Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 177: Cửu Sát Trớ Chú Thuật

Ngày hôm đó đã trở thành ngày u tối nhất trong lịch sử Thanh Vân Tông.

Hai vị trưởng lão Bạch, Vũ đang bế tử quan thì bị Tửu Nhục Tăng gánh núi mà đi, từ đó chẳng biết đi đâu. Mà đệ nhất chân truyền của tông Môn, Tiêu Kiếm Minh, trong cuộc diễn võ cuối cùng đã bị đại đệ tử của Đoán Chân cốc, Phương Hành đánh thành một đống thịt vụn. Chuyện này cũng chưa đáng nói, sau khi đánh chết người, Phương Hành còn phản bội trốn chạy, lúc chạy trốn còn tiện tay cướp sạch đồ của Tê Hà Cốc, Sơn Hà Cốc và Thư Văn Cốc.

Nếu chỉ như thế thì cũng thôi đi, nào ngờ hắn còn dùng Bạo Viêm Tử Lôi Phù cho nổ tung Tê Hà Cốc và Sơn Hà Cốc. Hỏa thế quá lớn lan tràn vào núi khiến hơn phân nửa Thanh Vân Tông bị đốt cháy trụi lủi, khói đen tràn ngập nơi nơi, thật là thê thảm!

Thật sự khó có thể tưởng tượng, hết thảy tất cả đều do một đệ tử Linh Động thất trọng làm ra.

Chúng đệ tử Thanh Vân Tông ngoài khiếp sợ ra cũng có chút bội phục đối với tiểu quỷ này.

"Hắn thật sự đã phản bội mà đi rồi sao?"

"Ngươi không thấy rồi sao, hắn đánh Kiếm Minh sư huynh thành thịt vụn thì làm sao còn dám ởlại?"

"Hầy, thật sự không ngờ tới, Tiêu Kiếm Minh sư huynh kinh tài tuyệt diễm như thế, cuối cùng vẫn thất bại trong tay một tiểu quỷ như vậy..."

Vô số lời bàn tán tương tự lặng lẽ truyền lưu khắp mọi nơi.

Linh Vân Cốc, nơi Hứa Linh Vân bế quan.

Bởi vì bị Thanh Điểu trưởng lão cấm túc cho nên trong khoảng thời gian này nàng ta vẫn không rời cốc nửa bước. Giờ khắc này nghe một vị nữ đệ tử đứng trước mặt kể lại mọi chuyện xảy ra trong tiểu thiên nham, Hứa Linh Vân vẻ mặt ngạc nhiên. Trong đầu nàng ta nhớ lại một tên ăn mày nhỏ mang theo nha hoàn yêu man của hắn tới Thanh Vân Tông bái sư thuở ban đầu. Ai có thể ngờ được, lúc này đây cũng chỉ mới chưa tới năm năm...

Bọn họ lại lần nữa rời đi!

Kinh ngạc hồi lâu, Hứa Linh Vân nhẹ nhàng đứng lên, khẽ bái về hướng Phương Hành chạy trốn, âm thầm cầu nguyện.

"Đệ tử toàn tông đều tới gặp ta..."

Ngay lúc Hứa Linh Vân lẩm bẩm tự nói, một tiếng quát truyền khắp cả Thanh Vân Tông.

 Sau đó không lâu, Tỉnh Lôi Cổ vang lên động thiên thấu địa!

Hứa Linh Vân nhất thời thay đổi sắc mặt, nàng ta đã nghe ra thanh âm này là của sư tôn mình, Thanh Điểu trưởng lão.

Nửa canh giờ trước, Tiêu Sơn Hà nổi giận trở về. Ông ta cùng với Thanh Điểu trưởng lão trực tiếp xông vào tổ linh đường, không hỏi xanh đỏ đen trắng đã đoạt lấy mệnh đăng mà Phương Hành để lại. Ông ta đích thân thu nhập tàn thi cho Tiêu Kiếm Minh đặt lên một cái án tử đàn, trong miệng khẽ niệm rồi liên tiếp phun ra ba ngụm máu bổn mạng thi triển ra Trớ Chú Thuật tà ác nhất trong đời mình từng biết, lấy mệnh đăng của Phương Hành làm vật dẫn thi triển tà thuật.

Rất nhanh sau đó, chín luồng khói đen quỷ dị ngưng tụ trong không khí, mơ hồ có tiếng gào khóc thảm thiết vang lên.

"Ta Tiêu Sơn Hà, lấy huyết nhục của cháu ta Kiếm Minh làm tế, nguyện tổn thọ ba mươi năm mời tới Cửu U Linh Sát..."

Thanh âm lành lạnh vang lên, Tiêu Sơn Hà không tiếc hết thảy để thi triển loại cấm chú mà ngày thường tuyệt không dám đụng vào. Vì thi triển cấm chú này, ông ta liên tiếp phun ra ba ngụm máu bổn mạng, mỗi một ngụm đại biểu cho mười năm thọ nguyên của mình.

Tu sĩ Linh Động kỳ có thọ nguyên ước chừng trăm năm mà tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì thọ nguyên ba trăm năm. Tiêu Sơn Hà trên thực tế đã hơn hai trăm ba mươi tuổi, ở trong tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng coi như già nua rồi, thọ nguyên còn lại chỉ có bảy mươi năm. Hôm nay vì nguyền rủa Phương Hành, ông ta lại không tiếc lấy bảy mươi năm thọ nguyên còn dư lại ra xài hết ba mươi năm.

"A!"

Quỷ khóc vang vọng, tiếng gió gào thét.

Chín luồng hắc khí bao quanh Tiêu Sơn Hà, cuối cùng rơi xuống trên tấm án tử đàn.

Trên án chính là từng khối thịt vụn của Tiêu Kiếm Minh bị Phương Hành đánh nát, giờ đây đã thành tế phẩm.

Không lâu sau, khói đen vây quanh án gỗ lại bay lên mà trên án lại chỉ còn một đống xương cốt vỡ vụn. Tiêu Sơn Hà lúc này hét lớn một tiếng "A ha!". Chú Trớ Thuật đã hoàn thành, chín luồng khói đen lập tức hóa thành chín gương mặt quỷ dữ tợn, bộ dáng có chút tương tự với Tiêu Kiếm Minh, nó lặng im há to cái miệng, đau khổ gào thét chạy ra khỏi chủ điện, lẩn vào hư không.

Cũng ngay một khắc này, mệnh đăng của Phương Hành chợt dập tắt, tựa như chân linh trong đó đã biến mất.

"Ha... Mau... Mau sai người đi theo sát linh... Nhất định phải bắt được tiểu quỷ đó..."

Trong nháy mắt dường như Tiêu Sơn Hà bỗng già đi trăm tuổi, tóc mai vốn hoa râm đã biến thành tuyết trắng. Thanh Điểu trưởng lão đã sớm chờ đợi ở ngoài điện, lập tức sai người gõ vang Tỉnh Lôi Cổ, phái hết các đệ tử Thanh Vân Tông ra ngoài.

Cũng vào lúc này, phía sau Thanh Vân Tông chủ phong, Trần Huyền Hoa đứng chắp tay, ngẩng đầu nhìn trời.

Ở phía sau ông ta, Thiết Như Cuồng nói nhỏ: "Tông chủ, hy vọng tông chủ có thể... Cứu tiểu quỷ này một mạng..."

Trần Huyền Hoa nghe vậy, thở dài, nói: "Đây là một mầm mống tốt, suốt hai trăm năm năm tháng ta tu hành, mầm mống như vậy cũng không thấy nhiều. Chẳng qua là... Ai, ta không cách nào bảo vệ hắn, cho dù ta có đánh giá cao hắn đi nữa nhưng tiểu quỷ này đã thiêu rụi tông môn, còn cướp đoạt sạch sẽ tài nguyên của Tê Hà Cốc, Sơn Hà Cốc và Thư Văn Cốc. Dựa theo môn quy, chúng ta..."

 Ông ta không tiếp tục nói, nhưng Thiết Như Cuồng cũng hiểu được.

Thằng oắt con này gây ra họa quá lớn, không tính chuyện hắn chém Tiêu Kiếm Minh, chỉ riêng chuyện cướp sạch ba cốc, cho nổ tung hai cốc, đốt cháy tông môn đã đủ để Thanh Vân Tông giết hắn mười lần. Về tình về lý, Thanh Vân Tông cũng không thể giúp hắn.

Thậm chí dựa theo môn quy còn phải ban phát "Trảm nghịch phù", liệt vào hàng phản nghịch của Thanh Vân Tông để cho mọi người truy sát!

Chẳng qua sau khi nhận ra Tiêu Sơn Hà chuẩn bị dùng mệnh đăng của Phương Hành để khắc chế, Thiết Như Cuồng không còn cách nào chỉ có thể tìm đến Tông chủ. Ông ta biết Thanh Điểu sư muội đã liên hợp với Tiêu Sơn Hà, hai người kia là quyết tâm muốn Phương Hành chết. Tự ông ta một người không thể nào ngăn cản được hai người bọn họ, người duy nhất có thể ngăn cản chính là Tông chủ Trần Huyền Hoa.

 Thấy Tông chủ nói như thế, Thiết Như Cuồng trong lòng cũng có chút buồn bã nghĩ thầm, tiểu quỷ này đã quá xem thường Thanh Vân Tông rồi!

Tuy là tiểu tông nhưng dù sao cũng từng là nơi truyền thừa xuất hiện cao thủ Kim Đan, có rất nhiều thủ đoạn quỷ tà...

**

"Oa ha ha, thu hoạch nhiều như vậy sao? Không phải vậy là phát tài rồi ư?"

Giờ khắc này Phương Hành đã cùng Kim Ô trốn ra ngoài ngàn dặm, thấy phía sau không có truy binh, trong bụng cũng buông lỏng. Phương Hành vội vàng để Kim Ô kiểm kê lời lãi, nhất thời kinh hãi có chút ngẩn người. Ngay cả hắn cũng không nghĩ tới, Thanh Vân Tông thoạt nhìn không nổi bật lắm mà các trưởng lão truyền pháp lại giàu có như vậy, quả thực đúng là siêu cấp phì dương!

Đồ vật quá nhiều, ngay cả Kim Ô cũng chỉ có thể nhận biết một phần nhỏ nhưng chỉ một phần nhỏ này thôi đã là một khoản tài sản không nhỏ rồi.

Số lượng cụ thể tạm thời không cách nào đoán chừng nhưng nếu dùng một hình tượng ví dụ mà nói, trước đó Phương Hành là một ông chủ ở nông thôn, ôm hai ba mươi lượng bạc coi làm bảo bối thì bỗng chốc đã biến hóa nhanh chóng thành đại lão gia trong thành.

"Đầu tiên nói trước, Kim gia ta lần này lập công lớn, chúng ta chia sáu bốn, ta sáu ngươi bốn!"

Kim Ô huênh hoang, đắc ý đàm phán với Phương Hành.

Phương Hành trợn mắt, nói: "Không có ta thu hút sự chú ý của bọn họ, ngươi có thể thành công sao? Được rồi, lần này ta không chiếm lợi của ngươi, ngươi cũng đừng hòng chiếm lợi của ta. Chúng ta phân chia năm năm, công bằng sòng phẳng!"

Kim Ô trong lòng vui mừng, nói: "Được, một lời đã định!"

Lần trước chia chác với Phương Hành đều là Phương Hành chiếm phần lớn, hôm nay có thể chia đều, nó đã thấy buôn bán có lời rồi.

Hai kẻ này thương lượng muốn tìm một chỗ để chia của trước, song đúng lúc này đột nhiên Phương Hành cảm thấy rùng mình, quay đầu nhìn lại hướng Thanh Vân Tông. Trong lòng hắn, mơ hồ cảm thấy một loại cảm giác không ổn. Đây là loại cảm ứng đối với nguy hiểm giống như có mối họa vô hình nào đó đang nhanh chóng đến gần chính mình, thế nhưng cái gì cũng nhìn không thấy.

"Có gì đó không đúng, lão Kim, trước tiên đáp xuống đi!"

Phương Hành đứng lên, cầm Thanh Long Bích Diễm đao thật chặt.

"Sao? Có cái gì không đúng ư?"

Kim Ô xem xét mọi nơi mấy lần, có chút kinh ngạc.

Một câu lời còn chưa nói hết, Phương Hành trên lưng nó đột nhiên nhảy lên, quát mắng: "Cái quỷ gì vậy?"

Kim Ô sợ hết hồn, vội vàng quay đầu nhìn lại chỉ thấy không trung vẫn rỗng tuếch.

Nhưng lúc này đột nhiên trên lưng nó trống rỗng, Phương Hành ngã xuống tựa hồ cũng đã rơi vào trong hôn mê. Kim Ô kinh hãi vội vàng lao xuống, một vuốt bắt được tay của hắn, quanh quẩn trên không trung hai vòng tìm ngọn núi bằng phẳng đáp xuống. Nó nhìn lại Phương Hành thì trong bụng thất kinh, không khỏi cảm nhận được một cỗ tử ý.

Lúc này khuôn mặt Phương Hành tràn đầy hắc khí, tựa hồ có khí tức quỷ dị nào đó quấn quanh ở trên người hắn.

"Đây là thế nào? Trúng độc?"

Kim Ô có chút sợ hãi, liên tục dò xét mấy lượt lại không thể phát hiện Phương Hành gặp vấn đề chỗ nào.

"Có điểm là lạ, phải mau mang tiểu quỷ này chạy thôi, ở chỗ này cũng không quá an toàn!"

Kim Ô trong lòng nhẹ nghĩ, cảm giác nơi này vẫn cách Thanh Vân Tông quá gần. Trước hết cứ đưa Phương Hành rời đi rồi hãy nói nhưng vừa vươn móng vuốt đi nắm thân thể Phương Hành,  nó lại ngao một tiếng thu hồi móng vuốt.

"Sao người ngươi nóng quá vậy?"

Kim Ô cúi đầu nhìn về phía móng vuốt của mình, rõ ràng phát hiện móng vuốt cơ hồ đã luyện đến thủy hỏa bất xâm của nó có mùi khét lẹt bốc lên.

Lúc này dưới da Phương Hành dường như có ngọn lửa mơ hồ thiêu đốt, ngay cả y phục cũng khét lẹt.

"Phải làm sao đây? Tiểu quỷ này sẽ không như vậy mà chết chứ? Ta có nên đem bảo bối này chạy không?"

 Kim Ô nhanh chóng xoay quanh, trong lòng không nhịn được nổi có chút lòng tham. Thành thật mà nói thu hoạch lần này thật sự quá lớn, nó có ý muốn độc chiếm. Hơn nữa tình cảnh Phương Hành lúc này quỷ dị, nó trị không khỏi cho hắn cũng không cách nào đưa hắn cùng nhau chạy trốn, mà nếu ở lại nơi này cách Thanh Vân Tông quá gần lại cảm thấy quá nguy hiểm khiến cho nó không nhịn được ý nghĩ muốn ném Phương Hành đi mặc kệ.

Tuy vậy do dự một hồi lâu, nó vẫn bỏ đi ý nghĩ này, thầm nghĩ: "So với những thứ này, tiểu quỷ này mới thật sự là bảo bối. Kim gia sau này muốn làm đại sự vẫn phải trông cậy vào hắn mới được..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương