Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 169: Hòa thượng gánh núi mà đi
Những người khác nghe xong đều cảm thấy cả kinh, đã hiểu ý cầu cứu của Tông chủ. Hôm nay mặc dù Phù Diêu Cung không thể phá quan, nhưng căn bản đã khẳng định người bế quan là người bọn họ muốn tìm. Đợi tới khi Khương Gia biết được chuyện này, tất nhiên sẽ phái người tới phá quan thêm một lần nữa. Sợ rằng đến lúc đó sẽ không chỉ đơn giản là phá quan như vậy. Nếu Khương Gia giận lây sang Thanh Vân Tông, chỉ sợ khắp Thanh Vân Tông gần ngàn tánh mạng sẽ chẳng còn ai có thể sống sót.
Dù sao thì, đối thủ là Khương Gia - một trong số những thế gia cổ đại khởi nguồn của đạo pháp Đông Thổ.
Thiên Nguyên Đại Lục, dằng dặc ngàn vạn năm, đạo pháp diễn sinh trong dòng lịch sử dài. Không biết đã bao nhiêu thiên kiêu đại thánh quật khởi rồi lại tiêu vong, không biết đã có bao nhiêu cái tên từng được người người ghi nhớ, để rồi bị lãng quên trong năm tháng đằng đẵng. Thiên tài kiệt xuất nhường nào, cũng khó tránh khỏi vận mệnh bị người đời quên lãng. Ngàn vạn năm vững vàng không gục ngã, chỉ có thể là các đại thế gia cổ xưa cùng thánh địa của những nhân tố được truyền thừa.
Những thế lực cường đại này chia nhau ở những nơi đỉnh thế giới: Nam Chiêm, Tây Hạ, Bắc Câu, Đông Thắng đều có. Truyền thừa kéo dài vạn năm, nội tình thâm hậu tới độ khó có thể tưởng tượng được, làm chủ giới tu hành, quân lâm thiên hạ.
Mà trong bốn châu này, nội tình của Đông Thắng Thần Châu cổ thế gia vẫn là kinh người nhất.
Đông Thắng Thần Châu chính là khởi nguồn của đạo pháp. Thứ đạo pháp vẫn đang lan truyền trên cả mảnh đất Thiên Nguyên Đại Lục này chính là xuất phát từ Đông Thắng Thần Châu. Cũng vì vậy, thân phận của Đông Thắng Thần Châu cổ thế gia càng trở nên tôn quý. Trong đó mỗi một người xuất hiện đều là danh tiếng vang dội khắp bốn châu. Mà người được Huyên Tứ Nương nhắc tới – Đông Thắng Thần Châu Khương Gia, lại là một trong những họ xưa nhất và cao quý nhất Đông Thổ này.
Nếu nói Đông Thổ Khương Gia là người khổng lồ, vậy thì Thanh Vân Tông chính là một con kiến nhỏ. Con kiến chọc tới người khổng lồ, bất kể nguyên nhân là gì, đều có thể bị đạp chết chỉ với một cước.
Tửu Nhục Tăng trầm mặc không nói. Trần Huyền Hoa lo lắng trong lòng, nhìn thoáng qua Phương Hành, ám hiệu rõ ràng. Mặc dù không ai biết có phải Tửu Nhục Tăng thực sự muốn “trả nợ” cho Phương Hành mới bức lui Huyên Tứ Nương của Phù Diêu Cung không, nhưng người duy nhất trong Thanh Vân Tông này có thể nói chuyện với Tửu Nhục Tăng chỉ có thể là Phương Hành mà thôi. Trần Huyền Hoa đang ám chỉ hắn cầu xin Tửu Nhục Tăng đi.
Phương Hành thấy đường đường là một vị Tông chủ đã đưa ra ánh mắt cầu khẩn như vậy, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ. Hắn đi tới đi lui cạnh Tửu Nhục Tăng: “Đại hòa thượng, Tông chủ đã nói với ngươi như thế, ngươi nể tình chút…”
Tửu Nhục Tăng nhìn hắn một cái: “Ta đã trả đủ nợ rồi!”
Phương Hành nói: “Không phải còn tiền lãi sao? Ngươi đã nói có thể tính mà!”
Tửu Nhục Tăng im lặng thở dài: “Cũng được, nếu người của Khương Gia có tới, cứ quy hết lên đầu bần tăng đi!”
Đám người Trần Huyền Hoa nghe vậy vui mừng khôn xiết, không nghĩ được rằng Phương Hành nói chuyện thực sự có tác dụng. Trần Huyền Hoa thi lễ lạy dài, nói: “Đa tạ đại sư cứu giúp, nhưng không biết liệu đại sư sẽ làm thế nào…?”
Tửu Nhục Tăng cười nhàn nhạt, nói: “Người bế quan không ở chỗ này, phiền phức tự nhiên sẽ không còn nữa!”. Nói xong, hai tay chậm rãi chắp lại, sơn gian trống rỗng, theo động tác này của ông ấy mà có gió nổi lên, cuốn núi rừng loạn xạ, vô cùng kinh khủng. Đám người Trần Huyền Hoa kinh hãi, vội vàng cưỡi mây đi lên, các đệ tử đạo đồng trong sơn gian cùng đi theo. Ánh mắt hoảng sợ nhìn xuống hòa thượng Tửu Nhục dưới chân núi, không biết ông ấy đột nhiên thi triển đại thần thông là muốn làm gì.
Dưới chân núi, từ trong gió lớn cuồn cuộn truyền ra một âm thanh Phạn xướng cao quý thần thánh, hư vô mờ mịt, kì ảo thành tâm. Sau đó trong núi bỗng nhiên xuất hiện kim quang đại tác, thân hình Tửu Nhục Tăng dần trở nên to lớn, cao đến hơn trượng. Nhưng vẫn tiếp tục cao tới hơn trăm trượng, ngàn trượng, biến thành một người khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất, ánh sáng trên người tỏa ra chói mắt, hệt như thần Phật chân chính vậy.
Đại hòa thượng xoay người lại, hướng về Phù Diêu Cung, thi lễ cho Thanh Vân Tông chủ. Sau đó ông ấy lấy ra một cái thiền trượng, to như ngọn núi, dài tới nghìn trượng. Tửu Nhục Tăng liền đem một đầu của thiền trượng cắm vào Phi Thạch Phong – nơi Bạch Thiên Trượng bế tử quan, lại như cảm thấy gì đó, ngạc nhiên nói: “A, còn có một người nữa!”. Nói rồi liền đem đầu còn lại của thiền trượng cắm vào Vân Ẩn Phong. Mỗi đầu trượng là một ngọn núi, Tửu Nhục Tặng trực tiếp gánh hai ngọn núi lên vai rồi sải bước đi vào trong rừng.
Âm vang ầm ầm, khói bụi tràn ngập, đất trời rung chuyển, gió mây đổi sắc. Thanh Vân có bảy ngọn núi, giờ chỉ còn có năm ngọn…
“Chuyện này…” – Tông chủ Trần Huyền Hoa vừa im lặng, vừa hoảng sợ. Chẳng ai ngờ được rằng phương pháp mà hòa thượng này dùng để cứu giúp đệ tử của Thanh Vân Tông lại là trực tiếp đem luôn hai ngọn núi này đi. Không chỉ lấy đi Phi Thạch Phong nơi Bạch Thiên Trượng đang bế tử quan, mà còn đem đi luôn cả Vân Ẩn Phong mà Thái Thượng Trưởng lão bế tử quan nữa chứ. Cách làm này có chút buồn cười, nhưng dưới uy lực to lớn mức này lại chẳng có ai dám cười, chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Cách làm này… Đúng là khả thi thật…” - Trần Bảo Nghiên, trưởng lão truyền pháp của Thư Văn Cốc trầm mặc một lúc lâu, khẽ thở dài. Trần Huyền Hoa cũng không biết phải nói gì cho phải, nhưng cũng hiểu được là có lý. Ngay cả mấy ngọn núi dùng để bế quan đều bị lấy đi cả rồi. Nếu như Đông Thổ Khương Gia cho người tới, tự nhiên sẽ phải tìm tới Tửu Nhục Tăng thì mới có thể xác định người trong núi có phải người bọn họ muốn tìm không. Nếu như vậy, trước khi Khương Gia thực sự xác định được vấn đề này, Thanh Vân Tông sẽ trở nên an toàn hơn rất nhiều, ít nhất là không lo bị tiêu diệt nữa.
Tửu Nhục Tăng gánh núi mà đi, thân hình khổng lồ nhưng tốc độ lại cực nhanh. Bên người hòa thượng có mây bay quanh quẩn, mới bước vài bước mà đã tới chân trời, thoáng một chốc đã biến mất nơi cuối chân trời xa khuất. Ở đây dù tu sĩ thuộc cảnh giới Trúc Cơ không thiếu, nhưng dù cho họ có thi triển Pháp Nhãn Thuật cũng không thể tìm được bóng dáng Tửu Nhục Tăng. Trên mặt đất không lưu lại nổi một dấu chân. Trừ hai ngọn núi đã bị đem đi mất, còn lại không có một dấu vết gì.
Sau khi thân ảnh Tửu Nhục Tăng hoàn toàn biến mất, vạn trượng linh quang hiện lên tại Ngọc Cơ Điện trên không, một chiếc xe kéo ngọc bay lên, đằng trước có vài lực sĩ đeo khăn vàng mở đường, kéo theo sao là mấy bà lão đi theo, tu vi sâu không lường được. Dĩ nhiên là đám người từ Phù Diêu Cung cũng muốn rời đi rồi, đám Trần Huyền Hoa cũng không dám đắc tội thêm nữa, bèn lên giữa không trung, hành lễ ly khai tiễn những người muốn rời đi.
“Hầy, Thanh Vân Tông tự nhiên nhiều chuyện rồi…” - đợi cỗ xe ngọc chạy xa xa khuất tầm mắt, Trần Huyền Hoa đứng lên, vẻ mặt chán nản.
Thiết Như Cuồng thờ dài nói: “Không sai, Tiêu Sơn Hà không ngại lấy oán báo ân, bán đứng Bạch Trưởng lão, đổi lấy Huyền Quyết truyền thừa của Phù Diêu Cung, từ nay về sau ắt không cam chịu làm người bình thường nữa. Thanh Điểu Trưởng lão cũng đổi đồ đệ yêu thích của mình để đổi lấy một quyển Huyền Quyết truyền thừa có khả năng luyện kim đan. Chỉ có điều truyền thừa này không được phép truyền cho người khác, cũng không biết tương lai có khả năng trị được Tiêu Sơn Hà không?”
“Cho dù là trị được, chỉ sợ Thanh Điểu cũng sẽ không làm… Hầy, thôi theo bọn họ vậy!” - Trần Huyền Hoa trở nên trầm lặng, nói nửa câu liền dừng lại, dường như không muốn nói chuyện nhiều. Vào lúc này, lời nói của Thiết Như Cuồng bỗng khiến một người khác chú ý:
“Thanh Điểu đổi đồ đệ yêu thích lấy một quyển Huyền Quyết? Đồ đệ nào thế?” - Phương Hành hơi ngẩn ra, ngẩng đầu hỏi.
Thiết Như Cuồng nói: “Tê Hà Cốc còn có người nào có thể được Phù Diêu Cung nhìn trúng nữa chứ, tất nhiên là cô bé tên Tiểu Man kia rồi!”
“Tiểu Man đã vào Phù Diêu Cung?” – Phương Hành ngẩn ngơ, đột nhiên phá lên cười ha ha, trông thật là vui vẻ.
Thiết Như Cuồng im lặng rồi nói: “Ngươi vui vẻ như vậy là làm sao?”
Phương Hành dương dương đắc ý nói: “Ngươi biết Tiểu Man là ai chứ? Đó là nha hoàn của ta. Bất kể là thời điểm nào đều một lòng theo ta. Nàng học được bản lĩnh ở Phù Diêu Cung, sau này bổn thiếu gia đây cũng được hưởng lây nữa kia… Ha ha…”
“Đồ đệ yêu thích của Thanh Điểu thế nào lại thành nha hoàn của ngươi được?” - Thiết Như Cuồng im lặng nói thầm, nhưng lại thở dài nói tiếp: “Vào Phù Diêu Cung chẳng khác nào một bước lên trời. Tương lai của nha đầu này đúng là vô hạn, thế nhưng cứ mở miệng ra lại gọi nha hoàn, sau này đừng gọi thế nữa. Đến khi hơn trăm tuổi, ít nhất con bé đó cũng sẽ là thân phận thị thiếp của Phù Diêu Cung Đại Tư Đồ, cao quý vô cùng, đừng quên họa từ miệng mà ra, rồi lại gây phiền toái!”
“Thị thiếp? Cái gì mà thị thiếp?” – Phương Hành mặt vốn tràn đầy ý cười, giờ lại ngây dại hẳn, lặp lại cụm từ ấy lần nữa.
Thiết Như Cuồng hơi bất ngờ vì phản ứng của Phương Hành, nói: “Thị thiếp của Phù Diêu Cung Tư Đồ đó… Trong Phù Diêu Cung chỉ có hai nam tử, một người là Đại Tư Đồ hiện tại, một người là Đại Tư Đồ tương lai. Trong cung, trừ Đại Tư Đồ huyết mạch và thần nữ hạ nhiệm ra, các nữ đệ tử còn lại đều là thị thiếp của Đại Tư Đồ kế nhiệm. Đây là chuyện cả thiên hạ đều biết mà…”
“Ta… Ta chửi con mẹ hắn chứ!” – Phương Hành bỗng nhiên quát to, trực tiếp nhảy xuống. Lúc này hắn vẫn còn ở trên đám mây mà Thiết Như Cuồng ngưng tụ, ngay lập tức nhảy xuống, nhảy ra giữa không trung trông chẳng khác nào tự sát, miệng hét lớn: “Lão Kim mau tới đây…”
Từ nơi xa, một đám mây kim sắc lướt tới đón lấy hắn, chính là Kim Ô quanh quẩn gần đó. Phương Hành đứng trên lưng Kim Ô, vội tới mức kêu lớn: “Mau mau… Mau mau… Mau mang ta tới nơi đó…”
Tuy Kim Ô cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng vẫn chở hắn tới đỉnh núi chính của Thanh Vân Tông, bay tới Ngọc Cơ Điện. Có thể thấy Thanh Điểu Trưởng lão cùng Tiêu Sơn Hà mặt đang nở nụ cười, thấp giọng nói chuyện. Mà bên cạnh Thanh Điểu Trưởng lão lúc này là mấy nữ đệ tử của Tê Hà Cốc. Chỉ có điều Tiểu Man thường ngày cũng sẽ đi theo ở vị trí đó, giờ lại chẳng còn thấy bóng dáng đâu.
“Tiểu Man đâu? Tiểu Man đã đi đâu?” – Trên gáy Phương Hành toát ra một tầng mồ hôi, hỏi Thanh Điểu Trưởng lão rất to. Thanh Điểu Trưởng lão hơi ngẩn người ra, nét mặt có phần không vui: “Tên tiểu quỷ này không lớn không nhỏ, không biết gọi một tiếng Trưởng lão sao? Tiểu Man có cơ duyên lớn, ta đưa nàng tới Phù Diêu Cung của Huyên nương nương làm thị giả rồi, đã rời đi cùng Huyên nương nương rồi!”
Tin tức này như sấm sét giữa trời quang với Phương Hành, mắng to: “Bà già khốn kiếp này, dám đổi Tiểu Man lấy lợi ích, sớm muộn gì ta cũng sẽ chém chết ngươi…”. Vừa mắng, hắn vừa vội vàng điều khiển Kim Ô chuyển hướng, đuổi theo cỗ xe vừa rời khỏi Thanh Vân Tông tới Phù Diêu Cung.
Thanh Điểu bị Phương Hành mắng tới ngây người, qua một lúc mới kịp phản ứng. Vẻ mặt bà ta tức giận tới đỏ bừng, quát lên: “Tên tiểu quỷ ghê gớm, dám làm nhục ta như thế, làm như ta không dám giết ngươi sao?”. Nói xong liền đáp mây bay mà đuổi theo, nhưng đúng lúc này, đám người Tông chủ Trần Huyền Hoa cũng đã lướt tới, thấy bộ dạng của bà ta, Trần Huyền Hoa vội vã kéo bà ta lại, không cho bà ta đuổi theo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook