Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 178: Tặng không tu vi

Ngay lúc Kim Ô đang lo lắng không dứt phía bên ngoài, Phương Hành đã chìm vào trong thức hải.

Lần này giống lần đầu hắn bởi vì Đại Bằng Tà Vương mà bị động đi vào thức hải, không phải chính mình chủ động tiến vào thức hải mà là bị động tiến vào bởi vì có một luồng sức mạnh quỷ dị xông vào thức hải của hắn. Ở trên lưng Kim Ô, hắn cũng đã cảm giác được có gì không đúng, chẳng qua không ngờ thứ này tới nhanh như vậy, còn chưa kịp phản ứng đã bị thứ sức mạnh quỷ dị này quấn thân.

Trong thức hải, Phương Hành ngồi xếp bằng trên tế đàn nho nhỏ, Đại Bằng Tà Vương đang chăm chú quan sát, đứng bên cạnh hắn.

Mà trên bầu trời thức hải, chín con quái vật đang bay bồng bềnh. Bọn chúng thoạt nhìn tựa như không có bản thể do khói đen tạo thành thiên biến vạn hóa, thỉnh thoảng hóa thành hình người mơ hồ, thỉnh thoảng lại hóa thành cự thú kinh khủng. Một người trong số đó vẫn thỉnh thoảng hóa thành bộ dáng Tiêu Kiếm Minh lặng im gào thét, tựa như u hồn của Tiêu Kiếm Minh hết sức dữ tợn, bay múa trên bầu trời thức hải.

"Những thứ này là cái quái gì vậy? Gầm gào như kẻ ngu vậy!"

Phương Hành quay đầu, hỏi Đại Bằng Tà Vương đang sững sờ bên cạnh.

Không giống chín quái vật này, Phương Hành và Đại Bằng Tà Vương lại lộ ra vẻ vô cùng bình tĩnh. Nhìn bọn chúng bay múa trên không trung thê lương kêu gào thảm thiết rồi hùng hổ giương nanh múa vuốt, vẻ mặt cả hai giống như đang nhìn chín kẻ ngu.

Đại Bằng Tà Vương cũng chỉ cười bất đắc dĩ, nói: "Đây là có người muốn dùng Chú Trớ Thuật hại ngươi, ngươi đã đắc tội người nào?"

Phương Hành bĩu môi, nói: "Rất nhiều, đoán chừng có ít nhất ba người Trúc Cơ muốn lấy mạng của ta. Nếu như tính rộng ra một chút, còn có thể cộng thêm mấy đại nhân vật không biết cụ thể là tu vi thế nào!"

 Đại Bằng Tà Vương thở dài, nói: "Vậy thì khó trách, ta cũng đã được nghe nói về loại tà thuật này, vô cùng lợi hại. Nếu người tu hành Trúc Cơ kỳ thi triển tà thuật này, sợ rằng ít nhất cũng đánh đổi ba mươi năm thọ nguyên. Chín quái vật này là linh sát do tà thuật triệu hồi, bên ngoài sẽ không nhìn thấy hình dáng của bọn chúng, chỉ có ở thức hải mới có thể hiển hóa ra... Ha ha, người này thật là hận ngươi thấu xương, muốn dùng loại tà thuật này trực tiếp công kích chân linh của ngươi, nhiều pháp khí phòng ngự hơn nữa cũng vô dụng!"

Phương Hành cũng nhịn không được lấy làm kinh hãi: "Ba mươi năm thọ nguyên? Chẳng phải là rất kinh khủng ư?"

Đại Bằng Tà Vương chép chép miệng, nói: "Kinh khủng cái rắm! Ngay cả ta cũng không thương tổn tới chân linh của ngươi nửa phần, mấy con tiểu quái này có đáng là gì? Bản thân ta cảm thấy, kẻ Trúc Cơ này rõ ràng là cố ý tặng tu vi cho ngươi..."

Phương Hành ánh mắt sáng lên, nói: "Tặng tu vi ư?"

Đại Bằng Tà Vương nói: "Kẻ Trúc Cơ này lấy ba mươi năm thọ nguyên làm cái giá mời tới chín con sát linh, cũng có nghĩa nếu như ngươi có thể luyện hóa chín con sát linh này thì ba mươi năm thọ nguyên sẽ bị ngươi chiếm lấy. Dĩ nhiên, ngươi không thể nào chuyển nó thành thọ nguyên nhưng có thể luyện hóa thành tu vi của mình, đối với một Linh Động kỳ cũng sẽ có rất nhiều chỗ tốt!"

Phương Hành ha ha cười đáp: "Vị lão huynh kia thật là quá khách sáo, ta phải nhận thôi!"

Đại Bằng Tà Vương chớp mắt một cái, cầu khẩn nói: "Thương lượng chút chuyện có được hay không?"

Phương Hành cảnh giác nhìn lão, nói: "Chiếm lợi của ta thì không bàn nữa!"

Đại Bằng Tà Vương im lặng rồi nói: "Ta muốn hỏi ngươi một chút, chín con sát linh này có thể chia cho ta mấy con hay không? Lão đầu ta cũng không sung sướng gì, bị giam ở trong thức hải của ngươi hở chút là bị Tam Muội Chân Hỏa đốt tới. Giờ đây chân linh của ta yếu đến đáng thương lại bị ngươi đốt thêm một hai lần không chừng trực tiếp đi tong, ngươi chia cho ta mấy con sát linh để cho ta bổ sung chân linh linh lực một chút cũng được..."

Phương Hành giờ mới hiểu được Đại Bằng Tà Vương coi trọng mấy con sát linh này, suy nghĩ một chút bèn nói: "Vậy thế này đi, ngươi nói cho ta làm sao có thể luyện hóa sát linh thành tu vi của ta, ta chia cho ngươi một con sát linh để ngươi cắn nuốt?"

Đại Bằng Tà Vương cẩn thận nói: "Hai con có được hay không?"

Phương Hành vừa trừng mắt, Tam Muội Chân Hỏa trong thức hải liền dâng lên: "Dũng cảm nhỉ?"

Đại Bằng Tà Vương bị dọa cho sợ đến co rụt đầu: “Được, được, một con thì một con..."

Phương Hành cười hì hì, nói: "Vậy mau mau nói đi, ta ở phía ngoài còn chưa thoát khỏi hiểm cảnh, không thể ở mãi được!"

Đại Bằng Tà Vương bình phục một chút tinh thần, nói: "Trước tiên ngươi lấy Tam Muội Chân Hỏa bao vây bọn chúng, chín con quái này và người thi thuật khí tức tương liên, đối phương sẽ thông qua bọn chúng xác định vị trí của ngươi..."

Phương Hành nói: "Hầy, lão đầu tử ngươi sao không nói sớm?"

Vừa nói tâm niệm vừa động, Tam Muội Chân Hỏa hừng hực thiêu đốt, chín con sát linh trong đó. Chín con sát linh lập tức điên cuồng, gào thét không tiếng động, ra sức vồ đến. Có điều, chín con sát linh thoạt nhìn quỷ dị kinh khủng, đụng phải Tam Muội Chân Hỏa hừng hực thiêu đốt thì lập tức đau đến thân thể co quắp, thân thể do khói đen tạo thành không ngừng bị luyện hóa, tạo thành từng đạo khói xanh...

Đại Bằng Tà Vương cũng không dám dài dòng nữa, bắt đầu tinh tế giảng giải cho Phương Hành.

Sợ rằng dù Tiêu Sơn Hà nghĩ thế nào, cũng không ngờ bản thân lấy ba mươi năm thọ nguyên lẫn huyết nhục của Tiêu Kiếm Minh làm tế phẩm mới thi triển được Chú Trớ Thuật khiến tu sĩ Linh Động kỳ vô cùng khó giải, song gặp phải Phương Hành thì hoàn toàn không có tác dụng, chỉ trở thành chín món đồ ăn mà thôi...

Có điều mặc dù đối với Phương Hành thì không tạo thành uy hiếp, nhưng quấy nhiễu thì vẫn phải có.

Trước lúc luyện hóa được chín con sát linh, Phương Hành không thể nào rời khỏi thức hải, đối với ngoại giới lại càng không có cảm giác gì.

Dù sao sát linh không giống Đại Bằng Tà Vương, Đại Bằng Tà Vương có thần trí của mình biết nên làm cái gì không nên làm cái gì nhưng chín con sát linh này giống như người điên. Trước lúc bị luyện hóa chỉ biết điên cuồng công kích chân linh của Phương Hành, để bọn chúng ở lại trong thức hải sẽ là nhân tố không xác định cực kì nguy hiểm, không biết lúc nào sẽ thoát ra ngoài quấy rối hắn.

"Vậy thì mau luyện hóa bọn chúng đi, tiểu gia còn phải ra ngoài chạy trốn..."

Phương Hành hỏi Đại Bằng Tà Vương làm sao luyện hóa sát linh thành tu vi xong thì lập tức bắt đầu.

Tam Muội Chân Hỏa lần nữa tăng vọt, đốt chín con sát linh giống như nướng khoai lang.

Đại Bằng Tà Vương cũng tương đối hưng phấn, ánh mắt tỏa sáng, xoa xoa tay, chuẩn bị cắn nuốt một con thuộc về mình.

**

Lúc này ở ngoại giới, từng chiếc pháp thuyền khổng lồ lơ lửng mà đến, mấy trăm tên đệ tử Thanh Vân Tông từ trên thuyền lao xuống tìm tòi mọi nơi.

Đôi mắt Thanh Điểu trưởng lão như hàn băng, quát lạnh nói: "Tiêu trưởng lão đã lấy Chú Trớ Thuật đả thương tên tiểu quỷ này, thông qua khí tức của hắn đã xác định hắn ở chu vi vài ngàn dặm xung quanh đây, chẳng qua không biết hắn dùng cách gì che đậy khí tức của mình cho nên không cách nào trực tiếp tìm được hắn. Hiện tại các ngươi lập tức tiến vào thâm sơn, cứ ba người một tổ, lục soát từng tấc một cho ta. Ai có thể tìm ra tên tiểu quỷ này, ngoài trọng thưởng ra, ta và Tiêu trưởng lão, Trần trưởng lão còn sẽ hợp sức bảo vệ người đó trở thành chân truyền Thanh Vân Tông, một bước lên trời!"

"Đệ tử chân truyền!"

"Đại cơ duyên đấy, nếu có thể trở thành chân truyền, thật đúng là một bước lên trời!"

Chúng đệ tử Thanh Vân Tông xoa xoa tay, thần thái hưng phấn, vui sướng tiến vào trong núi rừng.

Trên pháp thuyền, ánh mắt Thanh Điểu trưởng lão cũng đầy lạnh lẽo. Bà ta cũng không biết tại sao, rõ ràng Tiêu trưởng lão đánh đổi ba mươi năm thọ nguyên nguyền rủa tên tiểu quỷ đó dựa theo lẽ thường không những có thể hủy diệt chân linh của hắn, hơn có thể thông qua khí tức tỏa ra trực tiếp tìm được hắn. Nhưng mình theo khí tức mà đến, mới vừa truy tung đến một nửa đã phát hiện mất đi khí tức tên tiểu quỷ này.

Điều duy nhất có thể xác định là tiểu quỷ cũng không trốn chạy xa, vẫn ở lại trong chu vi ba nghìn dặm xung quanh nơi này.

Chẳng qua cho dù bà ta là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, muốn tìm tòi khu vực lớn như thế cũng là chuyện không thể nào, vì vậy bà ta không thể làm gì khác là lấy danh nghĩa truy đuổi phản đồ, phái hơn sáu trăm tên đệ tử kiệt xuất của Thanh Vân Tông cả nội môn và ngoại môn trừ đệ tử Đoán Chân cốc ra ngoài rồi dùng loại cách thức ngu ngốc nhất cũng là hữu hiệu nhất, tìm tòi từng chỗ một khắp núi rừng...

Dù sao tiểu quỷ tức này có thể giấu diếm khí tức của mình, nhưng chưa chắc đã có thể hoàn toàn bốc hơi?

Mình ở nơi này trấn thủ, Trần Bảo Nghiên thì ở bầu trời bên kia khu núi rừng trấn thủ, chỉ cần có môn nhân đệ tử phát hiện tung tích tiểu quỷ này là có thể truyền tin phù báo cho mình cùng Trần Bảo Nghiên lập tức đáp mây chạy tới, chém chết tiểu quỷ đó.

Lúc này, ở nơi cách pháp thuyền không xa, Kim Ô dùng hết mọi phương pháp mới giấu Phương Hành bên trong sơn động được. Nhìn mớ lông vũ đã bị đốt cháy vài nơi của mình, nó than tiếc lắc đầu, thầm thở dài nói: "Nóng y như lò than, Kim gia không có biện pháp dẫn ngươi đi, hi vọng ngươi mau mau tỉnh dậy, nếu không gặp nguy hiểm, Kim gia sẽ lập tức bỏ chạy..."

Dứt lời, nó tìm một gốc cổ thụ chọc trời cành lá rậm rạp, đàng hoàng ngồi phía trên rồi lại lấy Vạn La Quỷ Diện đeo trên mặt, rót linh khí vào, khí tức của nó cũng trở nên vô hình, không người nào có thể phát hiện ra được.

Nó dám ở trong hiểm địa chờ Phương Hành ở chỗ này cũng bởi vì Phương Hành truyền thụ cho nó phi hành bí thuật của Đại Bằng tộc, khiến cho tốc độ của nó tăng lên kinh người. Nếu có nguy hiểm lập tức triển khai bật tốc chạy trốn, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng đuổi không kịp. Nếu không sau khi phát hiện mình không thể mang Phương Hành rời đi, nó đã sớm bỏ lại Phương Hành một người trốn chạy.

"Đều lục soát cho thật kỹ, nếu có thể tìm được tiểu quỷ này, ha ha , tăng lên chân truyền chính là cơ hội ngàn năm một thuở. Hôm nay Tiêu Kiếm Minh đã bị tiểu quỷ đó đánh chết, tiểu quỷ trở thành phản đồ, Thanh Vân Tông chúng ta chỉ còn lại chân truyền duy nhất là Linh Vân sư tỷ. Nếu chúng ta cũng thành chân truyền, không chỉ riêng việc có vô số tài nguyên nói không chừng còn có thể cùng Linh Vân sư tỷ..."

 Cũng không bao lâu sau, có mấy người đệ tử Thanh Vân Tông mặc áo bào xanh hỉ hả đi tới, một người cầm đầu ánh mắt thăm dò mọi nơi, vừa hưng phấn nói tdường như tâm tình cực kỳ vui vẻ.

Một người bên cạnh cười nói: "Huyền Chiếu sư huynh, tiểu quỷ này trốn chạy có vẻ huynh rất vui vẻ nhỉ?"

Thanh niên cầm đầu cười nói: "Nếu có thể tìm được tiểu quỷ này, ta càng vui vẻ hơn. Cơ mà chắc có người có thể không vui đâu, ngươi nói có đúng hay không? Dư Tam Lưỡng Dư sư huynh... Ta biết ngươi và tiểu quỷ này có quan hệ rất tốt nha..."

Nghe lời của hắn, một người mập mạp khuôn mặt có vẻ lo lắng phía sau cùng nhất thời sợ hết hồn, khoát tay nói: "Đâu có đâu có..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương