Lược Thiên Ký (Bản dịch)
Chương 167: Phá quan phải hỏi ta

 

Thấy Huyên Tứ Nương muốn cưỡng ép phá quan, khắp trên dưới Thanh Vân Tông bị một phen kinh hãi.

Trần Huyền Hoa cũng không dám ngăn cản Huyên Tứ Nương, trong lúc quan trọng liền kéo Tiêu Sơn Hà hỏi cho rõ ràng. Tiêu Sơn Hà cũng không thể thoái thác, ngay lập tức nói ra hết chuyện về người mà Phù Diêu Cung muốn tìm cùng mối nghi ngờ về Bạch Thiên Trượng. Trần Huyền Hoa nghe xong, vội vã nói với Huyên Tứ Nương: “Xin nương nương hãy rõ, nếu ngài muốn tìm người của Đông Thổ Khương gia, nhất định không phải Bạch Trưởng lão, Bạch Trưởng lão…”

Tiêu Sơn Hà lạnh lùng nói: “Những chuyện này ta đều đã phân tích cho nương nương rồi, Tông chủ không cần nhiều lời nữa. Đúng là năm trăm năm trước, Bạch Trưởng lão xuất hiện tại Thanh Vân Tông chúng ta, cũng từng nói rằng hắn tu luyện Phá Diệt Thần Cơ Quyết. Chỉ có điều… Ai mà biết được liệu hắn có nói thật không? Có lẽ cái tên Phá Diệt Thần Cơ Quyết chỉ là dùng để đe dọa chúng ta, che giấu thân phận thực sự mà thôi…”

“Ta và ngươi đều thuộc lòng điển tích, hẳn vẫn còn nhớ rõ, hơn ba trăm năm trước từng có yêu vương tới đánh Thanh Vân Tông, khắp trên xuống dưới không thể ngăn cản. Khi ấy Thái Thượng Trưởng lão cũng không thể làm gì, chính là Bạch Thiên Trưởng lão một tay phong ấn yêu vương, cho thấy Phong Ấn Thuật kinh người. Nhưng chẳng hiểu tại sao điển tích tông môn lại cố gắng tránh né chuyện này, chỉ nói rằng Thái Thượng Trưởng lão và Bạch Trưởng lão cùng hợp sức phong ấn yêu vương. Từ chuyện này còn chưa thấy đủ rõ sao? Rằng Bạch Trưởng lão cố ý che giấu Phong Ấn Thuật của mình?

Ông ta nhẹ nhàng suy luận, nói hết ra những nghi ngờ về điển tích của tông môn tới Tông chủ, nói đạo lý hết sức rõ ràng. Vậy mà Trần Huyền Hoa lại giận dữ quát lên: “Tiêu Sơn Hà, Tiêu thị các ngươi đã từng nhận đại ân của Bạch Trưởng lão, nay lại báo ân như vậy sao?”

Tiêu Sơn Hà giật mình. Dưới uy thế cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ của Trần Huyền Hoa, có chút e sợ muốn rút lui. Nhưng nghĩ lại, bản thân ông ta đã được Phù Diêu Cung che chở, còn có Thượng Giai Huyền Quyết trong tay, có thể làm truyền thừa cho nhất mạch Tiêu thị, ngày kết thành Kim Đan sắp tới, cần gì phải sợ Tông chủ nữa? Bất kể là chiếm lấy vị trí Tông chủ này, hay chọn linh địa khác, khai tông lập phái từ đầu cũng vẫn là có thể làm được.

Nghĩ tới đây, Tiêu Sơn Hà lạnh lùng nói: “Ta giờ phục vụ cho Phù Diêu Cung, cần gì phải để ý mấy cái ơn huệ nhỏ nhặt đó nữa?”

“Ngươi… Làm càn!”

Trần Huyền Hoa quát lớn, hận không thể lập tức ra tay với Tiêu Sơn Hà.

Song đúng lúc này, một thanh âm trầm thấp vang lên: “Là ngươi làm càn!”

Trong thanh âm lạnh lùng, một thân hình gầy gò bước ra phía trước, uy thế trên người tràn ngập thiên địa.

Người này đương nhiên là Tiền bà bà bên cạnh Huyên Tứ Nương.

Chẳng ai ngờ rằng, một bà lão nhìn hiền lành như vậy lại có thể phát ra uy lực đến thế. Chỉ trong thoáng chốc, thân hình Trần Huyền Hoa cứng đờ, không dám cử động. Ông ta cảm thấy rằng nếu bà lão này ra tay với mình, sợ rằng một chiêu của bà ta thôi cũng không ngăn nổi.

“Thôi được rồi Tiền bà bà, không cần tức giận, Tông chủ cũng là lo cho an nguy trưởng lão của bọn họ, chuyện này có thể hiểu được!”

Huyên Tứ Nương nhàn nhạt nói, xua tan đi bầu không khí u ám xung quanh. Ánh mắt nàng ta quét qua Trần Huyền Hoa và mấy vị trưởng lão truyền pháp khác, nhẹ giọng nói: “Nếu Tiêu Trưởng lão nói thật, người này có vẻ giống người chúng ta muốn tìm tới năm phần. Bất kể thế nào, ta cũng muốn phá cửa để diện kiến vị Bạch Trưởng lão này. Các ngươi suy nghĩ kĩ một chút, các ngươi nhất định muốn ngăn cản ta sao?”

Lời nói của nàng ta không có chút tức giận, giống như đang bàn việc gia đình vậy. Nhưng uy lực cuồn cuộn ngút trời cũng đã lộ rõ, không thể nghi ngờ.

Trưởng lão truyền pháp của Thư Văn Cốc là Trần Bảo Nghiên cùng với Trưởng lão Tê Hà Cốc là Thanh Điểu lập tức giao ra tôi tớ, tỏ ý không muốn ngăn trở. Thiết Như Cuồng có quan hệ thân thiết với Bạch Thiên Trượng. Tuy là người thẳng thắn nhưng cũng không phải kẻ ngu, thấy vậy chỉ thở dài buồn bã, lấy tay che hai mắt, xoay người đi. Tông chủ Trần Huyền Hoa cũng đứng ngây người tại chỗ, thật sự không dám ngăn cản Huyên Tứ Nương.

Không ai dám cản!

Dẫu biết rằng nếu bây giờ phá quan tu luyện của Bạch Thiên Trượng đồng nghĩa với việc cắt đứt hết mọi hy vọng của hắn, thậm chí còn có thể hại chết hắn, nhưng không ai dám cản người của Phù Diêu Cung.

Dù sao lúc này cũng không ai nói chính xác được rằng Bạch Thiên Trượng đã chết hay chưa, hy vọng kết thành Nguyên Anh lại càng trở nên xa vời. Hơn nữa Phù Diêu Cung đã xác định rằng nhất định phải phá quan, khiến Thanh Vân Tông từ trên xuống dưới, từ Tông chủ Trần Huyền Hoa tới bốn vị Trưởng lão truyền pháp, tới ba vị Trưởng lão xử lý công việc đều không dám xúc phạm tới uy lực của Phù Diêu Cung vì một vị Trưởng lão có thể đã chết.

Huyên Tứ Nương lộ rõ vẻ mỉa mai trên mặt, gật đầu với Tiền bà bà. Bà lão khẽ mỉm cười, cất bước tiến lên, đẩy cánh cửa đá đã đóng lại nửa năm ra. Hy vọng được thấy ánh sáng mặt trời của người bế tử quan ở bên trong cũng theo đó mà đứt đoạn. Khắp trên dưới Thanh Vân Tông có người đau buồn, có người thở dài, lại có người mừng thầm, nhưng chẳng ai dám tiến lên cản trở.

Mà cũng không phải hoàn toàn không có. Ngay khi Tiền bà bà định đẩy cửa, đột nhiên có một thân ảnh nho nhỏ nhảy ra ngoài, trong tay cầm một thanh đao lớn dài ba trượng ngăn trước cửa đá, quát Tiền bà bà: “Ngươi muốn làm gì?”

“Sao cơ?”

Mọi người đều giật mình, nhìn qua thân hình nho nhỏ ấy.

Đương nhiên, đó là Phương Hành. Không biết từ nơi nào chui ra lại nhảy ra cản đường ngay lúc này.

Thì ra là Phương Hành đang ở một ngọn núi nhỏ bên ngoài, đợi Tiêu Kiếm Minh để thực hiện buổi diễn võ cuối cùng. Nhưng mà chờ mãi không thấy có lệnh truyền xuống, ngẩng đầu nhìn lên lại thấy người của Phù Diêu Cung và đám người Tông chủ, Trưởng lão cùng chạy về Phi Thạch Phong, hắn cảm thấy có điều gì không ổn, vội gọi Kim Ô từ sau núi tới đây, thấy được Tiền bà bà muốn phá quan.

Đối với hắn, ơn của Bạch Thiên Trượng như tái sinh lần nữa, làm sao hắn có thể trơ mắt nhìn người khác hại chết vị thanh tu của hắn được?

Trong giây khắc, hắn đã không chút suy nghĩ mà nhảy ra, giơ đao cản đường.

“Sao? Ha ha, các sư trưởng đều không dám động đậy, lại có một con khỉ con cản đường sao?”

Tiền bà bà thấy vậy bèn nở nụ cười, các nếp nhăn dường như cũng giãn ra.

Huyên Tứ Nương cũng khẽ mỉm cười, nói: “Tiểu quỷ, ta muốn bái kiến người quen cũ ở trong này, ngươi mau tránh ra!”

Nàng ta rất có thiện cảm với Phương Hành, cũng không muốn làm hại hắn, vậy nên đã lên tiếng nhắc nhở. 

Phương Hành sao có thể nhường đường, bèn kêu lên: “Ngươi phá quan để vào, không phải người bên trong sẽ chết chắc sao? Ta không tránh!”

Huyên Tứ Nương thở dài: “Tiểu quỷ, lá gan ngươi cũng không nhỏ, nhưng mà lại quá ngốc. Ngươi cản ở đây thì được ích lợi gì? Ngươi không ngăn được ta, không sợ ta giết ngươi trước, rồi sau đó quay lại phá quan sao?”

Khẩu khí của nàng ta mặc dù bình thản, nhưng lời nói đều là sự thật. Phương Hành nghe xong cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng, tim đập thình thịch. Thực tế thì hắn cũng không phải người “ngốc” như Huyên Tứ Nương đã nói, quan sát sắc mặt cũng hiểu được rồi. Hắn cũng tự biết năng lực của mình chắc chắn sẽ không ngăn cản được những người này. Trên thực tế, việc nhảy ra cản đường vừa rồi cũng là hậu quả của việc không suy nghĩ thấu đáo trước khi làm.

Nhưng mà nghĩ tới ở phía sau cửa đá này, Bạch Thiên Trượng có lẽ vẫn còn sống, mà mấy người này lại muốn chặt đứt đường sống của hắn, Phương Hành không nhịn được mà xúc động. Năm đó ở Quỷ Yên Cốc, đối mặt với sự truy sát của Tiêu Kiếm Minh, hắn đã phải chạy trốn cả đêm để tìm ra một con đường sống. Hôm nay, cảnh tượng tương tự lặp lại trước mắt, hắn cũng biết nhường bước cho bọn họ mới là điều thông minh, nhưng hai chân lại không nghe lời chút nào.

“Tiểu quỷ, tránh ra một bên đi!”

Tiền bà bà thấy vẻ mặt hắn thay đổi, biết là đã sợ, cười nhàn nhạt tiến về phía cửa đá. Song đúng lúc này, ánh mặt Phương Hành đột nhiên lạnh lẽo, bổ một đao ra. Tiền bà bà hơi ngẩn người, thân hình lay nhẹ, một đao kia đã chém hụt vào trước người của bà, không làm bà tổn thương chút nào.

Nhưng mà việc tên tiểu quỷ này dám ra tay với mình, khiến sắc mặt của bà ta cũng trở nên khó coi, bà ta điềm nhiên nói: “Ngươi thật sự muốn chết sao?”

Phương Hành nắm đại đao, dùng sức kéo mạnh từ mặt đất lên, khuôn mặt đỏ bừng quát lên: “Mẹ nó, mới vừa rồi nhảy ra tiểu gia đã hối hận, đánh không lại ngươi…”. Thấy hắn nói thật, trên mặt Tiền bà bà xuất hiện một tia cười lạnh. Nhưng lời tiếp theo của Phương Hành lại làm sắc mặt bà thay đổi: “…Thế nhưng, nếu đã nhảy ra rồi, có lẽ ta sẽ không quay về nữa, các ngươi muốn phá quan, trước hết phải hỏi ta đã!”

Vừa nói vừa giơ ngang đại đao, linh khí điên cuồng trào tới, chặn trước cửa đá. Câu hét lớn này, so với việc nói cho người của Phù Diêu Cung nghe, không bằng bảo là tự nói cho chính mình nghe. Câu nói này thốt ra, cũng là kèm theo niềm tin kiên định của hắn. Dù có là châu chấu đá xe, cùng phải liều một phen! Bất kể là kết quả ra sao, nhưng nếu không làm vậy… Sẽ khiến Bạch Thiên Trượng bên trong thất vọng, cũng sẽ khiến… Chính mình thất vọng.

“Tiểu quỷ, ngươi…”

Trưởng lão truyền pháp của Đoán Chân Cốc là Thiết Như Cuồng muốn nói lại thôi, nét mặt đăm chiêu phức tạp.

Đám người Tông chủ Trần Huyền Hoa cũng ủ rũ cúi đầu, vẻ mặt như đưa đám.

Đường đường là Tông chủ và các tu sĩ Trúc Cơ kỳ, còn không to gan bằng một thằng nhóc chỉ mới ở Linh Động kỳ. Chuyện này khiến bọn họ cảm thấy xấu hổ.

“Hầy, đừng chậm trễ nữa!”

Huyên Tứ Nương bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng phẩy tay.

Tiền bà bà cười lạnh một tiếng, bước lên phía trước, vung chưởng tới vị trí Phương Hành. Một chưởng này cũng không có gì kì lạ, mạnh mẽ như sức mạnh trời đất tụ họp cùng đến. Vào thời khắc này, Phương Hành thậm chí có cảm giác như trời sập xuống, một loại cảm giác bất lực không thể chống đỡ, không thể tránh né, chỉ có thể nghe theo mệnh trời.

“Phá cho ta!”

Vào thời khắc này, huyết tính còn sót lại trong cơ thể Phương Hành điên cuồng bị thiêu đốt. Thanh thiên này đã chiếm lấy cơ thể của hắn, thậm chí là cả linh khí của hắn, nhưng không thể chèn ép nổi tim của hắn. Hắn dùng toàn bộ sức mạnh hô to, liều mạng vung đại đao chém thanh thiên trên đỉnh đầu. Dù biết rõ chém không nổi, nhưng vẫn muốn chém ra một đao kia. Không cần biết kết quả thành bại ra sao, chỉ cần chém một đao kia!

Cho dù là trời xanh có sập, cũng phải chém một đao này!

Thanh thiên muốn diệt ta, ta chém thanh thiên trước!

Có điều… Dù tức giận thế nào, bất lực vẫn chính là bất lực!

Tiền bà bà tung một chưởng xuống, tứ chi Phương Hành đã bị chèn ép tới không còn chút sức lực nào.

Một đao kia của hắn chưa kịp chém ra đã bị trấn áp, xương cốt cả người run rẩy.

Mắt đã thấy rõ một chưởng này đánh xuống, kết quả khó tránh là thịt nát xương tan!

Đám người Trần Huyền Hoa đã quay đầu đi, không dám nhìn kết cục thê thảm của Phương Hành…

“Hầy… Thanh Vân Tông trên dưới gần ngàn người, chỉ có một tên nhóc dám đứng ra bảo vệ Trưởng lão nhà mình. Giới tu hành Nam Chiêm đã lụi bại tới mức này rồi sao?”

Cũng vào lúc này, một thanh âm nhẹ nhàng vang lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương