Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 187: Mộ phần Thanh Khâu
Bên trong Hải Yêu thành, chúng đệ tử Bách Thú Tông cũng đã tập hợp đầy đủ, đều cưỡi trên tọa kỵ độc nhất chỉ riêng Bách Thú Tông mới có: yêu thú Dạ Hắc Bức*, cùng với câu lệnh của Tông chủ, đoàn người đông nghịt tựa như một mảnh mây đen, đồng loạt lướt về phía mộ phần Thanh Khâu. Ở trong phiến mây đen này, trên ngân toa* quấn quanh linh quang, Diệp Cô Âm đeo đàn ngọc khổng lồ trông cực kì siêu phàm nổi bật, vẻ mặt lạnh lùng.
*Con dơi đen.
*Ngân toa: thoi bạc.
"Diệp sư tỷ, tỷ có muốn lên lưng Hắc Bức không, vậy thì không cần tiêu hao linh khí sử dụng ngân toa nữa!"
Ứng Xảo Xảo ngoan ngoãn đến gần Diệp Cô Âm, hỏi một cách dè dặt và lấy lòng.
Diệp Cô Âm chỉ hờ hững nói một từ rồi liền tăng tốc ngân toa, bay về phía trước.
"Bẩn!"
Ứng Xảo Xảo cắn cắn môi, nét mặt có hơi tủi thân, nhưng vẫn nghe lời đi theo sau.
"Ha ha, Chiêu Dương sư huynh, lần này huynh chuẩn bị máu của dị thú nào để làm tế phẩm vậy?"
Trên một con Hắc Bức khổng lồ, có một người thanh niên ngồi xếp bằng, mặc bộ cẩm y thật dày, dường như rất chi sợ lạnh. Người này chính là đại đệ tử Bách Thú Tông trước đó đã gặp qua Phương Hành một lần ở Loạn Hoang sơn, Sở Chiêu Dương. Mà người nói chuyện với y là một người vóc dáng cao gầy mặc trang phục nhẹ nhàng, trông như quý công tử, vẻ mặt hơi dí dỏm, đó là con trai đại tướng Bột Hải Quốc, Kỳ Hành.
Sở Chiêu Dương và Kỳ Hành, cộng thêm 'Bàn đạo nhân' là những người được đề cử tranh quyền thừa kế Cương Liệp Yêu Linh lần này.
Sở Chiêu Dương nghe Kỳ Hành nói vậy, nhàn nhạt liếc hắn ta một cái, nói: "Nhìn có vẻ ngươi rất có tự tin đấy!"
Kỳ Hành ha ha cười một tiếng, nói: "Tự tin thì cũng không hẳn, nhưng mà phụ thân ta thật sự rất để ý việc này, không tiếc năm trăm viên linh thạch trung phẩm, từ ngoại giới mua về một bình máu yêu vượn vốn có huyết mạch của Thượng Cổ Ma Viên cho ta. Dùng món này để bái tế, ắt hẳn lão tổ sẽ cảm nhận được lòng thành tâm của vãn bối như ta. Chỉ là chẳng hay Chiêu Dương sư huynh đã chuẩn bị tế phẩm gì đây?"
Nghe thấy những chữ "huyết mạch của Thượng Cổ Ma Viên", mắt Sở Chiêu Dương chợt lóe tinh quang, sau đó biến mất không thấy gì nữa, y lạnh nhạt nói: "Ta không phải là thế gia tử như ngươi, căn cơ hùng hậu đến vậy, tiền thì không có nhiều, chỉ có một lọ máu của yêu thú cửu trọng bình thường mà thôi!"
"Ha ha..."
Kỳ Hành nở nụ cười, nói: "Chiêu Dương sư huynh huynh đúng là không đủ thành tâm đó!"
Sở Chiêu Dương thản nhiên nói: "Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm, chỉ là hình như ngươi đã quên, đối thủ cạnh tranh của ngươi không chỉ có mình ta, phía bên kia còn có một tên mập, nếu nói ra, người tu thành Cương Liệp Linh Tướng như y, mới thật sự là người thừa kế yêu linh!"
Kỳ Hành nhìn Dư Tam Lưỡng núp trên lưng Hắc Bức cách đó không xa, cười lạnh một tiếng, hàn mang chợt lóe lên trong mắt, hắn ta thấp giọng nói: "Chiêu Dương sư huynh cần chi nhắc đến trò cười này. Tên mập kia dù rằng được Mạc Da sư thúc ủng hộ, Tông chủ cũng không thể cho y thừa kế Cương Liệp Yêu Linh đâu. Dù sao ngay cả bản thân Tông chủ, năm đó cũng đâu tu luyện thành công Cửu Đầu Sư Linh Tướng, sau đó miễn cưỡng kế thừa Cửu Đầu Sư Yêu Linh đó thôi, nếu tên mập kia kế thừa Cương Liệp Yêu Linh, trong tương lai tu vi vượt mặt Tông chủ, vậy vị thế Tông chủ còn gì đây?"
Lạnh lùng cười một tiếng, trong mắt Kỳ Hành lóe lên tinh quang, lại nói: "Tên mập kia trông ngây ngô ngốc nghếch, thế nhưng có thể tu luyện thành công Cương Liệp Linh Tướng, thật sự khiến người ta khó hiểu. Nói không chừng y có huyết mạch yêu man tiềm ẩn, đợi đến khi ta có được Cương Liệp Yêu Linh, chắc chắn sẽ bắt lấy tên mập kia, luyện thành nhân linh đan, như vậy thì không chừng thiên phú của y, ta còn có thể hấp thu được một ít..."
Sở Chiêu Dương nghe xong, ánh mắt liền run lên. Việc thừa kế của Bách Thú Tông bọn họ, thật ra yêu cầu vô cùng nghiêm ngặt, đối với huyết mạch, thể chất đều có yêu cầu khá gắt gao.
Chỉ là Bách Thú Tông yếu thế, không có những người xuất sắc có đủ tư chất để cho Bách Thú Tông lựa chọn, vì thế có rất nhiều đệ tử đều miễn cưỡng tu luyện pháp quyết Bách Thú Tông, kể từ đó, có rất nhiều người xuất hiện một vài bệnh vặt. Ví dụ như bản thân y thì là thiếu hụt khí huyết, cơ thể lạnh như băng, cực kì sợ lạnh, ngay cả mùa hè chói chang cũng phải mặc cẩm y thật dày, nếu không cơ thể sẽ chịu không nổi.
Mà sư đệ Kỳ Hành của y, lại là cực kì điên cuồng, có người nói hắn ta bí mật ăn thịt người, số lượng đã ăn không dưới trăm người, trước kia Sở Chiêu Dương còn không tin lắm, hôm nay nghe thấy lời hắn ta nói, không khỏi tin hơn…
Ở phía trước, 'Bàn đạo nhân' ngồi trên lưng một con Hắc Bức, dường như cảm thấy có cây kiếm sắc bén đâm về phía mình, không kiềm được run rẩy.
Y cưỡi cùng một con Hắc Bức với một lão nhân nọ, lão nhân này là Mạc Da trưởng lão, người đã dẫn y từ Sở Vực đến Bột Hải Quốc, cũng chính là đệ tử Bách Thú Tông. Ông ấy không kế thừa được tam đại yêu linh nào, nhưng duyên số thật khéo, có được một viên Trúc Cơ Đan ở nơi khác nên Trúc Cơ một cách ngoài dự kiến, rồi sau đó do duyên phận trùng hợp, phát hiện ra thiên phú của Dư Tam Lưỡng và dẫn y trở lại.
Trong khoảng thời gian này, cũng chính ông ấy đã đề cử 'Bàn đạo nhân' với Tông chủ, trở thành người dẫn dắt 'Bàn đạo nhân' gia nhập vào Bách Thú Tông.
Vị trưởng lão này lại là người trung thành, ông ấy cảm thấy tên mập kia nếu đã tu thành Cương Liệp Linh Tướng, vậy nếu kế thừa Cương Liệp Yêu Linh, tương lai thành tựu chắc chắn không tệ, nói không chừng còn vượt cả Tông chủ, dù sao Bách Thú Tông điển tịch từng ghi chép, khi xưa tại Bách Thú Tông, nhất định phải tu luyện ra linh tướng, mới có thể thừa kế yêu linh, thế nhưng sau đó Bách Thú Tông tuột dốc, dần dà chẳng còn tuân thủ quy định này mà thôi.
'Bàn đạo nhân' mới được dắt đến Bách Thú Tông, sao mà có tiền để mua máu yêu thú chứ?
Giờ đây bình máu thú ôm trong lòng kia, chính là do Mạc Da trưởng lão cho y.
Mặc dù đây cũng là máu của yêu thú cửu giai, cũng xem như không tệ lắm, nhưng nếu so với Kỳ Hành đã tỉ mỉ chuẩn bị máu yêu vượn và Sở Chiêu Dương dường như đã âm thầm chuẩn bị gì đó mà nói, 'Bàn đạo nhân' chẳng có ưu thế gì, chỉ là việc đã đến nước này, y cũng phải kiên trì tiếp tục, bởi vì nếu mất đi tư cách này, y thật sự không biết mình sẽ đón nhật kết cuộc gì.
Trong khoảng thời gian này, mặc dù Bách Thú Tông đối đãi y như khách quý, nhưng cuộc sống của y có thể nói là nơm nớp lo sợ, mất hồn mất vía. Trong lòng sớm đã mắng Phương Hành không biết bao nhiêu lần rồi.
Tên tiểu vương bát đản này, chẳng biết là hại mình chết, hay là nâng mình một bước lên mây đây!
Thế nhưng ngay cả lúc đang chửi Phương Hành, y theo quán tính nhìn về nơi rừng xa sâu thẳm dưới ánh trăng, trong lòng nghĩ, làm bạn của tiểu vương bát đản này, tuy là thường xuyên gặp nạn, nhưng luôn có thể biến nguy thành an, lần này mình còn được may mắn này vậy chăng?
Đang lúc suy tư, chúng đệ tử Bách Thú Tông đã đến trước sơn cốc bị bao quanh bởi màn sương màu tím quỷ dị, Tông chủ Bách Thú Tông bay dẫn đầu, phất ống tay áo, hét lớn một tiếng: " Tật..." Cũng không biết đã bấm pháp quyết gì, màn sương màu tím trước mắt cử động tựa như vật sống, tự động tách ra hai bên, để lộ ra một con đường dẫn thẳng vào trong cốc.
Mơ màng có thể nhìn thấy trong sơn cốc, có một tòa tiểu sơn màu đen đứng thẳng, hình dáng đó trông như một phần mộ.
Mộ phần này cao chừng hơn trăm trượng, nửa phần trên bao phủ trong màn sương tím, nhìn không rõ hình dạng thật sự, chỉ hiện nửa phần dưới, lộ ra tảng đá màu đen, mà bên dưới mộ, ngay hướng của mọi người đi vào, có một cái án ngọc làm từ huyền ngọ, bề mặt điêu khắc trông như mặt quỷ, lại trông như là ký hiệu, trong mặt chữ dường như còn có vài vết máu tươi…
"Bách Thú Tông Ứng Sư Hống, dẫn theo đồ tử đồ tôn đến bái tế lão tổ..."
Ứng Sư Hống bước đến trước mộ phần Thanh Khâu, trầm giọng nói lớn, dẫn đầu quỳ xuống.
Mà phía sau lưng ông ta, chúng đệ tử và trưởng lão Bách Thú Tông, cũng lần lượt nhảy xuống từ Hắc Bức, đồng loạt quỳ xuống, miệng hô: "Bái tế lão tổ..."
Trong đám người đang quỳ, chỉ có Diệp Cô Âm đứng thẳng tắp, thậm chí không đáp xuống từ ngân toa, chỉ dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn mộ phần Thanh Khâu, ánh mắt dường như có một chút tò mò nhưng nhiều hơn lại là khinh thường.
Đối với người được gọi là lão tổ Bách Thú Tông, nàng ta cực kỳ khinh thường, trong lòng nàng ta, chỉ có sư tôn của mình mới là kẻ mạnh thật sự.
"Hậu bối bất tài, mang biếu lão tổ một lọ máu đại yêu Trúc Cơ, mong lão tổ vui lòng nhận cho..."
Ứng Sư Hống trầm giọng quát lên, sau đó đứng dậy, tay áo vung lên, tức thì có một lọ đen ngỏm bay ra, đáp lên án ngọc, rồi sau đó, ông ta cong tay búng ra, một ngọn gió lớn đánh nát chiếc lọ, máu đen lập tức tràn ra, uốn lượn chảy xuôi theo ký hiệu trên án ngọc, dần dần biến mất, cũng chẳng biết đã chảy đi nơi nào.
Mọi người đều nín thở, lẳng lặng quan sát sự thay đổi của mộ phần Thanh Khâu bị bao bọc bởi màn sượng tím.
Qua một hồi lâu, đột nhiên vang lên một tiếng “ong”, màn sương giữa không trung biến đổi, thậm chí có một đạo hắc quang bay lên từ đó, thứ được hắc quang bao phủ thế mà là một viên đan dược màu đen, xoay tròn lơ lửng trước mặt Ứng Sư Hống, gương mặt Ứng Sư Hống hiện lên nét vui mừng, cung kính nhận lấy viên thuốc nọ, hành lễ một lần nữa, kêu lên: "Đa tạ lão tổ..."
"Đúng là có chút thú vị…"
Diệp Cô Âm tập trung quan sát, nhận ra đó là một viên đan dược thượng thừa dành cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ sử dụng, trị giá cực cao.
Ánh mắt không khỏi lóe lên, nhìn nửa phần trên bị bao bọc bởi màn sương tím của mộ phần Thanh Khâu, dường như dâng lên lòng tò mò với bí mật giấu trên đó, thế nhưng do dự một hồi, vẫn là bỏ ý định truy tìm đến cùng. Nàng ta đã nhìn ra, màn sương tím dày đặc kia trên thực tế cũng là một loại chướng khí quái lạ, độc hại vô cùng, với tu vi của bản thân thì không thể chịu được nó.
Hơn nữa, nàng ta là dùng thân phận khách quý để đến đây xem lễ, tính ra Bách Thú Tông chịu cho nàng ta vào xem lễ, cũng là tỏ lòng tin tưởng, nếu bản thân còn muốn tìm tòi nghiên cứu bí mật lớn nhất của người ta vậy thì quá vô lễ rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook