Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 186: Mười hai viên Sinh Linh Đan

Thông tin từ phía Kim Ô cho hay, mộ phần Thanh Khâu là nơi quỷ tà nhất tại Bột Hải Quốc. Trong truyền thuyết đó là một mộ phần bỏ hoang, quanh năm suốt tháng phát ra ma khí, thậm chí có người nói, yêu thú tại Bột Hải Quốc đều do yêu khí của nó tạo ra, nhưng mà người tận mắt nhìn thấy mộ phần này lại rất ít, Bách Thú Tông xem nó như tài sản riêng, nói rằng đó là mộ của  tổ sư gia Bách Thú Tông, người không phận sự cấm vào.

Thế nhưng, mộ phần Thanh Khâu và Bách Thú Tông thật sự có mối liên hệ khá rối ren, Tông chủ Bách Thú Tông thường xuyên dùng máu của các loại yêu thú hiếm để tế bái cho mộ phần Thanh Khâu. Mỗi lần tế bái đều nhận được một món đồ tốt, theo lời đồn trong Bách Thú Tông, mộ phần Thanh Khâu có một vị lão tổ đang bế quan, sau khi hưởng thụ cúng tế từ tử tôn đời sau, sẽ có ban thưởng cho.

Nhưng đối với lời đồn này, Kim Ô chỉ cười nhạt. Theo nó đoán, bên trong mộ phần Thanh Khâu căn bản chẳng có người sống, cũng không thể có được. Nó nghi ngờ đây chẳng qua là một cái động phủ của người tu hành ngày xưa, dùng dị huyết tế bái có thể mở ra một vài pháp trận trong động phủ, lấy ra một vài vật như linh bảo, bí quyển, thậm chí thỉnh thoảng xuất hiện một tia tàn niệm, cũng chỉ là ảo ảnh của người tu hành xưa kia khi còn sống mà thôi.

Ban đầu nó vốn định vào để thăm dò một phen, nhưng do kiêng kỵ ma chướng tối tăm trong mộ phần, nên mới gạt đi dự định này.

Lần này Tông chủ Bách Thú Tông cũng bởi vì thật sự khó lựa chọn, mới để cho ba người đề cử tế bái mộ phần Thanh Khâu, hy vọng nhận được gợi ý. Thế nhưng, mộ phần Thanh Khâu chẳng phải lúc nào cũng có thể tế bái, bình thường đều chỉ tiến hành được vào ngày trăng tròn, hôm nay vừa mới đầu tháng, nói cách khác, ít nhất phải đợi thêm nửa tháng nữa mới có thể cử hành, trong nửa tháng này, 'Bàn đạo nhân' vẫn sẽ an toàn.

Phương Hành thấy thế, bèn không nóng vội, sau khi phân phó Trương Thất tiếp tục dò la tin tức, liền âm thầm lặng lẽ rời khỏi Hải Yêu thành, đi đến ngọn núi gần đó, tìm một nơi bí ẩn, dùng phi kiếm chém nát nham thạch, đào thành một cái sơn động.

Tiếp sau đó, dùng một bộ pháp khí phòng ngự cao cấp cướp được từ Tiêu Sơn Hà để bố trí xung quanh thạch động, nơi này bèn trở thành một tòa động phủ bí ẩn, người bình thường căn bản không phát hiện ra, nhìn từ xa chỉ cảm thấy nơi này có sương mù dày đặc, không nhìn thấy động phủ ở đâu, cho dù là vô tình đến gần, cũng sẽ bị dẫn ra bên ngoài một cách kì lạ, không thể nào tới gần.

"Việc kế thừa của Bách Thú Tông rất kỳ lạ, bởi vì Bột Hải Quốc có nhiều yêu thú, lại chuyên buôn bán yêu đan, cho nên không hề thiếu tài nguyên bình thường, vì thế tu sĩ Linh Động cảnh rất nhiều. Thế nhưng công quyết của Bách Thú Tông hiếm hoi, cho nên nếu chỉ dựa vào sức mạnh tông môn của bọn họ, mỗi đời chỉ có ba người có thể Trúc Cơ thành công, chính là người kế thừa ba đạo yêu linh Cửu Đầu Sư, Ứng Long, Cương Liệp..."

"Hiện nay trong cả tông môn, lại chỉ có một vị Trúc Cơ, chính là Tông chủ của bọn họ Ứng Sư Hống, nhưng nếu kể đến người thuộc Linh Động cảnh, vậy thì nhiều lắm. Dựa theo những gì Kim Ô và Trương Thất nói, bên trong Bách Thú Tông, ít nhất cũng có bốn năm vị đệ tử Linh Động cửu trọng, Linh Động thất trọng, bát trọng lại càng chẳng hiếm gì. Đối với ta , cũng hơi có tính uy hiếp, vẫn là nâng tu vi cao lên rồi hẵng nói!"

Không thiếu tài nguyên, lại thiếu công quyết, cũng chính vì nhân tố này khiến việc kế thừa của Bách Thú Tông rất kỳ lạ. Mà nếu Phương Hành đã quyết định giúp 'Bàn đạo nhân' một tay, tất nhiên phải chuẩn bị một chút mới được. Cũng vì vậy, Phương Hành bắt đầu chính thức xung quan. Hiện nay hắn đã tích góp được một nguồn tài nguyên lớn, có thể chuyên tâm tăng tu vi của mình lên một lần nữa.

Không giống với tu sĩ bình thường ngày đêm thổ nạp luyện khí, Phương Hành bình thường dùng linh tửu duy trì vòng tuần hoàn dồi dào của linh khí trong cơ thể mình, sau khi tích góp đầy đủ tài nguyên sẽ luyện hóa số lượng lớn, để nhanh chóng tăng tu vi của mình.

Ngồi xếp bằng bên trong thạch động, Phương Hành lấy hộp bạch ngọc đựng mười hai viên Sinh Linh Đan. Sau khi mở ra, mười hai viên đan dược trắng không tì vết được đặt chỉnh tề trong hộp, mùi thuốc tỏa ra xông vào mũi, phía trên hộp ngọc thậm chí còn có linh quang nhè nhẹ tập trung lại, tựa như một mảnh linh vân nho nhỏ, ngửi một hơi đan hương, linh khí trong cơ thể hơi dần tăng lên, cực kì thần kỳ.

"Quả là viên thuốc tốt, luyện hóa mười hai Sinh Linh Đan này rồi, tu vi của ta cũng sẽ đạt tới cửu trọng viên mãn chứ nhỉ?"

Phương Hành suy nghĩ một hồi lâu, cười hà hà, cầm lên một viên Sinh Linh Đan, bỏ vào trong miệng giống như viên kẹo ngọt. Rất nhanh, dược lực tỏa ra dữ dội trong cơ thể, tràn vào kinh mạch, Phương Hành vội vàng vận Thái Thượng Hóa Linh Kinh để luyện hóa, tức thì từng tia linh khí vô cùng tinh khiết hoà vào kinh mạch, gần như không cần dùng Tam Muội Chân Hỏa luyện hóa là đã có thể trực tiếp dung nạp vào kinh mạch.

Xét về điểm này thì thực sự siêu phàm.

Bảy ngày sau, Phương Hành luyện hóa triệt để viên Sinh Linh Đan thứ nhất, mở mắt ra, thở thật dài. Cùng với một hơi thở ra, bên trong thạch động, mùi thuốc nồng nặc, linh khí dồi dào, trông thoáng chốc tựa như cõi tiên.

"Viên thuốc này thực sự không tệ, chỉ là tốc độ hòa tan của dược lực quá chậm, thời gian để một viên Sinh Linh Đan tan ra hết, cần khoảng chừng một tháng, ước chừng khi luyện chế đã suy xét đến giới hạn hóa giải dược lực của tu sĩ bình thường, cho nên cố ý luyện thành như vậy. Mà ta dùng Thái Thượng Hóa Linh Kinh luyện hóa, cũng chỉ có thể tăng tốc độ lên chừng bảy ngày luyện hóa một viên, vậy thì để luyện hóa toàn bộ mười hai viên Sinh Linh Đan, lại cần đến gần ba tháng. Nhưng mà cũng không phải không thể dành ra khoảng thời gian này, viên thuốc này quả thật có hiệu quả, đợi đến khi ta luyện hóa hết mười hai viên Sinh Linh Đan, là có thể trực tiếp xem xét việc Trúc Cơ rồi..."

Phương Hành tự nhẩm, biết mình đã nhặt trúng bảo vật, bèn ném viên Sinh Linh Đan thứ hai vào trong miệng, tiếp tục luyện hóa.

Trong khi Phương Hành chuyên tâm luyện hóa mười hai viên Sinh Linh Đan, bên trong tông môn Bách Thú Tông tại Hải Yêu thành, trong một tòa đại điện, Diệp Cô Âm với vẻ mặt cao ngạo hững hờ nhìn Ứng Xảo Xảo, nói: "Phụ thân ngươi cảm thấy ngươi có thiên phú hơn người, không đành lòng để ngươi mai một trong Bách Thú Tông. Bởi vì ngươi ở lại đây, thành tựu cao nhất cũng chỉ là Trúc Cơ, ông ấy cảm thấy ngươi có hi vọng kết thành Kim Đan nên chuẩn bị cho ngươi bái nhập Băng Âm Cung của ta, sư tôn đã đáp ứng, nên mới để ta tới đón ngươi, ngươi không chịu đi theo ta, là vì sao thế?"

Ứng Xảo Xảo mặc hồng y, đó chính là cô bé từng bị Phương Hành bắt cóc, nghe vậy bèn dùng giọng nói rất nhỏ thưa: "Sư tỷ thứ tội, Xảo Xảo không phải không muốn đi, chỉ là muốn đợi đến khi đã xác định kế thừa của Cương Liệp Yêu Linh rồi mới đi..."

Diệp Cô Âm thản nhiên nói: "Thế nhưng cùng lắm đó chỉ là một đạo yêu linh giúp người ta Trúc Cơ, vậy có gì xác định cơ chứ?"

Ứng Xảo Xảo im lặng một hồi, nói: "Ta chỉ không muốn để cho tên Bàn Tử chết bầm kia kế thừa mà thôi!"

Diệp Cô Âm nhìn nàng ta một cái, nói: "Vì sao?"

Ứng Xảo Xảo nói: "Bởi vì y là bạn của Thanh Vân Tông Phương Hành, ta nhìn ra được, tuy rằng y nói y có thù không đội trời chung với Phương Hành, nhưng trên thực tế y là bạn của Phương Hành, mà tên kia từng... từng..."

Diệp Cô Âm hơi ngẩn ra, gật đầu, nói: "Thì ra người ngươi hận chính là kẻ được gọi là Phương Hành kia, vậy ngươi lo lắng quá nhiều rồi, e là người này không đợi được đến lúc ngươi chém hắn đâu!"

Ứng Xảo Xảo ngơ ngác, hốc mắt đã đỏ lên, nói: "Tại sao?"

Diệp Cô Âm thản nhiên nói: "Bởi vì ta muốn chém hắn."

Ứng Xảo Xảo ngạc nhiên, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Diệp Cô Âm.

Diệp Cô Âm nói: "Chuyện này cũng không có gì đáng nói, kể cho ngươi biết cũng chẳng sao. Năm đó phụ thân ta từng kết gia với đệ đệ của Thanh Vân Tông Sơn Hà cốc Tiêu Sơn Hà, người đó cũng chính là phụ thân của người có tên là Tiêu Kiếm Minh, nợ Tiêu thị bọn họ một món nợ nhân tình, phụ thân của Tiêu Kiếm Minh cũng vì phụ thân ta mà chết, vì vậy Diệp gia chúng ta luôn cảm thấy nợ bọn họ rất nhiều!"

"Mà chú cháu Tiêu thị, cũng nhiều lần lợi dụng món nợ này, đòi hỏi nhiều thứ từ chúng ta, thậm chí từng cầu hôn với phụ thân ta, muốn gả ta cho Tiêu Kiếm Minh, nhưng bị sư tôn ta cự tuyệt. Chỉ riêng chuyện này, Diệp gia chúng ta càng thẹn với Tiêu gia, một mực muốn đền bù, còn chú cháu Tiêu thị thì cũng luôn tiếp nhận một cách thản nhiên, thậm chí từng để cho ta và Tiêu Kiếm Minh đấu giả một trận, giúp hắn nổi tiếng. Nếu không ngươi cho rằng dựa vào thanh thiết kiếm rách nát kia, thật sự có thể sánh vai với ta và Hầu Quỷ Môn, đứng vào hàng ngũ Sở Vực tam kiêu sao?"

"Hừ, giờ đây phụ thân ta cũng qua đời rồi, những người khác trong tộc không quản được ta, ta cũng không muốn kết giao với Tiêu thị nữa, đúng lúc trước đó không lâu Thanh Vân Tông xảy ra biến đổi lớn, đó là một người được gọi Phương Hành, giết chết Tiêu Kiếm Minh ở Tiểu Thiên Nham, trở thành kẻ thù không đội trời chung của Tiêu thị, ta định giết tên Phương Hành kia, cũng xem như báo thù thay cho Tiếu thị bọn họ, rồi về sau không liên quan gì tới nhau!"

Dứt lời, Diệp Cô Âm hờ hững nhìn Ứng Xảo Xảo: "Ngươi cảm thấy ngươi có thể tranh được với ta sao?"

Ứng Xảo Xảo vội vàng cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Sư muội không dám, việc sư tỷ giết hắn, với việc ta giết hắn, cũng giống nhau thôi, ta chỉ hận hắn vô duyên vô cớ giết chết Hung Nô, nghĩ rằng nhất định phải khiến hắn đền mạng mà thôi..."

Diệp Cô Âm cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Trong lòng nàng ta cũng có suy nghĩ thật lòng chưa từng thổ lộ, nàng ta là một nữ tử vô cùng kiêu ngạo, vốn đứng ngang hàng với Tiêu Kiếm Minh, Hầu Quỷ Môn. Nhưng Phương Hành giết chết Tiêu Kiếm Minh, vô hình chung giống như vượt mặt nàng ta. Đối với nàng ta, đó là chuyện không thể chịu được, giết Phương Hành ngoài việc báo thù cho Tiêu Kiếm Minh, nàng ta còn muốn chứng minh với người khác rằng mình chẳng thua ai cả.

Bảy ngày một viên Sinh Linh Đan, đợi đến khi Phương Hành luyện hóa hoàn toàn viên Sinh Linh Đan thứ hai, đã là nửa tháng sau.

Cũng vào ngày này, chưa đến lúc hoàng hôn, tại thâm sơn phía Tây Nam của Bách Thú Tông, trong vùng sơn cốc hàng năm mù mịt sương mù quỷ dị màu tím, bỗng có một đạo khí tức kì dị dâng lên, xông thẳng lên trời. Ở ngoại giới lúc này, tại nơi mưa nhiều như Bột Hải Quốc, trời đang mưa xối xả, thế nhưng cùng với sự nổi lên của đạo khí tức này, mây đen đầy trời bị xua tan một cách quỷ dị, để lộ ra một vầng trăng sáng giữa bầu trời. Ánh trăng như tơ, từng tia từng tia một nhẹ nhàng chiếu vào trong sơn cốc.

"Đến lúc rồi sao?"

Phương Hành đang trong thạch động bế quan, cũng vào lúc này, đôi mắt chợt mở ra.

Cũng đúng lúc này, bên ngoài động truyền đến một trận đập cánh, thế mà là Kim Ô biến hình thành một con đại điêu lông xù, chạy đến nơi Phương Hành bế quan như đã hẹn, nhỏ giọng kêu: "Tiểu quỷ, nên đi mộ phần Thanh Khâu thôi..."

"Đợi ngươi đã lâu rồi..."

Cùng với giọng nói vang lên, Phương Hành mặc thủy hỏa đạo bào lướt từ trong động ra, ngồi xếp bằng trên lưng Kim Ô. Cùng lúc khi cơ thể hắn lướt ra, màn sương mù kì dị phủ quanh sơn động đều được thu vào một khối ngọc bội bên hông hắn.

"Đi thôi, đi xem xem mộ phần Bách Thú Tông có điều gì kì quái!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương