Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 191: Sinh tử nghịch chuyển Huyết Liên Trì
“Lúc trước còn ở bên ngoài ta cũng đã cảm thấy tất cả dị tượng đều là do pháp trận tự động vận chuyển, sau khi đi vào, mặc dù có vài thứ quỷ dị nhưng tất cả đều là vật chết, không có linh tính, không có gì đáng sợ cả. Chó hoang ở bên ngoài còn đáng sợ hơn cả nơi này, chó hoang sẽ nổi điên, thình lình nhào tới cắn ngươi một cái, vật chết lại đàng hoàng hơn nhiều, sẽ không chủ động trêu chọc ngươi..."
Lời Phương Hành nói ra toàn là đạo lý, hắn ung dung quan sát khắp nơi. Kim Ô há miệng, muốn phản bác lời của Phương Hành, lại không biết nên phản bác ra sao.
Đúng vào lúc này, đột nhiên chung quanh mơ hồ có sức mạnh như sóng biển tuôn ra, từ bốn phương tám hướng ập tới nơi bọn họ đứng. Phương Hành và Kim Ô đều kinh hãi, rõ ràng phát hiện, Hồ Quật đại trận lúc trước còn vô cùng yên tĩnh, bây giờ đột nhiên vận chuyển, dao động lên xuống theo sức mạnh kinh khủng, bát môn chuyển hóa, sinh tử giao hoán, nguy cơ tứ phía.
"Đi mau, nơi chúng ta đứng sẽ lập tức biến thành tử môn..."
Phương Hành kinh hãi, dắt Kim Ô bỏ chạy về phía trước.
Kim Ô oa oa kêu loạn: "Đừng chạy sang hướng kia..."
Phương Hành mắng: "Sau lưng đang chuyển thành tử môn, ngươi muốn bị sức mạnh của toàn bộ đại trận trấn áp sao?"
Vừa mắng, vừa dắt Kim Ô chạy trốn thật nhanh.
Kim Ô muốn khóc cũng khóc không được nữa, tuyệt vọng kêu lên: "Nhưng bây giờ ngươi đang xông vào trong đại điện đấy..."
Cũng không biết Phương Hành có ý hay là vô tình, hắn mượn chuyện chạy trốn sự che lấp của tử môn đại trận, bay thẳng đến cửa điện tối om, hơn nữa không chút do dự dắt Kim Ô chạy vào. Ngay khi tiến vào đại điện, một luồng sức mạnh vô hình mà cường đại giáng xuống, bên tai bọn họ tựa như nghe thấy một tiếng thở dài thê lương mà bi phẫn.
"Đạo ta bất tuyệt tức bất tử, bất tử tức bất diệt, bất diệt thì đạo ta vĩnh tồn..."
"Ai đang nói chuyện?"
Lỗ tai Phương Hành thoáng cái dựng lên, liếc qua trong đại điện một lượt, cố gắng vận chuyển Âm Dương Thần Ma Giám nhưng lại không cảm nhận được sinh khí. Còn âm thanh kia, trừ lúc mới vào đại điện nghe được một câu, sau đó không còn âm thanh nào truyền tới nữa.
Kim Ô bò dậy từ trên mặt đất, khóc không ra nước mắt nói: "Tên khốn kiếp nhà ngươi là tai tinh tự rước lấy họa, Kim gia đi cùng ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ bị ngươi hại chết, ta quyết định, đi ra ngoài sẽ... Hả..."
Nó bi phẫn trách tội của Phương Hành, trong lúc tình cờ, bỗng nhiên hai mắt sáng lên, nhìn về phía trước.
Trong đại điện, khắp nơi đổ nát thê lương, mặt đất rạn nứt, cảnh tượng tan hoang. Song ở phía trước cách đó không xa, không ngờ có rất nhiều đóa hoa sen màu đỏ máu to lớn nở rộ ở trong ao. Trong ao cũng chứa đầy huyết thủy màu đỏ sậm nồng nặc huyết khí, hoa sen mọc ra, vươn mình đứng thẳng, gần trăm đóa hoa sen quỷ dị đỏ tươi nở rộ.
"Huyết Liên, không ngờ lại là Huyết Liên..."
Hai mắt Kim Ô như muốn bắn ra, nó hét lớn: "Đây chính là Huyết Liên hấp thu huyết khí vạn thú để sinh trưởng đấy, là thuốc trị thương đứng đầu trong thiên hạ, tục truyền còn có hiệu quả cải tử hoàn sinh, ngay cả người tẩu hỏa nhập ma cũng có thể cứu về..."
Nó còn chưa nói hết lời, Phương Hành đã vọt tới, nói: "Xem xem có hạt sen hay không!"
Kim Ô cũng lập tức phản ứng lại, hấp tấp chạy tới: "Đúng đúng đúng, bản thân Huyết Liên không có dược hiệu, chỉ có sau khi khô héo tàn lụi, kết thành hạt sen mới có hiệu quả chữa thương... Phương thiếu gia, Phương đại gia, ta yêu ngươi chết mất!"
Tên này đúng là một kẻ dở hơi, vừa thấy bảo bối đã quên cả sợ, nhìn Phương Hành cũng càng ngày càng thuận mắt.
"Đừng làm ta ghê tởm, tiểu gia không có hứng thú với quạ đen..."
"Con mẹ nó, Kim Ô nhất tộc chúng ta có không ít mỹ nữ, ta có biểu muội rất đẹp, giới thiệu cho ngươi thì thế nào"
"Cũng mang hình dáng chim giống như ngươi ấy hả?"
"Người ta tu thành nhân dạng từ lâu rồi, chỉ có một khuyết điểm là quá thích nói chuyện, là một người hay lải nhải...”
Hai người vừa nói nhảm, vừa bới huyết trì nhanh chóng tìm tòi. Bọn họ không giật mình mới lạ, thứ sinh trưởng trong ao là một loại dị bảo trong tu hành giới, tên gọi Huyết Liên, sinh trưởng dựa vào huyết tinh của vạn vật trên thế gian, ẩn chứa tinh hoa sinh mệnh bổn nguyên. Hoa tàn rồi sẽ kết thành hạt sen, có hiệu quả kì diệu, theo truyền thuyết nó thật sự có thể cải tử hoàn sinh.
Nghe nói thượng cổ đại năng đã từng lấy một gốc Huyết Liên cứu sống một vị ái đồ chỉ còn u hồn của mình, lấy ngó sen làm xương, lá sen làm thịt, hạt sen định hồn, cuối cùng luyện thành liên hoa chân thân, tu vi thông thiên, thành đại thánh một đời.
Truyền thuyết quá xa xưa, cũng không biết là thật hay giả, nhưng chuyện hạt của Huyết Liên là thánh dược chữa thương lại là thật sự.
Tìm kiếm một hồi lâu, Phương Hành tinh mắt, giữa một đám lá sen, thấy được một đài sen khô quắt. Hắn mừng rỡ, vội vàng kéo xuống, cầm ở trong tay xem xét, trên đài sen có bảy hạt, trong bụng nhất thời mừng như điên. Kim Ô cũng kêu lên một tiếng, lao tới muốn giành với hắn, song đã bị Phương Hành một cước giẫm dưới lòng bàn chân, cau mày nhìn về đáy ao.
"Cho ta nhìn một chút, cho ta nhìn một chút..."
Kim Ô bị giẫm dưới chân cũng không tức giận, thèm chảy nước miếng kêu to. Phương Hành không để ý đến nó, mắt chăm chú nhìn đáy ao, tựa như giật mình. Khi vén Huyết Liên để hái đài sen này, Phương Hành lờ mờ thấy được một người ở đáy huyết trì.
Huyết trì toàn là huyết thủy nồng nặc nhưng lại có thể nhìn xuyên qua huyết thủy thấy được phía dưới. Phương Hành thấy trong ao có một cái tiểu hài tử rất nhỏ, khi hắn tập trung nhìn tiểu hài tử đó, Huyết Liên tựa như cũng dời đi, không hề che kín tầm mắt của hắn. Phương Hành nhìn bộ dáng tiểu hài tử, trong lòng có chua xót.
Tiểu hài tử kia chỉ độ hai ba tuổi, hai mắt khép hờ giống như là ngủ thiếp đi, thân thể nho nhỏ như sứ trắng, tràn đầy quang mang tinh khiết, ngay cả huyết thủy khắp ao, cũng không thể làm bẩn hài tử ấy. Điều kinh khủng tiếp theo là dường như Huyết Liên khắp chiếc ao này mọc từ trên người hài tử ấy ra, tựa như phải dựa vào máu tươi của hài tử, chúng mới có thể mọc rễ nảy mầm.
"Hài tử nhỏ như vậy lại bị kẻ khác coi là chất dinh dưỡng... Thể loại khốn kiếp nào lại có thể làm ra chuyện này chứ?"
Rất hiếm khi Phương Hành nảy sinh một tia trắc ẩn, cầm đài sen trong tay, hắn có chút không nỡ.
Rõ ràng hài tử kia vẻ mặt mờ mịt, không có chút thay đổi nào, nhưng ở trên người nó lờ mờ truyền tới một lời van xin. Đó là một loại cảm giác rất kỳ quái, không phải pháp thuật, cũng không phải huyễn thuật, song lại chạm đến nội tâm Phương Hành, tạo thành một loại sức mạnh rục rịch muốn ngóc đầu dậy, không ngừng kéo căng tinh thần của hắn, van xin hắn để đài sen về chỗ cũ...
Dưới loại sức mạnh này, vẻ mặt Phương Hành cũng có chút ngưng trọng, tựa như cảm thấy không nỡ...
"Hầy..."
Qua thật lâu, hắn bỗng nhiên khẽ thở dài, nói: "Tiểu tử, đáng thương quá, hạt sen này trả lại ngươi vậy!"
Vừa nói, hắn vừa gỡ lấy một hạt từ trên đài sen, ngón tay khẽ gẩy, bắn vào bên trong miệng đứa bé kia...
Sau đó, hắn đã hoàn toàn không còn áy náy, yên tâm thoải mái thu đài sen vào. Nói cũng kỳ quái, lúc hắn thu hồi đài sen, Huyết Liên khắp ao lần nữa rụt về, không nhìn thấy bóng dáng dưới đáy ao nữa.
Đương nhiên Phương Hành cũng nhìn không thấy, hài tử nho nhỏ kia sau khi miệng ngậm lấy hạt sen, khóe miệng dường như hơi cong lên, thân thể của nó cũng dần dần phát triển, trong khoảnh khắc đã hóa thành dáng vẻ thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, duyên dáng yêu kiều, dung mạo như tiên, đôi mi thanh tú cau lại, đồng thời một luồng sinh cơ như có như không dâng lên trong cơ thể nàng.
"Ngươi làm gì thế, mỗi một hạt sen đều giá trị liên thành, sao ngươi lại ném về?"
Kim Ô bị Phương Hành giẫm dưới chân, thấy động tác của hắn, nhanh chóng kêu to.
Phương Hành buông lỏng nó ra, đưa đài sen cho nó nhìn, nói: "Mới vừa rồi là bảy hạt sen, hai ta làm sao chia được? Ta là người có đạo đức, sao có thể không biết xấu hổ chiếm hời của ngươi chứ? Ngươi nhìn xem, hiện tại tổng cộng có sáu hạt, rất dễ chia đúng không?"
Sau khi nói xong, hắn lấy ba hạt sen, còn lại đưa cho Kim Ô.
Kim Ô thoáng cái ngây ra, sau một hồi lâu, lệ nóng lưng tròng, nức nở nói: "Đúng là hảo huynh đệ..."
Phương Hành xua tay, đáp: "Không có gì!"
Kim Ô tiếp tục khóc nói: "Tại sao không cho ta một hạt đó?"
Phương Hành cả giận: "Ngươi muốn chiếm hời của ta à? Ta giẫm chết ngươi, ngươi có tin không?"
Kim Ô kinh hãi, vội vàng nhận lấy ba hạt sen, lén lút thu vào.
"Mau nhìn kia, ở đó còn có thứ tốt..."
Ánh mắt Phương Hành đảo qua tứ phía, bỗng nhiên lại thấy được một nơi, ánh mắt tỏa sáng, hắn liền vọt tới.
Ngay chính giữa phía cuối đại điện có một long ỷ kim sắc, mặc dù phía trên đã có vài vết hằn nhưng vẫn có một cỗ uy thế khó nói lên lời tồn tại, gần như khiến người ta không dám nhìn thẳng. Tuy nhiên loại uy thế này, lại chỉ có tác dụng đối với người trong lòng còn có sự kính sợ, chứ Phương Hành hoàn toàn không cảm nhận được, con ngươi đảo vòng nhanh như chớp, chẳng mấy chốc đã thấy được một vật trên long ỷ.
Dường như đó là một chiếc mặt nạ hồ ly, được đặt đường hoàng trên long ỷ.
Phương Hành lập tức ngưng thần vận dụng Âm Dương Thần Ma Giám, nhắm về hướng mặt nạ, nhưng sau một hồi lâu, hắn giật mình.
Không nhìn ra!
Mặt nạ này rõ ràng là vật bất phàm, song hắn dùng Âm Dương Thần Ma Giám quan sát, lại hoàn toàn nhìn không thấu đó là vật gì...
Giám định vật phẩm không giống giám định tu vi, cần tiêu hao linh khí, thường chỉ cần liếc một cái đã nhìn ra là vật gì, tình huống nhìn hồi lâu nhưng hoàn toàn nhìn không thấu lai lịch như chiếc mặt nạ này, Phương Hành mới gặp phải lần đầu tiên.
"Kệ đi, lấy được rồi hãy nói!"
Phương Hành phản ứng rất nhanh, mặc kệ nó là vật gì, lấy được rồi hãy nói.
Nghĩ tới đây, đang định xông lên phía trước, một âm thanh già nua lại bỗng nhiên vang lên: "Người tới là người phương nào!"
Phương Hành và Kim Ô đi theo sau lưng của hắn đồng thời sợ hết hồn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook