Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 172: Chém thiết ưng

Kiếm khí như cầu vồng, sát khí tỏa bốn phương.

Tiêu Kiếm Minh bị chơi xỏ hai lần, quả thực đang tức giận điên lên, ra tay cũng chẳng còn thủ hạ lưu tình. Hắn ta dùng thiết kiếm thi triển Thanh Vân Cửu Kiếm Quyết đến mức cao nhất, nhắm thẳng vào điểm yếu của Phương Hành. Mà Phương Hành cũng trở thành dáng vẻ nghiêm trọng hiếm thấy, huy vũ đại đao, phòng ngự bằng toàn bộ tinh thần. Chỉ trong thoáng chốc đã trao đổi mười mấy chiêu, sắc mặt Phương Hành từ từ tái nhợt, lảo đảo lui lại, trên người đã xuất hiện vết thương.

Trong cơn thịnh nộ, Tiêu Kiếm Minh thúc giục kiếm thế đến cực hạn, quả thực chẳng tiếc linh khí. Mỗi một kiếm đều phát ra bằng lòng thù hận, dùng sức mạnh mạnh nhất để đánh trả Phương hành, hận không thể trảm hắn bằng một kiếm. Thế tiến công của hắn ta vô cùng kinh khủng, khiến Phương Hành dùng mọi phương pháp để chống đỡ, múa may đại đao như máy xay gió, lại dùng thêm mấy tấm kim cương phù làm phòng ngự, nhưng tác dụng cũng không đáng kể.

Thế nhưng đây cũng chính là điều Phương Hành mong muốn. Chẳng sợ kiếm thế của Tiêu Kiếm Minh có bén nhọn hơn nữa, hắn cũng vẫn có thể cắn răng chịu đựng, hết sức phòng ngự.

Hắn đang chờ thời cơ, chờ khí thế của Tiêu Kiếm Minh hạ xuống.

“Chậc, dù tiểu quỷ này không tệ, nhưng dùng cách vung đao không có quy tắc của hắn đấu chọi trực tiếp với thiết kiếm của Kiếm Minh, vẫn là yếu thế hơn…” - Thiết Như Cuồng mặt đầy lo lắng, khẽ thở dài, nhìn theo không đành lòng.

“Hừ, dù cho linh khí của hắn có thuần khiết hơn, thân có quái lực hơn nữa mà đối đầu trực tiếp với Kiếm Minh vẫn là vô tác dụng. Ở trước kiếm pháp này, sức mạnh của hắn có lớn đến đâu cũng chỉ như đánh vào không khí, không có hiệu quả, ngược lại còn làm chính mình bị thương…” – Thanh Điểu Trưởng lão lãnh đạm nói, trong mắt lóe ra một tia khoái chí. Tiêu Sơn Hà sắc mặt không thay đổi, nhưng cũng âm thầm có một chút tự đắc, dường như cũng hài lòng với biểu hiện của Tiêu Kiếm Minh. Chỉ có điều, dường như ông ta cũng có chút bận tâm, sợ Tiêu Kiếm Minh thực sự giết chết Phương Hành. Ông ta định giữ cho Phương Hành một mạng, rồi sau đó ép hỏi bí mật đã!

“Tiểu quỷ, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!”

Tiêu Kiếm Minh dồn dập tấn công, ép Phương Hành tới mức không thể đánh trả. Hắn ta  thầm vui vẻ, cười lạnh một tiếng, bổ một kiếm ra thêm lần nữa.

Thấy hắn ta tấn công dồn dập khó mà ngăn cản, Phương Hành không thể làm gì thêm khác, lại lần nữa kêu to: “Bạo Viêm Tử Lôi Phù…”

Tiêu Kiếm Minh chỉ vừa chuyển mình, lui lại chừng một trượng, thấy trên tay Phương Hành trống không, xoay người lại tấn công thêm lần nữa. Trên mặt hắn ta đầy ý lạnh, cũng đã quyết định rồi. Cho dù tên tiểu quỷ này thực sự thi triển Bạo Viêm Tử Lôi Phù thì cũng sẽ không vội chạy nữa. Dù sao thì từ lúc rót Bạo Viêm Tử Lôi Phù vào linh khí tới khi thực sự phát nổ còn thời gian khoảng một, hai khắc, hoàn toàn có thể chạy thoát. Dù có trốn không kịp thì cũng chỉ bị vài vết thương, vậy cũng không sao. Dù sao thì mình có thể chỉ bị thương, nhưng Phương Hành thi triển phù này nhất định sẽ tan xương nát thịt.

“Mẹ nó, không lừa được hắn ta nữa!” – Phương Hành nhíu mày. Hắn cố nhịn hồi lâu để tiêu hao đi linh khí của Tiêu Kiếm Minh. Thế nhưng qua một khoảng thời gian dài như vậy, linh khí của Tiêu Kiếm Minh dường như chẳng cạn đi chút nào, chợt làm hắn cảm thấy bực mình.

Nhìn dáng vẻ tiểu tử đó có vài phần bất phàm. Trong cơn thịnh nộ ra tay thật tàn nhẫn, mỗi chiêu đều đánh bằng lực mạnh nhất, căn bản là sẽ không tiếc linh khí của mình. Tiêu Kiếm Minh liên tục tung chiêu bằng lực mạnh nhất, tới giờ vẫn không thuyên giảm đã là điều vô cùng hiếm thấy.

Phương Hành cảm thấy không thể nhịn nữa. Nếu tiếp tục chờ đợi sẽ nhận lấy không ít vết thương, ảnh hưởng tới lực chiến của mình.

Trong lòng hắn đã có chủ ý. Thấy Tiêu Kiếm Minh điều khiển thiết kiếm nhắm tới mặt bên của mình, hắn lập tức nghiêng người né tránh, thoát thân ra. Hắn hô một tiếng rồi bổ đại đao, nhắm đao khí tới thiết ưng. Dường như hắn nhận ra khó đối phó với Tiêu Kiếm Minh, nên đã quyết định đối phó thiết ưng trước. Nếu giữa hắn với Tiêu Kiếm Minh không còn thiết ưng, Tiêu Kiếm Minh sẽ rất khó ngăn cản hắn…”

“Hừ, ngươi thật quá coi thường Hắc Vân của ta…” - Thiết ưng lập tức kêu vang một tiếng, hắc quang ẩn hiện ra giữa hai móng, thi triển một loại thần thông đánh tới Phương Hành. Con hắc ưng này, trong thoáng chốc cũng xuất hiện hung quang đáng sợ. Dù sao thì nó cũng có thần trí, cộng thêm bản tính khát máu hung ác, suy nghĩ đơn giản, cảm xúc càng thêm mãnh liệt. Nó cũng hận Phương Hành chẳng kém gì Tiêu Kiếm Minh. Nếu được lựa chọn, chắc nó cũng muốn xé Phương Hành thành từng mảnh nhỏ trước cả Tiêu Kiếm Minh nữa. Vì vậy, khi có cơ hội ra tay với Phương Hành, nó càng tranh thủ nắm bắt, huy động tất cả yêu khí.

“Súc sinh chết tiệt!” - Đối mặt với thần thông của thiết ưng, ánh mắt của Phương Hành dần trở nên lãnh đạm. Thiết ưng hận hắn, hắn cũng hận thiết ưng. Không chỉ vì nó chỉ là một con thú mà giảm đi bao nhiêu phần nỗi hận. Màn thảm cảnh máu me này vẫn luôn khắc sâu trong đầu hắn!

“Hôm nay, ta sẽ mổ bụng ngươi…” – Phương Hành cắn răng quát, đao khí không giảm mà tăng, bổ tới nhanh hơn.

Cũng ngay lúc này, thần thông được thiết ưng thi triển một nửa đột nhiên cứng lại, gào thét một tiếng, trực tiếp rơi xuống từ không trung. Tiêu Kiếm Minh trên lưng một phen kinh hãi, ngay lập tức thi triển Lướt Khí Thuật, thân hình bay lên như chim nhạn, tránh khỏi kết quả rơi xuống cùng thiết ưng. Ngay khi điều ấy xảy ra, Phương Hành đã chém một đao lên bụng thiết ưng.

“Vụt…”

Máu ưng bắn tung tóe!

Thiết ưng gào thét một tiếng, bị đao chưởng của Phương Hành đánh bay ra bốn năm trượng, nặng nề rơi trên mặt đất. Điều kì lạ này xảy ra khiến tất cả mọi người trên khán đài cùng kinh hãi. Tiêu Kiếm Minh có thể ép Phương Hành tới vậy, một phần là vì hắn ta cưỡi thiết ưng với tốc độ cực nhanh, thay đổi khó đoán. Ai có thể nghĩ rằng một đao nhìn đơn giản, trông sắp trượt tới nơi của Phương Hành lại thực sự chém con thiết ưng này tới bị thương chứ?

“Hắc Vân…” – Tiêu Kiếm Minh trợn mắt, rống to một tiếng, vội vàng lướt tới. Chỉ có điều hắn ta ở khoảng cách khá xa, Phương Hành lại cách con thiết ưng khá gần. Lúc hắn ta lướt tới, Phương Hành cũng chợt quát lên một tiếng, thân hình như điện bay đến chỗ con thiết ưng, tốc độ xem ra còn nhanh hơn Tiêu Kiếm Minh vài phần. Tiêu Kiếm Minh chỉ có thể nhìn thấy ở nơi thiết ưng còn cách mình ba trượng, Phương Hành đã giơ đại đao lên trước người thiết ưng…

“Tiểu quỷ, ngươi dám…” – Tiêu Kiếm Minh hét lớn, liều mạng chém một kiếm, cố gắng ngăn cản Phương Hành.

Nhưng Phương Hành không thèm để ý tới hắn ta gào thét giận dữ. Ngược lại còn ngẩng đầu nhìn lên, cười hung hăng với hắn ta, giơ tay chém xuống. Thiết ưng trên mặt đất sợ hãi kêu rên một tiếng.

“Súc sinh, nên trả mạng rồi!”

“Phốc…”

Đại đao giáng xuống, đầu lìa khỏi thân, máu tươi bắn tung tóe.

Tuy chẳng còn đầu, nhưng xác ưng vẫn còn giãy dụa, đôi cánh vung loạn tứ tung.

Tiêu Kiếm Minh thấy vậy, khóe mắt dường như nổ tung, hai mắt lúc này đầy máu.

Mà Phương Hành sau khi chém đầu thiết ưng lại lập tức bay lên đá vào xác ưng. Con thiết ưng vẫn co quắp giãy dụa này liền bay tới phía Tiêu Kiếm Minh. Phương Hành theo sau, một đao cuồng phách.

“Hắc Vân…” – Ngay lúc này, dường như Tiêu Kiếm Minh đã choáng váng.

Thiết ưng đi cùng hắn ta sáu năm, có thể coi là bằng hữu duy nhất của hắn ta. Hắn ta cùng thiết ưng tâm linh tương thông, cũng là một trợ thủ đắc lực khi chiến đấu. Vậy mà chẳng ngờ được rằng tên tiểu quỷ này lại dám chặt đầu nó ngay trước mặt mình…

Mặc dù trong lòng vẫn rõ thiết ưng đã chết, nhưng khi nhìn thấy xác ưng còn giãy dụa bay về phía mình, Tiêu Kiếm Minh vẫn muốn đón lấy theo bản năng. Nhưng ngay khi hắn ta chuẩn bị đưa tay ra, chợt cảm thấy có động thái trong lòng, bèn dứt khoát lùi ra phía sau. Một tiếng “phốc” kêu lên, ngay sau khi hắn ta lùi về phía sau, xác ưng nổ tung, một ánh đao trong bụi máu đi ra.

Một đao ấy vốn muốn bổ vào ngực của hắn ta, chỉ vì hắn ta kịp thời lùi về phía sau mới có thể tránh được.

“Hắc Vân…” – Tiêu Kiếm Minh nhìn từng mảnh xác rơi lả tả đầy đất, vẻ mặt lạnh giá cùng cực, bàn tay run rẩy nhè nhẹ.

“Con mẹ nó, ngươi trốn nhanh thật!” – Phương Hành đánh hụt một đao, cũng ngượng ngùng thu đao, lùi về phía sau mấy bước. Từng bước một lùi về phía sau, chẳng biết vô tình hay cố ý, dẫm lên trên đầu ưng một cái.

Lần này, ngay cả cái đầu nguyên vẹn duy nhất của thiết ưng cũng bị hắn đạp nát.

“Ha ha, tiểu quỷ, ngươi giỏi lắm…” – Tiêu Kiếm Minh nhàn nhạt nói, vẻ mặt cổ quái, như vừa khóc vừa cười. Điều duy nhất có thể chắc chắn là sát ý tràn đầy khuôn mặt.

“Hắc Vân đi theo ta sáu năm, không ngờ hôm nay lại chết dưới đao của ngươi. Ngươi thực sự làm ta bất ngờ…” - Hắn ta cất bước, từ từ đi tới chỗ Phương Hành, thiết kiếm để nghiêng mặt đất: “Có phải ngươi đã động tay động chân với thiết ưng không? Nếu không thì sao vào lúc thi triển thần thông, nó có thể đột nhiên rối loạn yêu khí, để ngươi nắm lấy cơ hội này?”

Từng bước từng bước, thanh âm Tiêu Kiếm Minh trầm thấp mà âm tàn, sát khí càng lúc càng nhiều lên.

“Ha ha…” – Phương Hành nở nụ cười, nói: “Không làm gì cả, chỉ là hôm qua cho nó một viên đan thôi!”

Hắn nói như không có chuyện gì xảy ra, nhưng lại cố ý dẫm đạp lên đầu thiết ưng, càng đạp nát hơn.

“Bá…”

Ý hận trong mắt Tiêu Kiếm Minh dâng lên tới cực điểm, sát khí nồng nặc tỏa ra không thể ngăn chặn.

“Hầy… Tên này nguy rồi…” - Trưởng lão truyền pháp Thư Văn Cốc - Trần Bảo Nghiên nhẹ giọng bình luận. Mấy người khác cũng đều cảm nhận được lửa giận của Tiêu Kiếm Minh. Ngay cả Thiết Như Cuồng cũng bất lực, thực sự không hiểu nổi cách làm của Phương Hành.

Nếu là người có cùng năng lực thì đấu đá cũng thôi đi. Nhưng rõ ràng năng lực của hắn so với Tiêu Kiếm Minh là quá khác biệt. Dưới thế công của Tiêu Kiếm Minh, dường như ngay cả khả năng đánh trả hắn cũng không có, sao lại dám chém thiết ưng của Tiêu Kiếm Minh? Làm như vậy là hoàn toàn chọc giận hắn ta. Đây không phải là tìm đường chết sao?

“Quả thật vậy, ngươi động tay động chân với Hắc Vân, ta lại không phát hiện ra. Ta đúng là đã làm một chủ nhân sơ xuất!” – Tiêu Kiếm Minh nắm chặt thiết kiếm hơn, chân cũng bước nhanh hơn: “Ngươi được lắm, ngươi đã chọc giận ta. Giờ ta không muốn giết ngươi nữa, ta muốn đánh ngươi tàn phế, rồi tự tay bẻ từng khúc xương của ngươi, lóc từng thớ thịt của ngươi để tế lễ thiết ưng. Nó luôn thích ăn máu tươi. Nếu ta đem máu thịt của ngươi đến trước mộ phần của nó, hẳn nó sẽ rất thích đây…”

Nói xong lời cuối cùng, hắn ta quát khẽ một tiếng, quét ngang thiết kiếm đi ra.

“Ha ha… Mức độ này cũng không khác lắm…”

Vào thời khắc này, trong lòng Phương Hành cũng nở nụ cười lạnh, ánh mắt sáng lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương