Lược Thiên Ký (Bản dịch)
-
Chương 168: Tửu Nhục Tăng trả nợ
Theo câu nói nhẹ nhàng kia, ở ngoài sơn môn Thanh Vân Tông, một hòa thượng thân hình cao lớn từ từ đi tới. Thoạt nhìn ông ấy đi vô cùng chậm, nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh chóng. Mỗi bước nhẹ nhàng dài tận trăm trượng, vượt qua sơn môn chỉ trong nháy mắt, phóng qua hai đỉnh núi ẩn trong mây, thẳng hướng Phi Thạch Phong mà đi tới. Thanh âm vừa mới vang lên như còn ở ngoài sơn môn, mà câu vừa nói hết, người cũng đã tới rồi.
Mà trong quá trình này, bàn tay kết chưởng của Tiền bà bà từ Phù Diêu Cung cũng dừng ở giữa không trung. Câu nói kia vừa vang lên, cảm giác có một điều gì đó trấn áp bà ta, dường như là một pháp chú, khiến cho chưởng này của bà ta không dám đánh ra, thậm chí không dám phát ra chút sức mạnh nào. Bởi vì bà ta hiểu được, nếu phát ra sức mạnh một cái, bản thân bà ta sẽ lập tức tan thành tro bụi.
Những người khác đứng trước động phủ cũng sợ hãi nhìn về phía hòa thượng kia, thấy người này thân cao hơn trượng, hình thể cao lớn, nhưng lại gầy đến kinh người, như chỉ còn da bọc xương, mi dài mắt cụp, khí tức lạnh lùng.
Ông ấy không tỏa ra không khí quá mức ghê gớm, nhưng trong khoảnh khắc ấy, không ai có đủ can đảm nói chuyện.
“Tửu... Tửu… Tửu Nhục Thần Tăng?”
Một lúc lâu trôi qua, một người kinh ngạc kêu lên, sau đó bịt kín miệng mình.
Người hô lên cái tên ấy là Tiêu Kiếm Minh, hắn ta đã từng thấy vị hòa thượng này một lần.
Trên đường về núi, một vị hảo hữu của hắn ta là Hầu Quỷ Môn từng rủ hắn ta tới Phong Nguyệt Am để nghe kinh. Lần nghe ấy chính là kinh do vị đại sư Tửu Nhục này giảng. Để có đủ tư cách vào Phong Nguyệt Am, lúc ấy hắn ta còn phải đổi bằng một trăm khối linh thạch trung phẩm.
Thế nhưng, một vị cao tăng thần bí khó lường như vậy, sao lại xuất hiện ở nơi này?
Tiêu Kiếm Minh tràn đầy nghi ngờ, chỉ là không dám hỏi. Bình thường hắn ta cũng ba hoa rằng bản thân mình đi nghe kinh do Tửu Nhục Tăng giảng. Thế nhưng người ta lại chẳng biết hắn ta là ai.
“Tửu Nhục đại sư, sao ngài lại xuất hiện ở đây?”
Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên, là Huyên Tứ Nương. Không rõ biểu cảm lúc này là tức giận hay vui vẻ, chỉ có âm thanh nhàn nhạt hỏi.
Trong quá trình hỏi, nàng ta từ từ bước ra phía trước, đứng chắn giữa Tửu Nhục Tăng cùng Tiền bà bà. Tiền bà bà vốn không dám cử động ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa ngã ngồi ra đất. Tiếp sau đó, Phương Hành cũng thoát ra khỏi ảo giác trời sập vừa rồi, quay người lại, hơi ngẩn ra.
“Con lừa ngốc này sao lại tới rồi? Là ông ấy cứu ta sao?”
Phát hiện không khí xung quanh có chút khác thường, Phương Hành cũng không nói gì nữa, lẳng lặng quan sát.
“Vì sao Tứ cô nương tới Nam Chiêm, lý do của bần tăng cũng như vậy!”
Tửu Nhục Tăng cũng không nhìn người khác, nghe thấy câu hỏi của Huyên Tứ Nương mới nhẹ nhàng mở miệng, hai tay chắp lại.
Ánh mắt Huyên Tứ Nương khẽ chuyển thành lạnh lùng, lạnh nhạt nói: “Xem ra Linh Sơn Tự các ngươi cũng đã biết tới chuyện này!”
Tửu Nhục Tăng lạnh nhạt đáp lời: “Huyền quan nhất động, thiên hạ loạn!”
Huyên Tứ Nương lạnh giọng nói: “Quả là vậy! Ta tới Thanh Vân Tông, ngươi cũng trùng hợp xuất hiện tại nơi đây, là muốn ngăn cản Phù Diêu Cung ta luyện chế Nam Chiêm Phương Thốn Đồ sao? Linh Sơn Tự xác định muốn khai chiến với Phù Diêu Cung ư?”
Tửu Nhục Tăng cười khổ một tiếng, nói: “Tứ cô nương hiểu lầm rồi. Phù Diêu Cung muốn luyện Nam Chiêm Phương Thốn Đồ, cứ tự nhiên mà luyện. Linh Sơn Tự nếu muốn luyện Phương Thốn Đồ, tất nhiên sẽ không làm ảnh hưởng gì. Thế nhưng ngươi muốn sưu tầm bản đồ núi sông thông qua tông môn thế lực các nơi, bần tăng lại thu thập dựa vào đôi chân đi khắp núi sông non nước. Mục đích dù giống nhau, nhưng phương pháp không giống, cũng coi như nước sông không phạm nước giếng!”
Huyên Tứ Nương thấy ông ấy thành khẩn, thoáng chốc ngẩn ra: “Vậy ngươi làm vậy là vì sao?”
Tửu Nhục Tăng thở dài, bỗng nhiên chỉ về một hướng, nói: “Vì hắn!”
Ánh mắt tập trung đổ dồn vào Phương Hành đứng trước cửa đá của Bạch Thiên Trượng đang móc mũi. Thấy Tửu Nhục Tăng chỉ mình, hắn vội vàng đứng ngay ngắn lại.
Huyên Tứ Nương nhìn theo hướng ông ấy chỉ, đột nhiên kinh hãi: “Ngươi vì tên tiểu quỷ này mà tới sao?”
Khắp Thanh Vân Tông thấy cảnh này, người nào cũng tự giật mình. Tửu Nhục Tăng nổi tiếng thiên hạ, là cao thủ mà các bộ châu đều biết tới. Như Tông chủ Trần Huyền Hoa còn sợ không có tư cách có quan hệ với ông ấy. Nhân vật cỡ này, sao lại quen biết với tên tiểu quỷ Linh Động kỳ này?
Tửu Nhục Tăng nhìn Phương Hành một cái, thở dài nói: “Không sai, bần tăng tới đây chính là vì hắn!”
Huyên Tứ Nương càng thêm nghi ngờ: “Thân phận của ngươi như vậy, tìm tên tiểu tử này để làm gì cơ chứ?”
Tửu Nhục Tăng cười khổ nói: “Trả nợ!”
“Đại sư thân phận cỡ nào, sao lại thiếu nợ tên nhóc này cơ chứ?”
Huyên Tứ Nương cười lạnh, sắc mặt trở nên lãnh đạm, trong lòng dậy lên sự đề phòng.
Tửu Nhục Tăng thờ dài: “Ta đúng là thiếu nợ hắn. Ba ngày trước bần tăng đi qua Thái Hành Sơn, bụng đang đói, may được anh bạn nhỏ này mời ăn thịt uống rượu. Hắn lúc ấy nói đã mời bần tăng rượu thịt như vậy, bần tăng cũng nên đáp lễ chút gì đó cho có qua có lại. Bần tăng thấy lời ấy cũng có lý, nhưng tiếc rằng lúc ấy trong người không có một đồng, lại không thể giảng kinh gán nợ, đành phải chạy trốn…”
Ông ấy kể lại chuyện khi ấy, khiến đám người kia cùng Huyên Tứ Nương nghe được vô cùng kinh ngạc. Không ít người nhìn về phía Phương Hành chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trong đó có Tiêu Kiếm Minh. Hắn ta biết rằng cơ hội được nghe Tửu Nhục Tăng giảng kinh là hiếm có tới mức nào. Ban đầu hắn ta còn phải tốn một trăm linh thạch trung phẩm mới giành được một vị trí trong am để nghe Tửu Nhục Tăng giảng một đoạn ngắn. Vậy mà tiểu quỷ này có cơ hội tốt đến thế mà lại không chịu nghe…
Phương Hành nhận ra ánh mắt mọi người nhìn mình, hung hăng trợn mắt nhìn lại. Nhưng hắn cũng không nói gì vì trong lòng đang suy nghĩ liệu có thể mượn uy lực của hòa thượng này để giải vây hay không.
Đúng lúc này, Huyên Tứ Nương hé miệng cười một tiếng, hỏi: “Vậy đại sư tới đây là đã chuẩn bị xong tiền trả nợ rồi ư?”
Tửu Nhục Tăng thở dài: “Tiền cũng chưa có. Thế nhưng ta đi ngang Thanh Vân Tông thấy tiểu hữu này đang gặp nguy hiểm, muốn giúp hắn giải quyết khó khăn để trả nợ. Như vậy thì món nợ nhân tình này có thể nói là đã trả xong!”
Huyên Tứ Nương lúc này mới nghe ra ý tại ngôn ngoại trong lời nói của Tửu Nhục Tăng. Sắc mặt nàng ta lạnh lẽo, lớn tiếng quát: “Nói tới nói lui, thì ra vẫn là ngươi mang kế hoạch nham hiểm. Ngươi nói vậy là muốn ngăn cản ta phá quan sao?”
Tửu Nhục Tăng không đáp, ánh mắt nhìn về phía Phương Hành.
Phương Hành mừng rỡ trong lòng, kêu lên: “Đại hòa thượng, ông giúp ta lần này, chúng ta xóa nợ!”
Tửu Nhục Tăng khẽ mỉm cười, nói với Huyên Tứ Nương: “Tứ cô nương, cô nghe rõ rồi chứ?”
Huyên Tứ Nương hận tới nghiến răng, trong ánh mắt phát ra ý lạnh, lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi sao? Tửu Nhục hòa thượng, đừng cho là Huyên Tứ Nương ta dễ lừa gạt. Ta biết Linh Sơn Tự các ngươi từ trước tới nay chưa thấy thỏ chưa thả chim ưng, nơi nào có ích lợi thì mới xông tới. Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi quan hệ thế nào với người đang bế quan này? Vì sao muốn ngăn cản ta phá quan?”
Tửu Nhục Tăng lắc đầu nói: “Bần tăng không quen biết gì người đang bế quan này cả, lúc trước đã nói rồi, chính là vì trả nợ mà đến!”
Huyên Tứ Nương không tin lời này, ý hận trong lòng đột nhiên dâng cao, lạnh lùng nói: “Hôm nay ta nhất định phải phá quan, ngươi có thể ngăn được ta sao?”
Tửu Nhục Tăng hơi ngẩn ra, cười khổ nói: “Tứ cô nương mạnh mẽ phá quan, bần tăng cản thế nào đây?”
Sắc mặt Huyên Tứ Nương hòa hoãn trở lại, nhưng không ngờ rằng lời tiếp theo của Tửu Nhục Tăng khiến nàng biến sắc: “…Nhưng bần tăng hôm nay nhất định phải trả khoản nợ này, vạn bất đắc dĩ, đành phải giết hết tất cả các người thôi!”. Vẻ mặt ông ấy vô cùng bình thản và chân thật. Sau khi nói xong còn giải thích thêm: “Dù sao người chết cũng không phá quan được, cách này có lẽ hiệu quả!”
Lời vừa dứt, không chỉ người của Phù Diêu Cung, mà khắp trên dưới Thanh Vân Tông cũng biến sắc hàng loạt.
Phương Hành đang dương dương đắc ý xem kịch vui cũng trở nên sợ hết hồn, thầm nghĩ: “Vị hòa thượng này thật tàn ác!”
“Hòa thượng, ngươi đừng nói bậy. Ngươi nói có thể giết chết ta liền có thể giết chết ta sao?”
Huyên Tứ Nương sau khi khiếp sợ lại là cơn giận ngút trời, nói bằng giọng căm hận, bừng bừng sát khí.
Tửu Nhục Tăng khẽ mỉm cười, lạnh lùng nhìn nàng ta: “Có thể!”
Không có sát khí, cũng không có uy hiếp, lại càng không phô bày thủ đoạn gì để dọa nạt đối thủ.
Tửu Nhục Tăng chỉ nói một từ: có thể!
Nhưng chỉ một từ ấy lại ẩn chứa sự tự tin và chắc chắn rất mãnh liệt.
Bàn tay Huyên Tứ Nương khẽ run lên, dường như đã nhịn không nổi muốn ra tay. Nhưng đúng lúc này có một bàn tay đưa ra nắm lấy cổ tay nàng ta, chính là tay của Tiền bà bà. Lão bà này đã hồi phục sau phen bị Tửu Nhục Tăng làm cho kinh sợ, sắc mặt âm trầm như nước, khẽ lắc đầu ám hiệu cho Huyên Tử Nương rằng không thể ra tay.
Người trong nhà biết chuyện nhà mình, Tiền bà bà hiểu được thực lực của Huyên Tứ Nương cũng không yếu, nhưng so với vị hòa thượng này vẫn còn là quá non.
“Ha ha, đại hòa thượng, ngươi rất giỏi!”
Qua một lúc lâu, Huyên Tứ Nương lạnh lùng nói: “Nhìn ngươi tự tin như thế, chẳng lẽ ngươi đã tu luyện thành công Kim Cương Pháp Tướng?”
Tửu Nhục Tăng không nói một lời, chắp lại hai tay. Nhưng đó cũng là một loại thái độ - thái độ cam chịu.
Sắc mặt Huyên Tứ Nương dần trở nên khó coi. Nàng ta trầm tư hồi lâu rồi nói: “Cũng được, dù sao người này cũng không phải người mà Phù Diêu Cung ta muốn tìm. Ngươi bảo vệ người này thì sẽ phải gánh chịu lửa giận của gia tộc kia. Hy vọng tới khi người từ Đông Thổ Khương Gia tới, ngươi vẫn có thể bảo vệ được hắn ta. Phù Diêu Cung ta thăm dò vì bọn họ, tới đây coi như nhân nghĩa đã hết, chuyện này cũng không cần xen vào nữa.”
Dứt lời, nàng ta phất ống tay áo, xoay người rời đi. Khắp Thanh Vân Tông là vẻ mặt ảm đạm. Bị Tửu Nhục Tăng uy hiếp, Phù Diêu Cung cao cao tại thượng là thể, cũng phải rút lui một bước.
“Tông chủ!”
Huyên Tứ Nương bỗng dừng lại, nhìn về phía Trần Huyền Hoa, lạnh nhạt nói: “Ta ở chỗ các người đã mệt mỏi, giờ muốn hồi cung. Bản đồ sơn xuyên địa hà trong phạm vi mười vạn dặm quanh đây hãy chuẩn bị cho tốt, ba tháng sau Phù Diêu Cung sẽ phái người tới lấy!” – Thanh âm lạnh lẽo hẳn: “Tốt nhất là nên chuẩn bị tỉ mỉ chính xác một chút, nếu có xảy ra chút sai sót nào, Thanh Vân Tông này khó tránh khỏi bị tiêu diệt!”
Mồ hôi lạnh của Tông chủ Trần Huyền Hoa chảy ròng ròng, vội vàng quỳ rạp trên mặt đất, cung kính nói: “Tiểu nhân sẽ cẩn thận!”
Huyên Tứ Nương không nói nữa, cất bước lao thẳng về phía Ngọc Cơ Điện. Mấy bà lão thấy thế, tất cả đều bay theo cùng nàng ta. Trưởng lão Thanh Điểu cùng Tiêu Sơn Hà nhìn thoáng qua những người khác, do dự một chút, rồi cũng đáp mây bay lên về phía Ngọc Cơ Điện. Tông chủ Trần Huyền Hoa do dự một chút, rồi cười khổ một tiếng, đi tới trước Tửu Nhục Tăng vái chào.
“Đại sư cứu mạng…”
Nghe ông ta nói một câu như vậy, Phương Hành hơi ngẩn người ra, không biết Tông chủ có ý gì.
Tửu Nhục Tăng cũng nói: “Ta đã cản trở hành động phá quan của Phù Diêu Cung, vì sao Tông chủ còn muốn nói như vậy?”
Trần Huyền Hoa thở dài một tiếng, khom người thấp hơn, thanh âm chua xót.
“Lúc trước đại sư đã cứu mạng Bạch Trưởng lão. Bây giờ… Tiểu nhân cầu xin đại sư cứu mầy ngàn tánh mạng đệ tử Thanh Vân Tông…”
Tửu Nhục Tăng gật đầu: “Ngươi lo lắng Phù Diêu Cung sẽ tiết lộ tin tức này ra ngoài, Đông Thổ Khương Gia sẽ tìm tới đây sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook