Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 179: Dã Trư Tướng
Vừa khéo, những đệ tử Thanh Vân Tông đang tìm kiếm Phương Hành trong phạm vi này chính là các đệ tử mới vào nội môn nhưng vẫn chưa kịp bái nhập tứ đại sơn cốc. Có hai người trong số đó là từng quen biết Phương Hành, một người là Mạnh Huyền Chiếu, người còn lại là 'Bàn đạo nhân' Dư Tam Lưỡng. Hai người bọn họ trước kia bởi vì có quan hệ với Phương Hành nên cũng biết gốc biết rễ lẫn nhau, trong lòng cũng có khúc mắc.
Mạnh Huyền Chiếu năm đó vốn cũng là đệ tử nổi bật trong ngoại môn, cũng tính ngang cơ với Tần Hạnh Nhi và Lưu Hắc Hổ, chẳng qua sau đó liên tục bị Phương Hành hãm hại mấy lần, dẫn đến tài nguyên của hắn có chút thiếu hụt hơn nữa trong lòng có ám ảnh, tiến cảnh càng chậm, kết quả thời gian đột phá Linh Động tứ trọng chậm hơn hai năm so với đám người Tần Hạnh Nhi, xếp ở cảnh giới ngang với Dư Tam Lưỡng.
Cũng chính vì vậy, trong lòng hắn vẫn thầm hận Phương Hành, chẳng qua Phương Hành quật khởi, thân phận rõ rệt. Đừng nói nghĩ tới báo thù, thậm chí ngay cả việc kể lại mối hận của mình cho người ngoài nghe hắn cũng không dám. Ngày thường càng như con chuột chỉ biết che giấu đi mối thù của mình, núp trong bóng tối âm thầm nói xấu. Vốn nghĩ rằng mình cũng không có cơ hội báo thù nữa lại không ngờ là vào lúc địa vị Phương Hành lên tới cực hạn bỗng đột nhiên phản bội tông môn, còn chính mình thậm chí có cơ hội tìm kiếm hắn, đây cũng là cơ hội tốt trời ban.
Hắn ta thậm chí đã nghĩ kỹ, nếu có thể tìm được Phương Hành, bất kể ra sao cũng phải đâm cho mấy đao rồi hẵng nói.
Cũng bởi vì Phương Hành, Mạnh Huyền Chiếu không có chút hảo cảm nào với Dư Tam Lưỡng , hơn nữa Dư Tam Lưỡng chỉ có Linh Động tứ trọng đê giai, Mạnh Huyền Chiếu trước đó không lâu đã đạt đến Linh Động tứ trọng cao giai, trong lòng càng thêm khinh thường y.
Dĩ nhiên nói tới nói lui, mấy người bọn họ cũng không cho rằng mình thật sự có hi vọng tìm được Phương Hành. Dù sao khu vực này thật sự quá lớn, hơn nữa Thanh Điểu trưởng lão mang đến ước chừng sáu trăm đệ tử. Giữa sáu trăm đệ tử cùng nhau tản ra, muốn trở thành kẻ tìm được Phương Hành thật không khác gì mơ trúng giải thưởng lớn. Hi vọng thật sự vô cùng xa vời, Mạnh Huyền Chiếu cũng chỉ nói cho đỡ ngứa miệng mà thôi.
Một nhóm bốn người, vừa nói chuyện vừa đi tới chỗ vách núi, một người trong đó đang muốn vòng qua bên cạnh vách núi đột nhiên ồ lên một tiếng, phi thân nhảy lên sườn núi phát hiện một lùm cỏ dại ở bên cạnh một khối đá xanh bị khô vàng cháy giòn, mơ hồ có dấu vết bị đốt cháy. Đệ tử này trầm ngâm thắc mắc: "Nơi rừng sâu núi hoang như vậy, vì sao lại có dấu vết bị cháy?"
Mấy đệ tử khác còn tưởng rằng hắn ta phát hiện dấu hiệu gì, thấy chỉ là một dấu vết thiêu đốt, nhất thời cười nhạt nói: "Chỉ một chút vết cháy như vậy có thể nói lên điều gì, xem ngươi cả kinh kìa!"
Đệ tử kia cau mày, nói: "Có gì đó không đúng, một mảng cỏ hoang lớn, chỉ có một chỗ này bị đốt tất nhiên không phải lửa trên núi. Nếu không dấu vết sẽ là từng mảnh mới phải, nói không chừng có dính líu tới tiểu quỷ này. Ta thấy chúng ta tản ra lục soát đi, dù sao vào núi cũng vì chuyện này mà. Cơ duyên đến trước mắt không thể bỏ lỡ được..."
Thấy hắn ta nói như thế, mấy đệ tử khác cũng cảm thấy có lý liền gật đầu, tản ra mọi nơi tìm kiếm cẩn thận.
Kim Ô núp ở trên cây cách đó không xa, trong lòng âm thầm kêu khổ. Nó đã dọn dẹp dấu vết lúc kéo Phương Hành vào thạch động một lần rồi lại không ngờ rằng, chỉ một vệt xém lửa nho nhỏ này thôi vẫn bị đệ tử Thanh Vân Tông chú ý. Đây là do lúc Phương Hành mới vừa bị nó đặt xuống, nhiệt độ giống như liệt hỏa thiêu đốt. Nếu chỉ nhìn thoáng qua gần như hoàn toàn không mấy khác biệt so với cỏ dại bình thường.
"Có nên giết chết mấy tên này hay không?"
Kim Ô suy nghĩ, trong bụng cực kỳ do dự. Giờ đây tu vi của nó cũng tăng lên một cấp đã đạt đến thất giai, tự nghĩ muốn giết chết vài đứa đệ tử Linh Động tứ trọng không thành vấn đề. Chẳng qua lo lắng lúc dọn dẹp bọn họ sẽ để lộ tung tích dẫn tới bị các trưởng lão Thanh Vân Tông vây giết, như vậy chẳng những hại Phương Hành, ngay cả mình cũng sẽ lâm vào hiểm cảnh.
Lúc trước nó đã quyết định muốn bo bo giữ mình, thật sự không muốn phạm phải hiểm nguy. Hơn nữa nếu người của Thanh Vân Tông kéo đến, cho dù nó giết người cũng không cứu được Phương Hành. Dù sao toàn thân Phương Hành lúc này lan tỏa nhiệt lượng kinh người, nó căn bản không dám đụng vào hắn.
"Sao? Mùi khét lẹt rất nồng, giống như... Nham thạch..."
Mấy đệ tử Thanh Vân Tông đang tìm kiếm cũng không tìm được dấu vết dư thừa, lại bỗng nhiên ngửi được mùi khói nồng đậm.
Kim Ô trên cây cũng nhất thời kinh hãi, thầm nghĩ: "Lần này không giúp được ngươi, khó lắm mới giấu ngươi kín như vậy nhưng ngươi đừng nên tạo ra động tĩnh lớn như thế, làm thế không phải là tìm chết sao?" Ở trong lòng nó cũng hiểu được, nhiệt lực trên người Phương Hành vừa tăng thêm đến nỗi nướng cháy cả nham thạch mới có thể phát ra mùi nồng như vậy.
"Nơi này có một thạch động, mùi này là từ trong thạch động truyền ra..."
Ngay lúc này, Mạnh Huyền Chiếu hưng phấn hô vang một tiếng, múa may trường kiếm ở trước người hộ thể, phóng vào trong động.
Nơi xa, ba đệ tử Thanh Vân Tông khác kinh hãi cũng nhanh chóng chạy theo, sợ bị Mạnh Huyền Chiếu một mình chiếm lợi bèn chạy như bay đến động khẩu, lập tức mê đầu mơ não chui vào, trong miệng quát hỏi: "Có phải hắn hay không?" Lời còn chưa dứt, Mạnh Huyền Chiếu thanh âm mừng như điên đã vang lên: "Trời cũng giúp ta, tên khốn Phương Hành này, cuối cùng vẫn rơi vào trong tay của ta!"
"Vậy mà thật sự là hắn..."
Ba đệ tử Thanh Vân Tông sau đó theo tới, có hai người lập tức lấy ra phù truyền tin.
Bọn họ đã thấy được sâu trong sơn động có một người hôn mê bất tỉnh đang tựa tại trên vách động, hắn tỏa ra nhiệt lượng kinh người tựa như một tòa luyện đan cực lớn, ngay cả nham thạch quanh người cũng cháy rồi. Nhưng cũng may nhờ Phương Hành lúc này mặc pháp y thủy hỏa bất xâm, ở dưới nhiệt lượng này còn có thể duy trì không cháy rụi y phục rồi trần truồng trước mặt mấy đại nam nhân này...
Mấy đệ tử cũng không bị vui mừng làm choáng váng đầu óc, lập tức nghĩ đến việc phải mau báo cho Thanh Điểu trưởng lão. Dù sao tìm được không tính là công lao, báo cho Thanh Điểu trưởng lão đầu tiên mới coi là công lao. Mà Mạnh Huyền Chiếu, sau khi thấy được Phương Hành hôn mê bất tỉnh thì trực tiếp một kiếm đâm vào trên đùi hắn. Chuyện hắn ta nghĩ đến đầu tiên không phải là báo cho Thanh Điểu trưởng lão mà là đâm Phương Hành một kiếm trút giận đã.
Ba người, hai loại phản ứng!
Người thứ tư đưa ra loại phản ứng thứ ba!
Người này chính là Dư Tam Lưỡng.
Y xông ào vào thạch động, xác định bên trong đúng là Phương Hành thì lập tức âm thầm cắn răng. Đôi mắt nhỏ trên gương mặt béo ú hiện lên một đạo tinh quang, hai tay thật nhanh bấm lên pháp quyết. Bởi vì tu vi của y yếu nhất, vì vậy y cũng là người cuối cùng xông vào thạch động. Cả ba người khác đều đưa lưng về phía y thành ra vào lúc y bấm pháp quyết, những người khác đều không nhìn thấy.
"Vút!"
Thân hình mập mạp của Dư Tam Lưỡng chợt phóng ra một đạo khí tức cường đại mà điên cuồng.
Hai đệ tử Thanh Vân Tông đang chuẩn bị đốt phù truyền tin kinh hãi, quay đầu nhìn lại, quát to: "Ngươi muốn làm cái gì?"
Dư Tam Lưỡng không nói một lời, chợt lao đến chỗ bọn họ, ánh mắt lành lạnh.
"Tên Bàn Trư chết tiệt này muốn che chở cho tiểu quỷ đó, bắt giữ y!"
Đệ tử Thanh Vân Tông kinh hãi, lớn tiếng quát lên, đồng thời rút ra trường kiếm.
Một đệ tử Thanh Vân Tông khác và Mạnh Huyền Chiếu cũng vào lúc này phát hiện ý đồ của 'Bàn đạo nhân', cười lạnh một tiếng, đồng loạt đi lên giáp công 'Bàn đạo nhân'. Trong suy nghĩ của bọn họ, 'Bàn đạo nhân' thực sự không ra gì, dù sao tu vi ba người bọn họ cũng cao hơn y, hơn nữa 'Bàn đạo nhân' ngày thường trung thực, mềm như bún, thuộc về kiểu người muốn xử lý thì dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng chẳng ai ngờ rằng trong lúc 'Bàn đạo nhân' lao tới, sau một tiếng gầm nhẹ thì trên đỉnh đầu y lại huyễn hóa ra hình tượng một con dã trư khổng lồ. Mỏ nhọn đầu to, sau gáy lông bờm như kim thép đứng thẳng lên, hai chiếc răng nanh sắc bén như hai thanh đao nhọn, miệng máu mở to phát ra cuồng bạo không tiếng động. Thoáng chốc đã va chạm vào một tên đệ tử Thanh Vân Tông ở gần nhất.
“Ầm ầm ầm!"
Đệ tử kia cũng vung ra trường kiếm đập vào Huyễn Tượng Dã Trư, trường kiếm bị vỡ thành bảy tám mảnh, sau đó nanh dã trư đâm vào trong cơ thể hắn. Đệ tử Linh Động tứ trọng trung giai hét một tiếng, con ngươi thoáng cái trợn lên tựa hồ chẳng thể tin được chỉ một chiêu thôi mà hắn ta đã chết ở trong tay tên mập mạp thoạt nhìn hoàn toàn vô hại...
"Đây... Ngươi tu luyện tà công gì vậy?"
Tên đệ tử Thanh Vân Tông còn lại và Mạnh Huyền Chiếu đồng thời kinh hãi, theo bản năng mở miệng quát chói tai.
Bọn họ vô cùng chắc chắn thứ mà 'Bàn đạo nhân' vừa thi triển tuyệt đối không phải bất kỳ một đạo nào trong năm đạo chánh pháp của Thanh Vân Tông. Mà uy lực này cũng tuyệt không phải là trình độ mà pháp thuật cơ bản có thể đạt tới.
'Bàn đạo nhân' giết một người, Huyễn Tượng Dã Trư tựa như càng thêm chân thực. Vẻ mặt hung hãn một khắc không ngừng lao đến hai người khác, trong miệng y thấp giọng quát: "Đây là Ngự Linh Ngự Thú Quyết... Phương sư đệ tặng cho ta..."
"Oành!"
Tiếng nói gần dứt, nó đã vọt tới giữa hai người nọ, Huyễn Tượng Dã Trư càng thêm hung mãnh, một đầu hất tung đệ tử Thanh Vân Tông còn lại, miệng to như chậu máu há ra cắn gãy một nửa cánh tay Mạnh Huyền Chiếu. Nó xoay người lại nặng nề đạp xuống lồng ngực tên đệ tử Thanh Vân Tông vừa ngã nhào khi nãy khiến hắn ta xương cốt vỡ vụn, hộc máu mà chết. Còn Mạnh Huyền Chiếu người bị thương nặng, lảo đảo lui về phía sau bỗng nhiên té lăn quay bên cạnh Phương Hành.
"Ngươi... Ngươi đừng tới đây... Nếu không ta... Ta giết hắn... A..."
Mạnh Huyền Chiếu chợt phát hiện Phương Hành bên cạnh cách đó không xa, lập tức đưa tay kéo hắn muốn dùng hắn làm con tin nhưng vừa mới đụng đến thân thể Phương Hành thì đau đớn kêu to, bàn tay đã bị bỏng nên hoang mang rối loạn bèn thả lỏng tay ra. Chính vào lúc này, 'Bàn đạo nhân' một bước xông lên, Huyễn Tượng Dã Trư xuất hiện đâm thẳng vào ngực Mạnh Huyền Chiếu, đụng bay ra ngoài.
"Ầm..."
Mạnh Huyền Chiếu trực tiếp bị đánh bay, xương cốt trên ngực vỡ vụn, người còn trên không trung đã phun máu mà chết.
Cho đến lúc này 'Bàn đạo nhân' mới thở ra, thu hồi Huyễn Tượng Dã Trư, lau mồ hôi trên đầu, lẩm bẩm: " Ngự Linh Ngự Thú Quyết này lợi hại vậy sao? Phương sư đệ đối với ta thật sự quá tốt..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook