Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 188: 'Bàn đạo nhân' suy sụp

“Lão tổ đã thức tỉnh rồi, các ngươi có thể bước lên tế bái, ai nhận được ban thưởng quý báu nhất, người đó chính là người thừa kế Cương Liệp Yêu Linh!"

Sau khi nhận được bảo đan, Ứng Sư Hống liền nhét vào trong tay áo, lui sang một bên. Trong đám đông, có ba người tiến lên phía trước, mỗi người đều ôm một cái lọ trong lòng, đó chính là Sở Chiêu Dương, Kỳ Hành, 'Bàn đạo nhân', ba người này liếc nhau một cái, đều hơi chần chờ, không bước lên, cuối cùng Kỳ Hành lại cười lạnh một tiếng, tiến lên một bước, nói: "Ta tế bái trước nhé!"

Nói rồi bước tới trước ngọc án, đặt cái lọ sành lên trên, sau đó lui về sau một bước, cất cao giọng nói: "Thưa lão tổ tôn quý, vãn bối là Bột Hải quốc Kỳ gia chi tử Kỳ Hành, xin kính hiến đến ngài máu của yêu viên mang huyết mạch Thượng Cổ Ma Viên..."

Nói một tràng rồi sau đó mới lui về phía sau, hít sâu một hơi, vung chưởng đánh vỡ lọ sành.

"Không ngờ lại là máu yêu vượn mang huyết mạch Thượng Cổ Ma Viên..."

"Kỳ gia thật đúng là chịu chơi, xem ra nắm chắc Cương Liệp Yêu Linh rồi!"

"Kỳ sư huynh bảy ngày trước đã nói qua, rằng bản thân chắc chắn sẽ có được Cương Liệp Yêu Linh, ắt là do có yêu huyết này chăng!"

Đám đông vang lên tiếng bàn tán, xôn xao thì thầm.

Bách Thú Tông có quan hệ với yêu thú, tất nhiên biết rõ huyết mạch thượng cổ yêu viên quý giá đến nhường nào. Kể từ khi Yêu tộc chuyển đến phương bắc, rất hiếm khi thấy đại yêu Trúc Cơ kỳ tại Nam Chiêm đại lục, vài con yêu thú có huyết mạch quý giá đều bị tu sĩ Nhân tộc bắt giết, bình thường vô cùng khó để bắt gặp, dù rằng Bách Thú Tông chuyên buôn bán liên quan đến yêu thú, cũng chẳng gặp được bao nhiêu.

Mà lần này, Tông chủ đã hạ lệnh, để cho bọn họ tự tìm kiếm máu yêu thú, vậy xác suất bọn họ kiếm được máu yêu thú quý giá càng thấp hơn.

Cái lọ bị đánh vỡ, lập tức có mùi máu tươi nồng nặc lan ra, thậm chí còn hơi nghe được tiếng kêu của ma viên. Ảo ảnh của một con yêu viên nhảy ra từ lọ máu, rồi biến mất không tăm hơi, cực kỳ quỷ dị, màn sương tím bao phủ ở trên cao bất chợt cũng động đậy một cách kì dị, dường như có vật gì đó xém rơi xuống, mọi người không khỏi nín thở, chẳng hề chớp mắt mà nhìn lên bầu trời.

Ước chừng hai tức trôi qua, chợt thấy màn sương thoáng một cái, có một vật rơi xuống từ trong sương mù.

Kỳ Hành mừng rỡ, vội vàng vươn hai tay ôm vật kia vào trong lòng, sau đó gấp gáp lấy ra ngắm nghía, ấy là một mảnh lệnh bài tinh xảo, lớn cỡ lòng bàn tay, có màu xanh nhạt, trên bề mặt khắc hoa văn kì lạ, Kỳ Hành vừa nhìn đã biết đây không phải là vật bình thường, chỉ là không biết cụ thể có tác dụng gì, vội vàng xoay người đưa cho Tông chủ Ứng Sư Hống, nhờ ông ta giám định giúp.

 

Ứng Sư Hống nhận lấy, đánh giá vài lần, ròi thăm dò cảm ứng về linh lực một hồi lâu, bèn đưa lại, mỉm cười nói: "Đây là Ngự Linh Bài, có thể phong ấn thần niệm một con yêu thú vào trong đó, con yêu thú này sẽ bị ngươi khống chế..."

Kỳ Hành ngẩn người, hỏi vội: "Trị giá thì ra sao?"

Ứng Sư Hống mỉm cười nói: "Thượng phẩm!"

Kỳ Hành lập tức mừng rỡ, cầm lấy ngự linh bài, vui sướng lui về, nhìn Sở Chiêu Dương và 'Bàn đạo nhân' một cách đắc ý.

"Tới lượt ta rồi!"

Sở Chiêu Dương thở thật dài, ôm lọ máu bước lên, trong lòng âm thầm quyết định.

Thứ y chuẩn bị chỉ là máu một con yêu thú cửu giai mang thuộc tính lôi, chẳng thể so với máu yêu vượn của Kỳ Hành, thế nhưng trong lòng y đã có kế hoạch, khi tế bái lão tổ, y sẽ cắt bàn tay của mình, trộn máu bổn mệnh của mình vào, như vậy sẽ hao tổn một trọng tu vi của mình, nhưng phẩm chất của huyết tế chắc chắn sẽ tăng mạnh, hi vọng có thể nhân chuyện này lay động lão tổ.

Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, mặc dù bản thân là đại đệ tử chân truyền của Bách Thú Tông, nhưng không có yêu linh, thì chẳng thể nào Trúc Cơ thành công.

Y phải liều một phen!

Thế nhưng, mới tiến được hai bước, đột nhiên một giọng gọi với theo y: "Chiêu Dương ca ca!"

Sở Chiêu Dương ngừng bước xoay người lại, thấy Ứng Xảo Xảo bước lên, mở nắp của cái lọ y ôm trong người, rồi lấy ra một thanh tiểu đao màu bạc, cắt ngón trỏ bên tay phải của mình một đường, nhỏ vài giọt huyết mạch vào lọ, dưới ánh mắt kinh ngạc của Sở Chiêu Dương, Ứng Xảo Xảo nói: "Ta kế thừa Ứng Long Yêu Linh, máu của ta chính là máu Ứng Long, hẳn là sẽ khiến lão tổ hài lòng!"

Sở Chiêu Dương ngạc nhiên vô cùng, tất cả đệ tử Bách Thú Tông đều kinh hãi. Kỳ Hành vốn vô cùng vui sướng cầm ngự linh bài trong tay, nét mặt biến sắc tức thì, tức giận nhìn về phía Tông chủ.

"Đó là ý của Xảo Xảo, ta cũng không thể can thiệp..."

Tông chủ nhàn nhạt nói, sắc mặt Kỳ Hành lập tức càng xấu đi.

Sở Chiêu Dương rất cảm kích, nhỏ giọng nói: "Tiểu sư muội, muội yên tâm đi, tương lai ta nhất định sẽ làm thịt tên tiểu tử kia thay muội..."

Ứng Xảo Xảo thản nhiên cười, nói: "Sợ rằng không đến lượt chúng ta đâu, huynh tế máu trước đi, một lát sẽ nói cho huynh nghe!"

Sở Chiêu Dương gật đầu, mừng rỡ cầm cái lọ bước lên.

Y làm đúng quy củ, vẩy máu của yêu thú lên ngọc án, chẳng lâu sau, quả nhiên màn sương tím lại động đậy, một vật bay từ trên không xuống. Sở Chiêu Dương vội vươn tay tiếp lấy, hai tay nâng lấy rồi ngắm nghía thì lại thấy đó là một cái vòng bạc lấp lóe linh quang, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh trăng, trông vô cùng siêu phàm, y cũng chẳng thể nhìn ra đó là đồ tốt hay tệ, vội đưa cho Tông chủ quan sát.

"Ồ, vật này là Toả Thú Hoàn, vừa có thể khóa thú, vừa có thể nhốt người, cũng là vật hiếm thấy..."

Sở Chiêu Dương nghe vậy, ánh mắt liền sáng ngời, cảm thấy hào hứng.

Đúng lúc này, Kỳ Hành vội hỏi: "Sư tôn, vật được ban cho hai người chúng ta, là ai quý hơn ai?"

Tông chủ trầm ngâm một hồi, nói: "Đều là pháp khí thượng phẩm, cách dùng lại không giống nhau, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, ta cũng rất khó để kết luận vật nào tốt hơn được, phải trở về Hải Yêu thành, để lão cung phụng trong thành đến giám định một phen mới được..."

"Vậy chúng ta mau mau trở về thôi nhỉ?"

Kỳ Hành lo lắng không thôi, thuận miệng nói.

Tông chủ thản nhiên đáp: "Cũng không vội gì, chẳng phải còn một người sao?"

Nói rồi, ánh mắt của ông ta nhìn về phía Dư Tam Lưỡng đang sợ hãi núp ở phía sau.

Kỳ Hành nương theo ánh mắt Tông chủ nhìn sang, trong lòng liền cười lạnh một tiếng, căn bản chẳng cho là Dư Tam Lưỡng có thể uy hiếp gì bản thân. Trên thực tế, nếu không phải do Ứng Xảo Xảo đột nhiên nhúng tay, dùng máu nàng ta vốn đã dung hợp với máu yêu linh Ứng Long để giúp Sở Chiêu Dương một tay thì ngay cả Sở Chiêu Dương cũng chẳng thể nhận được món pháp khí có thể so với của mình, lại càng không cần bàn đến tên Bàn Tử chết bầm đến từ nơi khác này.

Nhưng mà Tông chủ đã lên tiếng, hắn ta cũng không dám có dị nghị gì, cười lạnh một tiếng, nhìn Dư Tam Lưỡng, nói: "Đến lượt ngươi đó!"

Dư Tam Lưỡng thấp thỏm, chậm chạp bước lên.

Kỳ Hành bỗng lạnh lùng cười một tiếng, nói: "Dư sư đệ, ngươi đã chuẩn bị huyết tế gì vậy?"

'Bàn đạo nhân' lau mồ hôi trên trán, giọng nói lắp bắp nói: "Cửu... Máu của yêu thú cửu giai..."

Kỳ Hành nghe vậy cười lạnh: "À, ngay cả thuộc tính Ngũ Hành cũng chẳng có sao?"

'Bàn đạo nhân' run giọng nói: "Hình... Hình như không có..."

"Ha ha..."

Kỳ Hành yên tâm, cười lạnh, nói: "Vậy ngươi mau lên đi!"

Lúc 'Bàn đạo nhân' lướt qua người, hắn ta chợt nhỏ giọng nói: "Mặc dù ngươi rất đáng ghét, nhưng ta cũng muốn nếm thử mùi vị thịt béo của ngươi..." Nói rồi, còn nuốt nước miếng, dường như thật sự muốn cắn người 'Bàn đạo nhân' một miếng.

Câu nói đó lại dọa 'Bàn đạo nhân' sợ hết hồn hết vía, nhưng y biết, nếu mình không thừa kế Cương Liệp Yêu Linh, thì sẽ không có ích gì với Bách Thú Tông, ngay cả Mạc Da trưởng lão cũng không thể che chở mình, có lẽ tên ác độc này sẽ bắt y đi làm thịt, nghĩ tới đây, hai chân liền mềm nhũn, chập chững bước về phía ngọc án.

"Bàn Tử chết bầm, ngươi đi nhanh lên, đừng làm trễ nãi thời gian!"

Ứng Xảo Xảo cũng chau mày nhìn Dư Tam Lưỡng, lạnh lùng quát mắng.

 

Dư Tam Lưỡng chân càng nhũn hơn, cánh tay ôm lọ cũng run lẩy bẩy, trong lòng khẩn cầu các vị thần phật trên trời.

"Ông trời ơi, cứu Dư Tam Lưỡng ta với, cùng lắm thì sau này sẽ không bao giờ... Ăn thịt nữa..."

"Tiểu vương bát đản Phương Hành, Bàn gia đúng là bị ngươi làm khổ rồi..."

"..."

Y lẩm bẩm luôn miệng, cuối cùng vẫn bước đến trước ngọc án, đặt cái lọ lên ngọc án tựa như sắp xỉu đến nơi.

"Ông trời ơi hãy phù hộ, ông trời ơi hãy phù hộ đi..."

'Bàn đạo nhân' cầu nguyện hẳn một lúc, sau đó mới cắn răng, một quyền đập nát cái lọ sành.

"Lộp bộp..."

Lọ sành vỡ vụn, dòng máu đỏ lòm bên trong lọ chảy lên ngọc án.

Đôi tay 'Bàn đạo nhân' nắm chặt góc áo, trong lòng kìm không được sự run rẩy, ngẩng đầu nhìn trời. Giữa không trung, màn sương mù màu tím động đậy một phen, trông như có cái gì rơi xuống. Song kì lạ là, màn sương tím động đậy một hồi lâu, lại bình lặng lại, không có bất kỳ vật nào rơi xuống.

'Bàn đạo nhân' ngơ ngác nhìn lên trời, trong lòng đã sắp sụp đổ.

"Ha ha, chẳng lẽ lão tổ căn bản không thèm xem tế phẩm này ra gì, không có bất kỳ ban thưởng nào hay sao?"

Kỳ Hành cười to.

Gương mặt chúng đệ tử Bách Thú Tông đều nở nụ cười khác lạ, nhìn 'Bàn đạo nhân' cười như có như không, có giễu cợt, cũng có khinh thường. Còn Ứng Xảo Xảo thì lại cười lạnh một tiếng, cảm thấy yên tâm trở lại, cuối cùng không để cho tên Bàn Tử này kế thừa được Cương Liệp Yêu Linh.

Thế nhưng trong lúc mọi người ở đây đều cho rằng sẽ không có ban thưởng rơi xuống thì đột nhiên màn sương tím lại động đậy dữ dội, loáng thoáng có tiếng kêu to truyền đến. "Vù" một tiếng, đột nhiên trong màn sương mù màu tím, có một vật thể khổng lồ rơi xuống, trông lớn hơn một trượng, như một khối nham thạch khổng lồ, miệng phát ra tiếng kêu kì lạ, "thịch" một tiếng, đập mạnh lên trên ngọc án.

Đệ tử Bách Thú Tông tức thì ngây dại, nhìn cảnh tượng trước mắt một cách khó tin.

Vật rơi xuống thế mà là một con kim điêu lông xù, cũng không biết là đã chết hay còn sống, nhưng mà rơi khá là mạnh.

"Đây... Đây là bảo bối gì đây?"

'Bàn đạo nhân' cũng ngớ người, sững sờ nhìn con chim kì quái trước mặt.

Đúng lúc này, màn sương tím bỗng lần nữa động đậy dữ dội, lại là một tiếng kêu kì lạ, giữa không trung, một bóng người giương nanh múa vuốt rơi xuống, đập mạnh lên con chim kì quái, khiến nó hét thảm một tiếng, nhưng nó đã sống lại rồi, còn người lúc sau rơi xuống cũng không bị thương, trực tiếp nhảy từ trên ngọc bàn xuống, ngẩng đầu lên nhìn, vui mừng kêu rằng: "Bàn Tử chết bầm?"

Nhìn thấy người nọ, 'Bàn đạo nhân' suy sụp ngay tức khắc...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương