Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 170: Bách niên Dao Trì Yến

Lại nói người của Phù Diêu Cung lúc này còn chưa đi xa, trong lòng chủ tử Huyên Tứ Nương có chuyện, cỗ xe ngọc bay cũng không nhanh, đều đặn tiến về phía trước. Thoạt nhìn bên ngoài thì thấy cỗ xe ngọc này không lớn, nhưng bên trong hệt như cung điện vậy, đủ loại linh bảo trân thiết, pháp khí kì dị được bố trí ở trong cỗ xe này, quý giá không thể tả nổi. Tay phải Huyên Tứ Nương đỡ trán, ngồi ở trên giường nhíu mày, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì. Mà ở trước mặt nàng ta là Tiểu Man đã ngoan ngoãn thay một bộ váy trắng, cúi đầu phục tùng, lặng lẽ rơi lệ.

“Linh Sơn Tự… Linh Sơn Tự… Sau khi diệt Phật, các ngươi gần vạn năm không hỏi thế sự, giờ lại muốn làm cái gì đây hả?” – Huyên Tứ Nương suy nghĩ thật lâu, vẫn không hiểu mục đích của Tửu Nhục Tăng. Nàng ta cũng không tin lời Tửu Nhục Tăng là vì trả nợ ân tình cho Phương Hành nên mới nhúng tay vào chuyện này. Hơn nữa, Tửu Nhục Tăng ra tay rất mạnh mẽ, là cố ý ép mình rời khỏi Nam Chiêm. Cho nên nàng ta kết luận rằng sau lưng Tửu Nhục Tăng có pháp chỉ của Linh Sơn Tự.

Có điều đám hòa thượng này rốt cuộc muốn làm gì, nàng ta nghĩ mãi không ra.

Từ từ thở dài một tiếng, Huyên Tứ Nương quyết định không nghĩ về vấn đề này nữa, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiểu Man, thấy nàng vẫn cúi đầu rơi lệ bèn nói: “Nha đầu, được vào Phù Diêu Cung chúng ta, trở thành người bên cạnh ta là cơ duyên không biết bao nhiêu tu sĩ trong thiên hạ nằm mơ cũng chẳng có được. Ta cũng thấy thái độ làm người của sư tôn của ngươi khắt khe và cay nghiệt, không đành lòng để một người đáng yêu như ngươi tiếp tục sống bên cạnh cô ta, nên mới dùng một quyển Huyền Quyết để đổi lấy. Sao ngươi không hiểu cho lòng tốt của ta, mà còn khóc sướt mướt mãi thế?”

Tiểu Man khẽ bái lạy, ngập ngừng nói: “Nương… nương, Tiểu Man… Không muốn đi Phù Diêu Cung…”

Huyên Tứ Nương nở nụ cười: “Ngươi không biết Phù Diêu Cung là nơi có bao nhiêu trò vui rồi. Ở đó có rất nhiều chị em giống ngươi, còn có vô số động tiên, dị thú linh cầm, tốt hơn nhiều so với Thanh Vân Tông trông như đám ăn mày của các ngươi…”

Tiểu Man cắn môi, mạnh mẽ lắc đầu mà nói: “Ta… Ta chỉ muốn đi cùng thiếu gia…”

Huyên Tứ Nương hơi ngẩn người: “Thiếu gia ư?”

Nàng ta đang muốn hỏi ai là thiếu gia của Tiểu Man, đột nhiên thần thức vừa động, nghe thấy một tia thanh âm, chân mày bất chợt nhíu lại.

Cách đó ba mươi dặm, Kim Ô hóa thành một tia kim quang, thi triển toàn bộ vận tốc đuổi theo. Phương Hành mặt đầy lo lắng, đôi mắt dường như phun ra lửa, tay nắm thật chặt đại đao, vừa bay về phía trước vừa kêu to: “Tiểu Man!”. Hắn chỉ lo lắng rằng người của Phù Diêu Cung đi quá nhanh khiến hắn không đuổi kịp, nào còn chú ý tới an nguy của chính bản thân nữa.

Thật ra lúc trước, mặc dù hắn hứa sẽ dẫn Tiểu Man rời đi, nhưng thực tế cũng chỉ là thuận miệng nói vậy mà thôi. Hắn không định sẽ dắt theo Tiểu Man rời đi sau khi chém được Tiêu Kiếm Minh. Dù sao đối với hắn, hắn thích tự do tự tại đi giương oai khắp nơi hơn, không muốn mang theo gánh nặng bên người. Cũng vì chuyện này mà nghe việc Tiểu Man bái nhập Phù Diêu Cung còn cảm thấy thật vui vẻ. Chỉ là hắn không nghĩ rằng Phù Diêu Cung lại có nguyên tắc như vậy? Gọi là nữ đệ tử, vậy mà dĩ nhiên sẽ trở thành thị thiếp cho tên Đại Tư Đồ khốn kiếp nào đó… Cũng chính vì thế, trong lòng hắn nổi lên nỗi lo lắng, thúc giục Kim Ô tăng tốc đuổi theo!

“Đuổi kịp rồi!”

Kim Ô đang mang tâm trạng bực tức đuổi theo, bất chợt thấy ở tầng mây phía trước có một cỗ xe ngọc tỏa ánh sáng ra bốn phía, bên cạnh là mấy bà lão sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía bọn họ. Đây chính là đoàn người của Huyên Tứ Nương từ Phù Diêu Cung. Có vẻ như họ đã dừng lại ở đây để chờ Phương Hành.

“Ta nói này, ngươi phải nói chuyện nhẹ nhàng, ngàn vạn lần đừng động tay chân. Nếu không Kim Gia ta sẽ quay đầu bỏ chạy mặc kệ ngươi…” – Kim Ô đem theo Phương Hành đuổi theo, cảm giác đã hết nghĩa vụ, vội vàng dặn dò Phương Hành, không thể để hắn gây chuyện. Nhưng mà câu này còn chưa nói xong, Phương Hành đã tức giận quát to: “Trả Tiểu Man lại cho ta…”

Từ trong cỗ xe đã truyền ra âm thanh lãnh đạm của Huyên Tứ Nương: “Tiểu quỷ, cách vài chục dặm đã nghe thấy tiếng ngươi hô to gọi nhỏ, om sòm thật là phiền phức! Lá gan ngươi cũng không nhỏ, vừa rồi mới cản ta phá quan đã là tội chết. Nể mặt Tửu Nhục Tăng, ta mới không thèm so đo cùng ngươi. Giờ ngươi lại còn không biết sống chết vẫn dám đuổi theo, thật sự cho là ta không dám giết ngươi sao?”. Trong thanh âm của nàng ta có sát khí lành lạnh lẫn uy áp vô hình, bao phủ lên đỉnh đầu Phương Hành giống như một đám mây đen.

Phương Hành cũng rùng mình, xoa nhẹ khuôn mặt, kìm nén sự tức giận trong tiếng nói: “Tiểu Man là nha hoàn của ta, sao ngươi có thể nói đem đi là đem đi được? Trả lại nàng ấy cho ta, ta sẽ đi ngay…”

“Hừ, tiểu quỷ này dám đòi người của Phù Diêu Cung chúng ta sao? Ngươi chán sống rồi à?” – Huyên Tứ Nương ngồi trong cỗ xe còn chưa kịp trả lời, Tiền bà bà ngồi bên cạnh đã mở miệng đáp lời thay, trong mắt lóe lên tia sát ý.

“Ta không nói chuyện với ngươi!” – Phương Hành tức giận trả lời, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cỗ xe kia.

Tiền bà bà tức giận quá mức, nhưng lại ngại Huyên Tứ Nương chưa lên tiếng, không tiện ra tay. Nếu không thì thật muốn vung tay bóp chết tên tiểu quỷ này.

“Nha đầu này là ta đổi bằng một quyển Huyền Quyết từ tay Thanh Điều. Trước kia nàng là đệ tử của Thanh Điểu, hôm nay là thị giả của ta, ngươi lấy tư cách gì đòi người kia chứ?” – Huyên Tứ Nương đợi một lúc mới lạnh lùng lên tiếng.

Phương Hành vội la lên: “Lão tiện nhân Thanh Điều có tư cách gì đem Tiểu Man cho ngươi chứ? Tiểu Man là của ta, không phải của bà ta!”

Huyên Tứ Nương nghe được lời này từ trong xe ngọc, lông mày nhướn lên, cảm giác như có người khiêu khích uy quyền của bản thân. Nàng ta thản nhiên nhìn Tiểu Man một cái, nha đầu này mặt đầy cầu khẩn ngước nhìn nàng ta, mong rằng nàng ta sẽ thả nó rời đi. Huyên Tứ Nương cảm thấy một cảm giác kì dị: “Phù Diêu Cung làm sao vậy? Người nào cũng dám khiêu chiến uy vọng của Phù Diêu Cung sao? Sau lưng Tửu Nhục Tăng kia là Linh Sơn Tự, cái này cũng thôi đi, nhưng tại sao một con kiến Linh Động kỳ cũng dám đuổi theo mình đòi người? Tại sao tiểu nha đầu này cũng thà là đi với tên tiểu quỷ này cũng không thèm để ý tới vinh hoa phú quý nơi Phù Diêu Cung chứ?”. Nghĩ như vậy, nỗi tức giận trong lòng nàng ta dâng lên, thanh âm trở nên buốt giá!

“À? Thật sao? Ta đây nói cho ngươi nghe, nha đầu này là của ai. Lời của ngươi không tính, lời Thanh Điểu cũng không được, lời của nha đầu này lại càng không. Chỉ có lời nói của ta mới tính. Bắt đầu từ hôm nay, nha đầu này không còn là đồ nhi của Thanh Điểu, càng không phải nha hoàn của ngươi, mà là thị giả của ta, là thị thiếp của Phù Diêu Cung Đại Tư Đồ tương lai. Như vậy có lẽ vận khí sẽ tốt hơn, còn có thể trở thành Thần Nữ!” – Thanh âm Huyên Tứ Nương bình thản, mà Phương Hành nghe xong trong lòng bốc lửa giận, liều mạng hét to: “Dựa vào cái gì cơ chứ?”

“Chỉ dựa vào việc ta là Huyên Tứ Nương của Phù Diêu Cung!”

Một câu đã đưa ra tất cả đáp án. Cỗ xe từ từ chuyển hướng, đánh xe bay đi mất.

Trong cỗ xe bỗng có tiếng khóc vang lên.

Nước mắt Tiểu Man đã rơi đầy mặt, nhưng nàng che miệng, không muốn tạo ra bất kì âm thanh nào để Phương Hành nghe thấy. Phương Hành vội vã kêu: “Ngươi đừng đi…!”

Kêu lớn xong muốn đuổi theo, nhưng Tiền bà bà cùng một lão bà khác bỗng nhiên chặn trước người hắn, điềm nhiên nói: “Tiểu quỷ, coi như ta đã bỏ qua cho ngươi một mạng, nếu ngươi dám đuổi theo, cẩn thận sẽ mất mạng đấy!”

“Tránh ra!” – Phương Hành tức giận, đại đao vung lên chém về phía trước.

Thế nhưng một đao chứa toàn bộ sức lực của hắn, đối với Tiền bà bà lại chỉ như trò cười. Bàn tay khô gầy nhẹ nhàng nhấn một cái, một khối sức mạnh to lớn vô cùng bao phủ lấy Phương Hành, ngay cả đầu ngón út cũng không nhúc nhích nổi.

“Thật là một tên tiểu quỷ không biết tự lượng sức…” - Tiền bà bà nở nụ cười lạnh: “Chủ thượng có lệnh muốn giữ cho ngươi một mạng, thế nhưng… Phế bỏ ngươi cũng không tính là trái luật…”. Bà ta vừa nói, tay vừa tăng sức mạnh, linh khí tuôn trào như muốn đánh nát đan điền kinh mạch của Phương Hành.

Phương Hành vận hết toàn lực cũng không thể hạ đại đao trong tay xuống, chỉ có thể cảm thấy bốn phương tám hướng quanh cơ thể đều bị sức mạnh khổng lồ chèn ép bao vây. Mà sức mạnh này như muốn rót vào kinh mạch của hắn, khiến cả người hắn như căng ra, khuôn mặt đã đỏ bừng, xương cốt lại phát ra âm thanh rợn người, cảm giác thân thể tựa như sắp nổ tung.

“Thủ hạ lưu tình…”

Ngay lúc này, một tiếng hét to truyền tới. Một lão giả áo đen đáp mây bay đến, chính là Thiết Như Cuồng. Ông ta vô cùng lo lắng mà lao đến, trực tiếp quỳ xuống ở trên mây, dập đầu về hướng Tiền bà bà kêu lên: “Tiền bối khoan hồng đại lượng, xin ngài hãy tha cho tiểu quỷ này một mạng, vãn bối nhất định sẽ dạy dỗ hắn…”

“Hừ!” - Tiền bà bà không thèm để ý tới Thiết Như Cuồng, tay còn muốn tăng sức mạnh. Nhưng đúng lúc này, Huyên Tứ Nương phát ra thanh âm nhàn nhạt từ trên không trung: “Mau mau lên đường, tha cho hắn một lần đi…”. Tiền bà bà nghe vậy, lông mày hiện lên ý hận, thả Phương Hành xuống.

“Lão già này…”

Phương Hành ho khan kịch liệt, nhưng vẫn cố gắng cầm đao bổ xuống. Thiết Như Cuồng ở bên cạnh vội vã kéo hắn về, trói hắn lại bằng linh lực, thậm chí còn phong ấn kỳ kinh bát mạch của hắn, chỉ sợ hắn lại phát ra thêm âm thanh nào khác. Sau đó bái lạy Tiền bà bà, nói: “Tạ ơn tiền bối tha mạng, sau khi Như Cuồng mang hắn trở về, nhất định sẽ quản giáo nghiêm khắc!”

Tiền bà bà cười lạnh một tiếng, cũng không nói lời nào, cùng một bà lão khác xoay người đi, lướt qua hai người họ.

“Ư… Ư… Ư…Ư”

Hai mắt Phương Hành hận không thể bắn ra ngoài, mặt đỏ bừng. Thiết Như Cuồng cũng không để ý hắn, một tay ôm hắn vào ngực, một hơi đáp mây bay về hướng ngược lại với hướng của đám Huyên Tứ Nương vài trăm dặm, sau đó mới ngừng lại, bày ra vài tấm bình phong. Lúc này mới tháo bỏ mấy sợi linh lực trói buộc Phương Hành ra, nói giọng giáo huấn một cách tức giận: “Ngươi thực sự muốn chết à? Phù Diêu Cung hận ngươi tới tận xương tủy, ngươi cho rằng họ không dám giết ngươi sao?”

“Tại sao lại thế? Tại sao bà ta phải mang Tiểu Man đi? Tiểu Man là của ta…” – Phương Hành điên cuồng kêu lớn, muốn xông ra, lại bị sức mạnh của Thiết Như Cuồng trói lại.

“Tại sao lại thế à? Ngươi không thấy ở trước mặt người ta, ta và ngươi như con kiến vậy, còn chưa đủ sao?”

“Có thực lực thì có quyền sao? Có thực lực thì có thể cướp Tiểu Man sao?” – Phương Hành phát điên, liều mạng giãy dụa.

Thiết Như Cuồng cười khổ, nói: “Dĩ nhiên có thể. Thực tế thì ngươi có thể giữ được một mạng đã là may lắm rồi. Ngươi cũng thông minh, có mấy lời ta không cần nói quá rõ nữa. Giới tu hành này chính là cường giả vi tôn, điều này luôn đúng. Nếu ngươi không đủ mạnh thì chỉ có thể nghe theo mệnh trời, nhẫn nhục chịu đựng, điều này ngươi còn không hiểu sao?”

“Ở trước mặt đệ tử bình thường, những đệ tử thiên kiêu như các ngươi giống như trời đất, có thể cướp đoạt lấy tất cả của bọn họ. Chúng ta cũng mắt nhắm mắt mở, không phải không biết. Nhưng ở trước mặt đám lão già Trúc Cơ thành công như chúng ta, các ngươi cũng chỉ có thể phục tùng. Mà chúng ta ở trước mặt Phù Diêu Cung cũng chẳng mạnh hơn con kiến là bao, chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, không dám phản kháng!”

Ông ta thở dài, đi tới trước người Phương Hành, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ lên bả vai Phương Hành, nói: “Con đường tu hành chính là như thế, nếu ngươi không làm được việc trở nên mạnh hơn người khác, ít nhất nên học làm sao để có thể sống sót mới được!”

Một câu nói này, trong khoảnh khắc đã khiến Phương Hành đang điên cuồng ngẩn người ra, trầm mặc lại. Trong đầu hắn đang hồi tưởng lại cảnh tượng đám thổ phỉ Quỷ Yên Cốc ra tay đánh cướp, đám thương nhân kia lại đau khổ cầu khẩn.

Sau đó, hắn lại nghĩ tới cảnh tượng Tiêu Kiếm Minh quyết tâm cầm kiếm giết chết bọn Quỷ Yên Cốc… Đúng vậy, đều rất giống nhau, mạnh đoạt yếu. Chẳng những có thể cướp lấy hết thảy tài sản, thậm chí ngay cả mạng cũng có thể lấy đi! Bản thân bước vào con đường tu hành cũng chỉ là thay đổi chỗ mà thôi, còn nguyên tắc này đều là giống nhau. Thậm chí trong giới tu hành, đạo lý này càng trần trụi khốc liệt hơn nữa!

Bọn trộm cắp ở Quỷ Yên Cốc còn có chút đạo đức, lấy tiền không lấy mạng. Bởi bọn họ cũng là người thường, biết mạng của mọi người đều giống nhau. Nhưng trong giới tu hành, kẻ mạnh giết chết kẻ yếu đơn giản như dí chết một con kiến vậy. Bởi vì giới tu hành nắm giữ sức mạnh to lớn, kẻ mạnh sẽ chỉ coi mạng của mình là mạng, căn bản sẽ không coi mạng của kẻ yếu là một sinh mạng. Đạo lý này dù có thể hiểu được, nhưng khi thực sự cảm nhận được nó, vẫn cảm thấy khó mà chấp nhận được. Hay nói cách khác, thứ hắn tiếp nhận không phải là đạo lý này, mà là vốn dĩ cho rằng mình đã học được bản lĩnh, nhưng rồi lại chợt phát hiện chính mình nhỏ bé đến vậy.

Thiết Như Cuồng nhìn bộ dạng u ám của hắn, trong lòng có chút không nỡ, thở dài nói: “Ngươi cũng không cần quá buồn. Thực ra chuyện cũng không tệ đến thế. Nếu ngươi thực sự thích nha đầu này, sau này đi giành lại là được. Cho dù nha đầu này sẽ làm thị thiếp của Phù Diêu Cung Đại Tư Đồ kế nhiệm, đó cũng là chuyện của một trăm năm sau. Trong một trăm năm này, nàng sẽ được Phù Diêu Cung bồi dưỡng như một ứng cử viên Thần Nữ, băng thanh ngọc khiết, không để cho bất kì nam nhân nào tới gần, nên cơ hội của ngươi còn rất lớn…”

“Một trăm năm?” – Phương Hành giật mình, hơi nghiêng đầu hỏi Thiết Như Cuồng.

Thiết Như Cuồng gật đầu nói: “Không sai, ngàn năm có một cuộc Dao Trì Yến. Dao Trì Yến cũng chính là thời khắc Thần Nữ Phù Điêu Cung hiện thân. Cũng chỉ có trong ngày này, đệ tử Phù Diêu Cung không trở thành Thần Nữ mới có thể trở thành thị thiếp cho Đại Tư Đồ. Mà hôm nay tới ngày diễn ra Dao Trì Yến lần tiếp theo còn một trăm năm. Đây cũng là cơ hội để ngươi phát triển…”

Vừa nói đến đây, Thiết Như Cuồng cũng không nói nữa. Ông ta nói lời này, chẳng qua là an ủi mà thôi. Phù Diêu Cung là tồn tại bậc nào rồi cơ chứ? Dao Trì Yến cần cung cách tới mức nào?

Ngàn năm mới có một buổi Dao Trì Yến, tu sĩ có tư cách tham dự đều phải đạt tới cảnh giới Nguyên Anh. Mà trong một trăm năm, tiểu tử này dù có kinh tài tuyệt diễm tới mức nào, có thể tu thành Kim Đan cũng đã rất xuất chúng rồi. Làm sao có khả năng đột phá Nguyên Anh cơ chứ?

Huống chi hôm nay mình còn xúi giục nó đi giành lại nha hoàn kia nữa chứ!

Thế nhưng tiểu quỷ này bình thường cười hì hì, tức giận mắng mỏ cũng không biến sắc, giờ lại có thể phẫn nộ tới như thế, điều này khiến trong lòng ông ta có chút lo lắng. Sợ Phương Hành bất chợt nổi điên, rước họa vào thân, vì vậy nói thế để trấn an hắn. Dù sao thì có thế nào đi nữa, nếu tên nhóc này lập chí trong một trăm năm có thể tham dự Dao Trì Yến, ít nhất là trước mắt sẽ không nổi điên lên nữa, có thể tiếp tục mà sống.

“Một trăm năm!” – Phương Hành nghe, trầm mặc thật lâu, lặp lại mấy chữ này một lần nữa. Hắn cúi đầu, âm thầm cắn răng, một lát sau mới nhẹ giọng nói: “Ông buông ta ra!”

Thiết Như Cuồng thấy hắn yên tĩnh lại bèn gật đầu, cởi bỏ toàn bộ dây trói.

“Lão nhân, ông nói rất đúng. Cuộc đời này chính là như vậy. Có dao găm thì giết người, không có dao găm sẽ bị làm thịt, thật ra điều này ta đã hiểu được từ khi còn nhỏ!”

Phương Hành cũng không xông ra, mà rất bình tĩnh nói: “Có điều ta mãi mãi sẽ không bao giờ học được cách nhẫn nhục chịu đựng, vậy đành phải trở thành kẻ mạnh nhất thôi!”

Ánh mắt của hắn hiện lên một tia hung ác, đứng thẳng trên lưng Kim Ô, nhìn về phía đám người Phù Diêu Cung vừa rời đi, hung hăng nói: “Chỉ có thể là ta đoạt người khác, tuyệt đối không để người khác chiếm lấy ta. Nếu Phù Diêu Cung cướp mất nha hoàn của ta, ta thề tương lai chắc chắn sẽ đánh tới tận cửa, phá đi cái cung rách nát đó, cướp đi tất cả mọi thứ tốt đẹp. Đoạt không được thì đập nát toàn bộ, đập không xong thì thiêu hủy bằng hết…”

Thề xong mới nhớ ra hắn đã quên mất Tiểu Man, bèn bổ sung: “Tiện thể đón Tiểu Man về!”

Thiết Như Cuồng im lặng một chút, trong lòng nghĩ: “Không ngờ cái tên nhóc này vẫn nghĩ tới việc cướp giật à…”

Thế nhưng nghe được lời thề này cũng biết rằng ông ta lo lắng vừa rồi là thừa thãi rồi, vì tiểu quỷ này chính là người cực kì lanh lợi. Mặc dù trong khoảnh khắc có thể vì lửa giận mà liều mạng, thế nhưng khi bình tĩnh lại, tất cả những đạo lí này đều hiểu được. Ông ta bèn cười khổ một tiếng, hỏi: “Tiêu Thị có quyền thế, sau này sợ rằng ngươi sẽ không thể tiếp tục ở lại Thanh Vân Tông. Có tính toán gì không?”. Thiết Như Cuồng tuy là ngay thẳng, rất thông hiểu mọi chuyện, nhìn hôm nay Tiêu Thị có thế như vậy, ông ta cũng sợ rằng không thể lưu lại Thanh Vân Tông được lâu nữa. Ngay cả ông ta cũng có ý định rời khỏi Thanh Vân Tông, đồ đệ của ông ta thì càng phải thế. Bản thân ông ta còn có thể trở về Thanh Vân Tông trong một thời gian ngắn để thu thập vài thứ. Nhưng nếu tiểu quỷ này trở về, chỉ sợ sẽ bị Tiêu Thị nhắm vào rất nhanh.

“Ta á? Đi về trước đã! Vẫn còn một trận đấu võ chưa kịp tỉ thí!” – Phương Hành nói rất chân thành.

Thiết Như Cuồng nhíu mày nói: “Đến lúc này rồi mà ngươi còn nghĩ tới trận diễn võ này ư?”

Phương Hành gật đầu nói: “Nếu muốn mạnh nhất, dĩ nhiên phải bắt đầu từ viên Trúc Cơ Đan này rồi!”

 

**

 

“Tông chủ, viên Trúc Cơ Đan này có thể ban cho Kiếm Minh chứ?”

Trên đỉnh núi chính của Thanh Vân Tông, Tiêu Sơn Hà mỉm cười nói với Tông chủ Trần Huyền Hoa. Nụ cười rất cung kính, nhưng trong mắt có đôi chút biến hóa.

Huyên Tứ Nương của Phù Diêu Cung nói chuyện rất giữ lời, chẳng sợ cuối cùng sự thật là không phá quan được, vẫn thưởng cho ông ta Huyền Quyết vì có công mật báo. Ông ta có trong tay Huyền Quyết, dĩ nhiên là có tư bản trong tay cùng chống lại Tông chủ.

Trần Huyền Hoa khẽ nhíu chân mày, không nói gì cả.

Cũng ngay lúc này, Thanh Điểu Trưởng lão bên cạnh mỉm cười mở miệng: “Tiêu sư huynh, Thanh Điểu có chuyện muốn nhờ. Trúc Cơ Đan này có thể cho ta nghiên cứu mấy ngày không? Xong xuôi nhất định sẽ trả lại cho Kiếm Minh, còn có tặng kèm theo lễ vật!”.

Tiêu Sơn Hà hơi ngẩn ra, có chút do dự. Đan sư dùng đan dược đề nghiên cứu, thường cũng sẽ bóp thành phấn, gần như là thành từng chút một để phân tích cấu tạo của đan dược. Thậm chí còn phải tiến hành đủ loại luyện pháp, tế luyện đan dược liên tục, ông ta vẫn suy nghĩ đến việc đan dược sẽ phải trải qua những thủ pháp với mức độ rèn luyện nhường nào. Cũng vì thế, mà một viên đan bị đan sư đem đi nghiên cứu như vậy, căn bản cũng giống như bánh bao ném chó, không quay trở lại được nữa.

Trong lòng ông ta dĩ nhiên là không muốn cho mượn. Thế nhưng dù sao thì Thanh Điểu cũng là người nhận được Phù Diêu Cung Huyền Quyết. Dù không thể truyền cho người khác, nhưng cũng sẽ giúp Thanh Điểu trở thành Kim Đan cao thủ một cách dễ dàng. Nói cách khác, Thanh Điểu chính là nhân vật duy nhất ở Thanh Vân Tông này có thể đối đầu với ông ta trong tương lai. Đối với người như vậy, Tiêu Sơn Hà còn có ý muốn dựa hơi một chút, nên không trực tiếp từ chối nàng.

Thanh Điểu dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của ông ta, mỉm cười nói: “Tiêu sư huynh yên tâm, ta bảo đảm sẽ không làm hỏng viên đan này, sẽ chỉ nghiên cứu trong vài ngày thôi, nhiều nhất cũng chỉ cạo một lớp phấn của nó. Ta đảm bảo bảy ngày sau sẽ trả lại ngươi một viên Trúc Cơ Đan hoàn chỉnh… Ngoài ra, để cho Kiếm Minh đạt Trúc Cơ thuận lợi, ta còn có mười hai viên Cửu Chuyển Sinh Linh Đan quý hiếm đã lâu, sẽ thưởng cho hắn!”

Tiêu Sơn Hà nghe vậy, ánh mắt sáng lên. Ông ta biết Thanh Điểu Trưởng lão có mười hai viên Cửu Chuyển Sinh Linh Đan. Đó chính là tích lũy trong nhiều năm của bà ta, là bảo bối được nàng lưu giữ từ vô số kỳ đan linh dược, giá trị rất cao, chỉ kém Trúc Cơ Đan một chút. Đây quả thực là loại đan dược tốt nhất mà tu sĩ Linh Động cảnh có thể sử dụng rồi, không nghĩ nàng lại có thể lấy ra đổi, cũng là vui mừng ngoài ý muốn.

Nghĩ tới đây, Tiêu Sơn Hà liền nở nụ cười, nói: “Thanh Điểu sư muội đã nhờ, vi huynh dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt!”

Hai người bọn họ nói chuyện qua lại, sắc mặt Tông chủ Trần Huyền Hoa đã trở nên vô cùng khó coi. Lúc này ông ta còn chưa đồng ý ban Trúc Cơ Đan cho Tiêu Kiếm Minh, vậy mà hai người này đã thương thảo có cho mượn hay không, rốt cuộc coi ông ta ra gì không vậy?

Thế nhưng hôm nay ông ta cũng không có ý định đối đầu với Tiêu Sơn Hà. Ông ta thở dài một hơi, đang định cất lời nói thì chợt thấy ở nơi xa phía chân trời có một đám mây bay đến. Ở trên đám mây chính là thầy trò Thiết Như Cuồng cùng con Kim Ô lớn. Đám mây còn chưa tới gần, tiếng của Phương Hành đã vang tới: “Tiêu Kiếm Minh, thủ lĩnh Thanh Vân Tông còn chưa quyết định được, ngươi có dám đánh một trận với tiểu gia hay không?”

Trước Ngọc Cơ Điện, chú cháu Tiêu thị và Thanh Điểu Trưởng lão, thậm chí là cả Tông chủ Trần Huyền Hoa đều thay đổi sắc mặt. Khách quý của Phù Diêu Cung đã đi rồi, chú cháu Tiêu thị được nước sắp vùng lên rồi, mà tiểu quỷ này lại vẫn muốn khiêu chiến sao? Tiểu quỷ này thật sự không sợ đắc tội với chú cháu Tiêu thị sao? Hay là hắn tự nghĩ đằng nào cũng bất hạnh rồi, muốn cố ý tìm chết trên lôi đài sao?

“Hừ, ta còn lo tên tiểu quỷ này chạy trốn, không nghĩ rằng hắn chủ động dâng tới tận cửa…” – Vẻ mặt Tiêu Sơn Hà lạnh lẽo, lạnh lùng cười nói, không hề che giấu sát ý trong câu chữ. Lúc trước ông ta còn có chút kiêng dè Trần Huyền Hoa, không dám để lộ suy nghĩ thật của mình, nhưng giờ đây thì chẳng còn chút kiêng sợ nào nữa.

Cũng vào lúc này, người bên cạnh bất chợt xông lên phía trước, cầu khẩn: “Thúc thúc, xin hãy để cơ hội này cho cháu, để cháu đích thân chém hắn!” - Người nói chuyện lúc này là Tiêu Kiếm Minh, gương mặt đầy thành khẩn.

Tiêu Sơn Hà hơi ngẩn ra, phát hiện rằng việc đích thân chém tên tiểu quỷ này đã trở thành tâm tư khó bỏ với Tiêu Kiếm Minh. Hơn nữa nếu ông ta tự mình ra tay đối phó với tên tiểu quỷ này, không chắc rằng Tông chủ Trần Huyền Hoa sẽ để yên như vậy, càng không chắc rằng tên tiểu quỷ kia sẽ không đồng ý. Mà hôm nay tuy ông ta có chút lợi thế, nhưng dù sao cũng chưa phải Kim Đan chân chính, không phải thời điểm tốt để vạch mặt. Nghĩ vậy, ông ta bất đắc dĩ gật đầu, nói: “Vậy ngươi đi đi, cố gắng giữ một mạng cho hắn!”

Tiêu Kiếm Minh biết chú mình còn muốn ép hỏi bí mật từ Phương Hành, liền gật đầu nói: “Cháu sẽ cẩn thận!”

Cũng vào lúc này, Phương Hành đã tới rất gần ngọn núi, đáp xuống từ trên lưng Kim Ô, nói nhỏ với Kim Ô điều gì đó, liền thấy ánh mắt Kim Ô rực sáng rồi bay đi. Mà Phương Hành cũng không chờ nó, tự mình trực tiếp đi vào ngọn núi nhỏ, khoanh tay trước ngực, khí phách hiên ngang, đứng ở giữa sân hét lớn: “Tiêu Kiếm Minh mau tới nhận chết! Tiểu gia không chờ được nữa!”

Tiêu Kiếm Minh điều khiển thiết ưng bay đến trước tiểu thiên đài, mắt nhìn xuống Phương Hành, cười lạnh: “Ngươi vội vàng chịu chết như vậy sao?”

Phương Hành cười nói: “Đúng vậy, da ta đang ngứa đây, còn không mau xuống gãi cho tiểu gia?”

“Haha…” – Tiêu Kiếm Minh nở nụ cười, lạnh giọng nói tiếp: “Nhất định ta sẽ cho ngươi hưởng thụ!”.

Vừa nói xong, phi thiết ưng vào tiểu thiên đài. Lúc này có thể nói là hắn ta tràn đầy lòng tin, thậm chí còn cho rằng Phương Hành thực sự tới chịu chết, bởi vì hắn ta phát hiện ra Phương Hành không đem theo Kim Ô bên mình. Có thể hắn cũng tự biết được rằng hắn sẽ phải chết nên đã để Kim Ô rời đi, tự mình đi tìm chết. Mặc dù Phương Hành không đem theo thú cưỡi, nhưng Tiêu Kiếm Minh vẫn tính toán đem theo thiết ưng.

Dù sao hắn ta vẫn nhớ rằng thúc thúc đã nói, hết thảy cẩn thận vẫn là hơn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương