Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 189: Khắp người toàn là bảo vật
Nếu kể ra thì Phương Hành đến nơi này sớm hơn đám người Tông chủ Bách Thú Tông một canh giờ.
Khi hắn bế quan trong rừng sâu, phát hiện mộ phần Thanh Khâu xuất hiện một tia khí tức kì dị thì đã cùng Kim Ô chạy tới. Kế hoạch ban đầu của Kim Ô là sau khi người của Bách Thú Tông mở phong tỏa của tử vụ thì nhân cơ hội lẻn vào, nhưng Phương Hành quan sát màn sương mù tím một hồi, lại nói thẳng: "Còn chờ cái rắm gì nữa, hai chúng ta phá trận vào trước không được sao hả?"
Kim Ô kinh ngạc nói: "Phá trận? Chỉ dựa vào hai ta mà đòi phá pháp trận này ư?"
Phương Hành vừa nhìn kỹ thêm vài lần, gật đầu rất chắc chắn, nói: "Tử vụ này trông quỷ dị nhưng thật ra chỉ là một loại chướng khí, tuy vậy cũng rất lợi hại. Hơn nữa nó kết hợp cùng với pháp trận xung quanh sơn cốc, nên càng khó có thể nắm bắt hơn, thế nhưng, nếu có thể chống lại tử vụ, sau đó phá vỡ pháp trận, thì sẽ rất dễ để vào sơn cốc..."
Kim Ô quan sát màn sương màu tím một hồi, dứt khoát lắc đầu nói: "Đánh chết ta cũng sẽ không đụng vào thứ này đâu!"
Phương Hành khinh bỉ nhìn nó một cái, nói: "Lá gan ngươi bé như vậy, còn bốc phét tinh thần mạo hiểm gì chứ?"
Kim Ô cả giận nói: "Có liên quan gì? Tử vụ này quỷ dị quá đi mất, đoán chừng Trúc Cơ cũng chẳng chống được đâu, huống chi chúng ta?"
Phương Hành cười hà hà, đáp: "Trúc Cơ không chống được, nhưng chúng ta thì chưa chắc nha... Ta nghĩ ngươi đã quên một chuyện!"
Kim Ô nói: "Chuyện gì?"
Phương Hành cười ha ha một tiếng, đổ ra một đống đan dược từ trong túi trữ vật, nói: "Chúng ta là người có tiền mà!"
Nói rồi ngồi xổm xuống đất, bắt đầu lựa qua lựa lại trong đống đan dược, hắn cướp sạch đan dược mà trưởng lão Thanh Điểu có, chủng loại rất nhiều, chỉ riêng giải độc đan là có đã hàng trăm loại, có món khắc tên bên ngoài bình sứ, có món thì không. Đừng nói chi Kim Ô, dù là một đan sư bình thường tới đây muốn giám định nhiều đan dược đến vậy một cách rõ ràng, cũng không phải là chuyện gì dễ dàng.
Thế nhưng Phương Hành hoàn toàn chẳng lo lắng điều này, sau khi dùng Âm Dương Thần Ma Giám để giám định đặc điểm của tử vụ, bèn nhanh chóng tìm ra giải độc đan tương ứng ở trong đống đan dược nọ. Trong giới tu hành, khói độc có rất nhiều, thuộc tính thì đủ loại, không có cái nào giống cái nào, loại đan dược mà chỉ cần dùng một viên là có thể giải bách độc trong truyền thuyết thật ra chẳng hề tồn tại, mà Phương Hành cũng không biết luyện đan, không thể nào luyện ra giải độc đan tương ứng liền ngay được.
Thế nhưng hắn có Âm Dương Thần Ma Giám, có thể dựa vào đặc điểm của độc chướng này để tìm ra đan dược tương ứng, dù sao Thanh Điểu trưởng lão tích trữ nhiều loại đan dược như vậy, có rất nhiều là giải độc đan thông dụng đã được luyện thành, tuy rằng không chắc là có thể tìm ra viên đan có thể khắc chế hoàn toàn đặc tính của độc chướng, có điều tìm ra viên có một hai vị khắc chế tương ứng cũng không khó lắm, chẳng mấy chốc hắn đã lục ra một lọ.
"Chính là nó!"
Phương Hành nuốt một viên vào miệng, rồi bắn viên còn lại về phía KimÔ.
Kim Ô mở miệng, viên đan liền rơi vào trong, rồi nó lầm bầm nói: "Có tác dụng không đây?"
Phương Hành lười giải thích, trực tiếp chuyển động cơ thể thoáng một cái đã xông vào tử vụ, đứng im vài tức rồi lui trở lại, vươn tay đá chân, cho Kim Ô thấy mình vẫn có thể nhảy nhót như thường, cười nói: "Giờ đã yên tâm chưa hả?"
Ánh mắt Kim Ô thoáng cái rực sáng: "Thật là tuyệt vời. Tiểu tử ngươi sao mà biết nhiều về đan dược đến thế?"
Phương Hành khinh thường nói: "Thật ra ta chính là thiên tài đan pháp, chỉ là chẳng thèm luyện đan mà thôi!"
Kim Ô tất nhiên chẳng tin, nhưng cũng lười cãi với hắn, thấy Phương Hành lấy ra Khổn Tiên Tác, bèn chủ động vươn móng vuốt để hắn quấn, sau đó một người một quạ liền xông vào trong đại trận kì dị nọ. Giống như hồi ở Loạn Hoang sơn, Phương Hành giám định vị trí của bát môn pháp trận, Kim Ô thì tính toán một cách nhanh nhẹn, phá vỡ pháp trận suốt dọc đường, thế mà cũng miễn cưỡng xông vào được cấm địa này.
"Chính là chỗ này!"
Tiến vào trong sơn cốc, Kim Ô đánh giá một hồi, sau đó rất chắc chắn mà gật đầu, nói: "Trước kia ta đã từng xem điển tịch có liên quan ở Bách Thú Tông, cái ngọc án này, chính là đàn tế để tế bái mộ phần Thanh Khâu, chỉ cần vẩy máu thú lên đàn, là có được hồi báo từ mộ phần Thanh Khâu, máu thú càng trân quý, hồi báo có được cũng càng lớn..."
Phương Hành bước tới trước ngọc án, cẩn thận quan sát một hồi lâu, lẩm bẩm: "Quả thật giống như là điểm mấu chốt của một pháp trận..."
Dường như chợt nhớ tới điều gì, nói: "Vẩy máu thú lên là được sao?"
Kim Ô gật đầu, nói: "Chắc là vậy, tiếc mà trước đó chúng ta không chuẩn bị gì, tưởng là chỉ cần giải quyết vấn đề là được!"
Phương Hành bỗng nhiên cười hì hì, nhìn nó mấy hồi.
Kim Ô cảm thấy có gì đó không ổn, bèn cảnh giác, kêu lên: "Đừng có ý gì với ta..."
Phương Hành cười ha ha một tiếng, nói: "Ta nhớ ngươi từng nói huyết mạch của mình chẳng hề tầm thường đúng không?"
"Tiểu vương bát đản, đến đồng bọn cũng dám động tay động chân!"
Kim Ô tức tối chửi ầm lên, xoay người bỏ chạy, nhưng móng vuốt căng ra rồi lại bị Phương Hành giật về, dọa Kim Ô ra sức kêu la. Nhưng mà thực lực của nó kém hơn Phương Hành, bị hắn giữ chặt bằng một tay là chẳng giãy dụa được, đành í ới kêu cứ như giết heo, kêu một lúc lâu thì bị Phương Hành đá một cước, mắng: "Ta đã lấy xong rồi, ngươi còn kêu cái rắm gì nữa?"
Bấy giờ Kim Ô mới ngừng lại, cúi đầu nhìn, thì ra chỉ là cái cánh bị vạch một vết, Phương Hành cũng chỉ dùng bình sứ lấy một chút máu mà thôi, song nó vẫn có chút không hài lòng, kêu lên: "Ngươi phải bồi thường cho ta!"
Phương Hành nói: "Được được được, nếu chút nữa có bảo bối rơi xuống thì nó sẽ thuộc về ngươi!"
Nói rồi bước tới trước ngọc án, đổ máu trong bình lên ngọc án, trừng mắt quan sát dòng máu men theo ký hiệu thấm vào trong.
Chẳng lâu sau, tử vụ bắt đầu động đậy, thế mà có một bình đan dược rơi xuống, Phương Hành giơ tay đón lấy, nhìn thoáng qua, liền ném cho Kim Ô, nói: "Ấy mà là một viên Bổ Khí Đan bình thường dành cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ sử dụng, xem ra là máu còn ít quá!"
Kim Ô sợ xù lông, cảnh giác nhìn hắn. Thế nhưng Phương Hành không bắt nó nữa, mà như suy nghĩ điều gì đó mà nhìn tử vụ dày đặc trên trời.
Kim Ô biết rõ lá gan của tiểu quỷ này lớn hơn mình, sợ hắn nổi lên ý nghĩ điên rồ gì, liền khuyên nhủ: "Đoán chừng người của Bách Thú Tông cũng sắp tới rồi đó, chúng ta núp sang một bên đi, tránh để bị người ta bắt gặp..."
Phương Hành bỗng nói: "Nếu cứ mỗi lần tế bái là có bảo bối rơi xuống, vậy rõ ràng là phía trên có rất nhiều bảo bối đó!"
Kim Ô sợ hãi, nói: "Ngươi đừng quậy, đây chẳng phải là nơi đất lành chim đậu, theo điển tịch trong Bách Thú Tông ghi lại, Bách Thú Tông có ít nhất hai vị Tông chủ, lúc thọ nguyên không nhiều nữa, đã luyện chế giải độc đan chống lại độc chướng này để đi lên, muốn tìm hiểu bí mật bên trong mộ phần Thanh Khâu, nhưng mà mãi mãi không xuống lại được, Bách Thú Tông cũng bởi vì chuyện này mới có thể cắt đứt dự định truy cùng đuổi tận chân tướng..."
Phương Hành nói: "Lỡ như do bọn họ quá ngu ngốc thì sao?"
Kim Ô nói: "Chỉ riêng việc ngươi muốn lên trên đó thì có thông minh hơn bọn hắn đâu!"
Phương Hành cười ha ha một tiếng, nói: "Ngươi yên tâm đi, ta không phải kẻ ngu!"
Kim Ô thở phào nhẹ nhõm, rồi nghe Phương Hành nói: "Muốn đi chắc chắn cũng sẽ dẫn ngươi theo!"
Kim Ô lập tức giận dữ, nói: "Muốn chết thì tự ngươi đi đi, ta không đi đâu!"
Phương Hành không nói nên lời, từ từ khuyên nó: "Ta đã quan sát rồi, ngọc án này thật sự là đầu mối then chốt của một tòa đại trận, chỉ cần vẩy máu thú lên ngọc án, là có thể kích hoạt đại trận, kéo một vài vật phẩm từ trong mộ phần Thanh Khâu ra, tinh hoa chứa trong máu thú càng nhiều, sức mạnh kích hoạt pháp trận càng mạnh, nên vật phẩm có được mới càng trân quý hơn, chẳng hề có cái gì mà là do lão tổ Bách Thú Tông ban thưởng cho, rất có thể đây chỉ là một động phủ của người tu hành xưa đã bỏ hoang từ lâu mà thôi, hơn nữa còn là động phủ có rất nhiều bảo bối..."
Kim Ô nửa tin nửa ngờ: "Sao mà ngươi có thể biết rõ đến thế?"
Phương Hành nói: "Thật ra ta là thiên tài trận pháp, chỉ là không muốn đi học mà thôi!"
Kim Ô hết chỗ nói, một lát sau, mớiđáp: "Hai vị Tông chủ nọ được điển tích Bách Thú Tông ghi chép lại, tu vi cũng là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nhưng sau khi bọn họ lên đó thì chẳng trở lại nữa, có thể thấy trong mộ phần Thanh Khâu cho dù không có nhân vật nguy hiểm thì nhất định cũng có cấm chế rất ghê gớm. Hai người chúng ta chỉ là tôm tép Linh Động kỳ, vẫn là không nên ham vui, tính mạng quan trọng hơn!"
Phương Hành cười hì hì, nói: "Chỉ cần có ta, ít nhất chúng ta sẽ không đụng phải cấm chế lung tung, hơn nữa, dù có nguy hiểm gì, ta cũng có đối sách, ngươi nhìn đây là cái gì?" Nói rồi lấy một khối ngọc phù ra, Kim Ô đã nhìn thấy qua, ánh mắt tức thì sáng lên, kêu: "Thập Lý Na Di Phù?" Nó cũng ý thức được, nếu có khối phù này, gặp phải nguy hiểm là có thể lập tức trốn ra.
Phương Hành cười hì hì, lại đổ túi trữ vật ra một đống đồ, chọn lấy vài món, rồi nói: "Ngươi nhìn những thứ này xem!"
Trong đó có món Kim Ô không nhận ra, nó há hốc mồm.
Phương Hành nói cho nó nghe từng vật một: "Ba tờ này là Kim Cương Bất Hoại Phù, chỉ có thể sử dụng một lần, nhưng lại có thể giúp chúng ta chống lại một đòn của cao thủ Trúc Cơ kỳ, là bảo bối cao cấp nhất trong đống phù triện của Thư Văn Cốc, còn cái này gọi là Cửu Cửu Bổ Khí Đan, có thể cung cấp sinh khí dồi dào cho chúng ta, cho dù bất chợt bị thương, thì cũng có thể giữ được mạng... Mà cái này, vô cùng tuyệt vời, cái này là bảo bối của Sơn Hà Cốc, tên là Lục Khôi Tham Linh Trận, có thể khống chế sáu con rối dò thám trước một vài nguy hiểm..."
Hắn bày những vật này trước mặt Kim Ô từng món từng món một, nói: "Ngươi nói xem, có những món đồ này trong tay, chúng ta có nơi nào mà không đi được đây?"
Kim Ô nghe xong, ánh mắt cũng dần sáng lên, ngẩng đầu nhìn mộ phần Thanh Khâu một cái, có chút do dự.
Phương Hành khinh bỉ nó nói: "Chuyện đã nắm chắc như vậy nếu ngươi chẳng dám làm thì sau này đừng khoe khoang mình dữ dội cỡ nào nữa!"
Kim Ô bị hắn khích tướng, dường như tiếp thêm can đảm nhổ lên mặt đất ở bên cạnh, kêu lên: "Mẹ nó chứ, đi thôi!"
Phương Hành lập tức mặt mày hớn hở, chia bảo bối với Kim Ô, dán một tờ Kim Cương Bất Hoại Phù ở trước ngực, nuốt một viên Cửu Cửu Bổ Khí Đan vào bụng, tay trái cầm lấy Thập Lý Na Di Phù đã được bổ sung linh khí bằng linh thạch trung phẩm, tay phải kích hoạt Lục Khôi Tham Linh Trận lấy từ Sơn Hà Cốc, trong miệng ngậm giải độc đan chống lại tử vụ, thật sự là cả người toàn là bảo bối, chói mắt cực kì.
Chuẩn bị kỹ càng xong, Phương Hành nhảy lên lưng Kim Ô, khí phách hiên ngang bay lên trời cao. Hai kẻ to gan lớn mật thế mà muốn ỷ vào pháp bảo khắp người đi tìm hiểu bí ẩn về mộ phần Thanh Khâu nọ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook