Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 190: Hồ Quật Tiên Điện

Phi hành về phía trước chừng hơn ba mươi trượng, cả hai đi vào trong tử vụ, sương mù lượn lờ, tựa như quỷ vật, âm u heo hút.

Làn sương mù này có cùng nguồn gốc với tử vụ ngoài sơn cốc, giải độc đan đủ để hóa giải nên cũng không cần lo lắng. Chỉ là vừa vào nơi đây, tầm mắt bị cản trở, Phương Hành cùng Kim Ô đều thi triển Pháp Nhãn Thuật của riêng mình lên đến cực hạn, song cũng chỉ có thể thấy được những vật cách hơn một trượng ở trước mắt. Tuy nhiên Lục Khôi Tham Linh Phù Trận đã khởi động, sáu con rối vây quanh Phương Hành và Kim Ô phi hành không một tiếng động, dọ thám nguy hiểm phía trước.

Tiếp tục bay lên trên, nhiệt độ càng lúc càng thấp, khí lạnh lượn lờ xung quanh người, tựa như tiến vào hầm băng. Loại khí lạnh này lại cực kỳ khó chống đỡ, Kim Ô cả người đầy lông vũ có vẻ cũng không ngăn cản nổi.

Phương Hành vừa lóe lên suy nghĩ, Tam Muội Chân Hỏa trong cơ thể bùng lên, nhiệt độ trong cơ thể từ từ dâng cao, sau đó hắn truyền một đạo linh khí vào trong cơ thể Kim Ô, linh khí này mang theo khí tức của Tam Muội Chân Hỏa, nó lập tức hóa giải khí lạnh thay cho Kim Ô. Kim Ô lúc này mới chống chịu được, tiếp tục bay lên.

Sau khi bay lên khoảng gần trăm trượng, tử vụ trước mắt bỗng nhiên tản đi, đã đến một mảnh sơn nham bằng phẳng. Sơn nham có diện tích hơn mười trượng, trên mặt đất vẽ phù văn quỷ dị, mặt đất là đá xanh, quanh năm bao phủ một tầng thanh sương. Phía trên sơn nham có một động khẩu cao hơn trượng, trên động vạch mấy chữ cổ khó có thể nhận biết, phong cách cổ xưa, thê lương.

"Thanh Nguyệt Hồ Minh Khâu..."

"Thanh Nguyệt... Hồ Minh... Khâu..."

Phương Hành và Kim Ô đồng thời đọc lên, sau đó cùng nhìn đối phương bằng ánh mắt kỳ quái. Chữ cổ trên động không phải là văn tự thông dụng của thời đại này, bọn họ cũng có chút ngạc nhiên là tại sao đối phương lại nhận ra.

Kim Ô nói trước: "Đây là văn tự Yêu tộc cổ, ta đã từng học qua, nhưng làm sao ngươi có thể nhận ra?"

Phương Hành cười hắc hắc, nói: "Thật ra tiểu gia là thiên tài học phù văn, thông hiểu các loại chữ cổ, chẳng qua không thèm học mà thôi!"

Kim Ô sớm biết trên người hắn có rất nhiều chuyện kì lạ thấy hắn không chịu nói cũng chẳng hỏi nữa.

Trên thực tế đối với Phương Hành, phân biệt mấy văn tự thật sự không khó khăn, Âm Dương Thần Ma Giám đảo qua là đã biết hàm nghĩa rồi.

"Đi thôi!"

Phương Hành nhảy xuống từ trên lưng Kim Ô, tiến tới trước động khẩu, cẩn thận đi vào bên trong, há to miệng kêu lên: "Này, có ai không?"

Âm thanh quanh quẩn, dần dần truyền vào bên trong động, cũng không biết sâu cỡ nào.

Kim Ô sợ hết hồn, đập cánh vào người hắn, thấp giọng nói: "Ngươi cho là đi chơi hay sao? Còn hỏi có người hay không?"

Phương Hành quay đầu lại dạy dỗ: "Ngươi biết cái gì! Nếu bên trong có nguy hiểm thì đã bị ta gọi ra rồi!"

Kim Ô mở trừng hai mắt, cảm thấy hắn nói có lý, chỉ là không dám gật bừa. Đợi một hồi lâu, bên trong không có lấy chút động tĩnh, lòng tin của Phương Hành tăng lên, hắn xông vào bên trong, Kim Ô cũng hạ quyết tâm, co đầu rụt cổ đi theo phía sau hắn. Xuyên qua một thông đạo làm bằng ngọc, bên trong động rộng rãi nhưng hàn khí lại vô cùng kinh người, tựa như muốn đông cứng người khác vậy. Cũng may Phương Hành có Tam Muội Chân Hỏa chống đỡ nên không sợ hàn khí, dưới sự giúp đỡ của hắn, Kim Ô cũng có thể cầm cự được.

Trên mặt đất là một đống hỗn độn như thể nơi đây đã trải qua một cuộc đại chiến.

Cứ cách mấy bước là có thể thấy vài bộ hài cốt, có bộ còn đầy đủ, có bộ đã nứt toác thành nhiều mảnh. Tất cả đều đã đông lạnh cứng ngắc giống tảng đá, phủ kín một tầng sương lạnh, thêm việc niên đại rất xưa nên rất khó nhận ra diện mạo ban đầu. Xung quanh hài cốt là vô số pháp khí, đan dược vân vân rơi lả tả, dường như chính là đồ của những hài cốt này, sau khi bọn họ chết, tất cả đều rơi lung tung trong thông đạo.

Kim Ô nhìn thấy thì có hơi động tâm, thấy được vài món pháp khí khiến nó cảm thấy hứng thú, muốn đi nhặt nhưng lại bị Phương Hành ngăn cản: "Dựa theo lẽ thường, phía ngoài đều là đồ bỏ đi, thứ tốt nhất định ở bên trong, vào xem một chút trước đã!"

Kim Ô nghe có lý, liền thúc giục hắn đi vào trong.

Đi thêm một đoạn, gương mặt Phương Hành bỗng nhiên biến sắc, đột nhiên phất tay, nói: "Dừng lại!"

Cũng ngay vào lúc này, một con khôi linh bay ở phía trước chịu trách nhiệm dò đường đột nhiên hét thảm một tiếng, cơ thể bay nhảy linh hoạt cứng ngắc ở giữa không trung và hóa thành một ngọn lửa trong không khí, hừng hực cháy lên.

"Cái quỷ gì vậy?"

Kim Ô run giọng kêu lên.

Phương Hành cũng ngưng tụ hai mắt, gắt gao quan sát phía trước, phía trước vốn trống rỗng không có vật gì, dần dần có một con nữ quỷ dữ tợn vặn vẹo xuất hiện. Nó mặc chiếc váy trắng bệch, tóc đen tán loạn rũ xuống trước mặt, nó không ngừng giãy dụa, thân thể quỷ dị, con khôi linh kia đã bị bàn tay mãnh khảnh của nó bắt lấy, đau đớn thiêu đốt, hóa thành ngọn lửa.

"Đó là..."

Kim Ô run giọng hỏi, thanh âm hốt hoảng.

"Âm cấm quỷ nô..."

Phương Hành trầm giọng gọi ra tên của nữ quỷ kia.

Hắn lấy Âm Dương Thần Ma Giám đưa mắt nhìn, không nhìn ra nữ quỷ kia tu vi ra sao nhưng lại giám định ra được một cái tên như vậy. Dường như, nữ quỷ này không phải là linh vật, mà là một loại vật phẩm. Nếu là linh vật, bình thường giám định sẽ chỉ là hình dạng và tu vi.

"Quả nhiên là thứ đó..."

Thời điểm Phương Hành nói ra cái tên này, Kim Ô có lẽ đã đoán được, thanh âm hốt hoảng, nói: "Hôm nay chúng ta đã chọc tới đại họa, không ngờ ở đây lại có thứ quỷ này, sớm biết thế đánh chết ta cũng không đi vào..."

"Đồ chơi này rất lợi hại phải không?"

Phương Hành quay đầu hỏi Kim Ô.

Hắn dùng Âm Dương Thần Ma Giám nhìn thấu danh xưng vật này, thậm chí cũng giám định ra một phần tác dụng, lai lịch.

Kim Ô run giọng nói: "Dĩ nhiên lợi hại, ta đã từng gặp nó ở cổ điển tịch của Yêu tộc, đây là một loại đồ vật luyện chế ra từ thượng cổ thần chú. Trong truyền thuyết, cho dù là Kim Đan đại năng, bị nó bắt được cũng sẽ nhuốm quỷ khí, khiến đan quang đục mờ, gặp phải kết quả tu vi nửa phế... Còn thể loại thấp kém như chúng ta, vừa đụng đến nó chỉ có nước chết thôi..."

Phương Hành quan sát quỷ nô một hồi, nói: "Hình như nó rất ngu si, đừng đụng đến không phải là xong ư?"

Hắn cũng không sợ, từ cái tên được Âm Dương Thần Ma Giám giám định ra có thể thấy đây là vật chết, mà chỉ cần là vật chết, sẽ có dấu vết lần theo, xu cát tị hung, không cần bị hung danh của nó hù dọa.

Kim Ô sắp bị Phương Hành dọa khóc, kêu lên: "Ngươi nói đơn giản, nói không đụng phải là không đụng phải sao?"

Phương Hành nói: "Nó lúc động lúc tĩnh, tựa như có quy luật nhất định. Cử động theo pháp trận vận chuyển, đợi ta nghiên cứu một lát đã!"

Hắn ngưng tụ hai mắt, gắt gao quan sát phía trước, lúc này khôi linh trong tay nữ quỷ đã hoàn toàn hóa thành một luồng khói xanh, mà động tác vặn vẹo của nữ quỷ cũng ngừng lại, nó cứ như vậy đứng tại nguyên chỗ, không nhúc nhích. Ở trên người nó có u quang lúc ẩn lúc hiện, có khi dừng lại một tức, có khi dừng lại lâu hơn.

"Đừng xem, chúng ta lui về đi..."

Kim Ô kêu lên, lời còn chưa nói hết, Phương Hành bỗng nhiên quát to một tiếng: "Đi!"

"Soạt" một tiếng, sau lưng hai luồng kim dực hiển hóa, kim quang vừa hiện, hóa thân lưu quang, cả người sát qua bên cạnh nữ quỷ. Móng vuốt của Kim Ô bị Khổn Tiên Tác trói lại với hắn, hắn xông về phía trước như vậy, Kim Ô lập tức cũng bị giật theo. Lúc lướt qua bên cạnh quỷ, thậm chí Kim Ô cảm giác sợi tóc của nữ quỷ kia sượt qua miệng của nó, nhất thời sợ quá trái tim cũng ngừng đập.

"Ôi, không phải bị dọa chết rồi đấy chứ?"

Phương Hành thấy Kim Ô thân thể cứng ngắc, nằm trên mặt đất không nhúc nhích, cũng sợ hết hồn mà dùng chân đá đá.

"Oa... Tiểu vương bát đản, ngươi muốn hại chết Kim gia sao?"

Kim Ô tức giận toàn bộ lông chim dựng đứng, nhảy dựng lên muốn liều mạng cùng Phương Hành.

"Đừng ầm ĩ nữa, kinh động tới nữ quỷ này, hai ta đều không sống nổi..."

Phương Hành thấp giọng hù dọa Kim Ô, nó vẫn còn hoảng sợ thấy vậy không dám nhúc nhích chút nào. Quay đầu lại xem, nữ quỷ kia không có phản ứng, Phương Hành cũng khẽ yên tâm. Có vẻ hắn suy đoán không sai, loại tồn tại này mặc dù giống nữ quỷ nhưng đã mất đi linh tính nên chỉ coi như là đồ vật.

Tiếp tục đi về phía trước, dần dần gặp phải càng ngày càng nhiều pháp trận và cấm chế, ly kỳ cổ quái, đủ mọi chủng loại, quỷ dị vô cùng. Thậm chí ở sâu trong động quật hơn trăm trượng, Phương Hành còn thấy một cỗ thi hài lão giả, từ lớp thanh sương trên người có thể thấy thời gian lão giả này mất mạng so với những thi hài khác ngắn hơn nhiều, theo Kim Ô suy đoán, hẳn là Bách Thú Tông Tông chủ khi trước tiến vào động quật.

Tuy nhiên, đối với người khác, động quật quỷ dị này có lẽ là tử địa, song ở trước mặt hai tên dở hai, vừa to gan lại vừa toan tính là Phương Hành và Kim Ô, động quật này vẫn có thể hóa giải. Hơn nữa, bọn họ có một thân pháp khí và phù triện, dễ dàng ứng phó đủ loại biến hóa, một đường xông vào chỉ có bất ngờ chứ không có hiểm nguy. Nếu tính khoảng cách, có lẽ đã đi vào động quật khoảng chừng gần ngàn trượng.

Cũng ngay lúc này, Phương Hành và Kim Ô chợt thấy địa vực phía trước bỗng nhiên sáng sủa, một mảng đất trống xuất hiện. Thậm chí giữa trung tâm còn có một tòa đại điện đột ngột mọc lên từ mặt đất, lành lạnh như quỷ vực, đã rách nát không chịu nổi, ở cửa đại điện, hai cánh cửa thanh đồng khổng lồ mở ra một nửa, bên trong đen ngòm, trước cửa bóng dáng lập lòe, thậm chí có vô số bóng đen quỳ trên mặt đất.

Định thần nhìn lại, Phương Hành và Kim Ô đều há hốc mồm, thứ quỳ gối trước cửa điện rõ ràng đều là những cỗ thi thể.

Quỵ thi!

*Quỵ thi tức là thi thể quỳ gối.

Chừng mười mấy cỗ thi thể này, rõ ràng đều là quỵ thi!

Không biết bọn họ phạm vào sai lầm gì, chết đi không biết bao nhiêu năm tháng mà vẫn quỳ gối trước điện, không được đứng dậy.

"Trời ạ... Cái xác đội quan ở đằng trước nhất... Sao giống như là Đại Tư Đồ Phù Diêu Cung thế?"

Kim Ô bỗng nhiên gắt gao nhìn thẳng quỵ thi phía trước nhất, ánh mắt sợ hãi vô cùng.

"Đại Tư Đồ Phù Diêu Cung?"

Phương Hành cũng lấy làm kinh hãi, chẳng lẽ một trong những quỵ thi này lại là Đại Tư Đồ không biết đời thứ mấy của Phù Diêu Cung hay sao?

"Còn có cỗ này, người khoác áo cà sa vô lượng công đức... Đó là... Thủ Tọa Linh Sơn Tự..."

"... Đầu rồng thân người, người mặc hành vân bố vũ bào... Kia là Thương Lan Hải long chủ ư?"

"Thất tinh tử liên đài, cửu tiêu ngự lôi quan... Điện chủ Tử Vân Điện cũng quỳ ở nơi này sao?"

Kim Ô nhận ra rất nhiều dáng vẻ mà nó quen thuộc, gọi ra tên từng người, rất nhiều đại nhân vật, quả thực cũng sắp sợ phát khóc. Nghe được nhiều cái tên thân phận tôn quý như vậy, Phương Hành cũng có chút giật mình, song không hề bối rối.

Một quất một cái vào đầu Kim Ô sắp sợ đến phát tè, mắng: "Ngươi kêu ầm ĩ cái gì?"

Kim Ô vẻ mặt như đưa đám nói: "Nhiều cường giả như vậy đều quỳ ở chỗ này, ngươi không sợ ư?"

Phương Hành đáp: "Khi còn sống là cường giả, hiện tại chỉ là một cỗ tử thi mà thôi, có gì phải sợ?"

Kim Ô quả thực hết chỗ nói rồi, đối với gan chó của tiểu vương bát đản này, nó thật sự bội phục đến quỳ rạp xuống đất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương