Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 171: Thiên phú Thần thông
Khắp Thanh Vân Tông, các đệ tử vốn đã rời đi lại một lần nữa tụ họp trước Tiểu Thiên Nham này. Mặc dù họ đều không biết trong nửa ngày ngắn ngủi vừa rồi tông môn đã gặp biến lớn, nhưng cũng cảm nhận được không khí gì đó không đúng, trong bụng vẫn đang thấp thỏm. Liếc thấy Phương Hành chuẩn bị kéo dài trận quyết chiến xem ai đứng đầu cùng Tiêu Kiếm Minh, bất kể có hứng thú hay không, tất cả đều vội vàng chạy đến nơi này, muốn xem đến tận cùng.
“Còn tưởng rằng vừa nãy tên tiểu quỷ này sợ hãi, cố ý chạy trốn chứ, vậy mà vẫn muốn tiếp tục sao?”
“Rốt cuộc vừa xảy ra chuyện gì vậy? Có phải có liên quan tới tên tiểu quỷ này hay không?”
“Ây da, tiểu quỷ này muốn chết sao? Ta nhớ là hắn cũng có một con thú cưỡi cơ mà, lần này lại muốn một thân đối địch sao?”
Trong cuộc thảo luận này, có người vui mừng, có người sầu não.
“Vì sao hắn nhất định phải quyết đấu tới cùng với Tiêu sư huynh chứ? Chẳng lẽ không sợ…” - Ở ngoài Tiểu Thiên Nham, Tần Hạnh Nhi nước mắt lưng tròng.
Lưu Hắc Hổ ở bên cạnh khuyên: “Chắc là hắn có quyết định của chính mình, chưa chắc đã thua đâu!”
Mà ở nơi xa hơn một chút, những người có thù oán với Phương Hành như Phong Thanh Vi, Mạc Dung Anh, Mạnh Huyền Chiếu, Diệp Thiêm Long lại lộ rõ vẻ phấn khích trên mặt, dõi theo thiên đài không chớp mắt.
“Đáng tiếc là không thể đích thân chém chết tên tiểu quỷ đó! Nhưng được nhìn thấy Tiêu sư huynh giết chết hắn, cũng có thể xả một phần uất ức!”
“Đáng tiếc, tên tiểu quỷ này cũng giỏi, chỉ là tự đâm đầu vào chỗ chết, mãi cũng chẳng trưởng thành nổi!”
Ở trên khán đài, thần sắc của Thanh Điểu Trưởng lão cũng trở nên lãnh đạm: “Hy vọng Kiếm Minh sẽ không nhân từ nương tay như Linh Vân!”. Tiêu Sơn Hà biết bà ta còn giận chuyện Phương Hành mắng bà ta trước mặt mọi người, ha ha cười một tiếng, nói: “Hãy xem Kiếm Minh trút giận thay sư muội đi!”.
Bất kể là người quen hay người lạ, trưởng lão hay đệ tử bình thường, không mấy ai có lòng tin đối với thực lực của Phương Hành. Mặc dù từ khi trở về sơn môn, Phương Hành vẫn luôn biểu hiện thực lực rất mạnh, vượt xa tu vi của bản thân. Nhưng trong lần diễn võ này, sự thể hiện của hắn đã làm cho người ta thất vọng, đấy không phải là dùng tiền đánh người thì cũng là chơi xấu. Cho dù hắn đã đi tới trận chiến cuối cùng, đánh bại hai đại cao thủ Hoa Oán Nghiệp và Hứa Linh Vân, người khác vẫn không thừa nhận năng lực của hắn.
Người coi trọng hắn sẽ cho rằng hắn có thể vẫn giữ lại vài lá bài ẩn giấu, người xem nhẹ hắn thì cho rằng hắn có thể bước tới trận chiến này với Tiêu Kiếm Minh hoàn toàn dựa vào may mắn và quỷ kế mà thôi… Dĩ nhiên, là cả tiền nữa!
Mặt khác, bất kể là xem trọng hay coi thường hắn đều sẽ cảm thấy hắn chẳng có phần thắng nào khi đứng trước Tiêu Kiếm Minh cả. Dù sao thì thanh danh của Tiêu Kiếm Minh ở Thanh Vân Tông đã được gần mười năm. Kể cả chỉ tồn tại dưới danh nghĩa đệ tử, Hứa Linh Vân thiên phú bất phàm như vậy cũng khó chiếm lấy nửa phẩn hào quang của hắn ta, chẳng cần bàn tới Phương Hành.
“Tiểu quỷ, ta rất ít khi ghét ai như ghét ngươi…” – Tiêu Kiếm Minh ngồi xếp bằng trên lưng thiết ưng, hai tay ôm thiết kiếm, tinh quang trong mắt tỏa ra bốn phía, trầm giọng nói.
Phương Hành lạnh lùng cười một tiếng: “Đó là vì ngươi không thể làm gì ta phải không?”
Tiêu Kiếm Minh giật mình, qua một hồi lâu từ từ gật đầu, nói: “Không sai, đúng là như vậy. Ở trong Thanh Vân Tông trước giờ không ai dám bất kính với ta như ngươi, cũng chưa từng có ai đắc tội với ta còn có thể sống thoải mái như ngươi. Nên đúng là ta rất ghét ngươi, không lúc nào ta không muốn giết ngươi. Cuối cùng thật là may mắn, cuối cùng thì ta cũng đợi được đến thời khắc này ngày hôm nay rồi…”
Trong khi nói chuyện, sát khí lạnh lẽo trên người Tiêu Kiếm Minh đã dâng lên.
Phương Hành chẳng sợ chút nào, ngẩng đầu nhìn hắn ta, khẽ mỉm cười nói: “Ta còn muốn nói một câu!”
Khóe miệng Tiêu Kiếm Minh xuất hiện một ánh cười lạnh, thản nhiên nói: “Nói đi, xem chừng đây cũng là cơ hội cuối cùng của ngươi…”
Phương Hành cười cười, thật thà nói: “Tiêu Kiếm Minh, tổ cha ngươi!”
Tiêu Kiếm Minh ngây người, vẻ lạnh lẽo hiện lên trên mặt. Một tiếng “choang” vang lên, thiết kiếm đã ra khỏi vỏ bao được nửa tấc.
Phương Hành chợt nhảy ra phía sau, hai tay chống nạnh, nói to: “Có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi, ngươi giết ta đi…”
“Tiểu quỷ, chết đến nơi còn ba hoa!” - Lửa giận của Tiêu Kiếm Minh nổi lên bừng bừng. Thiết kiếm được rút ra khỏi vỏ kêu một tiếng “choang”, hóa thành một chiếc cầu vồng màu đen đâm về phía Phương Hành. Khi đối mặt với Phương Hành, hắn ta luôn cảm thấy sự kiên nhẫn của mình không đủ dùng.
“Thanh Vân Nhất Kiếm Ngự Hàn Sương…” – Thanh âm lạnh lẽo, kiếm thế như sương, sắc đen tán loạn, kiếm quang mang theo từng lớp sương lạnh. Một kiếm chém ra đã phong tỏa toàn bộ không gian trong phạm vi ba mươi trượng. Sương lạnh đi tới đâu, tất cả những động tác đều bị chậm lại, duy chỉ có kiếm thế của hắn ta không bị ảnh hưởng. Ở trên không trung tưởng chậm mà nhanh, thoạt nhìn tưởng vừa chỉ chém ra, mà thực tế đã chỉ còn cách mi tâm của Phương Hành một thước.
Sắc mặt Phương Hành cũng đột nhiên run lên. Một tiếng “bá” vang lên, năm ngón tay đã xòe ra, Thanh Long Bích Diễm Đao xuất hiện trong tay hắn. Sau đó Phương Hành nghiêng người vung đao, thoáng cái đao khí dâng lên, sát khí của thanh long tựa như biến thành một con rồng thật sự xoay quanh người hắn. Xung quanh thân rồng có một ngọn lửa kim sắc nóng lạ thường, trong nháy mắt đã xé rách mọi ảnh hưởng của màn sương lạnh.
“Đang!” – Đao kiếm giao nhau, tiếng kim loại va chạm vang lên không dứt, vang tận ra nơi xa thẳm.
Mặt Tiêu Kiếm Minh biến sắc, thiết kiếm vụt qua, xoay tới ba vòng, mới có thể hóa giải một đao mà Phương Hành bổ xuống. Mà trong nháy mắt, Phương Hành cũng phải lùi lại ba bốn bước mới đứng vững, vẻ mặt có chút nghiêm trọng.
“Tiểu quỷ, đúng là ta đã coi thường ngươi. Thực lực này chỉ có thể là Linh Động thất trọng, một chiêu mà đã mạnh như thế…” – Tiêu Kiếm Minh lạnh giọng nói, vì một đao kia của Phương Hành quả thực đã làm hắn ta có chút khiếp sợ.
Phương Hành cười khà khà, nói: “Nếu không phải vậy thì sao dám so chiêu với ngươi chứ?”
Tiêu Kiếm Minh lộ rõ vẻ mỉa mai trên mặt: “Ta tu luyện Thanh Vân Cửu Kiếm Quyết gần mười năm, ngươi thật sự cho rằng ta chỉ có chút tài nghệ như vậy sao?”
Trong tiếng cười lạnh, thiết kiếm “choang” một tiếng nữa chém ra.
“Thanh Vân Nhất Kiếm Phá Hiểu Quang!”
Kiếm khí tựa cầu vồng, giống mặt trời mới mọc, tỏa ra vô vàn tia sáng. Trong chốc lát, tay của Tiêu Kiếm Minh như xuất hiện một vầng mặt trời, phóng ra vô tận hào quang từ trong bóng tối sơ hiện. Giờ khắc này, thiết kiếm trong tay hắn ta như tỏa ra hàng ngàn hàng vạn tia sáng, thật ảo khó phân biệt, phô thiên cái địa, trực chém xuống đầu Phương Hành.
Trong tất cả những tia kiếm này, chỉ có một tia là thật.
Thế nhưng cho dù là tia sáng ảo, cũng vẫn có kiếm khí vô cùng uy lực, vẫn có khả năng làm thương địch thủ, uy lực ngút ngàn, khó phân biệt thật ảo. Nếu chỉ chăm chăm tìm kiếm quang thực sự thì sẽ bị những kiếm khí ảo kia bao vây, cũng vẫn sẽ bị thương nặng. Còn nếu chỉ lo ngăn cản kiếm khí, thì sẽ bị kiếm quang thực sự đâm trúng người, dĩ nhiên sẽ ăn trọn một kiếm thực sự ấy, khó mà bảo toàn tính mạng.
“Tiểu quỷ, xem ngươi ngăn cản kiếm này như thế nào…” – Tiêu Kiếm Minh lộ ra ý cười lạnh trên mặt, thúc giục thiết ưng dưới chân, bức tới chỗ Phương Hành. Mỗi một kiếm của Thanh Vân Cửu Kiếm đều có uy lực khác nhau, tuyệt đối không phải bình thường. Mà hắn ta tu luyện Thanh Vân Cửu Kiếm Quyết rất công phu, không nghĩ rằng Phương Hành có thể ngăn cản được một kiếm này. Tu vi không thể hiện tất cả. Giống như hai người bình thường, người từng luyện võ công nhất định sẽ mạnh hơn người bình thường. Ở đây thì người từng tu luyện Huyền Quyết chiến đấu với người không tu luyện Huyền Quyết, thực lực ắt hẳn sẽ một trời một vực.
Phương Hành thấy một kiếm này, mặt liền biến sắc. Trong đầu hắn đã nảy ra vô số ý tưởng, cuối cùng quyết tâm không tiến không lùi, đánh thẳng vào hướng kiếm quang lao tới. Hắn vung tay xoay mạnh đại đao, hoàn toàn không có quy tắc gì, mắt nhìn thẳng vào kiếm chưởng xem chừng chẳng thể ngăn cản kia.
Nhưng mà ngay khi sắp lao mình vào kiếm quang, hắn đột nhiên hô to: “Bạo Viêm Tử Lôi Phù…”
Tiêu Kiếm Minh bất chợt kinh hãi, trong thoáng chốc thu kiếm trở về. Ngay lập tức, thiết ưng cũng lùi về ba bốn trường, thu kiếm về trước ngực phòng ngự. Hắn ta cũng không phải người không có đầu óc, cũng đã tính qua các phương pháp mà Phương Hành có thể dùng để đối phó với mình. Hơn nữa hắn ta cũng đã từng thấy Phương Hành dùng các loại phù triện và pháp khí đánh cho Hoa Oán Nghiệp trọng thương, biết rằng tiểu quỷ này có không ít những thứ tinh quái. Mà trong những thứ đó, Bạo Viêm Tử Lôi Phù mà Phù Diêu Cung ban cho Phương Hành chắc chắn là thứ có uy lực lớn nhất, chính hắn ta cũng không dám chống trả. Hắn ta cũng không muốn cùng tới chỗ chết với Phương Hành. Bất luận thế nào, bảo vệ tính mạng là trên hết.
Có điều khi vừa mới lui ra, lại phát hiện trong tay Phương Hành trống trơn, nào có Bạo Viêm Tử Lôi Phù đâu! Sau khi dọa lui chính mình, hắn cũng tự giác lui về vị trí cũ, chẳng còn muốn xông lên nữa, ngược lại còn ôm bụng cười ha ha, chỉ vào Tiêu Kiếm Minh mà nói: “Haha, tiểu gia lừa gạt ngươi thôi, xem ngươi bị dọa y như con thỏ, thật là mất mặt…”
Tiêu Kiếm Minh nổi giận đùng đùng, quát to: “Tiểu quỷ muốn chết ư!”
Kiếm quang phát trở lại, nhắm tới Phương Hành mà chém.
Hắn ta thật sự nổi giận, dường như kiếm thế mạnh hơn mấy phần so với lúc bình thường.
“Thật sự nghĩ tiểu gia sợ ngươi sao!” – Phương Hành tắt nụ cười trên môi, sát khí tràn đầy trên khuôn mặt, dường như muốn liều mạng. Trông thấy Tiêu Kiếm Minh sắp áp sát mình, tay hắn bỗng nhiên giấu ra sau lưng, lại quát to một tiếng: “Bạo Viêm Tử Lôi Phù…”
Tiêu Kiếm Minh cả kinh trong bụng, thầm nghĩ: “Lần này là thật!”. Chân dẫm lên thiết ưng khẽ dùng lực, khiến thiết ưng lập tức xoay mình bay ra, trốn đi ba bốn trượng.
“Ha ha, đúng là thằng ngốc, tiểu gia vẫn lừa ngươi thôi! Xem ngươi sợ đến phát điên kìa…” – Phương Hành cười ha ha, giơ đôi tay rỗng tuếch về phía Tiêu Kiếm Minh đang thoắt ẩn thoắt hiện.
“Tên nhóc điên này, ta làm thịt ngươi!” – Ánh mắt Tiêu Kiếm Minh trở nên đỏ ngầu, hung hăng quát lớn, “vèo” một kiếm chém tới Phương Hành. Một kiếm này, hắn ta đã dùng toàn bộ sức lực, bỏ ngoài tai mọi lời dặn mà Tiêu Sơn Hà đã dặn dò.
Con mẹ nó, gì mà chừa cho hắn một mạng kia chứ, đi chết đi!
Giết chết tiểu tử này quan trọng hơn tất cả mọi thứ!
Không thể không nói, làm cho đối thủ tức giận cũng là một loại thiên phú thần thông của Phương Hành!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook