyết định cùng nữ nhân kia liều mạng một phen. Hắn cũng không phải là dạng dễ trêu, bị nữ nhân này đuổi từ buổi tối tới ban ngày, suốt một ngày, đã sớm không nén được tức giận trong lòng.
"Cuối cùng... Cuối cùng cũng gắng gượng được..."
Vừa bay nhanh tiếp chừng nửa canh giờ, Kim Ô bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng, có chút cảm giác hư thoát.
Phương Hành vui mừng trong lòng, vội vàng nhìn xuống phía dưới, rõ ràng phát hiện trong núi rừng, khắp nơi là tường bao đổ nát. Dường như từng có một tòa thành trì cực lớn ở đây nhưng đã hư hại, không biết đổ nát đã bao nhiêu năm, hôm nay đã biến thành di chỉ nơi sơn dã, dây leo quấn quanh, cây cối rậm rạp, biến thành một hoang thành tan hoang, khắp nơi rậm rạp âm u, hình như còn có các loại quỷ vật lượn lờ.
"Đây chính là nơi có hi vọng chuyển bại thành thắng mà ngươi nói ư?"
Kim Ô hổn hển truyền âm: "Không sai, nơi này từng là yêu chỉ của Bột Hải quốc, năm đó Bột Hải quốc có vô số đại yêu, bọn chúng xây thành ở chỗ này. Chẳng qua là sau đó Yêu tộc di chuyển đến Bắc Câu, tòa thành trì này cũng bị hủy trong chiến hỏa, đến nay đã được hơn ba ngàn năm tuổi rồi. Thành này đã hủy, có điều bên trong còn có và pháp trận không trọn vẹn, có thể lợi dụng tốt hay không, phải xem ngươi rồi!"
Phương Hành cười lạnh nói: "Nếu ngay cả cơ hội này cũng nắm không được, vậy thì ta đáng chết!"
Kim Ô rắc một tiếng, cắn nát viên Cửu Cửu Sinh Khí Đan vẫn ngậm trong miệng, bổ sung lượng lớn sinh khí, lần nữa gia tăng một chút linh khí, thấp giọng nói: "Có được hay không đành xem lần này rồi, dẫn nàng ta tới đây..."
Nói đoạn, nó chợt tăng tốc, bay xuống hướng tàn thành.
Phương Hành thì đứng lên, chống eo, tức giận bất bình hướng về phía Diệp Cô Âm trên ngân toa phía sau chửi ầm lên: "Đàn bà thúi, tiểu gia đã ngủ với ngươi hay là nhìn lén ngươi tắm mà đuổi theo tiểu gia không tha như vậy làm gì, không ai yêu hay sao?"
Diệp Cô Âm nhất thời giận dữ, tức giận sôi lên, ngân toa chợt gia tốc, đuổi tới phía trước, quyết bắt được tiểu quỷ kia, rút gân lột da, xả hết giận trong lòng. Có điều mới vừa đi tới, nàng ta lại thấy Kim Ô thoạt nhìn vốn đã giảm tốc độ, bỗng nhiên chui xuống di chỉ phía dưới, nên lập tức ngơ ra. Nàng ta cũng không ngu, thấy một người một quạ xông vào di chỉ, trong lòng cảm thấy có chút kinh ngạc.
"Nàng ta cũng có chút đầu óc..."
Phương Hành thấy nàng ta dừng lại, tâm niệm chuyển động, hắn cùng với Kim Ô bàn luận kế sách, không thể để cho nữ nhân này có thời gian chuẩn bị, nếu không rất có thể sẽ thất bại, vì vậy suy nghĩ một chốc, hắn liền hát: "Chân dài, vẻ ngoài đẹp đẽ, nổi giận lên trông như quỷ, nếu bắt được ta bán vào kỹ viện, một đêm kiếm tiền như nước..."
"Tiểu quỷ, ta nhất định phải băm vằm ngươi ra, để xả mối hận ngươi khinh nhờn ta..."
Diệp Cô Âm chưa từng bị người khinh nhờn như vậy, nhất thời tức xanh cả mặt, giơ tay tế ra ba đạo kim phù bảo vệ bản thân, sau đó thúc giục ngân toa vọt xuống, đuổi theo bóng dáng Kim Ô, xông vào trong di chỉ.
Dọc con đường này, Phương Hành néngiận trong lòng, nàng ta có khác hay sao?
Nói riêng về tức giận trong lòng, sợ rằng so với Phương Hành nàng ta còn mãnh liệt, đã sớm hận không thể rút gân lột da tiểu quỷ này. Cũng chính là đạo lửa giận này làm cho nàng ta dù phải mạo hiểm chút ít, cũng muốn xông tới bắt Phương Hành.
Xông vào di chỉ, dường như Kim Ô cũng đạt tới cực hạn, tốc độ chậm lại, Diệp Cô Âm lại càng đắc ý trong lòng, thúc dục ngân toa chạy tới, Phương Hành đứng ở trên lưng Kim Ô, dường như cũng sợ, xoay người sang chỗ khác, chỉ chõ phía trước, dường như chỉ phương hướng chạy trốn cho Kim Ô, khóe miệng Diệp Cô Âm nhất thời dâng lên một tia cười lạnh, sát ý lộ ra.
"Tiểu quỷ, hôm nay ngươi phải chết..."
Cự ly dần dần gần hơn, hiển nhiên Phương Hành đã tiến vào phạm vi thi pháp của mình, Diệp Cô Âm lấy dao cầm sau lưng xuống, đặt ở trước người, đầu ngón tay khẽ nhấc, muốn gẩy dây đàn. Nhưng vào lúc này, Kim Ô đang bay nhanh đột nhiên chuyển hướng, cùng tiểu quỷ kia bẻ ngoặt lộ trình, Diệp Cô Âm nhất thời giật mình, nghĩ muốn đuổi kịp bỗng nhiên sắc mặt đại biến.
Nàng ta đuổi quá mau vậy mà không để ý, lúc này chính mình chính đang đi ngang qua một nơi vực sâu bí ẩn. Vực sâu này đột ngột xuất hiện phía sau một bức tường đổ, cực kỳ khó bị phát hiện.
Phía trước nàng ta hơn ba mươi trượng, Phương Hành đột ngột rẽ vào một góc khác, cũng vào lúc này, hắn thình lình ném ra một đạo kỳ phiên. Theo đạo kỳ phiên ấy ném ra, bức tường đổ thoạt nhìn không có vật gì bỗng nhiên có một đạo sức mạnh cường đại dao động, chắn ngang trước người Diệp Cô Âm, Diệp Cô Âm vội chuyển suy nghĩ, ngân toa đột nhiên ngừng lại, sau đó bay thẳng đến chân trời.
Nàng ta cũng không biết tiểu quỷ này giở trò gì, nhưng trong lòng cảnh giác, cũng không muốn phạm phải hiểm nguy. Song vào lúc này, Phương Hành cười to đầy bỉ ổi, từ sau bức tường đổ không xa chui ra, cầm bảy đạo tử phiên trong tay.
"Mau ép nàng ta xuống Âm Ngục Uyên..."
Giọng nói hữu khí vô lực của Kim Ô từ bên cạnh truyền ra, nhắc nhở Phương Hành.
"Yên tâm, nàng ta trốn không thoát..."
Phương Hành cười lạnh, trong miệng nói chuyện, trong tay ném ra bảy đạo tử phiên, tựa như ném ra bảy đạo trận nhãn, mỗi một đạo tử phiên đều có sức mạnh kích hoạt tàn trận. Trong chốc lát, từng đạo pháp trận theo tử phiên bị ném, từ bốn phương tám hướng tụ tới, tựa như một tấm lưới lớn phủ lấp thiên địa, từ trên trời giáng xuống, muốn ép Diệp Cô Âm xuống. Ở dưới chân nàng ta, rõ ràng có một vực thẳm.
"Tiểu quỷ này có thể kích hoạt pháp trận còn sót lại trong thành ư?"
Diệp Cô Âm cũng kinh hãi, nàng ta đã lưu ý đến vực thẳm dưới chân chính mình, vực này giống một khe nứt, bề rộng chừng ba trượng, khí rét lạnh từ phía dưới ập tới, khí tức hung sát làm cho người ta sợ hãi. Chắc chắn đây là "Âm Ngục Uyên" quái điểu nhắc tới, nghe tên đã biết không phải là đất lành, đương nhiên tiểu quỷ kia muốn mượn sức mạnh pháp trận còn sót lại, ép chính mình xuống.
"Tiểu quỷ, ngươi muốn hãm hại ta ư, nằm mơ!"
Diệp Cô Âm kêu to, thần niệm vừa động, tế ra ba đạo tử phù, khó khăn lắm mới chống được sức mạnh của pháp trận.
Chẳng qua là, ba đạo tử phù này mặc dù thần dị, song vẫn chưa đủ để so sánh với đại trận yêu thành sót lại, chỉ ngăn cản được mấy tức, đã có âm thanh vỡ vụn truyền ra, sau đó phù triện vỡ tan.
"Tà Hoàng Toái Âm Khúc..."
Diệp Cô Âm thừa dịp ba đạo tử phù tranh thủ mấy tức thời gian cho mình, nhanh chóng đặt dao cầm ngang trước người, mười ngón tay tinh tế thon dài gảy dây đàn. Đinh đinh đang đang, nhanh chóng đàn một thủ khúc, khúc này thê lương, đau thương, rồi lại mơ hồ mang theo thần thánh, theo khúc âm vang lên, trong dao cầm, có vô số đạo sức mạnh quỷ dị cuồn cuộn tràn ra.
"Ầm ầm ầm..."
Ba đạo tử phù rất nhanh đã vỡ vụn, đại trận chi lực ép tới Diệp Cô Âm.
Lúc này, khúc mà Diệp Cô Âm đàn đã thành hình, sức mạnh trào ra từ trong dao cầm rõ ràng hóa thành hư ảnh một con phượng hoàng hỏa hồng sắc, ngửa mặt lên trời gào thét, mang theo chút khí tức thê lương tuyệt song, nghênh hướng đại trận. Sức mạnh này mãnh liệt đến không cách nào tưởng tượng, pháp trận phủ lấp thiên địa, không cách nào ngăn trở xu thế của nó, lờ mờ có dấu hiệu tan vỡ.
"Phụt" "Phụt" "Phụt" "Phụt"
Có âm thanh liên tiếp vang lên, là tử phiên Phương Hành dùng để dẫn động sức mạnh pháp trận còn sót lại, ở dưới sức mạnh của dao cầm, bắt đầu không chịu nổi sức mạnh khổng lồ nên nứt vỡ. Mỗi lần vỡ một đạo, tức là một đạo sức mạnh pháp trận biến mất, đợi đến khi tử phiên vỡ hết, thậm chí là chỉ mới mất hai đạo tử phiên, Diệp Cô Âm đã phá trận mà ra, không cách nào ngăn cản.
Sức mạnh đại trận dẫn động trong lúc vội vã, dù sao cũng chỉ là là mượn sức, uy lực chưa đủ, trói không được Diệp Cô Âm.
Ánh mắt Phương Hành lập tức lạnh lên.
Lúc này Kim Ô đã đến cực hạn, không cách nào mang theo hắn chạy nữa, Diệp Cô Âm vọt ra thì bản thân chỉ có một con đường chết.
"Con mẹ nó, ả đàn bà thúi, ngươi thật sự nghĩ tiểu gia dễ bắt nạt ư?"
Phương Hành hung hăng giơ tay ném một hạt Huyết Liên vào trong miệng, trong mắt hung khí lộ ra, nhào tới Diệp Cô Âm trong trận.
"Đàn bà thúi, tiểu gia dẫn ngươi xuống phía dưới đi dạo một chút..."
Ở trong tiếng hô của Phương Hành, hắn phi thân nhào vào trong trận, một tay ôm Diệp Cô Âm đang dốc toàn bộ tinh thần gảy đàn chống đại trận vào trong lòng. Diệp Cô Âm toàn lực thúc giục dao cầm, muốn phá trận ra, lại không ngờ, Phương Hành ở ngoài trận chủ động xông tới mình, nhất thời không tránh được bị hắn ôm vào lòng, tựa như con khỉ quấn ở trên người, tâm thần thất thủ, tiếng đàn đột nhiên loạn.
"Oành..."
Tiếng đàn vừa loạn, phượng hoàng chi ảnh cũng vỡ vụn theo, đại trận ép xuống. Phương Hành cùng Diệp Cô Âm, đồng thời kêu to một tiếng, rơi xuống Âm Ngục Uyên.
"Tiểu quỷ này... Ngươi làm cái khỉ gì thế, Âm Ngục Uyên đi vào dễ dàng... Đi ra khó khăn đấy..."
Kim Ô ngơ ngác nhìn cảnh đó, kinh hoảng quát to lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook