Lược Thiên Ký (Bản dịch)
 Chương 176: Cướp sạch ba cốc

“Tiểu quỷ này dùng pháp khí dịch chuyển..."

Chung quanh tiểu thiên đài dù sao cũng đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, bọn họ nhanh chóng ý thức được vấn đề nằm ở đâu. Rống to một tiếng, Tiêu Sơn Hà bay người lên giữa không trung mở ra pháp nhãn quét khắp mọi nơi. Giờ khắc này ông ta không tiếc linh lực phóng tầm mắt ra xa, chẳng mấy chốc đã thấy ở bầu trời phía tây Thanh Vân Tông, không khí nổi lên một trận rung động, sau đó một tên tiểu quỷ xuất hiện kêu to rớt xuống.

"Vút!"

Ở gần nơi tiểu quỷ rơi xuống, một con Kim Ô khổng lồ chui ra từ trong tán cây đỡ lấy hắn nhanh chóng trốn chạy.

"Tiểu quỷ, ngươi còn muốn chạy trốn ư..."

Tiêu Sơn Hà trợn mắt đáp lên mây xanh vội vàng đuổi theo mà mấy vị trưởng lão khác vẫn còn nhớ rõ vụ nổ vừa rồi, lo lắng không dứt nên không đuổi theo cùng Tiêu Sơn Hà mà vội vàng bay về sơn cốc. Tông chủ Trần Huyền Hoa nhìn thoáng qua hướng Phương Hành chạy trốn cũng thở dài một tiếng đáp mây bay lên, thi triển pháp thuật xé một mảnh mây đen, giáng xuống mưa to dập tắt lửa.

Lúc này  Tê Hà Cốc và Sơn Hà Cốc đã nổ tung, tạo thành ngọn lửa đã lan tràn tiến vào trong núi rừng chung quanh. Nếu không vội vàng ngăn cản, chỉ sợ cả Thanh Vân Tông đều bị một mồi lửa thiêu hủy. Các đệ tử Thanh Vân Tông chạy khắp mọi nơi, lo cứu giúp tài vật từ trong ngọn lửa hoặc cố ngăn cản hỏa thế.

Lúc này Dư Tam Lưỡng vóc người mập mạp đứng dưới cây thông, nhìn về hướng phương Phương Hành chạy trốn, vẻ mặt vừa giống khóc cũng vừa giống cười.

Y mơ hồ nhớ lại cảnh tượng Phương Hành như tên ăn mày nhảy lên la lối với mình: "Ta đạp đầu tên mập mũi trâu nhà ngươi dưới chân, chỉ bằng bộ dáng xấu xí thân hình lùn tịt như ngươi cũng dám tới mắng tiểu gia ngươi là ăn mày ư? Tiểu gia đây tới Thanh Vân Tông các ngươi bái sư là để mắt các ngươi, hôm nay ngươi có mắt không biết Thái Sơn, hôm nào gia một mồi lửa đốt cái đạo quan rách của các ngươi..."

Đây là ấn tượng đầu tiên Phương Hành để lại cho y, ban đầu y nghĩ thế nào cũng không sao ngờ tới tiểu quỷ này lại dám làm thật?

Hắn chẳng những chém chết Tiêu Kiếm Minh hơn nữa còn đốt Thanh Vân Tông?

Cũng vào lúc Tiêu Sơn Hà đáp mây đuổi theo Phương Hành, Thanh Điểu trưởng lão đang nóng lòng trở lại  Tê Hà Cốc của mình, nhìn  Tê Hà Cốc một đống hỗn độn thì không khỏi lo lắng trong lòng bèn lao thật nhanh tới động phủ của mình. Bà ta đi tới trước động vừa nhìn trong lòng không khỏi lạnh lẽo, cửa lớn động phủ mở toang, bên trong thì hỗn loạn khắp nơi ngổn ngang giống như là bị ăn cướp...

Cũng đúng thật là gặp ăn cướp, Thanh Điểu vội vàng đi vào sâu trong động phủ. Nơi này vốn có một thạch thất bí ẩn cực kỳ, bên trong là các loại tài nguyên Thanh Điểu nhiều năm tu hành tích góp từng tí một, cũng có thể nói là toàn bộ tài phú của bà ta. Vậy mà hôm nay, cửa lớn thạch thất lại mở toang hoác, Thanh Điểu đi tới trước cửa, vào đến bên trong thì cả người nhất thời như bị sét đánh, tức đến đỏ bừng mặt.

Bà ta tu hành nhiều năm, cất giữ đủ loại đan dược hiếm quý, pháp khí quý giá thế nhưng chẳng còn sót lại chút gì!

Đối với người tu hành, công quyết và tài nguyên thiếu một thứ cũng không được. Hôm nay bà ta cầm huyền quyết có thể tu thành Kim Đan đại đạo do Phù Diêu Cung ban tặng nhưng nào ngờ còn chưa vui vẻ bao lâu, tài nguyên tu hành nhiều năm tích lũy lại bị người khác dọn sạch?

"Là ai? Tiểu quỷ này vẫn luôn bên trong tiểu thiên nham, là ai đã làm chuyện này?"

Thanh Điểu trưởng lão hận như điên, vừa rống to vừa bay tới thiên không cũng đuổi về hướng kia.

Ngay khi bà ta phi thân xông lên giữa không trung, từ hướng Thư Văn Cốc cũng truyền đến tiếng gầm giận dữ: "Tại sao ngay cả bảo bối của ta cũng bị cướp sạch chứ?"

**

Lại nói đến Phương Hành, dựa theo ước định lúc trước cùng Kim Ô, hắn trực tiếp sử dụng Thập Lý Na Di Phù, lắc mình chạy trốn tới phía tây của Thanh Vân Tông. Còn chưa kịp rơi xuống đất đã thấy Kim Ô từ gần đó chạy tới mang theo bản thân bỏ chạy, xem bộ dáng vui sướng của nó Phương Hành liền biết nó thành công rồi, đặt mông ngồi trên lưng nó cười nói: "Thu hoạch thế nào?"

Kim Ô cười ha ha: "Kiếm một khoản lớn, không ngờ tiểu môn tiểu tông như vậy mà các trưởng lão đều giàu đến chảy mỡ.  Tê Hà Cốc, Sơn Hà Cốc đều cướp sạch sẽ, nhân tiện chôn năm cái Bạo Viêm Tử Lôi Phù cho nổ sạch sẽ. Ngoài ra, ta đi ngang qua Thư Văn Cốc, cảm thấy không thăm ông ta một chuyến cũng thật là đáng tiếc nên thuận tay cũng cướp sạch sẽ, chỉ tiếc Đoán Chân cốc..."

Phương Hành vội hỏi: "Đoán Chân cốc không động tới sao?"

Kim Ô cười ha ha, nói: "Cho ngươi giữ chút mặt mũi, không động tới ông ta!"

Phương Hành thở dài, nói: "Thật ra động tới cũng không sao."

Lúc này đến lượt Kim Ô hết chỗ nói, nghĩ thầm đồ con rùa này thậm chí ngay cả bảo bối của sư tôn nhà mình cũng không buông tha...

Hóa ra là lúc cùng Kim Ô về núi, Phương Hành phát hiện khi Tửu Nhục Tăng gánh hai đỉnh núi mà đi, hộ sơn đại trận của Thanh Vân Tông đã phá. Nói cách khác, trước lúc trọng tu lại hộ sơn đại trận, Thanh Vân Tông quả thực chính là một tòa bảo khố không lớp phòng ngự, hơn nữa vì có sẵn hận ý đối với Thanh Điểu và Tiêu Sơn Hà nên hắn âm thầm quyết định tặng cho Thanh Vân Tông lưu chút tưởng niệm.

Đã quyết định như vậy, hắn không để Kim Ô cùng hắn tiến vào tiểu thiên nham mà đưa mười lá Bạo Viêm Tử Lôi Phù cho nó. Còn bản thân thì đến tiểu thiên nham đối chiến với Tiêu Kiếm Minh, để cho Kim Ô nhân cơ hội ngàn năm khó gặp này đến Tê Hà Cốc cùng Sơn Hà Cốc cướp sạch sẽ tài nguyên mà hai đại truyền pháp trưởng lão tích góp nhiều năm rồi tiện tay cho nổ hai tòa sơn cốc này.

Kim Ô vừa nghe thì hưng phấn vô cùng, sung sướng lĩnh mệnh rời đi.

Làm chuyện này đối với nó là quen việc dễ làm, hơn nữa Thanh Vân Tông không có hộ sơn đại trận làm càng không có gì khó khăn, rất nhiều pháp trận trong tông môn đã như mất rễ, uy lực giảm lớn, ở trước mặt nó quả thực chính là động phủ mở rộng!

 

Nó chẳng những lén xâm nhập  Tê Hà Cốc và Sơn Hà Cốc cướp sạch bảo khố mà Thanh Điểu và Tiêu Sơn Hà tích lũy nhiều năm mà còn chôn năm lá Bạo Viêm Tử Lôi Phù mỗi chỗ, lại còn tiện tay cướp sạch luôn Thư Văn Cốc, sau đó thì đến đã hẹn với Phương Hành chờ đợi. Đồng thời nó cũng để ý hướng Thanh Vân Tông bên kia, đợi nghe thấy đại loạn nổi lên thì trực tiếp kích nổ Bạo Viêm Tử Lôi Phù.

Cuối cùng hai người bọn họ hợp tác thuận lợi, thành công làm một chuyến lớn nhất từ trước tới nay.

Có điều Thanh Điểu và Tiêu Sơn Hà thì cũng thôi đi, Thư Văn Cốc trưởng lão Trần Bảo Nghiên quả thật uất ức, ông ta nào có đắc tội tiểu quỷ này đâu?

“Ê, lão già kia đuổi kịp rồi..."

Kim Ô nhận ra phía sau lưng có một đám mây đằng đằng sát khí đuổi tới chính mình, cười hỏi Phương Hành.

Phương Hành thì ha ha cười nói: "Để ông ta tới gần một chút!"

Kim Ô ngẩn ngơ, nói: "Để làm chi?"

Phương Hành hắng giọng một cái: "Ta bây giờ đánh không lại ông ta nhưng muốn mắng mấy câu!"

Kim Ô: "..."

"Tiểu súc sinh, lão phu muốn đem ngươi nghiền thành tro..."

 Sau lưng, Tiêu Sơn Hà giận tức tối, lên tiếng rống to.

Phương Hành đứng trên lưng Kim Ô, hai tay chống eo, mãnh liệt hít một hơi, kêu lên: "Nghiền cái thằng cha ngươi, lão súc sinh họ Tiêu, ngươi cho rằng có thể đuổi theo tiểu gia ư? Có bản lãnh ngươi tới, ngươi tới đây! Xem ngươi đau lòng như vậy, họ Tiêu kia là con ruột ngươi sao? Cùng chị dâu ngươi tư tình vui vẻ lắm sao? Tiểu gia giết chết hắn ta ngươi tức lắm có đúng không? Sớm muộn gì chém chết hết cả tộc Tiêu thị các ngươi."

Tiêu Sơn Hà giận dữ: "Ta muốn giết ngươi..."

"Giết thằng cha ngươi, lão khốn kiếp mũi không ra mũi mắt không ra mắt. Phần mộ tổ tiên nhà các ngươi bị chó tiểu lên hay sao mới sinh ra loại người thô bỉ như ngươi. Dáng vẻ rách nát như vậy còn tu đạo ư, tu thằng cha ngươi đi... Ơ, mặt làm sao tái đi vậy? Đây là bị tiểu gia làm cho tức sao?... Con mẹ nó, ngươi còn dám phóng kiếm khí đánh ta ư, tiểu gia ta tè vào mặt ngươi..."

Phương Hành đang mắng hăng say thình lình bị Tiêu Sơn Hà bổ ra một kiếm, mặc dù cách trăm trượng cự ly, cũng suýt nữa bị đánh trúng.

Hắn nhất thời tức giận, cởi quẩn định đi tiểu...

Ào ào vang lên, nước tiểu theo cơn gió xối đầy mặt và đầu cổ Tiêu Sơn Hà. Ông ta chưa cảm giác được khí tức nguy hiểm nên không chú ý lại cộng thêm bay quá nhanh thật chẳng khác gì tự mình đụng vào, nhất thời bị bắn đầy mặt. Lúc đầu còn tưởng là độc, sau lại phát hiện trong miệng có chút mặn, giờ mới hiểu được, tức giận suýt trào máu.

 "Tiểu súc sinh, lão phu và ngươi không đội trời chung..."

Tiêu Sơn Hà điên cuồng hét lên, Phương Hành cười ha ha, Kim Ô hai cánh mở ra, tốc độ tăng lên tới cực hạn, nhanh chóng thoát đi.

Tiêu Sơn Hà lấy tu vi Trúc Cơ trung kỳ nhưng càng đuổi Phương Hành càng xa, về sau thì trực tiếp không thấy bóng dáng. Phần phẫn nộ này có thể nói là khó có thể dùng lời nói mà hình dung được, cả người quả thực muốn nổ tung, trên không trung nổi điên rống lên.

"Tiêu trưởng lão, tiểu quỷ này đi đâu rồi?"

Qua một nén hương, Thanh Điểu trưởng lão cũng cưỡi mây đuổi kịp.

Ở sau lưng bà ta, còn cóThư Văn Cốc trưởng lão, bộ dáng khóc không ra nước mắt.

"Tọa kỵ của tiểu quỷ này rất lợi hại, thoát thật nhanh..."

Tiêu Sơn Hà sắc mặt âm trầm như nước, thanh âm đều có chút khàn khàn.

Thanh Điểu trưởng lão giọng căm hận nói: "Nhìn dáng vẻ tiểu quỷ này sớm có chuẩn bị, lúc chúng ta đang xem cuộc chiến tiểu thiên nham, đồng bọn của hắn... Nói không chừng chính là con quạ đó...lén xâm nhập sơn cốc của chúng ta rồi cướp sạch tài nguyên tích lũy nhiều năm ở  Tê Hà Cốc của ta, Sơn Hà Cốc của ngươi và cả Thư Văn Cốc của Trần sư huynh. Thậm chí còn phá hủy sơn cốc của hai chúng ta.  Tê Hà Cốc và Sơn Hà Cốc đã không còn tồn tại..."

"Cái gì?"

Dù Tiêu Sơn Hà thương tâm quá độ sớm đã chết lặng, nghe vậy vẫn khiếp sợ ngẩng đầu.

Người tu hành coi trọng nhất chính là tài nguyên, nếu tất cả tài nguyên đều bị đánh cắp hoặc bị hủy diệt thì chẳng phải nhiều năm tu hành đến cuối cùng trừ một đạo huyền quyết ra đã không còn lại gì sao?

"Hoàn toàn chính xác, ta đã đến Sơn Hà Cốc của Tiêu trưởng lão nhìn rồi... Hoàn toàn không còn gì!"

Trần Bảo Nghiên cười khổ mở miệng, vẻ mặt còn khó coi hơn so với khóc.

Trước lúc chuyện này xảy ra, cố đánh chết ông ta cũng không thể tin được một tên tiểu quỷ Linh Động kỳ dám cướp sạch ba vị Trúc Cơ bọn họ.

"Tiểu quỷ ghê tởm... Cho dù trên trời dưới đất, bích lạc hoàng tuyền, lão phu cũng quyết không chết không từ với ngươi..."

Tiêu Sơn Hà nổi điên kêu to, thanh âm xa xa truyền vào giữa không trung.

Thanh Điểu trưởng lão cũng vẻ mặt âm trầm như nước, bỗng nhiên nói: "Tiểu quỷ này cho dù chạy trốn mau hơn nữa, chúng ta cũng không phải không có cách phản chế!"

"Sao?"

Tiêu Sơn Hà hai mắt đầy máu thoáng cái nhìn bà ta: "Ngươi có chủ ý gì? Nói mau!"

Thanh Điểu lạnh lùng cười một tiếng, nói: "Tiêu trưởng lão đã quên mỗi đệ tử nội môn nhập môn, đều sẽ lưu lại một chiếc mệnh đăng sao?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương